Liêu Thần

Chương 11: Bách quỷ dạ hành


2 năm

trướctiếp

Cửu Âm Quỷ Sát vừa chạy trốn, không khí âm u lạnh lẽo cũng dần ấm áp trở lại, màn sương đen bao trùm trên bầu trời của sơn trang nghỉ dưỡng từ từ tan biến.

Trì Am lại phát hiện mình vẫn không thể nào nhúc nhích, cô cứng ngắc đứng ở nơi đó, cả người chỉ có con ngươi là có thể chuyển động.

Ánh đèn đường bị âm sát khí che khuất từ từ hiện ra, ánh sáng trắng nhợt nhạt chiếu lên mặt đất. Cuối cùng Trì Am cũng thấy rõ bóng mình kéo dài dưới ánh đèn.

Chỉ có bóng của cô.

Trì Am đổ mồ hôi lạnh.

Kẻ tồn tại phía sau cô kia lại không có bóng dáng, thứ không có bóng ngoài quỷ ra thì còn gì nữa?

Lẽ nào một con lệ quỷ vừa mới chạy mất lại xuất hiện một con quỷ khác có cấp bậc càng cao hơn ư?

Trì Am bị suy đoán này của mình làm cho mồ hôi đầy đầu. Mãi đến khi có tiếng gọi lớn vang lên trong khu giải trí ở phía trước, cô mới cảm giác được bàn tay đặt trên vai kia rời đi, tiếp theo đó cơ thể cứng đờ của cô dần khôi phục lại tri giác.

Cánh cửa tầng một của khu giải trí đột nhiên mở ra, ông Bùi và Mao Mẫn vội vàng chạy tới.

Lúc nhìn thấy dáng vẻ của ba người trẻ tuổi, hai người đều lắp bắp kinh hãi: “Ba đứa không có chuyện gì đấy chứ?”

Hạ Triết cùng Hầu Thiên Dương nằm trên đất, không nhìn ra còn sống hay đã chết. Trì Am đang đứng đơ người, trong không khí vẫn còn luồng âm sát khí lởn vởn chưa tan. Hai người họ lập tức biết được con Cửu Âm Quỷ Sát kia vừa xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa còn ra tay với ba thanh niên.

Mao Mẫn đi tới trước mặt Trì Am, tay đặt lên lưng cô, thi triển pháp thuật ẩn chứa linh lực của Huyền Môn chính tông vào trong cơ thể cô, khiến thân mình cứng ngắc lạnh lẽo của cô khôi phục bình thường. Cơ thể trở nên mềm nhũn suýt chút nữa đã ngã xuống đất.

“An An, con không sao chứ?” Mao Mẫn đỡ cô rồi lo lắng hỏi.

Trì Am miễn cưỡng lắc đầu, quay đầu nhìn về phía sau theo bản năng, phát hiện ngoại trừ ánh đèn ảm đạm nơi xa thì không còn gì khác.

Trong lòng cô hơi kinh hãi, ông Bùi và dì Mao nhanh chóng xuất hiện, xung quanh không có vật che đậy. Thứ kia muốn bỏ đi hẳn là cũng không thể rời đi nhanh như vậy được.

Rốt cuộc “nó” là thứ gì nhỉ?

Ông Bùi chạy vội tới bên cạnh hai người Hạ Triết và Hầu Thiên Dương, lúc này cả hai đều đã ngất xỉu. Ông ấy kiểm tra xong sắc mặt chợt trở nên nặng nề.

Tình huống của Hạ Triết vô cùng nghiêm trọng, chưa kể đến việc lúc trước anh ta bị Cửu Âm Quỷ Sát lấy mất một ít máu đầu quả tim, sau lại vì bảo vệ mạng sống mà linh lực bạo trướng, khiến kinh mạch chạy ngược. Cơ thể đã bị tổn hại đến bảy tám phần dưới tấn công của linh lực đảo ngược. Điều may mắn duy nhất chính là vẫn còn giữ được tính mạng. Còn về phần Hầu Thiên Dương, kính hộ tâm đã bảo vệ được tim mạch của anh ta, chỉ bị ngất xỉu thôi.

Ông Bùi nhét cho Hạ Triết một viên đan dược cứu mạng, rồi dán tiếp một lá bùa hộ mệnh cho anh ta. Sau khi ổn định được tình hình của anh ta mới đánh thức Hầu Thiên Dương đang hôn mê.

Hầu Thiên Dương ôm ngực tỉnh lại, nhìn thấy ông Bùi cùng Mao Mẫn đang ở đây, lập tức mừng rỡ kêu lên: “Ông Bùi, hai người trở lại rồi.” Anh ta lại nhìn xung quanh không thấy Cửu Âm Quỷ Sát kia đâu, tưởng rằng hai người họ kịp thời xuất hiện thu phục nó rồi, vui vẻ hỏi: “Ông Bùi, mọi người đã thu phục được Cửu Âm Quỷ Sát kia rồi hả?”

Ông Bùi thở dài nói: “Nào có dễ dàng như vậy? Con quỷ sát kia đạo hạnh cao thâm vô cùng gian xảo, để nó chạy thoát mất rồi.” Sau đó ông ấy lại vỗ đầu anh ta nói: “Mấy đứa các con đúng là rất may mắn đấy, vẫn bình yên vô sự.” Ông ấy nói tới đây lập tức cảm thấy kỳ lạ hỏi: “Các con ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy? Con Cửu Âm Quỷ Sát kia đâu?”

Lúc trước ông Bùi và Mao Mẫn chiến đấu với Cửu Âm Quỷ Sát đó ở khu giải trí bên kia. Nào biết con quỷ sát này vô cùng gian xảo, gọi ra một đám ma quỷ phân tán sự chú ý của họ, giương đông kích tây, thừa dịp dụ dỗ thiên sư rời khỏi sau đó lấy máu đầu quả tim của từng người bọn họ.

Hầu Thiên Dương bèn kể lại chuyện họ gặp được Cửu Âm Quỷ Sát trước đó.

Nghe đến đây, ông Bùi và Mao Mẫn đều cả kinh: “Mấy đứa đụng phải nó nhưng nó lại không ăn máu đầu quả tim của mấy đứa mà đã bỏ chạy rồi ư?”

Lúc đó Hầu Thiên Dương đã ngất xỉu, không biết rõ tình hình, người duy nhất thanh tỉnh chỉ có mình Trì Am, mấy người họ đều nhìn về phía cô.

Sắc mặt Trì Am tái nhợt, tuy rằng đã loại bỏ rất nhiều âm khí trong cơ thể nhưng nói chuyện vẫn chưa được trôi chảy, đầu lưỡi vẫn hơi cứng đờ: “Con, con không biết, nó đột nhiên bỏ chạy sau đó hai người xuất hiện.”

Không biết tại sao, Trì Am lại vô thức giấu nhẹm chuyện con “quỷ” đứng phía sau mình lúc trước. Cô không biết con “quỷ” kia là thần thánh phương nào, tại sao có thể khiến Cửu Âm Quỷ Sát kia sợ hãi chạy trốn. Nhưng cô luôn cảm thấy nếu nói ra sẽ không ai tin cả.

Hơn nữa chính cô cũng giải thích không rõ, nói ra cũng vô dụng.

Nghe thấy cô nói như vậy, tuy rằng hai người họ vẫn cảm thấy kỳ quái nhưng không hề nghi ngờ cô.

Vừa nãy lúc họ chạy tới đây đã tận mắt chứng kiến tình trạng của Trì Am, lúc ấy cô đã chịu ảnh hưởng bởi âm sát khí của Cửu Âm Quỷ Sát, cả người cứng đờ, không thể nhúc nhích, họ cũng không cho rằng cô có năng lực tiêu diệt được con quỷ kia.

Mặc dù hai người cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không nghĩ nhiều, ông Bùi nói: “Không biết tại sao sơn trang nghỉ dưỡng này lại đưa tới một hung vật như vậy. Vừa rồi nó đã chạy thoát, chắc hẳn đêm nay sẽ không đến nữa. Nhưng chỉ cẩn vẫn chưa tiêu diệt được nó thì sớm muộn gì nó vẫn lại đến.” - Đọc truyện tốt trên App TYT

Mao Mẫn nói theo: “May là nó đã chạy trốn, nếu không chỉ dựa vào mấy người chúng ta, vẫn thật sự khó đối phó.” Nhất là khi họ chuẩn bị không đầy đủ, ban đầu chỉ cho rằng hung vật làm loạn nơi này là ác quỷ thôi, nào ngờ sẽ là Cửu Âm Quỷ Sát một trong mười đại lệ quỷ.

Hầu Thiên Dương nghe xong da đầu tê dại: “Ông Bùi, dì Mao, vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Cửu Âm Quỷ Sát đó! Lệ quỷ đáng sợ như vậy chỉ dựa vào mấy người bọn họ, quả thật giống như đồ ăn đưa tới tận cửa cho nó.

Ông Bùi than thở: “Cửu Âm Quỷ Sát này chính là con quỷ hung hăng nhất, rất hay ghi thù. Người sống bị nó theo dõi từ trước đến nay không có kết cục tốt. Với bản tính hung dữ của nó, chắc chắn sẽ nhốt chúng ta ở nơi này. Nếu như không diệt trừ được nó, chúng ta cũng không thể nào rời khỏi đây được đâu. Thiên Dương, con đưa A Triết về biệt thự trước đi, tìm bác sĩ xử lý vết thương trên người cho nó đã.”

Hầu Thiên Dương đáp lại một tiếng, lập tức đi qua cõng Hạ Triết vẫn đang hôn mê.

Lúc này trong khu giải trí lại lần lượt có mấy người chạy ra, gái trai đủ cả, thậm chí có hai người quần áo lộn xộn, sắc mặt trắng bệch giống hệt ác quỷ, vừa ra tới đã la hét loạn xạ như thể bị điên.

Ông Bùi cùng Mao Mẫn đi tới dán một tấm bùa tĩnh tâm cho từng người một. Lúc này họ mới yên tĩnh trở lại, cơ thể mềm nhũn nằm rạp trên đất.

Trì Am nhìn thoáng qua, phát hiện chỉ có năm người chạy tới, những người khác không hề ra ngoài, e rằng đều đã chết ở bên trong rồi. Ban đầu tổng cộng có 15 thiên sư cùng tới đây, chỉ trong một buổi tối đã chết mất năm người. Tuy nói do họ ham chơi nên mới để Cửu Âm Quỷ Sát có cơ hội ăn mất, nhưng từ đó có thể thấy được tỷ lệ tử vong của thiên sư cực kỳ cao.

Trì Am cũng không dám coi thường đám ma quỷ của thế giới này nữa.

“Vừa rồi chắc hẳn mọi người cũng đều thấy được, hung vật hại người trong sơn trang nghỉ dưỡng này là Cửu Âm Quỷ Sát.” Ông Bùi trầm giọng nói.

Những thiên sư kia vừa nghe thấy tên “Cửu Âm Quỷ Sát” này, không nhịn được mà co rúm lại, rõ ràng trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Ông Bùi và Mao Mẫn nhìn thấy vẻ kinh sợ trên khuôn mặt của họ, nghĩ đến vừa rồi họ gặp phải Cửu Âm Quỷ Sát nhưng hoàn toàn không nhận ra mình bị ma quỷ khống chế, trong lòng không khỏi thở dài. Các thiên sư thế hệ sau còn không bằng những thế hệ trước, nhất là những người trẻ tuổi dễ dàng bị sự phồn hoa bên ngoài hấp dẫn, sa vào hưởng lạc, rất ít người có thể tĩnh tâm tu luyện, thế nên thiên sư ưu tú trong Huyền Môn ngày càng ít.

Nhưng khi ông ấy quay đầu nhìn mây người Hầu Thiên Dương, trong lòng ít nhiều cũng có chút vui mừng, xem như vẫn còn hy vọng.

Sau đó ông Bùi dẫn người đi thu dọn nhặt xác cho những thiên sư bị Cửu Âm Quỷ Sát kia hút sạch máu đầu quả tim, loại bỏ âm sát khí vẫn còn thừa lại trong không khí, sau khi bố trí lại phù trận, lúc này mới trở về biệt thự nghỉ ngơi.

Khi Trì Am đi theo Mao Mẫn cùng nhau trở lại biệt thự, thời gian cũng đã quá nửa đêm.

“Tối nay con nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ ngợi quá nhiều.” Mao Mẫn dặn dò.

Trì Am ngoan ngoãn gật đầu, chúc ngủ ngon với Mao Mẫn rồi lấy thẻ phòng vào phòng.

Trì Am đi tắm nước nóng trước, đứng trước gương ngắm nhìn chính mình. Cô phát hiện quả nhiên sắc mặt vẫn rất tái nhợt, có thể thấy được sát khí của Cửu Âm Quỷ Sát kia đáng sợ đến nhường nào.

Sau khi tắm xong, Trì Am cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cô bồ nhào lên giường rồi trùm chăn lại.

Đêm nay suýt chút nữa thì mất mạng, bây giờ ngẫm lại vẫn còn cảm thấy hơi sợ hãi. Trì Am chưa từng cảm nhận sâu sắc sự nguy hiểm của thế giới này như đêm nay. Xem ra cô còn phải cố gắng tu luyện nhiều hơn, nếu không sẽ không thể nào hoàn thành được cuộc đời của Trì An, thật sự phải chết trong thế giới này, nghĩ lại cũng không cam lòng.

Trì Am rúc mình trong ổ chăn, ngay lúc mơ màng muốn ngủ, bỗng nhiên cô cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn mình.

Ánh mắt...

Trì Am lập tức bị dọa tỉnh, đột nhiên mở to mắt nhìn sang, đến khi nhìn thấy rõ ràng “người” đang đứng trước giường, cô giật mình trừng lớn đôi mắt.

App TYT & Lavender team & Lynn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp