Lục tổng, đừng ép tôi

Chương 1: Mờ ảo...


1 năm


 " Không! Ba! Đừng bỏ con! KHÔNGGGGG!!! "

 Thiết Chi Uyển gào lên trong làn nước mắt đẫm trước khi cánh cửa sắt được đóng lại. Trong khi đó Thiết Thực, ba cô, vẫn bỏ đi như chưa từng đi vào đây...

"..."
 
 4 năm rồi, cô cuối cùng đã thoát khỏi cái nhà tù ghê tởm này.

 Thiết Chi Uyển ngoái lại, nhìn thẳng vào cánh song sắt khi nó được khép qua ánh mắt khinh bỉ rõ rệt của lão cai ngục.
 
 Cô được tự do rồi!!!

 4 năm! 4 năm thanh xuân của cô được dùng để đổi lấy cái sự trong sạch giả tạo của ba cô. Cô là con gái thứ của Thiết gia, cô không được sủng ái như chị mình, đương nhiên lão sẽ đẩy cô ra làm vật thế tội.

 Thiết Chi Uyển bơ phờ bước đi, hất mái tóc ánh xanh bạch kim của mình khỏi đôi mắt xanh lục biếc. Cô vẫn còn ngu ngốc nghĩ rằng mình chỉ đang giúp gia đình.

  * Chát *

 Thiết Thực giáng cho cô một bạt tai lên gương mặt thanh tú. Trong mắt lão tràn đầy sự khinh bỉ...

  Trong một hồi im lặng....
 
  - Baba? Ba làm gì vậy?

 - Cút, mày không phải con gái tao!!!

 - B...ba. Ba vui quá nên không nhận ra hả - Cô phát ra trên khuôn miệng đỏ anh đào đẫm nước mắt - Con, Uyển Uyển đây mà...!?
  
 Lão cười :
 
 - Mày đã bị khai trừ rồi! Thiết gia với dòng dõi cao quý...

 * Choang *

 Mảnh vỡ ấm trà ghim dưới chân cô....

 - KHÔNG THỂ BỊ VẤY BẨN BỞI MÀY, ĐỒ TIỆN CHỦNG!!!

 * Tác giả không muốn kể đoạn sau *
  
 "..." 

 Cô buông thõng cánh tay, bước đi

 / Vẫn còn, vẫn còn A Hoàng ca ca mà /

 

 



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play