Chủ Ao Nuôi Cá

Chương 48


1 năm

trướctiếp

Thời Ngư vui vẻ thoải mái cho mấy con Hổ Kình ăn, sau khi cho ăn hết số nguyên liệu do Cục kiểm ngư mang đến, bản thân cậu lại cho thêm bốn đến năm thùng thức ăn cá tinh chế dùng để cấp cho Âu Hoàng (con Hàu) và cá Thái Dương, đến lúc này mới cho mấy con Hổ Kình ríu rít gào ăn kia ăn no.

Sau khi mấy con Hổ Kình ăn no nê, chúng vui mừng đến mức phun nước vào cậu, kế đó cậu không chút trở ngại chơi đùa cùng chúng nó một trận, vào lúc này mèo hệ thống thật không đành lòng nói: [Thời Ngư, cậu tính toán để người cá nằm như thế sao? Nằm cho đến lúc nó tự thức dậy rồi tự mình bỏ chạy à?]

Thời Ngư búng ngón tay: [Ý kiến hay!]
Mèo hệ thống giận liếc mắt khinh bỉ: [Làm sao tôi lại có cái người thực hiện nhiệm vụ ngốc nghếch như cậu đây! Xong rồi, danh tiếng hệ thống chủ ao cá của tôi mất tiêu luôn rồi!]
[Cậu lại làm sao rồi chứ?] Thời Ngư từ dưới biển bò lên bờ, dùng chân đạp đạp vào con Hổ Kình còn đang muốn lôi kéo anh chơi tiếp, sau đó ngồi vào hành lang đối diện: [Người cá này chúng ta không thể làm gì nó cũng không thể nào trốn nó sao? Nếu không thì bây giờ tôi đem nó đẩy xuống dưới để Hổ Kình dẫn nó rời đi rồi tự mình sinh sống?] 
Mèo hệ thống phát ra: [Tôi nghi ngờ rằng cậu chưa từng nghe qua câu chuyện về Nàng tiên cá.]
[Nàng tiên cá? Cậu đang nói về câu chuyện người đàn ông vì muốn phát triển Đại dương trở thành một khu du lịch đã tiến hành xua đuổi tộc người cá tại đây, sau đó bị người cá tiến hành ám sát, cuối cùng nảy sinh tình cảm với người cá đúng không?]
[Cậu đang nói câu chuyện không chọn người đẹp với tài sản hàng chục tỷ cuối cùng lại chọn con cá kia! Không phải a, câu chuyện mà tôi nói không phải là câu chuyện này!] Mèo hệ thống nghẹn một chốc: [Câu chuyện mà tôi nói là chọn rồi người đẹp hàng chục tỷ đó chứ không chọn con cá kia!]
[Phi, tôi kể cho cậu câu chuyện này để làm gì chứ!] Mèo hệ thống nói xong lập tức thấy được ý đồ nham hiểm của Thời Ngư khi ngắt lời nửa chừng: [Đừng có nói với tôi những việc như có như không này, tình hình bây giờ đã thay đổi rồi, cậu thật vất vả cực khổ mới cứu được con cá này, vậy nên thành thực mà chờ cho nó tỉnh lại, để cho nó khi vừa mở mắt ra sẽ nhìn thấy cậu đầu tiên, miễn cho bị người khác cướp đi công lao.]
Thời Ngư nhẹ nhàng nói: [Cậu chắc chắn người đầu tiên mà nó nhìn thấy là mình thì sẽ không tiện tay tước đoạt đi cái đầu chó này của tôi luôn không?] 
[Uhm… Khả năng này cũng có thể xảy ra đi, cùng lắm thì khởi động lại thôi!] Mèo hệ thống nói tiếp: [Nếu cậu không thử thì làm sao anh biết có được hay là không? Lỡ như thành công thì sau này cậu sẽ có sự che chở của người cá, sẽ không cần lo lắng bất cứ lúc nào thì lại xuất hiện người cá lấy đi mạng chó của mình, điều này không phải là quá tốt a?]
Mèo hệ thống nhìn thấy giữa lông mày của Thời Ngư vừa khẽ động, có vẻ như muốn nói điều gì đó, nó lập tức cắt ngang: [Được rồi, sự việc cứ quyết định như vậy đi, nhiệm vụ đặc biệt [Cứu vớt người cá] bắt đầu, nếu thành công sẽ nhận được mã thông báo x10000 đồng, nếu thất bại thì sẽ bị trừ mã thông báo x10000 đồng, giới hạn thời gian: không có]
[???] Thời Ngư xoay người muốn bắt lấy mèo hệ thống, sớm có dự phòng sẳn Mèo hệ thống mượn lan can và cột trụ làm thành bàn đạp, nhanh như một làn khói leo lên thẳng nóc nhà: [Dù sao đối với nhiệm vụ này cậu làm cũng phải làm, mà không làm cũng phải làm, chính là nhiệm vụ đã được phát ra rồi thì tôi cũng không có cách nào để thay đổi nó, anh có bản lãnh thì đến đây đánh chết tôi nè...!]
Thời Ngư tức đến mức gần như muốn cắn nát một ngụm răng ngà, trong lòng cậu hiểu rõ hệ thống nói không sai, không thể cứ tiếp tục sợ hãi như vậy, ánh mắt của cậu rơi vào người cá đang yên tĩnh nằm một bên, sau một lúc trầm mặc mới giơ tay cầm lấy xô nước bên cạnh rồi cúi người đổ thùng nước biển ra, dùng nó làm chất tẩy rửa bắt đầu làm sạch vết bẩn dầu trên người đối phương. 
Lúc nãy cậu vẫn luôn không dám nhìn thẳng vào người cá, thế nhưng giờ đây không thể không nhìn thẳng vào nó, kỳ thật vết bẩn dầu trên thân người cá còn có vẻ trầm trọng hơn so với bọn Hổ Kình. Những điều khác thì không cần phải nói, về cơ bản trên thân của Hổ Kình là trơn bóng, chỉ cần dùng chất tẩy rửa để chà rửa cũng sẽ không để lại bất cứ vết tích gì, thế nhưng đối với người cá thì lại không giống như vậy, chỉ riêng đối với đuôi cá, bên trong góc của vảy cá toàn độ đều là vết tích màu đen, chỉ xem thôi cũng đủ làm người ta cực kỳ sợ hãi.
Lúc này Thời Ngư mới nhận ra kỳ thật thì người cá còn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu, trước đây cậu vẫn luôn cho rằng người cá phần lớn là có chiều dài như một thanh niên trưởng thành, thế nhưng bây giờ nhìn lại toàn bộ chiều dài của người cá đại khái dài khoảng 2.5 mét, phần đuôi cá thon dài buông thõng từ hành lang bên cạnh đến tận mặt biển, những chiếc vây cá như sa mỏng đáng thương hề hề ôm gọn phía trên phần đuôi của nó, nhìn vào trông vừa thê lương vừa đẹp đẽ. 
Thời Ngư cắn cắn răng, đầu tiên đổ hai thùng nước biển lên thân người cá, nhằm tránh làm cho người cá bị phơi cháy thành cá khô, tiếp theo đó cậu kéo đuôi cá đặt vào bên trên đầu gối của mình rồi từ đuôi cá bắt đầu chà sạch dần vết bẩn dầu ra khỏi phần vảy đuôi cá đó.
Không cần nói nhiều, vừa mới bắt đầu đúng là còn có chút bỡ ngỡ, thế nhưng dần dần về sau khi cậu đang tẩy sạch thuận tay đặt tại phần kết nối giữa đuôi cá và vây đuôi cá, cảm giác thấy... Jhông khác mấy so với xúc cảm của cá ngừ Cali trước đây câu được ở biển.
Đúng, không sai biệt, chính là xúc cảm của con cá có kích thước hơi hơi lớn, nhiều lắm chính là sờ vào cảm giác tinh tế hơn một chút, ngoài ra thì chẳng có gì cả.
Sau khi vượt qua được trở ngại này, Thời Ngư không hề tiếp tục nhăn mày, một tay ấn vào phần gốc vảy đuôi của người cá, tay còn lại cầm lấy khăn lông và bàn chải nhỏ làm sạch các lớp vảy đuôi của nó.
Phần vây đuôi của nó quá thê thảm, các vết xước rải rác lung tung trông như mạng lưới mỏng, bên trên còn xuất hiện rất nhiều vết rách. Thời Ngư cầm lấy phần xương vây cá của người cá đem mở rộng ra, sau đó cậu đổ chất tẩy rửa lên trên, vết bẩn bám dính bên trên rất nhanh đã được làm vệ sinh một cách sạch sẽ.
Thật ra Thời Ngư rất tò mò, anh đã từng xem qua rất nhiều loại cá có vây cá và màng cá xinh đẹp, ví dụ như nói vây của cá chuồn đúng là rất đẹp mắt, trông giống như đôi cánh của những yêu tinh bé nhỏ, nó có thể phản chiếu ra ánh sáng những viên ngọc mang đủ màu sắc bên dưới ánh đèn. Vây của người cá cũng mang lại cảm giác như vậy, nó cũng có thể phản chiếu ra ánh sáng như những viên ngọc màu sắc tương đối chói lọi dưới ánh mặt trời, thế nhưng nó cũng dễ dàng để người ta phân biệt ra giữa vây của nó và vây của cá chuồn.
Nếu như cái người cá này không phải cố ý giết cậu mấy bận, có lẽ cậucũng sẽ thưởng thức hơn nữa về vẻ đẹp của đối phương.
Sau khi làm sạch vây đuôi cá, kế tiếp là phần vây mặt bên đuôi cá, Thời Ngư kéo người cá hướng về mình, đem phần dưới đuôi của đối phương đặt bên trên đầu gối, vào lúc dùng chất tẩy rửa đổ lên phần đầu đuôi cá, lại cứ có cảm giác chính mình đang đi vào chợ rau, đang cùng với chủ quán trả giá về đầu cá, thân cá và đuôi cá vậy.
Phần vảy đúng là đặc biệt khó làm sạch như suy nghĩ của cậu, chỉ mất có mười phút cậu đã có thể làm sạch được một phần vây cá lớn như vậy, thế nhưng lại tốn hơn hai mươi phút mới có thể làm sạch được phần đầu đuôi cá lớn có bằng hai bàn tay, có một số vết bẩn bám rất sâu, bên dưới vảy cá to cỡ móng tay dường như đều bị thẩm thấu, cho dù đã đổ rất nhiều lần nước tẩy rửa thế nhưng phần dưới vẫn như cũ có màu nâu sậm.
Thời Ngư xoắn xuýt rồi một hồi, sau đó thì kỹ năng giết cá thuần thục của cậu đã phát huy được tác dụng, cậu gập đầu gối xuống để đuôi cá tạo thành một đường cong trên đầu gối của cậu, theo động tác của cậu các vảy cá từ từ vểnh lên và lộ ra lớp da bị nhiễm bẩn bên dưới.
Thời Ngư tự khen chính mình, dự định dùng tay để siết chặt vảy cá, sau đó sẽ đổ chất tẩy rửa vào bên trong, không ngờ kết quả tay vừa đặt lên cậu liền hít một hơi, ngay lập tức rút tay về. Trên đầu ngón tay của cậu xuất hiện một vết thương cong cong, xem vào chỉ là một vệt đo đỏ thế nhưng cùng với động tác của anh, vết thương đó nhanh chóng vỡ ra và máu từ bên trong ào ạt chảy ra ngoài.
“Shh...” Thời Ngư đem ngón tay nhét vào trong miệng của mình rồi hút mấy ngụm, sau khi cảm thấy ngón tay sẽ không chảy ra máu nữa mới đưa nó ra ngoài nhìn xem. Xung quanh vết thương đầu ngón tay đặc biệt nhẵn nhụi, tựa như là thỉnh thoảng bị mảnh giấy hay là con dao đặc biệt sắc nhọn cứa vào vậy, cậu trầm mặc nắm đuôi cá nhấc nhấc lên cao. Phải chăng còn may mắn bởi vì là hôm nay cậu mặc quần?
Chiếc quần bên dưới đuôi cá khe khẽ rung lên, bên trên xuất hiện một vết rách hình vảy cá, thậm chí ngay cả trên da của Thời Ngư cũng xuất hiện vệt đỏ kiểu như có như không vậy.
Từ bài học kinh nghiệm này, Thời Ngư không thể tiếp tục làm như vậy nữa, ít nhất cậu cần có trang bị rồi mới tiếp tục, ngay cả găng tay cần chuẩn bị sẳn. Ánh mắt cậu rơi vào khuôn mặt người cá còn đang say ngủ, cũng không thể để nó cứ nằm ngay tại đây được…
Thời Ngư đứng dậy rút chiếc giẻ nằm bên cạnh che trên cánh tay của mình, một tay luồn qua phía dưới nách của người cá, tay còn lại thì từ phần cong gối của người cá… Á, người cá không có phần đầu gối, cậu đánh giá đại khái phần nào mới có thể đảm bảo điểm cân bằng liền sẽ chống đỡ ở đó. Cậu hít sâu một hơi và ôm bổng người cá nặng hơn trăm cân lên. 
[Hệ thống, hệ thống!] Thời Ngư kêu lên trong đầu.
Hệ thống không có phản ứng lại. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Thời Ngư ôm người cá bước nhanh vào trong nhà, một bên nói rằng: [Đừng giả chết, đổ đầy nước vào trong bồn tắm trong nhà đi. Phải, không phải bồn tắm trong phòng ngủ mà cái dùng để ngâm mình đó, bên trong đổ nước biển vào!]
Thời Ngư đi thêm vài bước nữa thì mèo hệ thống mới lười biếng nói: [Để làm gì …]
[Đặt người cá vào bên trong đó! Nếu không nó sẽ bị phơi thành cá khô mất thôi.]
[Được rồi.] Mèo hệ thống lên tiếng và nhanh chóng đi đổ nước vào trước.
Trong nhà Thời Ngư có nhiều nơi dùng để tắm rửa, ngoài bồn tắm và tắm vòi sen trong phòng khách và phòng ngủ chính ra thì còn có một gian nhỏ ba mặt đều hướng ra biển, bên trong là bồn tắm trong suốt kiểu chìm, nó to khoảng bốn mét vuông và có thể dùng để ngâm tắm. Thời Ngư chưa từng sử dụng qua nó, kể từ khi cậu dọn đến đây cảm giác mỗi ngày đều là công việc, thực sự vẫn chưa nghĩ đến phải hưởng thụ một chút.
Vốn dũ cậu muốn ném người cá vào ao cá, sau đó suy nghĩ lại lại bỏ qua, cậu không muốn giày vò những con cá trong ao cá của mình, tách ra vẫn là tốt hơn, dù sao mặt dưới gian đình nhỏ kia là trong suốt, nó trông rất giống với bể nuôi cá vậy, nếu mà bọn Hổ Kình lo lắng thì có thể hướng về dưới gian định nhỏ này, mọi lúc đều có thể theo dõi bạn bè tốt của mình.
Cậu càng nghĩ càng thấy ý kiến này thực sự tuyệt vời.
Cho đến khi Thời Ngư đi qua thì nước đã được đổi xong, Thời Ngư ném người cá vào bên trong và lập tức đi thay một bộ quần áo, còn thuận tiện làm một bữa cơm nhằm an ủi bản thân và cái dạ dày trống rỗng của mèo hệ thống. Một tiếng sau cậu mới quay lại thì thấy người cá vẫn như cũ ở vào trạng thái hôn mê.
Làm sao lại giống như người đẹp ngủ trong rừng như vậy.
Thời Ngư đang suy nghĩ như vậy, đến cùng còn phải mặc bộ đồ bảo hộ do hệ thống cung cấp để xuống bể, tiếp tục công cuộc làm sạch người cá của mình, vừa làm sạch vừa phàn nàn với mèo hệ thống: [Nói xem thử rốt cuộc phải cứu người cá này như thế nào mới được tính là nhiệm vụ thành công đây? Tôi làm sạch vết bám trên thân của nó xong thì được tính là nhiệm vụ của tôi đã thành công hay là cần phải đợi nó khôi phục hoàn toàn mới được tính là nhiệm vụ của tôi thành công vậy?]
[Một vạn đồng, cậu nghĩ như thế nào đây?] Mèo hệ thống ngồi xổm một bên, dùng một ánh mắt xem thường liếc nhìn Thời Ngư.
[Ồ, vậy là chỉ cần hoàn thành làm sạch là được rồi đi?]
[Thân ái à tôi khuyên cậu trực tiếp đi ngủ đi thôi! Dù sao thì trong mộng cái gì cũng đều có thể xảy ra!]
Thời Ngư dừng tay lại ngay, tay cậu cầm bàn chải nhỏ chỉ vào mèo hệ thống rồi hung dữ nói: [Cậu có thể nói có lý một chút? Đợi nó khôi phục hoàn toàn xong tôi mới có thể lấy một vạn đồng? Một đời nó vẫn không tốt lên thì tôi phải nuôi nó một đời à? Con Hàu và cá Thái Dương cũng chỉ cần nuôi có nửa năm mà đã có một vạn tiền thưởng rồi! Nó còn không bằng một con cá Thái Dương?]

Mèo hệ thống nghiêng đầu suy nghĩ: [Tuy thân ái nói rất có lý, thế nhưng xác thực chính là như vậy đó! Nếu không phục thì hoan nghênh trừ tiền đề buộc hủy nhiệm vụ đi! Đến cùng thì hệ thống cũng không phải là ác quỷ, chỉ cần thân ái đồng ý tổn thất một vạn đồng là có thể không thực hiện nhiệm vụ rồi!]
Thời Ngư nhìn nhìn mã thông báo ba con số của mình rồi rơi vào im lặng.
Mèo hệ thống lại nghiêng nghiêng đầu nói: [Bạn nè, nếu cậu thấy không đáng thì có thể giam cầm nó lại, nghe nói nước mắt người cá còn có thể biến thành Ngọc trai đó, cậu có thể làm cách này cách khác để nó khóc không ngừng, như vậy cậu sẽ có thể thu được rất nhiều Ngọc trai rồi! Hoàn toàn tự nhiên không có tạp nhiễm, bán đi sẽ thu về giá trị to lớn!]

Thời Ngư nghe nói thì cười nhạo ra tiếng, ngón tay véo vào cằm người cá rồi nâng mặt nó lên: [Đợi nó tỉnh lại, đến cùng là ai làm ai khóc đây? Tôi cảm thấy nó hoàn toàn có năng lực làm tôi khóc không nổi, trực tiếp làm chết đi.]


App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp