Nhặt Được Một Nhúm Tóc Trong Trò Chơi

Chương 5: Xương gà và đầu thỏ


1 năm

trướctiếp

Chống đỡ qua tiết một, tất cả mọi người đều có cảm giác cả thể xác và tinh thần để mệt mỏi, cũng không phải tri thức khó thế nào, mà là mẹ Nguyên kia vừa giảng bài vừa chảy nước miếng nhìn bọn họ!

Hết giờ học là thời gian cơm trưa, mọi người vừa đi đến căn tin vừa thảo luận về manh mối đã biết.

Cực hiển nhiên, mẹ Nguyên chính là chủ nhân nhà trẻ này, mà nhìn dáng vẻ bà ta, chắc là một quái NPC.

Chuyện này có hơi phiền, bởi vì dưới tình huống không trái quy tắc, quái có thể nói dối.

“Hiện tại có một tình huống,” Đầu Trọc nghiêm túc nói: “Chúng ta không biết trong nhà trẻ này còn BOSS khác không, trong văn phòng không có giáo viên, ngoài chúng ta cũng không có học sinh khác, trước đó thứ Chu Hải Phát gặp phải chắc là quái nhỏ, mà những đứa trẻ đã tử vong trong này, cũng không biết có nguy hiểm hay không.

Ngoài ra mẹ Nguyên có nhắc tới phòng bếp, đây nhất định là một manh mối quan trọng, tôi cho rằng có thể ra đắng sau căn tin xem thử, nhưng chúng ta cũng không biết bên trong liệu có 'đầu bếp' hay không.

Điều kiện tử vong đã biết được một, đó là không thể ở sai phòng.

Cuối cùng là danh sách cùng trò chơi buổi tối, trước mắt chúng ta hoàn toàn không biết gì cả.”

Trông có vẻ bọn họ biết được rất nhiều manh mối, nhưng tất cả đều như xem hoa trong sương mù, thậm chí hiện tại bọn họ còn hoàn toàn bị dắt mũi dẫn đi.

Hứa Chiêu Hòa đút tay vào túi quần, đôi mắt xinh đẹp cụp xuống, giống như có vẻ đăm chiêu, lại giống như không nghĩ gì cả.

Qua một lúc sau, cậu đột nhiên mở miệng: “Đêm qua, ngoài hai người đã chết, thật sự không có chuyện gì khác xảy ra sao?”

Lời này của cậu khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt, Đầu Trọc nhíu mày: “Có ý gì?”

“Tôi chỉ tò mò, trò chơi kia. Còn có quy tắc ban đầu từng nói mẹ Nguyên sẽ trừng phạt đứa trẻ hư, muốn chúng ta tương thân tương ái...”

“Không phải đã chết hai người rồi sao! Đó là trừng phạt còn gì?” Nhậm Quý tranh miệng nói.

Hứa Chiêu Hòa thong dong đáp: “Quy tắc chưa từng nói, trừng phạt chính là tử vong.”

“Nhưng này là phó bản trò chơi!”

Ở trong này, hơi vô ý một tí sẽ chết, có đôi khi thậm chí còn không biết mình chết thế nào, cho nên, không ai dám cược.

Hứa Chiêu Hòa không nói nữa, rất nhanh đã đến căn tin rồi.

Thời gian cơm chưa và cơm tối cách nhau không lâu, buổi sáng chỉ ăn bánh mì, nên bữa sáng cũng đã được tiêu hóa xong từ lâu, mọi người thoáng chờ mong lượng cơm trưa sẽ nhiều hơn, dù sao bọn họ cũng không phải trẻ con thật, lượng tiêu hao khá lớn.

Nhưng mà, cơm trưa, vẫn chỉ là bánh mì khô cùng một bát canh.

Tuy có thất vọng, nhưng tất cả mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mà không phải thứ linh tinh bát nháo gì.

Chỉ có Hứa Chiêu Hòa là ngồi bên cảm thán sâu xa: “Àizzz, ăn như vậy rất không có dinh dưỡng, chúng ta còn đang tuổi 'lớn' mà... “

Lớn! Lớn cái gì mà lớn!

Mọi người quay đầu kinh ngạc nhìn cậu, đừng có nói chuyện khủng bố như vậy được không!

Hứa Chiêu Hòa nói xong cũng tự mình nhẩm lại, thấy không có sai sót gì, vẫn rất có cảm giác như đang tấu nói! Dù sao hiện tại bọn họ cũng ờ nhà trẻ mà! Không thể nào gọi bữa trưa dinh dưỡng tới được!

Conan ngồi bên, gương mặt có chút vặn vẹo: “Anh, anh nghĩ vậy thật à?” Lớn rồi, để chặt ra bỏ vào hầm sao...

Hứa Chiêu Hòa nhìn thoáng qua bức tường loang lổ phía trước, sau đó xé một mẩu bánh ném vào trong miệng nhai chậm rì rì: “Ai biết được...”

...

Giờ nghỉ trưa và tiết học buổi chiều nhanh chóng trôi qua, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mọi người cũng không biết thêm điều kiện tử vong khác là gì, nhưng chỉ cần bọn họ thành thật làm việc, vấn đề cũng không quá lớn.

Từ 4:20 đến 5:20 chiều là thời gian trực nhật, bảng phân công trực nhật dán bên ngoài phòng chứa đồ, khu cần dọn dẹp rất lớn, bọn họ có thể thừa dịp lúc này tìm kiếm manh mối.

Mọi người thi nhau đến phòng chứa đồ để lấy dụng cụ mình cần.

Đông Kiều và Trình Yến phụ trách dọn dẹp phòng học (1)(2)(3), Đỗ Vũ Hân và A Bưu phụ trách dọn dẹp bốn phòng học sáng tạo, Đầu Trọc và Đầu Hổ phụ trách bồn hoa, đôi tình nhân phụ trách căn tin, Hứa Chiêu Hòa và Conan phụ trách dọn dẹp khu nuôi trồng.

Bọn họ không dám chậm trễ quá nhiều thời gian, mọi người cầm dụng cụ vệ sinh đến thẳng khu vực cần vệ sinh của mình. Lúc này Hứa Chiêu Hòa hiếm có khi chạy nhanh, chủ yếu là cậu quá tò mò, không biết phó bản còn có thể cho cậu điều kinh ngạc bất ngờ ngoài ý muốn nào nữa!

Tại khu nuôi trồng, không biết liệu có động vật nhỏ nào ăn ngon không?

Cậu vốn tưởng nguyên lý vật lý có thể để giải thích thế giới, nhưng rõ ràng cái cầu trượt và cậu bé kia không nằm trong phạm trù này... Có lẽ lúc trước, có phải cậu nên học sinh vật không?

...

Bồn hoa và khu nuôi trồng ở cạnh nhau, nói là khu nuôi trồng, nhưng thật ra là một cái lán nhỏ, bên trong có một ổ gà cùng mấy cái lồng thỏ.

Hai người cầm chổi đi vào, định tính cầm xẻng xúc cứt, động vật nhỏ thôi mà, cũng cần phải trao đổi chất gì đó.

Nhưng lúc bọn họ nhìn thấy mấy bộ xương gà hư ảo đang ấp trứng, cùng với mấy cái đầu thỏ đang nhảy bôm bốp trên lồng sắt...

Hứa Chiêu Hòa thả cây chổi xuống: “Ừm, cũng bớt việc nhỉ.”

Conan: “...”

“... Anh Hoa Sinh, làm sao bây giờ?” Xương gà và đầu thổ, trông thế nào cũng không giống động vật nhỏ bình thường!

Cọng tóc vẫn cuộn mình dưới cổ áo lúc này thò ra một cái đầu, nhìn cái đầu thỏ cùng bộ xương gà ngu không chịu được, anh thấy không có tí sức cạnh tranh nào, Hứa Chiêu Hòa sẽ không thích chúng nó!

Nhưng mà Hứa Chiêu Hòa lại không biết có một cọng tóc đang nhớ đến cậu, cậu nhìn cái đầu thỏ, lúc này, cái đầu thỏ cũng chuyển qua nhìn cậu, tuy chỉ có một cái đầu, nhưng cũng lông lá xù xì, rất đáng yêu, khiến người ta không khỏi nghĩ đến món đầu thỏ chua cay...

Hứa Chiêu Hòa chép miệng: “Conan à, chúng ta không thể phân biệt đối xử được.”

“...”

“Tuy chúng nó có lẽ không được đầy đủ, nhưng nhìn chúng nó hoạt bát đáng yêu biết bao, bộ xương gà thân tàn nhưng trí không tàn vẫn ấp trứng, cái đầu thỏ không có chân nhưng vẫn vui vẻ, cậu không có cảm tưởng gì sao?”

“...”

“Phải chăm chỉ làm việc, chúng ta chính là những bé ngoan tâm tính lương thiện!”

Conan nhìn cậu, dáng vẻ một lời khó nói hết, nhưng trực nhật thì vẫn phải làm, hai người dọn dẹp cái ổ gà và khu vực xung quanh, sau đó lùa mấy cái đầu thỏ vào trong lồng, thế là coi như xong việc rồi.

Công việc không tính là mệt, nhưng đến cuối cùng, Hứa Chiêu Hòa ngứa tay vẫn không nhịn được, đưa tay đến nhéo cái tai lông xù của con thỏ, hết cách rồi, cậu không có sức chống cự với mấy thứ xù xì lông lá!

Lần này không riêng gì Conan, ngay cả cọng tóc dưới cổ áo cậu cũng sợ ngây người!

Vì sao! Vì sao phải nhéo tai con thỏ!

Rõ ràng lúc trước cậu ghét bỏ mà ném anh! Đối xử khác biệt như vậy, có phải là do anh không đủ xù không!

Lần đầu tiên cọng tóc sinh lòng hoài nghi bản thân, đau lòng muốn chết.

Anh nhìn bộ lông xù lên của cái đầu thỏ, lại nhìn cái cọng tóc mỏng manh tội nghiệp của mình...

Anh lảo đảo bò xuống đất, lảo đảo bò đi nơi khác...

...

...

Ra khỏi cái lán nhỏ, Conan thở phào nhẹ nhõm một hơi, tuy nhiên không có gì nguy hiểm, nhưng bộ xương gà khệnh khạng cùng cái đầu thỏ nhảy tưng tưng khắp nơi vẫn vô cùng khủng bố!

Cách đó không xa, Đầu Trọc và Đầu Hổ cũng đã xới luống hoa xong, hiện đang đứng chung một chỗ không biết nói gì, Hứa Chiêu Hòa và Conan đi về phía bọn họ, định chia sẻ manh mối vừa tìm được.

Đầu Trọc khoanh tay đứng ở cạnh bồn hoa, trông mặt mày có vẻ cáu có.

Hứa Chiêu Hòa hỏi: “Sao vậy?”

Đầu Trọc liếc sang bên cạnh, Hứa Chiêu Hòa nhìn theo mới phát hiện trên mặt đất có một đống xương cốt đã được xếp ngay ngắn chỉnh tề, xem chiều dài, chắc là người, hơn nữa còn là người trưởng thành...

“Đào ra từ trong bồn hoa à?”

Đầu Trọc gật đầu: “Phó bản này có chút lạ, học sinh và giáo viên đều chết, trước đó tôi có chơi qua một phó bản viện mồ côi, nơi đó vì hiệu trưởng tiến hành giao dịch ngầm buôn bán khí quan con người, cho nên dẫn đến tất cả những đứa trẻ đã chết đều biến thành quái.

Nhưng nơi này là một nhà trẻ, bất cứ lúc nào cha mẹ cũng có thể đến đón con, sẽ có sự kiện trọng đại gì khiến cho tất cả đều tử vong?

Còn có hiệu trưởng mẹ Nguyên, bà ta là một quái NPC, có lẽ cũng không phải chuyện ngoài ý muốn...”

Hứa Chiêu Hòa có vẻ đăm chiêu: “Không riêng gì học sinh và giáo viên, mà tất cả vật sống đều tử vong tập thể.”

Đầu Trọc: “Có ý gì?”

Conan tiếp lời: “Vừa rồi tôi và anh Hoa Sinh dọn dẹp khu nuôi trồng, phát hiện nơi đó gà với thỏ đều đã chết, chỉ còn lại một bộ xương gà cùng với cái đầu thỏ.” Nhưng anh Hoa Sinh nói, không thể kỳ thị...

“Cho nên điều gì sẽ khiến cho tất cả vật sống trong nhà trẻ đều tử vong?” Hứa Chiêu Hòa sờ cằm: “Tấn công bằng sinh hóa à?”

Mọi người: “...”

Conan đỡ trán thở dài: “Anh, đây là thế giới trò chơi, anh có thể đừng... Khoa học thế được không?”

Hứa Chiêu Hòa cũng thở dài, thật sự làm khó cậu quá, cậu là người học vật lý, không quá hiểu huyền học...

...

Lần trực nhật đầu tiên coi như có phát hiện ra một vài manh mối quan trọng, những người khác cũng nghĩ không khác mấy, đám người Hứa Chiêu Hòa đi tới phòng chứa đồ, thời gian nhanh chóng trôi qua, mọi người chắc cũng quét dọn xong rồi.

Trên đường bọn họ đụng phải Nhậm Quý và Tưởng Chu Linh, hai người phụ trách căn tin, đây là khu vực được coi là có độ nguy hiểm cao hơn bọn họ.

Đầu Trọc hỏi: “Sao rồi?”

Nhậm Quý lắc đầu: “Không có manh mối gì khác, chúng tôi định bụng quét xong sẽ tìm cửa vào nhà bếp, nhưng vừa quay đầu lại, mẹ Nguyên đã đứng ở ngay sau chúng tôi...” Trong đó có bao nhiêu chua xót, không cần phải nói thành lời nữa.

Đầu Trọc nhíu mày: “Như vậy xem ra, phòng bếp thật sự ở sau căn tin, hơn nữa còn có manh mối quan trọng.” (App truyện TYT)

“Tôi cũng nghĩ vậy, có điều chúng ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.”

Đầu Trọc tiến lên vỗ vai Nhậm Quý: “Nói chung rồi sẽ có cơ hội.”

Tuy nói thì nói vậy, nhưng trong lòng mọi người đều thấy mỏi mệt cùng cảm giác vô lực, một ngày trôi qua, rất nhanh lại đến tối, nhưng bọn họ vẫn không tìm ra chút xíu manh mối nào, chỉ có thể để mặc người ta xâu xé

...

“A a a a a a ...!!!!”

...

Mấy người sắp sửa đến phòng chứa đồ, thình lình nghe được một tiếng hét chói tai, là giọng nữ, hơn nữa còn truyền đến từ phòng chứa đồ!

Bọn họ lập tức nhanh chân chạy đến, chỉ thấy Đỗ Vũ Hân ôm Trình Yến ngồi dưới đất mà khóc, Đông Kiều và A Bưu đứng ở bên, sắc mặt không quá tốt.

Đầu Trọc tiến lên phía trước: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Đỗ Vũ Hân thút tha thút thít: “Có, có, có cái gì đó...”

Mấy người ghé sát vào mới phát hiện tại góc tường sau khi dụng cụ vệ sinh bị chuyển thì xuất hiện một thứ gì đó đen sì lẳng lặng nằm ở đó, nhìn kỹ mới thấy đó là một cái đầu!

Tóc dài, mắt đã bị móc, là một người phụ nữ.

Đầu Trọc là người nhiều kinh nghiệm nhất, nhưng nhìn thấy một màn như vậy, da đầu cũng run lên, một đôi mắt thủng không tròng đầy máu đen ngòm nhìn chằm chằm bạn, cảm giác này khiến những người khác ai nấy đều trắng bệch cả mặt.

Hứa Chiêu Hòa tiến lên nhìn thoáng qua, không biết vì sao cậu đột nhiên nghĩ tới cái đầu trên thẻ công tác của giáo viên trong phòng làm việc trước đó, cậu nhớ cái đầu trên thẻ công tác ấy bị vẽ nát...

Trông Trình Yến cũng không tốt hơn Đỗ Vũ Hân chút nào, cô ấy vừa thút thít vừa hỏi: “Làm, làm sao bây giờ?”

Đầu Trọc thở dài một hơi: “Còn có thể làm sao được nữa, cô dám đến chạm vào nó không?”

“Không, không dám...”

“Vậy thì cất dụng cụ vệ sinh đi, đến giờ cơm chiều rồi.”

Có một cái đầu nằm đó, tất cả mọi người thật không dám đến gần, nhưng Đầu Trọc nói không sai, không ai dám chạm vào, nên chỉ có thể nguyên tại đó. Hiện tại đã sắp đến giờ cơm tối, bọn họ phải nhanh chóng đến căn tin mới được.

Mọi người vội vàng đặt dụng cụ dọn vệ sinh xuống, trái lại trước khi đi Hứa Chiêu Hòa còn ngoái lại nhìn một cái, cái đầu lẻ loi địa nằm ở đó, có hơi giống đứa bé kia...

...

...

Tất cả mọi người đều đi về phía căn tin, mà bên kia, một cọng tóc dài gian nan bò trên đường, anh cũng bắt đầu đi kiếm ăn.

Anh phải ăn nhiều chút, mới có thể khiến mình xù hơn!

Cọng tóc bò xuống một bậc thang dài, tiến vào trong bóng tối, ẩm ướt lạnh lẽo, còn có một mùi hương rất khó ngửi...

“Răng rắc răng rắc ... “

Cọng tóc đứng thẳng, vỗ người đang ăn cơm trước mắt, người nọ quay đầu, quệt vết máu trên khóe miệng, đôi mắt trống rỗng nhìn thử, không có ai...

Không đúng! Cảm giác này!

Người nọ cúi đầu, quả nhiên đối diện với một cọng tóc, cọng tóc đứng thẳng, lắc lắc thân mình, cho chút đồ ăn đi!

Người nọ run rẩy, dâng miếng thịt đến trước như đang lấy lòng, nhưng ai biết cọng tóc lại ghét bỏ lui về sau, thật khó ngửi!

Mọi người, đều khó ngửi... Trừ Hứa Chiêu Hòa.

...

App TYT & Ý Hiên Các team


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp