Liêu Thần

Chương 9: Bách quỷ dạ hành


2 năm

trướctiếp

Sơn trang nghỉ dưỡng được xây dựng dưới chân núi, chiếm diện tích rất rộng.

Vì mới được xây dựng không lâu, tất cả mọi thứ trong sơn trang này đều là mới, đi trên con đường quốc lộ trải xi măng tới cổng sơn trang, hai sườn xung quanh trồng các loại cây cối hoa cỏ, tuy những hoa cỏ này trông không có tinh thần gì, nhưng nhìn từ xa phong cảnh vẫn khá đẹp.

Lúc những thiên sư này tới, đúng lúc vào buổi chiều.

Ánh mặt trời tháng sáu nóng bỏng, chỉ là không biết vì sao, đứng ở cổng sơn trang nghỉ dưỡng lại vô cớ cảm thấy âm khí lành lạnh thổi tới người mình, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ cần là thiên sư có chút đạo hạnh thì đều có thể cảm giác được sơn trang nghỉ dưỡng này bị che phủ bởi một trận âm khí mà mắt thường không nhìn thấy.

“Âm sát khí nặng quá.” Ông Bùi khẽ hít một hơi.

Vẻ mặt Mao Mẫn cũng hơi nặng nề.

Những thiên sư trẻ tuổi khác không có đạo hạnh cao như hai người, trừ việc cảm thấy dường như tòa sơn trang nghỉ dưỡng này hơi lạnh lẽo ra thì không có cảm giác gì khác. Mấy thiên sư ăn mặc thời thượng trong đó đã cười hihi haha hỏi nhân viên phục vụ sơn trang tới tiếp đón rằng trong sơn sang có gì ngon có gì hay hay không.

Người phụ trách tiếp đón đoàn người bọn họ là giám đốc của sơn trang nghỉ dưỡng.

Bởi vì liên tiếp xảy ra mấy án mạng, những người được mời tới trải nghiệm trước đây đều bị dọa chạy hết rồi, thành ra bây giờ trông sơn trang này không có hơi người gì cả, giờ ở lại nơi đây đều là nhân viên phục vụ của sơn trang, hơn nữa những nhân viên phục vụ này đa số đều là đàn ông nhiều dương khí, bởi vì tiền lương cao nên ở lại.

Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, tuy rằng sơn trang này có mấy người chết, nhưng vì tiền lương cao nên vẫn có một số người to gan ở lại đây làm việc.

Nhìn thấy đám người ông Bùi, giám đốc kia vô cùng vui mừng, nói với bọn họ rằng: “Tất cả chi phí của các vị trong sơn trang đều do chúng tôi chi trả, ông chủ chúng tôi nói rồi, nếu như các vị thiên sư có thể giải quyết được những thứ hại người kia thì sẽ có thù lao hậu hĩnh để cảm ơn các vị.”

Ông Bùi vuốt chòm râu dưới cằm, không nói quá rõ ràng, chỉ nói rằng: “Chúng tôi cần xem tình hình trước đã.”

Giám đốc dẫn đoàn người đi vào sơn trang nghỉ dưỡng, dẫn bọn họ tới nơi nghỉ ngơi trước.

Tòa sơn sang nghỉ dưỡng này chủ yếu là sân vườn sinh thái, kết hợp với tự nhiên, kiến trúc bên trong trông giống với biệt thự sân vườn độc lập, mỗi một tòa biệt thự có ba tầng, tổng cộng mười phòng, đoàn này có mười lăm người nên được giám đốc sắp xếp ở trong hai biệt thự cạnh nhau.

Tầng một là sảnh, sảnh được trang hoàng theo hình thức quán bar, tầng hai và tầng ba là phòng khách.

Trì Am và dì Mao chọn phòng trên tầng ba, hai phòng cạnh nhau, nếu như có chuyện gì cũng tiện giúp đỡ lẫn nhau. Ông Bùi và Hạ Triết ở tầng hai, Hầu Thiên Dương nhìn rồi mặt dày chọn một phòng gần với Trì Am, muốn ở gần cô hơn một chút.

Tuy rằng Trì Am kịp thời biến thiện cảm giữa nam nữ của Hầu Thiên Dương đôi với cô thành thiện cảm giữa bạn bè, nhưng nhất thời Hầu Thiên Dương vẫn thấy không buông được, muốn cố gắng lần nữa.

Trì Am có chút bất đắc dĩ với chuyện này.

Sau khi cất hành lý xong, đám thiên sư trẻ tuổi muốn đi trải nghiệm những hạng mục giải trí trong sơn trang này.

Sơn trang này từ lúc bắt đầu quy hoạch xây dựng vẫn luôn quảng cáo, đối tượng mà nó phục vụ chủ yếu là người có tiền, người không có tiền thì thực sự không nỡ tới đây tiêu xài. Cũng chính bởi vậy, khi biết được sơn trang nghỉ dưỡng đưa ra nhiệm vụ, mới hấp dẫn nhiều thiên sư trẻ tuổi tới như vậy.

Tuy rằng giám đốc kia muốn những thiên sư này làm việc trước, diệt trừ thứ hại người kia, nhưng cũng biết những dị nhân có bản lĩnh này tính tình kì quặc, không dễ đắc tội, vậy là chỉ đành bảo một nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đi chơi.

Ông Bùi và Mao Mẫn, Hạ Triết, Trì Am đều không rời đi, tuy rằng Hầu Thiên Dương cũng muốn đi chơi, nhưng nhìn ông Bùi một cái bèn nhịn lại.

Đám người ông Bùi nhìn đám thanh niên kia rời đi rồi, hỏi giám đốc rằng: “Những thi thể kia vẫn còn chứ?”

Giám đốc thấy ở đây vẫn còn có năm thiên sư không rời đi, trong lòng cũng thấy an ủi hơn được một chút, vội vàng nói: “Thi thể của bọn họ đã bị cảnh sát đem đi rồi.” Nghĩ tới dáng vẻ đáng sợ của những thi thể kia, sống lưng giám đốc tê dại.

Không thể kiểm tra được tình hình của thi thể, ông Bùi cũng không cưỡng cầu, bảo ông ta dẫn bọn họ đi tới hiện trường mấy người kia chết.

“Tổng cộng có năm người chết, nơi bọn họ chết đều không giống nhau, có một đôi tình nhân chết trong phòng, từ tư thế chết của bọn họ, gần lúc chết bọn họ đang làm chuyện đó... thì đột nhiên chết. Ba người khác, có một người chết trong suối nước nóng, một người chết trong rừng cây, một người chết trong trường đua ngựa.”

Sau đó giám đốc dẫn bọn họ tới hiện trường đôi tình nhân kia chết, chính là tòa biệt thự cách đây không xa.

Bởi vì xảy ra án mạng nên hiện trường được giữ lại, lúc mấy người đi vào phòng có thể thấy được dấu vết người sinh hoạt, mà không bị dọn dẹp sạch sẽ như các phòng khác.

Trì Am đi bên cạnh Mao Mẫn, nhìn ông Bùi lấy một chiếc gương bát quái trong túi vải luôn mang theo bên người ra đi quanh phòng, Mao Mẫn xem đồ đạc ở hiện trường, Trì Am và Hạ Triết, Hầu Thiên Dương đi theo sau hai người bọn họ, cũng nhìn tỉ mỉ, phát hiện ra căn phòng này trừ âm khí vẫn còn luẩn quẩn không đi sau khi có người chết ra thì không có gì lạ cả.

Giám đốc nhìn chằm chằm ông Bùi và Mao Mẫn, trong những thiên sư tới lần này, ông ta biết đạo hạnh của hai người này cao thâm nhất, cũng tin phục ha người bọn họ.

Sau khi kiểm tra xong, ông Bùi không nói gì, nói với giám đốc rằng: “Dẫn chúng tôi tới nơi tiếp theo xem thử.”

Hiện trường án mạng tiếp theo là suối nước nóng.

Tới suối nước nóng phòng đơn, giám đốc nói với bọn họ: “Khi đó thi thể của người kia ngâm trong nước như người chết đuối, bụng phồng lên, nhìn không khác nào thai phụ bảy tám tháng. Nhưng tôi nghe pháp y giải phẫu nói, trong bụng người kia không hề có nước gì cả, mà là đỉ các loại côn trùng, gần như khiến bụng anh ta căng vỡ, nội tạng trong cơ thể người kia đều bị côn trùng ăn cả rồi...”

Nói tới đây, trên mặt giám đốc lộ ra vẻ ghê tởm.

Ông Bùi cũng kiểm tra một lượt, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Sau đó tới một rừng cây nhỏ trong sơn trang, giám đốc chỉ vào một cái cây cao khoảng 3m, nói rằng: “Khi đó thi thể người kia treo trên cây như cái lồng đèn vậy, làn da anh ta nhăn nheo, bám trên xương cốt, giống như bị thứ gì đó hút sạch nước trong cơ thể vậy...”

Nói rồi lại muốn ói.

Đạo hạnh Hầu Thiên Dương và Hạ Triết không đủ, theo lời tường thuật của giám đóc kia, trên mặt hai người cũng lộ ra vẻ muốn ói.

Trì Am cũng có chút không chịu nổi, nhưng cô rất bình tĩnh, không thể hiện ra bên ngoài.

Mao Mẫn nhìn cô một cái, vẻ mặt như rất hài lòng.

Cuối cùng là trường đua ngựa, lúc này cả trại trường đua ngựa rộng lớn không có ai.

Giám đốc dẫn bọn họ đứng ở phòng quan sát, chỉ vào đường chạy trên trường đua, nói rằng: “Lúc người kia chết cơ thể nằm vặn vẹo ở đó, cảnh sát nói nhìn kiểu đó giống như từ trên ngựa xuống mà chết, cổ cũng gãy luôn... Nhưng tôi từng nhìn thi thể kia rồi, làn da người kia xanh đen, miệng há ra, trong hàm răng còn có hai cái răng nanh như ma cà rồng, răng nanh màu xam lục sẫm...”

Ông Bùi nghe xong, liền biết trước khi người kia chết đã bị quỷ đồng hóa.

Mao Mẫn cũng nhỏ giọng nói cho Trì Am nghe, đây đều là kinh nghiệm, không phải là thứ có thể học được trong sách.

Sau khi dẫn mấy người đi một vòng hiện trường, tự giám đốc cũng có chút không chịu nổi, cảm thấy dường như không khí càng lạnh lẽo hơn, không nhịn được mà xoa da gà da vịt nổi lên trên cánh tay mình, hỏi với vẻ mặt hy vọng: “Các vị thiên sư, mọi người thấy thế nào?”

Mọi người không trả lời mà nhìn sắc trời đột nhiên trở nên âm u, mấy tàn hồn lướt qua cơ thể giám đốc, mỗi lần lướt qua, giám đốc đều cảm thấy lạnh hơn một chút.

Thấy những tàn hồn này không có ác ý gì, ông Bùi mặc kệ chúng, nói với giám đốc: “Buổi tối thường là lúc quỷ đi ra, tới lúc đó hẵng xem thế nào.”

Giám đốc nghe xong, tuy rằng có chút thất vọng nhưng cũng không cưỡng cầu.

Sau đó thấy cũng tới giờ, liền sắp xếp cho bọn họ đi ăn cơm trước.

Đồ ăn trong sơn trang không tệ, thực phẩm đều là sản phẩm hữu cơ thuần thiên nhiên, các loại thịt cũng được chọn loại tốt nhất.

Sau khi ăn cơm xong, màn đêm nhanh chóng buông xuống.

Ban đêm sơn trang nghỉ dưỡng vẫn sáng rực đèn đuốc, tất cả các đèn đều sáng lên, chỉ là không biết tại sao, người trong sơn trang đều cảm thấy bên ngoài sơn trang đen sì, dường như cả đất trời này, ngoài sơn trang này ra, những nơi khác đều chìm vào trong bóng tối đen đặc, khiến người ta vô thức không muốn rời đi.

Những thiên sư trẻ tuổi dạo chơi trong sơn trang vẫn chưa về, ông Bùi ngồi trên sofa trong sảnh, lông mày cau chặt.

Hầu Thiên Dương ngồi bên cạnh cửa, nhìn về nơi xa, lẩm bẩm rằng: “Âm khí này càng ngày càng nặng, cũng không biết có bao nhiêu quỷ nữa...”

Trì Am ngồi bên cạnh Mao Mẫn, bình tĩnh uống trà, cũng không biết có phải cô quá nhạy cảm hay không, cứ cảm thấy sau khi tới đêm, thế giới bỗng trở nên không còn yên bình nữa, nhất là cho dù cô làm gì cũng luôn có cảm giác bị nhìn trộm.

Lẽ nào là quỷ hại người đứng sau màn kia ư?

Trì Am nhớ tới những con quỷ xem được trong “Bách Quỷ Lục”, không khỏi tê dại cả sống lưng.

Đúng vào lúc này, đột nhiên ở xa vang lên tiếng thét thê lương, thanh âm xé toạc trời cao, trong màn đêm yên tĩnh này, vô cùng đáng sợ.


App TYT & Lavender team & Lynn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp