Nhặt Được Một Nhúm Tóc Trong Trò Chơi

Chương 2: Danh sách tử vong


1 năm

trướctiếp

Đầu Trọc đi rồi, mấy người cũ đứng tại chỗ, cảm thấy chuyện này vô cùng bình thường, thậm chí Đầu Trọc coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, lại còn nói dóc với đám người lâu như vậy, dù sao ở đây không ai quan tâm bạn có thân phận địa vị gì, đến chính mình còn chẳng quan tâm nữa là, cứ sống là được.

Còn có vài người cũ đặc biệt bài xích người mới, bởi vì bọn họ không biết làm chuyện gì, một đám lúc nào cũng nghĩ có người muốn hại mình, chỉ biết thêm phiền lại còn tặng không đầu người.

Cũng không phải bọn họ lòng dạ sắt đá gì, mà là bình thường dẫn được người mới thì đảo mắt bọn họ đã tự tạo nghiệt mà nghẻo, dần dà mọi người không quá muốn dẫn người mới, áp lực quá lớn.

Đa số người cũ đều tổ chức thành đoàn tiến vào phụ bản, giống như là tổ ba người Đầu Trọc, còn có một đôi tình nhân nữa, mấy người bọn họ lục tục ra ngoài tìm manh mối, trước kia không có biết được điều kiện tử vong nên mỗi người đều thần kinh căng thẳng, sợ lỡ không cẩn thận một cái là trầu trời luôn.

Trong đó có một người đàn ông cao gầy, đeo kính gió rất nhã nhặn, nghĩ một hồi, anh ta tao nhã chủ động hỏi tổ hai người còn đang ôm nhau khóc: “Tôi tên là Đông Kiều, lần thứ ba tiến vào trò chơi, muốn đồng hành không?”

Hai nữ sinh tiếp tục thút tha thút thít, trái lại một cô gái lớn tuổi hơn một chút ngước mắt nhìn Đông Kiều, đi tới cái nơi xa lạ nghe nói bất cứ lúc nào cũng có thể chết này, có thể có một người cũ tình nguyện dẫn bọn họ, đã vô cùng may mắn rồi.

“Muốn!”

Đông Kiều cười nói: “Thế đi thôi.”

Hai nữ sinh cắn chặt răng, kéo tay nhau vội vã đuổi theo anh ta.

Như vậy, ở đây chỉ còn lại bốn người.

Hứa Chiêu Hòa dựa vào tủ sách suy ngẫm xong, xoay người muốn đi, nhưng nam sinh đứng cách cậu không xa lại vội vàng gọi cậu lại.

“Chờ, chờ chút!”

Hứa Chiêu Hòa quay đầu lại chỉ vào cái mũi của mình: “Tôi?”

Nam sinh trông khá ngoan ngoãn, rất giống một học sinh trung học, người cũng rất đẹp.

Cậu ta gật đầu, có vẻ còn khá khẩn trương: “Ừ, cùng đi không?”

Hù, thật hiếm nha, còn có nam sinh chủ động tìm cậu, không phải cậu thổi cũng không phải cậu tự phụ, mà là vẻ ngoài của Hứa Chiêu Hòa, quả thật rất bắt mắt, rất ít nam sinh muốn đi cùng cậu, đặc biệt là những người đã có bạn gái.

Có điều cậu không biết rằng, chỉ còn lại ba người, nam sinh nọ cũng không còn lựa chọn nào khác!

Hứa Chiêu Hòa cười nói: “... Được thôi.”

Lúc nói chuyện với người khác, Hứa Chiêu Hòa luôn theo thói quen nhìn đối phương, đôi mắt cậu sáng rực như sao trời, cứ thế nhìn người khác, sẽ khiến cho người ta cảm thấy mình đặt đặt ở trong lòng cậu.

Nam sinh bị nhìn không khỏi đỏ mặt, vội vàng cúi đầu: “Thế, thế đi thôi.”

...

Trên đường, nam sinh tự giới thiệu: “Tôi tên là Conan, lần thứ hai tiến vào trò chơi rồi.”

Hứa Chiêu Hòa nhìn cậu ta một cái, cảm thấy đây là một nhân tài, Conan chép miệng có vẻ muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

Hứa Chiêu Hòa hơi cong môi, đời này hiếm có khi trung nhị (hội chứng bệnh tuổi teen) được một lần: “Khuyển Dạ Xoa, người mới.”

“...”

Conan xấu hổ, giận dữ muốn chết: “Tôi thật sự tên là Conan!”

Chứng minh thư cũng là cái tên này! Đáng tiếc, không ai tin, nói tên thật người khác cũng tưởng là tên giả!

“Ồ..., vậy cậu gọi tôi Hoa Sinh là được.” Giọng điệu này, thật sự không có thành ý chút nào.

Conan cúi đầu, yên lặng thở dài ở trong lòng, dẫu sao phó bản vẫn quan trọng hơn, không cần thiết phải xoắn xuýt ở cái tên làm gì, chờ ra ngoài rồi bọn họ cũng không nhớ rõ đối phương.

“Hoa, anh Sinh, anh là người mới thật à?”

Hứa Chiêu Hòa gật đầu, sau một lúc lâu mới hỏi ngược lại: “Không giống à?”

“... Quá không giống ấy chứ, nhưng như vậy cũng tốt, người mới có tố chất quá thấp, không quá dễ sống qua phó bản thứ nhất.”

Hứa Chiêu Hòa không nói gì, trái lại Conan cảm thấy rất lạ: “Anh không tò mò rốt cuộc nơi này là đâu sao? Lại còn trò chơi nữa?”

Hứa Chiêu Hòa chép miệng: “Là như vầy, con người của tôi, đặc điểm lớn nhất, chính là thích ứng trong mọi hoàn cảnh.”

Nói cách khác, cậu chẳng muốn quan tâm.

“... Được, dù sao lần này, những gì nên biết anh đều biết cả rồi, chúng ta đến văn phòng nhìn xem, nơi đó chắc phải có chút manh mối.”

“Cậu không sợ trực tiếp gặp phải Boss hả?” Những nơi như văn phòng này...

Conan sửng sốt: “... Vậy nếu không, chúng ta đổi nơi?”

Hứa Chiêu Hòa liếm khóe miệng: “Đi.”

“Đi đâu?”

“Văn phòng.”

“...”

Không phải anh nói có khả năng sẽ gặp phải BOSS hả!

...

Bố cục phó bản này cực kỳ rõ ràng, trong vòng tròn lớn là vòng tròn nhỏ, một vòng có mười hai căn phòng ngủ, vòng tròn lớn bên ngoài là loại như văn phòng, phòng học, do bốn đường hành lang liên tiếp kéo dài, không có cửa ra.

Lúc hai người đi đến văn phòng, ba người Đầu Trọc sớm đã ở đó, trong văn phòng không có ai, bọn họ lật tung đồ đạc khắp ghi mong có thể tìm được manh mối, sau đó thấy được trên tường có một tấm bảng thời gian góc cạnh đã cũ nát cùng với một tấm thời khóa biểu.

“Xem ra ở trong này, thì phải tuân thủ bảng thời gian.”

Hứa Chiêu Hòa lịch sự gõ cửa, nhìn thấy hai người đến, Đầu Trọc cũng không có ý muốn giấu, gật đầu coi như đáp lại, anh ta ghi nhớ bảng giờ giấc, sau đó dẫn theo hai hộ pháp đến nơi khác.

Trong văn phòng tổng cộng có bốn cái bàn, kê sát vào nhau, bên trên có một đống văn kiện tạp nham gì đó, nhưng đều đã phủ một tầng bụi thật dày, trang giấy cũng đã ố vàng, trông rất mong manh, giống như khẽ thổi một cái là bay.

Conan lật tìm ngăn kéo khắp nơi mong có thể tìm ra manh mối, Hứa Chiêu Hòa đứng trước bảng giờ giấc, sau đó sững sờ tại đó.

Thời gian cơm tối: 17:30-18:00

Bọn họ, bọn họ đã bỏ qua giờ cơm tối rồi!!!

Hứa Chiêu Hòa bĩu môi, yên lặng thở dài, lúc này mới bất đắc dĩ ghi nhớ bảng giờ giấc.

8:00 rời giường rửa mặt

8:30-8:50 thể dục buổi sáng

9:00-9:30 ăn sáng

...

16:20-17:20 trực nhật

17:30-18:00 ăn cơm chiều

...

21:00 tắt đèn

22:00 thời gian trò chơi

Không nghĩ tới còn được sắp xếp vô cùng hợp lý, nếu không nói cậu thật sự cho rằng đây là một nhà trẻ bình thường, nhưng cái lịch cuối cùng, buổi tối sau khi tắt đèn, 22:00 là thời gian trò chơi, lại còn dùng màu đỏ để đánh dấu đặc biệt.

Cái này thú vị nha, vì sao lại cứ phải sắp xếp vào buổi tối, lại còn là sau khi tắt đèn, tất cả mọi người trong phòng ngủ, vậy thì chơi thế nào...

“Anh Hứa Sinh, anh xem!”

Hứa Chiêu Hòa lấy lại tinh thần, theo tiếng quay đầu, chỉ thấy Conan giơ lên một tấm thẻ thân phận giáo viên, mặt trên có tên và ảnh chụp, chẳng qua cái đầu ảnh đã bị vẽ bậy.

Hứa Chiêu Hòa nhíu mày: “Còn cái gì nữa?”

“À..., còn có một phần danh sách.”

Conan nói xong thì đưa danh sách cho cậu, Hứa Chiêu Hòa nhận lấy, nhìn lướt qua, bỗng chốc chỉ cảm thấy thấy lạnh cả người.

... Tên bên trên, toàn bộ đều là màu đỏ, hơn nữa còn xiêu xiêu vẹo vẹo, là chữ viết của con nít!

Đôi mắt Hứa Chiêu Hòa trầm xuống, chỉ có người chết, mới dùng bút đỏ viết tên...

...

Là bọn họ khi còn sống tự mình viết, hay là... sau khi...

Cậu nhớ tới đứa bé gặp được ở cầu trượt kia, tên của cậu nhóc, cũng ở bên trong này sao...

Một nhà trẻ, rốt cuộc đang cất giấu bí mật gì?

...

“Cho nên, tên của chúng ta đang ở đâu?”

Hứa Chiêu Hòa ngẩng đầu, Conan nhất thời không phản ứng kịp: “Cái gì?”

“... Có hai tình huống, thứ nhất, tên của chúng ta hiện tại là màu đen, sau khi chết sẽ nằm trên danh sách đỏ; thứ hai, chỉ có sau khi chết, tên chúng ta mới xuất hiện trên danh sách đỏ.”

Conan khóc không ra nước mắt: “Không có tình huống thứ ba sao? Nhất định phải có tên trong danh sách à?”

Hứa Chiêu Hòa vô cùng chắc chắn: “Phải, bởi vì chúng ta đã, nhập học rồi.”

Conan hít sâu một hơi: “Tôi, tôi đi tìm tiếp.”

“Không, không có gì...”

“Tại căn tin.”

Hai người quay đầu lại, chỉ thấy không biết đôi tình nhân kia đã xuất hiện tại cửa từ lúc nào, người lên tiếng chính là người đàn ông.

“Chúng tôi đã thấy được, tổng cộng có mười hai chỗ ngồi, trên ghế dán tên của chúng ta... Màu đen.”

Cho nên hình thức danh sách, không cố định chỉ trong một tờ danh sách.

Tay Conan có chút run: “Thế, tử vong và danh sách có liên quan gì đến nhau không?”

Hứa Chiêu Hòa mở miệng: “Không nhất định, nhưng nhất định danh sách có mang một hàm nghĩa đặc biệt.”

...

Nói xong câu đó, cả không gian lặng ngắt như tờ, mãi cho đến khi nữ sinh duy nhất trong phòng từ đầu đến cuối chưa từng mở miệng nói: “Tối rồi.”

Hứa Chiêu Hòa nhìn thoáng qua đồng hồ, tám giờ tối, đã đến giờ rửa mặt.

Người đàn ông kia dẫn đầu đi ra ngoài: “Đi, đến giờ rồi.”

Anh ta nói xong, nữ sinh nọ cũng đi theo phía sau anh ta.

Lạ ở chỗ, rõ ràng coi như đã chia sẻ manh mối, nhưng Hứa Chiêu Hòa lại chẳng biết đến tên của bọn họ, có điều cậu cũng không muốn hỏi, mà đôi tình nhân này trông không hề giống tình nhân... Cho nên rốt cuộc là ai nói cho cậu biết đâu là đôi tình nhân?

Hứa Chiêu Hòa quay đầu nhìn Conan: “Đi.”

Conan gật đầu, nghĩ rồi vẫn bỏ tờ danh sách xuống, thứ này quá dọa người, lỡ cầm rồi xảy ra chuyện gì không may thì sao?

...

Không biết từ lúc nào, trời đã hoàn toàn tối đen.

Khu rửa mặt và khu vệ sinh ở cùng một chỗ, nằm tại khu vực giữa hai hành lang, lúc bọn họ đi đến, ngoài Địa Trung Hải cùng học sinh nọ thì tất cả đều ở đây rồi.

Đồ đạc đã có sẵn, hai người nhanh chóng rửa mặt, rồi cùng mọi người đến khu phòng ngủ, còn bốn mươiphút nữa là tắt đèn, bọn họ có thể đến phòng ngủ bên kia tìm manh mối.

Nhưng chưa chờ bọn họ đến phòng ngủ, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng hét long trời lở đất: “A a a a a a a a a a a!!!!”

Âm thanh vọng lại từ cầu trượt tại khu vui chơi bên kia, Hứa Chiêu Hòa vỗ cái tai bị kêu cho ong ong, trong lòng nghĩ.

Chắc chạm trán với bé gấu kia rồi.

Đầu Trọc cảnh giác nhìn về nơi phát ra âm thanh, một mảnh tối đen, không nhìn thấy gì hết, anh ta đang do dự không biết có nên đến đó hay không, dù sao hiện tại cũng là buổi tối, không quá an toàn, nhưng ngày đầu tiên, lại còn là phó bản này, nên chắc là không có vấn đề gì...

Bên này anh ta còn chưa quyết định xong, bên kia đã không đợi được, lại truyền đến một câu: “Cứu mạng a a a a a a!!!”

Xem ra vẫn còn sống, vậy thì không có nguy hiểm gì, Đầu Trọc hạ quyết tâm, vẫy tay: “Đi.”

Hai hộ pháp phía sau anh ta nghe lệnh mà làm, vô cùng phô trương.

Conan nhìn bóng lưng bọn họ: “Anh Hoa Sinh, nếu không chúng ta đến xem sao?”

“Ừm, cũng được, đi nhìn xem sao.”

Còn lại năm người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đành đuổi theo bước chân bọn họ.

...

Khu vui chơi.

Ánh trăng lười biếng rơi trên cầu trượt, chiếu lên một bóng dáng nho nhỏ.

Một hình người nhỏ bé ngồi xếp bằng trên đất, trên người mặc đồng phục cũ nát, bẩn thỉu dơ dáy, trên cổ có một sợi dây đỏ, lại nhìn lên trên nữa, không có đầu.

Đầu đâu?

Địa Trung Hải ngồi sững sờ trên đất ôm cái quần đã “tí tách” nhỏ giọt, tên học sinh kia cũng không khá hơn chỗ nào, hiện tại cậu ta đang nhìn cầu trượt mà hoài nghi nhân sinh. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

“Lộc cộc lộc cộc lộc cộc… “

Thì ra, cái đầu vui vẻ kia đang chơi cầu trượt, sau đó nó lăn lông lốc xuống đến bên cạnh thân thể nó, thân thể nho nhỏ vỗ tay hoan hô, sau đó sờ đầu nó, cái đầu nở nụ cười thỏa mãn, lại “Lộc cộc lộc cộc lộc cộc” nhảy lên cầu trượt...

Tự mình dỗ mình rất giỏi.

Trời tối thế này, lại gặp một đứa bé khủng bố, Địa Trung Hải và tên học sinh sắp khóc đến nơi rồi, bọn họ nhìn hình ảnh quỷ dị trước mắt, miệng há to không khép lại được.

“A a a a ... Cứu mạng a a a a a ...! ! !”

Sao bọn họ lại thảm vậy chứ! Không phải bọn họ không tin tà mà chỉ muốn tìm một cửa ra thôi sao!

Lại còn cái gì mà trò chơi khủng bố, vừa nghe là biết lừa gạt mấy đứa choai choai mới dậy thì, ai biết thật sự có quỷ đâu! !

“A a a a a ... “

Một cọng tóc không cẩn thận mới đi đến gần đó chán nản vặn mình, sau đó nó dùng lọn tóc bịt nơi có vẻ như là lỗ tai.

Cọng tóc đang thật sự rất phiền, lúc này một cái đầu không có mắt mà lăn tới, cọng tóc mất kiên nhẫn dùng lọn tóc quật xuống đất, hiện tại anh không rảnh chơi với con nít!

Cái đầu nhìn thoáng qua, lại lăn đi...

Ngu đần!

Anh đã nói, mình không phù hợp với phó bản cấp thấp này rồi mà!

Không chỉ quái kém cỏi, mà ngay cả con người cũng yếu ớt không kém!

Cọng tóc lắc đầu, ra sức bò đến nơi khác, tựa như một con sâu lông.

Bực quá đi! Chờ anh tìm được nơi phát ra hương thơm kia, anh nhất định sẽ không ở lại chỗ này!

Con quái kém cỏi trốn ở một góc bí mật nào đó bất giác run rẩy, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác tự trách, không biết tại sao nữa!

Mà cái đầu ngu đần kia vẫn còn muốn chơi thêm một ván thì bỗng cảm nhận được có một đám đông đang đi tới nơi này, khẩn thế là nó vội mang theo thân thể lăn đi xa.

Bên kia, cọng tóc đang cố gắng bò bỗng dừng bước, hít hít cái mũi.

Thật thơm ...

...

Thật ra, không có năng lực cũng không phải lỗi của bọn chúng, cái phó bản này rất được!

Quái: ...? ? ?

Trong lòng tự dưng thấy vui vẻ là thế nào?

App TYT & Ý Hiên Các team


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp