Liêu Thần

Chương 2: Xuyên ngược về hiện đại


2 năm

trướctiếp

Nhân cơ hội lần này, cuối cùng Trì Am cũng thuận lý thành chương mà làm quen được với hàng xóm của cô.

Hàng xóm là một người đàn ông đẹp, hơn nữa còn là một người đàn ông đẹp con lai, dường như còn là đàn ông đẹp con lai rất có tiền nữa! Gương mặt anh ấy giống người phương đông chính thống, nhưng mắt anh ấy lại là màu tím hơi trầm, nhìn từ xa thì không thấy, nhưng lúc lại gần sẽ phát hiện ra màu tím này quá trầm, không rõ ràng lắm, sẽ khiến người ta tưởng đây là màu đen.

Nhưng nhìn lâu rồi sẽ cảm thấy đây là một đôi mắt ma mị, có chút đáng sợ.

Khi đó lần đầu tiên Trì Am hốt hoảng trốn tránh, cũng chính vì đôi mắt này.

Trì Am kiên quyết cho rằng sự đáng sợ này là ảo giác của cô, đàn ông đẹp hợp với ý thích của cô như vậy, chắc chắn không thể nào có vấn đề được!

Hàng xóm tên là Tư Ngang.

Vào lần đầu tiên cô và anh giới thiệu lẫn nhau, nghe thấy tên của anh liền cười nói: “Đúng là khéo quá, tổng giám đốc của công ty tôi họ Tư, có phải hai người có quan hệ họ hàng không?”

Tư Ngang không trả lời, đưa chiếc khăn sạch sẽ cho cô lau tóc, còn chiêu đãi cô một bữa ăn ngon.

Ngon quá trời quá đất!

Trì Am phát hiện ra tay nghề nấu nướng của hàng xóm rất đỉnh, không nhịn được mà nghi ngờ anh là đầu bếp. Nhưng Tư Ngang lại nói không phải, chỉ là vì anh không thể chấp nhận được đồ ăn bên ngoài, cảm thấy quá khó ăn, không còn cách nào nên chỉ đành tự mình nấu.

Tuy rằng bây giờ Trì Am đi làm ở Tập đoàn Tư Thị, nhận tiền lương hậu hĩnh, nhưng lại là một người bình thường thực sự, gia cảnh cũng bình thường. Điều không bình thường duy nhất chính là cô được di truyền khuôn mặt đẹp của ba mẹ, khiến cô từ nhỏ tới lớn đều là người đẹp trong mắt người khác, sau khi trưởng thành liền tiến hóa thành nữ thần.

Vì hoàn cảnh cho phép, cho nên cô thực sự không cảm thấy đồ ăn bên ngoài khó ăn tới mức không chịu nổi.

Cũng vì sự kén chọn của Tư Ngang, còn có nếp sống của anh, Trì Am đoán anh không phải là người bình thường.

Trì Am thuận lý thành chương thân thiết với hàng xóm.

Sau đó cô ngẫm lại, cuối cùng phát hiện ra rằng thực ra từ lúc hàng xóm cô chuyển tới đã bắt đầu lặng lẽ quyến rũ cô rồi, lôi kéo vô vào địa bàn của anh, đáng thương cho cô còn băn khoăn đau đầu nghĩ phải làm sao để tiếp cận anh, quyến rũ lại anh.

Sau khi thân thiết với Tư Ngang, chỗ mà Trì Am tới sau khi tan làm nhiều hơn một nơi.

Ba mẹ của Trì Am tai nạn xe mất vào lúc cô học cấp ba, chỉ để lại cho cô một căn nhà và số tiền tiết kiệm đủ để cho cô học lên đại học tới khi tốt nghiệp. Sau khi ba mẹ qua đời, Trì Am sống một thời gian ở nhà cậu, tới sau khi lên đại học liền chuyển tới căn nhà mà ba mẹ để lại cho cô.

Trì Am không tiện làm phiền cuộc sống gia đình nhà cậu, cho nên những năm nay cô đều ở một mình.

Thực ra cô cảm thấy hơi cô đơn, nhưng việc học và công việc bận rộn khiến cô quên đi sự cô đơn này, chỉ thi thoảng vào đêm hôm tĩnh lặng, nghe trong căn nhà rộng lớn chỉ có tiếng thở của một mình mình, mới cảm thấy nỗi cô đơn đang gặm nhấm.

Nhưng sau khi quen Tư Ngang, cô rất ít khi có cảm giác này, bởi vì Tư Ngang luôn có thể khiến trái tim cô mở ra trong lúc lơ đãng, khiến cô quên đi những điều khác.

Người đàn ông này nhạy bén đến mức khiến người ta cảm thấy đáng sợ.

Cho dù làm chuyện gì, anh luôn có thể vạch ra điểm quan trọng trong nháy mắt, đâm thẳng vào nơi yếu ớt nhất trong lòng người, khiến người ta không tự chủ được mà làm theo ý muốn của anh, sau đó mới cảm giác được sự sợ hãi đó.

Thời gian này, cảm xúc của Trì Am còn chưa sâu lắm, không đến mức khiến cô mất đi cơ hội tốt nhất để tránh xa người đàn ông này.

Cô nghĩ, bây giờ Tư Ngang chỉ là hàng xóm thôi, chỉ cần anh không phải người có tội ác tày trời, cho dù tính cách như thế nào, cô cũng không có quyền xen vào. Làm bạn bè thì phải bao dung một vài khuyết điểm của đối phương mà!

Trì Am nhanh chóng thuyết phục được mình, tiếp tục vui vẻ làm bạn tốt với hàng xóm.

Bạn bè là bước đầu tiên chuyển sang hướng người yêu! Trì Am siết chặt tay, sớm muộn gì cũng có một ngày cô sẽ đè được người đàn ông này!

Tối ngày hôm nay, Trì Am lại chạy tới nhà Tư Ngang ăn chực, sau đó chân thành cảm ơn anh vì đã để phần cơm rồi mới về nhà.

Lúc nấu cháo điện thoại như mọi lần với cô bạn thân, Diệp Lạc phấn kích hỏi cô: “Thế nào, công lược được hàng xóm của cậu chưa?”

“Nào có nhanh như vậy được, chúng tớ mới quen biết có nửa năm thôi được không?” Trì Am ôm gấu bông, lăn lộn trên giường.

“Nửa năm đã là rất lâu rồi đấy, cô cả của tôi ạ! Tớ không ngờ cậu lại bảo thủ như vậy đấy, người lúc trước nói tim gan cồn cào tới mức hận không thể đè anh ta là ai thế hả? Nếu như hai người một người không có bạn gái, một người không có bạn trai, đều là chó độc thân, thế thì ở bên nhau cho xong đi.”

Diệp Lạc xúi giục cô, tiếp tục phân tích: “Cậu suy nghĩ mà xem, bây giờ các cậu đã phát triển tới mức có thể vào nhà của nhau rồi, cậu còn thường mặt dày chạy tới nhà anh ta ăn chực nữa. Thử hỏi xem, có đàn ông độc thân nào chịu để nữ hàng xóm độc thân tới nhà mình ăn chực chứ? Nói anh ta không có ý gì với cậu thì tớ cắt ciu của bạn trai tớ cho cậu coi!”

“Nè, lúc cậu nói lời này đã hỏi bạn trai cậu chưa thế?” Trì Am cười phì.

Diệp Lạc hừ hừ một tiếng, hỏi cô: “Rốt cuộc cậu có muốn đè hay không?”

Trì Am do dự, trong lòng cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn, cho nên rõ ràng đã quen biết Tư Ngang lâu như vậy rồi mà vẫn chần chừ không hành động, thậm chí gần đây lúc tiếp xúc với Tư Ngang, không biết vì sao trong lòng luôn có ý muốn rút lui, có hơi muốn xa lánh anh.

Cảm giác này xuất hiện rất khó hiểu, trực giác cô mách bảo có gì đó nguy hiểm, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại không nghĩ ra được nguyên do.

Cũng bởi vậy cho nên mãi mà cô vẫn không hành động, cứ coi Tư Ngang như là hàng xóm trước.

“Đè đi đè đi, đàn bà con gái thì đừng có sợ! Sợ thì cắt ciu!” Diệp Lạc tiếp tục xúi giục.

Trì Am lại bật cười lần nữa: “Rốt cuộc là cắt ciu của ai hả!”

“Tớ mặc kệ, tóm lại là cậu nhớ thương người ta lâu như vậy rồi, bây giờ đối phương cũng đã tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường đợi cậu sủng hạnh, cậu lại sợ, thế thì mất thể diện của người đẹp như cậu quá đấy. Cứ đè đi, tớ đợi tin tốt của cậu...”

Cuối cùng Trì Am bị bạn thân xúi giục tới nóng đầu, thêm vào đó thực ra cô cũng bị Tư Ngang quyến rũ cho lòng ngứa ngáy, lập tức sảng khoái vẫy tay nói: “Đi thì đi, không đè được anh ấy thì cắt ciu!”

Thế là cô nhảy xuống giường, thay chiếc váy đẹp đẽ tôn dáng, uống thêm một bình rượu vang để lấy can đảm, nấc cụt gõ cửa nhà bên cạnh.

Cửa nhanh chóng mở ra, người đàn ông vẫn mặc áo trắng quần đen mở cửa, đứng cạnh cửa nhìn sắc mặt đỏ bừng của cô.

Tư Ngang rất cao, gần một mét chín, không hổ là người đàn ông có huyết thống ngoại quốc, Trì Am cao một mét bảy, đứng ở trước mặt anh vẫn giống như chim nhỏ nép vào người.

Cô nấc cụt, bước lên đẩy anh vào bên trong cửa, vào nhà anh rồi liền đóng cửa lại cái cạch.

Sau đó, một tay cô chống lên tường nhà anh, dồn anh giữa tường và cô, nấc cụt nói: “Tư Ngang, chúng ta hẹn hò đi.” - Đọc truyện tốt trên App TYT

Tư Ngang cúi đầu nhìn cô.

Trì Am lại nấc cụt phát nữa, miệng đầy hơi rượu, tiếp tục nói: “Em cảm thấy anh khá tốt, chúng ta quen biết lâu như vậy rồi, chắc anh cũng biết em là người như thế nào, chúng ta đều là cẩu độc thân, chi bằng ở bên nhau luôn đi!”

Tư Ngang vẫn không nói gì, đôi mắt màu tím sẫm lóe lên cảm xúc khó tả.

Trì Am thấy anh không ừ hử tiếng nào, liền coi như anh đã đồng ý.

Cô vui vẻ vươn tay kéo lấy cổ áo anh, khiến anh hơi khom lưng xuống, sau đó chu miệng hôn lên.

Nụ hôn của cô giống cún con đang cắn người, không ra làm sao, cũng không có chút kinh nghiệm nào, rõ ràng là một tay mơ.

Lúc cô đang định đẩy ra thì người đàn ông đột nhiên vươn tay, giữ lấy đầu cô, bờ môi nóng bỏng chặn miệng cô lại, cạy hàm răng cô ra xông vào càn quét.

Tấn công mạnh mẽ, nụ hôn không cho phép khước từ, khiến não cô thiếu oxy, hai chân cũng mềm ra, thêm vào đó rượu đang xông lên óc, cả người mềm nhũn dựa vào người anh.

Tới tận trước khi chìm vào giấc ngủ, cô vươn tay ra ôm lấy anh, ngốc nghếch nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta là người yêu...”

...

Trì Am mơ một giấc mơ, mơ thấy cuối cùng bản thân cũng đè được Tư Ngang.

Sau khi mở mắt ra, Trì Am nhìn thấy một lồng ngực rắn chắc.

Cô sững sờ nhìn, ánh mắt thẳng tắp.

“Tỉnh rồi à? Còn khó chịu không?” Người đàn ông hỏi.

Trì Am vẫn không nói gì, sau đó cô cúi đầu nhìn mình, phát hiện ra mình cũng đang trần như nhộng.

Cô ngây dại nhìn anh, người đàn ông đắm chìm trong nắng sớm đẹp trai tới mức giống như yêu ma, trông không hề chân thật, khiến người ta phải sa đọa.

Sau đó, ký ức quay về, Trì Am suýt chút nữa đập chết mình, biến thành quỷ rồi sẽ đi đánh Diệp Lạc một trận.

Đều là cô ấy xúi giục, giờ thì hay rồi, tình huống đã trở thành thế này, phải làm sao đây?

Ngay lúc cô đang ngây dại, người đàn ông đứng thẳng dậy, cầm quần áo bên cạnh tùy ý khoác lên, đi vào nhà vệ sinh.

Ánh mắt Trì Am không nhịn được mà nhìn theo anh, phát hiện ra mỗi một hành động cử chỉ của người đàn ông này đều là cảnh đẹp ý vui, đến cả mặc quần áo cũng đẹp như vậy, cởi quần áo thì lại càng...

Trì Am vội vàng quấn chặt chăn bò dậy, vừa mới xuống giường cô liền cảm thấy có gì không ổn.

Cho dù cô chưa từng thân cận với đàn ông thì cũng biết làm chuyện kia rồi sẽ để lại chút di chứng. Nhưng eo cô không mỏi, chân cô không đau, trừ cảm giác khó chịu vì say ra, không còn cảm giác gì cả.

Sau đó cô mở cái chăn đang quấn trên người ra, cúi đầu nhìn cơ thể mình, không có gì cả, trắng nõn nà.

Vậy là, thực ra tối qua bọn họ chỉ cởi sạch đồ ôm nhau ngủ một giấc thôi à?

Thuần khiết đến thế ư?!

Ngay lúc cô đang kiểm tra sự bất thường trên người mình thì cửa nhà vệ sinh mở ra, Trì Am vội vàng quấn chăn lại, liền thấy người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đi ra khỏi nhà vệ sinh, đi tới trước mặt cô, cúi đầu hôn lên mặt cô rồi hỏi: “Bữa sáng muốn ăn gì?”

Trì Am bị trạng thái của anh làm cho sững sờ, nói theo trực giác: “Gì cũng được...”

Thế là người đàn ông đi làm bữa sáng cho cô.

Trì Am đột ngột phản ứng lại, sao cứ cảm giác sai sai chỗ nào vậy?

Tới khi cô ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở bàn ăn nhà Tư Ngang, ăn bữa sáng Tư Ngang làm cho cô thì mới muộn màng nhận ra, Tư Ngang đang tự cho mình là bạn trai của cô.

“Thế nào, có vừa miệng không?” Tư Ngang hỏi.

Trì Am lắc đầu, chần chừ một lúc mới xấu hổ nói: “Tư Ngang, tối qua tôi... tôi uống say...”

“Anh biết!” Tư Ngang ngắt lời cô, nói rằng: “Anh đã đồng ý hẹn hò với em rồi.”

Lời còn lại của Trì Am lập tức nghẹn lại trong họng, không thể nói ra được nữa.

Cô nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của anh, trước đây cô rất thích dáng vẻ mang chút thận trọng cao quý này, vẻ mặt hơi xa cách, trông vừa cấm dục vừa lạnh lùng, nhưng bây giờ cứ cảm thấy không ổn.

“Em hối hận à?” Anh thong dong hỏi, đôi mắt âm trầm nhìn cô.

Trì Am rất muốn gật đầu, nhưng ánh mắt của anh rất khủng bố, trông rất hung hãn, cô chần chừ một lát, sau đó liền nghe anh nói: “Đã muộn rồi!”

“Chuyện này, sao mà thế được... Tối hôm qua tôi chỉ uống rượu say, nhất thời xúc động...” Trì Am cố gắng muốn giải thích cho bản thân.

Rượu khiến con người ta thêm can đảm, quả nhiên tối qua cô không nên nóng đầu tự chuốc mình một bình rượu để lấy can đảm mà!

“Nhưng anh đã coi là thật rồi!” Tư Ngang bình tĩnh nói, lúc này đôi mắt kia nhìn chằm chằm cô đầy ma mị, lộ ra bộ mặt thật của anh: “Trừ anh ra, em còn có thể hẹn hò với ai được nữa? Đừng có thử thách sự kiên nhẫn của anh, nếu không anh không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

Trì Am: “...”

Sao phong cách của người này đột nhiên lại bất thường rồi?



Tác giả:

Bởi vì nam chính là ma tộc nên đôi mắt của anh ấy màu tím, đừng nói nó Mary Sue, ma tộc là kiểu bệnh thần kinh như vậy đó! ╮( ̄⊿ ̄)╭

App TYT & Lavender team & Lynn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp