Chủ Ao Nuôi Cá

Chương 43


2 năm

trướctiếp

Cho dù có nói thế nào, buổi câu biển náo loạn cũng kết thúc trở về trong thắng lợi, Thời Dư bị anh cậu ruồng bỏ ném về địa bàn của cậu, cũng giữ lại một chiếc thuyền máy cho cậu rồi lập tức tiêu sái chạy mất.

Còn về một số loại cá có giá trị kinh tế hơn mà cậu câu được, Thời Dư đều nhờ anh cậu cầm đi bán, một phần nhỏ còn dư lại mang về bè cá... Dù sao thì trong nhà cậu cũng còn một con Hệ Hệ gào khóc đòi ăn ngồi đợi bón.

Ban đầu thật sự hệ thống không quan trọng khi Thời Dư biến mất một hai ngày - dù sao thì mặc dù bây giờ nó là một con mèo, nhưng lại không hề ảnh hưởng tới việc nó tiến hành trao đổi với Thời Dư thông qua sóng điện não. Mà chẳng ngờ đâu đến rạng sáng ngày hôm sau, Hệ Hệ đã phải đối mặt với một vấn đề lớn!

Cho dù hệ thống như nó không cần phải ăn, nhưng làm một bé mèo nhỏ yếu đuối đáng yêu thì nó phải ăn cơm đó!

Trải qua mấy hôm tiêu thụ, thực phẩm chín trong nhà cũng sắp tiêu hao hết rồi, quà vặt gì đó vẫn còn ở chỗ của Thời Dư, nếu như nó muốn ăn cơm, cũng chỉ có thể ăn cá – Nhưng mà! Nhưng mà! Cá tươi trong nhà chỉ có số mà hai ngày trước Thời Dư câu được! Mọi người đều biết đó, đâm chết người ở chỗ thứ này phải ăn lúc còn tươi sống, bỏ vào tủ lạnh làm đông mấy ngày không xứng để nó ăn sống.

Mèo hệ thống vô cùng nhớ cơm Thời Dư nấu!

Lúc đó Thời Dư bày tỏ rằng mặc dù trong tủ lạnh hết hàng rồi, thì nhưng mà vẫn có thể vào trong ao cá của mình mò mấy con mà, cá vược đen gì đó ăn cũng ngon phết đấy chứ. Mèo hệ thống do dự một chút, quyết định vẫn không muốn xuống nước làm ướt bộ da lông bóng mượt toàn thân này của nó.

Mèo không thích nước (không phải sợ, hệ thống luôn luôn nhấn mạnh) có gì sao không? Không hề!

Sau khi Thời Dư biết thì dở khóc dở cười. Nhưng mà lúc này đã là ngày thứ hai rồi, buổi tối cậu có thể trở về, sẽ để hệ thống cố gắng một bữa, chờ cậu về lại nấu cho nó một bữa ngon. Mèo hệ thống chỉ có thể làm như vậy, cuối cùng nó cũng nhận mệnh, nằm bên cạnh ao cá ngắm biển. Khi đang nằm trên “đá quan sát” thở dài, con tôm hùm quỷ dị đó lại xuất hiện!

Nó lại xuất hiện và mang theo con cá ngon rồi!

Mèo hệ thống nhìn cá từ trên trời giáng xuống thì bị dọa sợ quay đầu bỏ chạy, thậm chí còn ngã cái oạch trên boong vì lông mọc ở lòng bàn chân quá dày, té cứt té đái chạy về nhà, thận trọng nhìn con tôm hùm bên ngoài.

Con tôm hùm tấn công bất thành, thấy không đút tới được bé mèo nhỏ mà nó yêu quý, lại định ném cá vào trong nhà để thử mấy lần, kết quả đều bị lồng bảo vệ ngăn lại. Nó nhìn mà thở dài ngao ngán, còn tưởng rằng là loài người xảo quyệt lắp mấy thứ như thủy tinh công nghiệp bên ngoài nhà. Thế nên lúc này mới quay đầu đi tìm chủ nhân của bé mèo đáng yêu tạo quan hệ tốt, thuận tiện cho sau này tới hút mèo.

Mèo hệ thống còn tưởng rằng con tôm hùm chỉ đơn giản đi mất, cũng không có nói cho Thời Dư về chuyện này.

Kết quả của việc này chính là khi Thời Dư vừa đặt chân về đến nhà, đã nhận được một con mèo quýt ú nu treo trên cổ cậu sống chết không chịu xuống.

[Có gì thì từ từ nói, cậu xuống trước đi có được không?] Trời nóng bức lại còn bị ép quấn lông thật quanh cổ, trong lòng Thời Dư có chút tan vỡ.

Vốn cậu đang dùng hai tay xách túi lưới cá, bây giờ chỉ có thể bị buộc dùng một tay xách túi lưới, một tay đỡ cái mông to đầy đặn của mèo hệ thống, kẻo nó bị ngã xuống. Số cá trong túi lưới kia nói nhiều cũng không nhiều, chỉ có một con cá ngừ hơn hai mươi cân và một con cá mú đỏ chấm hạt dưa khoảng bảy, tám cân gì đó, nhưng cũng không ngăn được nó trĩu xuống! Tay Thời Dư cũng bị dây buộc túi lưới nhỏ siết cho tê rần.

[Tôi không. Cậu là cái đồ vô lương tâm bỏ tôi lại một mình để đi ra ngoài chơi!] Mèo hệ thống nói: [Dù có thế nào thì trước khi cậu nấu cơm nước xong, tôi sẽ không xuống!]

[...] Thời Dư nghẹn họng không nói lên lời – Rõ ràng lúc đó hỏi hệ thống có muốn cùng đi hay không, là chính nó từ chối.

Thời Dư cố chịu cái nóng nhét cá vào một bên tủ lạnh tạm thời ướp lạnh giữ độ tươi, mang theo hệ thống đến phòng ngủ: [Tôi muốn tắm, nếu cậu thật sự không xuống, vậy thì tôi tiện tay tắm cho cậu luôn.]

Mèo hệ thống: [Hừ! Điêu dân! Không chọc nổi, xuống đây xuống đây!]

Mèo hệ thống không cam lòng trườn xuống, lúc này Thời Dư mới cười xoa đầu mèo hai cái, vừa mới vào phòng tắm xối nước lạnh, mèo hệ thống đã ngồi ngoài cửa lầm bầm khó chịu: [Chó ngốc, nhiệm vụ hằng ngày của cậu vẫn chưa hoàn thành!]

[Ò, vậy thì bỏ đi, ngày mai làm tiếp.] Thời Dư vừa cào tóc vừa trả lời, nói: [Cậu xem thử xem có đánh cá hay không, ngày mai tôi tới nơi gần biển một chút để đánh cá, chỗ này sâu quá, không an toàn lắm.]

Mèo hệ thống với vẻ mặt hung dữ đi rà soát lại kho nhiệm vụ hằng ngày của mình: [Không đề cử ngày mai cậu đánh cá, nhiệm vụ hằng ngày của ngày mai có liên quan đến đánh cá cũng không đáng nói – phải đánh được hơn năm cân cá trở lên mới có thể hoàn thành, nhưng mà nếu ngày mai quăng lưới thì sẽ cực kỳ đơn giản, tùy tiện bắt vài con cá là được.]

Thời Dư hơi xoắn xuýt, trên đường về nhà Thời Giải có nói với cậu rằng gần đây dòng hải lưu không tệ, thích hợp đi gần biển đánh cá, nhưng mà chưa tới một tuần nữa nơi này của bọn họ sẽ có bão mùa ập tới, đến lúc đó phải mất một khoảng thời gian rất dài không thích hợp để xuống nước đánh cá, mà là thích hợp chờ cơn triều lớn sau khi bão qua để quăng lưới.

ảnh hưởng của bão không chỉ tới loài người, mà sau khi bão hình thành trên biển cũng sẽ dẫn đến biển xuất hiện dòng chảy rối loạn, rất nhiều đàn cá sống trong vùng nước không đủ sâu sẽ bị ảnh hưởng đến. Sức người không có cách nào chống lại sức tự nhiên, cùng với đó, cá cũng không thể.

Đến lúc đó, đàn cá sẽ choáng váng va vào nhau, không phân biệt được rõ phương hướng nữa, hoặc là dù có phân biệt rõ phương hướng cũng không tài nào chống cự được, chỉ có thể vọt tới gần bờ biển theo từng đợt sóng lớn, có vài con thậm chí sẽ trực tiếp mắc cạn trên bờ biển luôn.

Có thể nói chuyện như thế này đối với ngư dân là những ngày tốt, tài nguyên thủy sản gần biển càng ngày càng cạn kiệt, như vậy thì đồng nghĩ với việc ra biển quăng lưới sau bão sẽ dễ dàng được mùa hơn.

Tất nhiên, cũng bởi vì cơn bão đi qua, chưa kể dòng chảy dưới nước rối loạn lộng hành, mà trên mặt biển cũng nổi lên sóng to gió lớn, mô hình thuyền câu nhỏ không được đóng chất lượng sẽ bị lật, chứ đừng nói chi tới việc xuống nước lặn vịnh.

Chọn thời điểm đó để xuống vịnh đánh cá, có thể nói tương đương với treo cổ ông thọ lên – chán sống.

[Bỏ đi, nhận đi, ngày mai cứ đi đánh cá gần bờ.] Thời Dư nói: [Sau đó chờ cơn triều lớn rồi chúng ta lại đi quăng lưới.]

[Được thôi.] Mèo hệ thống đặt nhiệm vụ đánh cá tự động phát ra lúc 12 giờ, giương mắt ngẩng đầu nhìn cửa phòng tắm, thúc giục: [Thời Dư, tại sao cậu vẫn còn chưa tắm xong vậy? Cậu muốn bỏ đói bé mèo nhỏ mến thương của cậu đó à?]

[Nếu như chết đói cậu có thể giải quyết vấn đề, vậy tôi chẳng cần lo lắng.] Thời Dư thổ tào một câu, đóng vòi nước, tiện tay lau người rồi đi ra ngoài, bị mèo hệ thống thúc giục vào bếp làm đồ ăn cho nó.

Tên khoa học của cá mú đỏ chấm hạt dưa là Cephalopholis sonnerati, cả người mang một màu đỏ cam vô cùng tươi đẹp, trên thân cá có các đốm từ vàng nhạt đến đỏ nhạt, thịt cá trắng như tuyết, thịt dày mà béo, vào miệng trơn tuột, có một loại mùi thơm đặc biệt thuộc về loài cá, là nguyên liệu nấu ăn cực kỳ cao cấp.

Đúng thật là loại cá mú đỏ chấm hạt dưa này rất dễ câu được khi ra khơi xa, dù sao thì Thời Dư cũng chưa từng có cơ hội đụng vào, nhớ mang máng lần bắt được trước đó vẫn là vào lúc đi câu biển khi có buff kỳ ngộ.

Cho nên cậu cố ý mang con này về nếm thử xem sao.

Nguyên liệu nấu ăn càng cao cấp thì cách nấu lại càng đơn giản, Thời Dư dùng dao cạo cẩn thận trên da cá một cái, cạo bỏ lớp da và vảy cá đi, mổ bụng rồi cắt thành hai nửa, một nửa bỏ vào nồi cùng với tỏi, gừng băm, cẩu kỷ để hấp, một nửa lột da lọc xương rồi áp chảo với bơ, mê điệt hương và hương thảo.

Qua mười mấy phút, cá mú đỏ chấm hạt dưa áp chảo với bơ đã xong, cậu lại làm nóng một chảo dầu nữa, lấy phần đã hấp kia ra. Khi dầu sôi, một tiếng xèo vang lên, mùi thơm bá đạo truyền ra từ thân cá, thơm tới mức Thời Dư bụng đói òng ọc.

Con cá mú đỏ chấm hạt dưa này nặng khoảng bảy, tám cân, sau khi bỏ xương và ruột ra thì chắc còn khoảng sáu cân gì đó. Vừa đủ cho một người một mèo ăn hết, không lãng phí một chút nào.

Mèo hệ thống vốn đang nằm trên bàn ăn giám thị nô lệ Thời Dư làm việc, ngửi thấy mùi thơm lập tức thấy không nhịn được. Nó nhìn thấy Thời Dư vừa mới bưng cá ra đã không nhịn được phi xuống từ trên bàn, định nhảy tót lên người Thời Dư. Ai mà ngờ, lòng bàn chân trượt một phát, một bé meo meo lập tức ngã thành một cái thảm mèo trên sàn nhà.

“Phụt...” Thời Dư không nhịn được cười ra tiếng: [Cậu làm cái gì đó? Mau về bàn ngồi đi, tôi làm thêm hai món nữa.]

Mèo hệ thống chật vật bò dậy, hùng hùng hổ hổ nói: [Có phải gần đây sàn nhà không được tu sửa tốt hay không hả? Sao mà trơn thế?!]

Thời Dư cúi đầu nhìn sàn nhà mới tinh: [Hê hê, nếu không thì cơm nước xong cậu đi tu sửa đi? Chúng ta mới dọn tới chưa được mấy ngày.]

[...] Mèo hệ thống nhảy lên bàn, trực tiếp đổi đề tài: [Đừng nấu nữa, hai đĩa này hai chúng ta ăn đủ rồi!]

[Cũng được.] Thời Dư đặt đĩa lên bàn, lại trở về phòng bếp lấy hai cái đĩa nhỏ ra, chia tất cả thức ăn ra làm hai, phần nhiều hơn kia thì đẩy đến trước mặt mèo hệ thống: [Ăn đi!]

Mèo hệ thống không nói tiếng nào, lập tức vùi đầu ăn ngấu nghiến. Lúc trên thuyền Thời Giải, Thời Dư đã ăn tối rồi, chẳng qua là bị mùi thơm hấp dẫn nên hơi đói. Cậu cúi đầu ăn một miếng, quả nhiên mùi vị của cá mú đỏ chấm hạt dưa còn ngon hơn trong tưởng tượng.

Đĩa cá hấp kia có thể gói gọn trong hai chữ: Tươi! Ngọt!

Thịt cá chỉ dùng hương liệu đơn giản để khử mùi tanh tỏa ra một hương thơm nhàn nhạt thoang thoảng, cách nấu đơn giản vẫn giữ được phần lớn hương vị nguyên bản của cá mú đỏ chấm hạt dưa, thịt cá vừa vào miệng dã tươi ngọt mềm mại, mùi hương thoang thoảng xông vào mũi, dầu mỡ nhiều khiến cá ngập tràn vị béo ngậy, nhưng lại không giọng khách át giọng chủ, có thể nói là món ăn ngon hiếm thấy.

Mà đĩa cá áp chảo với bơ kia được chiên hai mặt vàng ươm, gắp mở nhẹ nhàng là có thể thấy thịt cá trắng như tuyết bên tỏng, dòng nước từ từ chảy ra từ trong thịt cá, vào miệng mang theo một chút mùi bơ vừa đủ, cùng với hương thơm của mê điệt hương, hoàn toàn mang hương vị khác hẳn với phần hấp.

Thời Dư nhanh chóng ăn xong đĩa nhỏ kia của mình, dù sao cậu cũng không còn việc gì, nên chỉ nghiêm mặt nhìn mèo hệ thống ăn.

Mèo hệ thống ăn rất chuyên chú, khi ăn ngon còn phát ra tiếng rên hừ hừ nho nhỏ, râu mép hơi rung rung, ăn ăn tới mức ngay cả tai máy bay cũng lộ ra, nhìn cực kỳ đáng yêu.

Cậu nhìn một hồi, đột nhiên đứng lên đi lấy chai sữa hua tới, trong tay còn cầm một cái kéo nhỏ, ngồi vào bên cạnh mèo hệ thống, rót vào một cái cốc miệng nông: [Nào, uống chút sữa chua nhé?]

Mèo hệ thống bu lại liếm liếm trong cốc, hơi nghi ngờ liếc Thời Dư một cái. Thời Dư nhướng mày: [Ăn của cậu đi, nhìn cái gì?]

Mèo hệ thống cúi đầu ăn, Thời Dư thấy nó không hề đề phòng chút nào, lập tức đưa tay bắt lấy móng vuốt của mèo hệ thống nắm nghịch trong tay. Mèo hệ thống liếc cậu một cái rồi không phản kháng, thức ăn ngon trước mặt, bóp thì cứ bóp đi!

Nó đang ăn uống say sưa, bỗng nhiên nghe tách một tiếng, sau đó chính là cảm giác móng móng lạnh lẽo. Nó quay đầu nhìn lại, thì thấy Thời Dư nắm móng của nó cắt lông ở bàn chân cho nó!

Mèo hệ thống lập tức xù lông, móng vuốt bị Thời Dư nắm không ngưng rụt về phía sau: [Chó ngốc! Cậu làm cái quái gì vậy hả!]

Thời Dư không ngẩng đầu lên: [Đừng động đậy, ăn của cậu đi, tôi cắt móng chân cho cậu.]

[Mẹ có cậu như này mà là cắt móng chân à? Phắn ra!]

Thời Dư kéo chân mèo hệ thống một cái, kéo dịch nó về phía mình: [Thuận tiện cắt chút lông chân thôi, đừng động đậy, nghe lời xíu đi.]

[Tôi không muốn cắn! Cậu bỏ ra cho tôi!]

Thời Dư nhíu mày, vẫn không buông tay ra: [Hệ thống, xem ra cậu ăn no rồi nhỉ?]

Mèo hệ thống cực kỳ hận – Rõ ràng Thời Dư đang uy hiếp nó! Nhưng nó chỉ đành mặc cậu chứ không còn cách nào khác!

Nó uể oải nói: [... Chưa...]

[Vậy thì ăn đi. Cậu ăn của cậu, tôi cắt của tôi.] Thời Dư nói ra câu như của tra nam nổi tiếng. Mèo hệ thống nhìn một nửa cá mú đỏ chấm hạt dưa, nuốt một ngụm nước miếng, cực kỳ không có khí khái mà cảm thấy Thời Dư nói đúng!

Thời Dư thấy nó không phản kháng nữa, vì vậy mau chóng ra tay, cây kéo nhỏ tanh tách không ngừng, trước khi mèo hệ thống ăn xong đã sửa lại hết bốn cái móng cho nó, thậm chí còn tìm một hộp cồn sát trùng lau lau móng cho nó, lau sạch hết cả bẩn trong khe, lúc này mới buông tay ra đi dọn mâm, thậm chí còn rất ác ma nói: [Hê hê, để tôi đi kiếm miếng khăn laui tới lau lông cho cậu một chút.]

[Cậu biến đi! Tôi mới không làm đâu!] Mèo hệ thống đau lòng nhìn nhúm lông đầy đất: [Mặc dù tôi không phải là người, nhưng cậu thật sự là chó!]

[Cảm ơn đã khen, nhưng tôi cảm thấy một con mèo nhỏ trưởng thành hẳn là phải học cách dọn lông của mình có đúng không?] Thời Dư vừa nói, vừa mở tủ lạnh lấy con cá ngừ vảy xanh biếc ra, giả vờ cho mèo con nhìn một cái: “Con này hơi lớn ta, có lẽ ngày mai vẫn nên liên lạc với ông anh bán nó đi, một mình mình cũng ăn không hết...”

[...] Hệ thống thầm giơ ngón giữa trong lòng với Thời Dư, lặng lẽ lấy khăn hút lông tới lau sàn.

***

Hôm sau, Thời Dư dậy rất sớm, sau khi cho cá trong ao cá ăn như thường ngày, rồi giấu mèo hệ thống đi, mở một cái thuyền máy nhỏ đi ra gần biển.

Không thể không nói, thuyền máy không hổ là thuyền máy, tốc độ kia nhanh hơn rất nhiều so với chiếc thuyền nhò tồi tàn của cậu. Thậm chí có lúc vì tốc độ quá nhanh là bị đỉnh sóng nâng lên, còn có thể bay lên mấy mét, khiến Thời Dư cực kỳ sảng khoái.

Sau này có tiền cậu cũng phải sắm một chiếc thuyền máy mới được!

... Hay là không trả chiếc thuyền máy này lại cho anh cậu nữa? Dù sao thì của anh em cũng chính là của mình mà! Không có gì xấu xa hết!

Mục tiêu gần biển của Thời Dư nằm ở nơi cách bến tàu tương đối gần, nước sâu khoảng mười lăm mười sáu mét gì đó, phía trước có rạn san hô, rất thích hợp để cậu ổn định thân hình của mình dưới biển, không cần phải di động để giữ mình bất động tại chỗ mọi lúc.

Bởi vì nơi này là nơi có khá nhiều người qua lại, nên Thời Dư cũng không thể không biết xấu hổ ra đến biển mới thay đồ lặn, mà là mặc đồ lặn sẵn từ nhà tới. Dọc theo con đường này bí bách cả người toàn là mồ hôi, mèo hệ thống núp dưới bóng râm của chiếc lều cho nắng đơn sơ là áo khoác Thời Dư, thúc giục: [Nhanh lên, chuẩn bị xong là xuống biển luôn, tôi ở bên này quan sát thấy phía dưới có không ít đàn cá.]

[Ok ~] Thời Dư nghe vậy thì đeo xong kính lặn, làm động động tác tay “Ok” với mèo hệ thống rồi ngẩng mặt nhảy ngả người xuống biển, đổ ùm vào biển.

Hôm nay thời tiết rất tốt, nước biển rất trong, ánh mắt trời chiếu cho nước biển cũng trở nên ấm áp hơn, tầm nhìn cực kỳ xa, san hô muôn màu muôn vẻ chậm rãi đung đung đưa đưa cành khô, thỉnh thoảng có một vài đàn cá kiếm ăn trong rạn san hô.

Thời Dư quẫy quẫy màng chân, đưa mình vào đáy biển. Động tác của cậu rất gọn gàng dứt khoát, không lâu lắm đã hòa mình vào đáy nước, tay đeo găng tay bấu vào đá ngầm bên bờ, cố định mình ở phía trên san hô.

Ở gần chỗ cậu là những san hô hình cầu màu sắc thay đổi dần dần từ trắng đến màu cam vỏ quýt, nhìn giống như những quả cầu nhung nho nhỏ. Thời Dư không nhịn được vươn tay đụng một cái, mặc dù cách găng tay gần như không cảm nhận được xúc cảm trên san hô, nhưng cậu vẫn không nhịn được mím môi, lộ ra một độ cong nhàn nhạt.

Đàn cá có ý thức được sẽ tránh đi chỗ của cậu, Thời Dư cũng không cảm thấy mất mát, trái lại ỷ vào việc mình không cần nổi lên lấy hơi, cứ lẳng lặng nằm ở phía trên san hô để chờ đợi mục tiêu thích hợp xuất hiện.

Không lâu lắm, một đàn cá tráp đen nhỏ bơi đến trong phạm vi tầm ngắm của súng giáo.

Thời Dư nhẹ nhàng điều chỉnh góc độ súng một chút, chọn mục tiêu thích hợp nhất để ra tay – cố gắng nhắm vào con to.

Thứ nhất cá lớn là mục tiêu khá dễ trúng, thân hình cá nhỏ bé quá không bắn dễ; thứ hai là bây giờ kiểu lặn vịnh đánh cá này của cậu giống như đi vào cửa hàng đồng giá, tất cả hàng hóa dù cho là loại lớn hay là loại nhỏ cũng đều có giá cả thống nhất, nhưng mà tiền (thể lực) của cậu có hạn, dù cậu không cần hô hấp nên tiết kiệm không ít thể lực, nhưng trong phạm vi có lựa chọn thì cố gắng chọn con lớn mới có giá trị.

Thứ ba, không thể chỉ thấy cái lợi trước mắt được! Một ngày nào đó cá nhỏ sẽ trưởng thành thành cá lớn, cậu không vội!

Đán cá tráp đen vẫn còn chưa ý thức được đôi mắt nhìn chòng chọc nguy hiểm ở cách đó không xa, vẫn đang gặm gặm chỗ này cắn cắn chỗ kia ở rạn san hô.

Thời Dư nhanh chóng chọn xong mục tiêu, súng giáo của cậu di chuyển theo đường bơi của cá tráp đen, ngay sau đó lệch về phía trước một chút lập tức bóp cò, mũi tên bắn ra từ trong súng giáo, ngay sau đó súng giáo chìm xuống, lực kéo truyền tới, Thời Dư biết đã trúng mục tiêu rồi.

Cậu ngay lập tức túm lấy dây thừng mắt đầu quấn dây, trên mũi tên có thiết bị lò xo, sau khi trúng con mồi, thiết bị sẽ tự động phóng ra một móc sắt dài khoảng chừng mười cm, móc sắt này sẽ cắm vào một bên thân cá, đề phòng khi cá giãy giụa sẽ làm mũi tên rụng ra.

Con cá tráp đen này nặng khoảng bốn cân, sau một hồi giãy giụa ngắn ngủi đã kiệt sức vì vết thương bị xuyên qua, bị Thời Dư kéo đến bên cạnh mình.

Thời Dư cầm vào mũi tên nhét cá vào trong túi lưới thắt bên hông, rồi rút mũi tên ra từ mặt kia của cá. Dây thừng phía sau mũi tên xuyên qua thân cá, cố định nó ở đó; sợi dây thừng rất dài, gắn liền lại với mũi tên, nên sau khi trúng cá cũng không cần gỡ cá xuống, trực tiếp xâu cá ra đằng sau là được, sẽ không ảnh hưởng tới việc sử dụng mũi tên.

Sau khi cậu bắn trúng con cá tráp đen này đã làm một hình chữ V, mèo hệ thống nhìn con số trên nền lập tức tạt gáo nước lạnh cho Thời Dư: [Ba cân chín hai, chẳng biết tính toán gì cả, phải bắt được năm cân trở lên mới có thể hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày.]

[Anh bạn à, có phải cậu không được hay không?]

Thời Dư liếc mắt, trả lời: [Đàn ông không thể nói không được.]

Cậu bơi một đoạn, một lần nữa chọn một rạn san hô để ẩn núp. Lần này cậu rất khôn ngoan khi chọn một rạn san hô khá gồ, như vậy thì cậu có thể trốn phía sau rạn san hô, tránh cho vì thân hình quá lớn mà dọa chạy một số con cá nhát gan. ( truyện trên app T𝕪T )

Đàn cá tráp đen vừa rồi bị phát súng của Thời Dư dọa sợ bỏ trốn tứ tán đã tụ lại một lần nữa, dường như hoàn toàn không phát hiện ra một anh bạn đã rơi vào nanh vuốt của quỷ. Thời Dư nhìn một chút, phát hiện bên trong đàn cá tráp này thật sự không có con nào từ năm cân trở lên, bọn chúng lại cứ ríu rít cọ lại chứ không đi, cậu dứt khoát bỏ qua bọn chúng, lại bơi bơi về phía xa xa, cho đến khi dây an toàn một trăm mét buộc ngang hông mình tới cực hạn mới dừng lại.

Đàn cá ở trong rạn san hô này không quá nhiều, nhưng lại ẩn náu không ít động vật có vỏ, bằng mắt thường Thời Dư cũng có thể thấy được không ít sò mai lớn bằng khuôn mặt người. Thời Dư đợi một hồi không thấy có đàn cá nào tới, nên dứt khoát móc dao nhỏ ra, dọc theo san hô tìm mò sò mai cắt về ăn.

Sò mai là một loại động vật có vỏ tương đối hay gặp, có hình quạt, nói những thứ khác thì không quá rõ, nhưng mà thật ra chúng chính là nguyên liệu chủ yếu để chế tạo sò khô. Thịt của sò mai cực dày và tươi ngon, sò mai lớn một chút có phần thịt lớn bằng bàn tay, một con là có thể nấu cả một đĩa thức ăn.

Thời Dư cực kỳ thích ăn thịt sò tươi ngon, dùng bơ áp chảo sau đó rưới một chút sốt xoài lên, vị ngọt thanh của sốt xoài vừa vặn làm tan vị béo ngấy của bơ, chính là sự kết hợp hoàn hảo.

Có một số sò mai sống ở đáy biển, có một số thì dính vào san hô, dùng dao nhỏ kề sát san hô rồi dùng sức gọt xuống một cái là có thể lấy ra. Sau mười mấy phút ngắn ngủi, Thời Dư đã nhặt được một túi sò mai đầy.

Cậu nhìn xung quanh một vòng, phát hiện vùng lân cận vẫn không có đàn cá phù hợp với nhiệm vụ hằng ngày, nên bỏ qua, đi lên ném đống sò mai này lên thuyền để nuôi sống trước.

Cậu đến mặt biển rồi nhưng không vội lên thuyền, mà là cởi túi lưới ở bên hông ra trước, kéo sợi dây của túi lưới, sau khi người lên thuyền trước mới một hơi kéo lên.

Cá tráp đen trúng giáo không sống được lâu, Thời Dư dứt khoát ném nó vào trong thùng ướp lạnh luôn, sò mai thì ném vào trong khoang để nuôi sống. Cậu thổ tào nói: [Hệ thống, cậu còn có thể không được việc hơn nữa không hả? Không phải cậu nói có đàn cá đi ngang qua sao? Sao tôi đợi mười mấy phút mà một cái lông cũng không có hả!]

Mèo hệ thống làm ổ dưới lều che nắng không nhúc nhích: [Đàn cá không phải là cá tráp đen hay sao? Nó không đủ lớn cũng không thể trách tôi có đúng không? Cậu nên trách nó không lớn như cậu mong muốn mới phải!]

Thời Dư uống một ngụm nước, lại bóc một miếng chocolate bổ sung thể lực, vừa ăn vừa nói: [Nhìn xem lát nữa có đàn cá nào phù hợp hay không đi, cho tọa độ được không? Cậu không muốn về nhà sớm để ngồi hóng gió điều hòa à?]

Mèo hệ thống bất đắc dĩ liếc mắt, giơ móng vuốt lên chỉ chỉ phía bên phải Thời Dư: [Đi về bên phải khoảng ba trăm mét, có một con cá mú không tệ lắm, bên kia còn có một đám cá dìa bông nữa, có hai con khá lớn đấy.]

Thời Dư gật đầu một cái, lái thuyền đến phương hướng mà mèo hệ thống chỉ, lại xuống biển lần nữa.

Mặc dù chỉ cách có ba trăm mét, nhưng cảnh vậy dưới đáy biển đã hoàn toàn bất đồng.

Chỗ kia vốn có san hô dày dặc, mà một khoảng nơi đây gần như chẳng có san hô lớn nhỏ gì cả, đập vào mắt chỉ có thể thấy được tất cả đều là đá ngầm, thỉnh thoảng còn thấy chút san hô nho nhỏ tô điểm cho cảnh vật một chút.

Thời Dư vừa xuống nước đã thấy kinh ngạc. Theo bọt khí và nước bị khuấy lên khi cậu vừa xuống nước, một đàn cá dìa bông lập tức hoảng sợ bỏ chạy tứ tán bên ạnh cậu – tọa độ mục tiêu của hệ thống đúng là rất đáng tin, trực tiếp khiến cậu xuống ngay chính giữa đàn cá.

Tất nhiên, đàn cá này bị dù họa một phát như vậy, trong thời gian ngắn sẽ không yên tĩnh lại ngay.

Thời Dư cũng không thèm quan tâm bọn nó nữa, giống như lần xuống biển trước đó, cậu tìm một tảng đá ngầm khá uy tín để giấu mình đi, chờ đợi đàn cá thích hợp hiện thân.


App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp