Chủ Ao Nuôi Cá

Chương 41


2 năm

trướctiếp

Thời Giải: “...?”

Ngư dân nhìn vẻ mặt tế nhị của Thời Giải, sau đó yên lặng giơ ngón tay cái với Thời Dư rồi thở dài: “Người tài! Người tài!”

Người này cũng không hỏi Thời Dư xem kỹ thuật ấy là gì, Thời Giải có thể làm thuyền trưởng của thuyền đánh cá ngoài xa thì đương nhiên anh ta cũng có ưu thế riêng, ngoài việc quen thuộc những hải trình an toàn thì kỹ thuật câu cá của anh ta cũng không chê vào đâu được.

Thời Giải không giống với loại người đổi nghề giữa chừng như Thời Dư, từ nhỏ anh ta đã đi theo ba ra biển, ban đầu anh ta nhận công việc bồi bàn và đã làm suốt mười năm, sau đó đợi đến khi anh ta đủ trưởng thành thì ba của anh ta lái thuyền cùng anh ta ba bốn năm, đến lúc đó ông ta mới yên tâm mua cho anh ta một con thuyền đánh cá ngoài xa và để anh một mình làm chủ.

Nhưng điều mà ông ta không nghĩ tới chính là Thời Giải theo chủ nghĩa thời đại mới đã đưa thuyền đi xa hơn cả ngàn ki lô mét, tự mình ra khơi đánh bắt vẫn thoải mái hơn việc chở những kẻ có tiền rảnh rỗi ra khơi câu cá.

Việc đánh bắt cá giống như việc “nhờ trời ban cơm”, theo trọng tải tàu đánh cá có thể ở trên đại dương hơn hai ngày, một chuyến đi biển một ngày một đêm tốn cả ngàn đô, hơn nữa nếu trên thuyền có bốn đến năm thuyền viên không may gặp sự cố thì vô cùng tốn kém.

Nhưng mang theo ngư dân sẽ không giống nhau , thời gian ra khơi bình thường của Thời Giải là hai ngày một đêm, tiền lương trong một chuyến đi của ngư dân là khoảng ba mươi ngàn nhân dân tệ, còn những du khách nếu đi thường xuyên sẽ được làm thẻ hội viên, đi mười lần thì tặng một lần cho dù bọn họ có bắt được cá hay không, chỉ cần Thời Giải mang theo hai ngư dân thì mỗi lần ra khơi anh ta đều có thu nhập khả quan.

Khoang thuyền của Thời Giải có thể chứa được bốn người và có thể chở tối đa ba mươi ngư dân cùng một lúc, nếu không có đoàn kiểm tra thì có thể chứa được bốn mươi người, vậy thì Thời Giải có thể kiếm được bao nhiêu tiền trong một chuyến ra khơi chứ?

Thế giới này chưa bao giờ thiếu người thông minh. Sự cạnh tranh giữa những người làm trong nghề rất gay gắt, lúc ban đầu khi Thời Giải bắt đầu công việc dẫn du khách câu cá ngoài khơi thì thu nhập cũng bình thường, thay vì nói là đặc biệt dẫn khách ra biển câu cá thì không bằng nói anh ta chỉ đi xa hơn hải trình một chút để cho bạn bè mình câu cá mà thôi. Sau đó anh ta nếm được trái ngọt từ những chuyến đi ấy nên đã quyết định chuyên tâm kinh doanh loại hình này, nhưng lại phát hiện việc kinh doanh của mình thường thường, căn bản không có ai đến tìm anh ta.

Anh ta nghiên cứu một đoạn thời gian thì phát hiện nếu có người muốn bắt đầu loại hình kinh doanh này thì phần lớn đều phải có một chút ưu thế: ví dụ như thuyền trưởng của đoàn thuyền sẽ dự đoán chính xác hướng đi của bầy cá, đi cùng người đó mười lần thì đã có tám lần gặp được bầy cá và thắng lợi trở về, hoặc là kỹ thuật câu cá của một vị thuyền trưởng khác rất tốt, chỉ đi theo người đó là có thể học hỏi được thêm kỹ thuật, có thuyền trưởng tuy rằng không tính toán chính xác được hướng đi của bầy cá và cũng không có kỹ thuật tốt, nhưng mối quan hệ lại rất rộng, cho dù đi theo người đó không bắt được cá nhưng vẫn chơi rất vui vẻ.

Thời Giải tính toán các kỹ năng của bản thân trong số những ưu điểm đó, chỉ có những thuyền trưởng lâu năm mới có thể đoán trước hướng đi của bầy cá, có kinh nghiệm phong phú mới được xem là tiêu chuẩn, còn về mối quan hệ thì cũng cần có thời gian để tích lũy, chỉ có kỹ thuật câu cá là không ai có thể so sánh với anh ta trong cả thôn Thời Gia này!

Ngoại trừ Thời Dư! Trước kia cậu không kiếm sống bằng nghề này!

Dù sao thì Thời Giải cũng dựa vào kỹ thuật tốt và được thiên nhiên ưu đãi, có thể nói anh ta khinh thường những ngư dân ở đây.

Đối phương rất muốn quan sát kỹ thuật mà một người có thâm niên trong nghề như Thời Giải phải mất năm năm để học, người này đưa cần câu của mình đến bên cạnh Thời Dư và tính toán quan sát kỹ thuật câu cá của người tài trong giới.

Có học được hay không là một chuyện, nhưng có thể tích lũy thêm chút kinh nghiệm cũng là điều tốt!

Thời Dư nhìn Thời Giải với ánh mắt đầy trêu chọc, Thời Giải liếc nhìn cậu đầy khinh bỉ với ý cố mà câu cá đi.

Thời Dư mở nắp cốc và uống hai ngụm, cậu vừa định nói gì đó thì lại nhận thấy cần câu của mình di chuyển một cách bất thường.

Sao vậy? Lại có cá cắn câu à?

Thời Dư nhìn vào màn hình thì thấy hiển thị độ sâu của dây câu là ba trăm mét. Kích thước của con cá đã được dự đoán thông qua lực kéo, khi Thời Giải nhìn sang thì nhướng mày nói: “Thật kỳ lạ, lại là một con cá lớn.”

Thời Dư khoát tay: “Biết làm sao được, chỉ trách em quá may mắn mà thôi!”

Thời Dư buông bình nước xuống và chuẩn bị chiến đấu với con cá này.

...

Chỉ trong vòng hai tiếng,Thời Dư đã câu được tám con cá, trung bình mười lăm phút một con và không con nào không cắn câu cả, càng về sau gần như chỉ cần cậu thả mồi thì chắc chắn sẽ có cá cắn câu, có những con còn không kịp giãy giụa thì đã bị kéo lên. ( truyện trên app T𝕪T )

Kỳ lạ nhất chính là con cá mú nặng tới bốn mươi ki lô gam, không biết con cá đã bị vật gì cào cho da thịt bong tróc, lực cắn vào lưỡi câu cũng rất yếu, mãi đến khi kéo lên thuyền thì nó mới vùng vẫy.

Thật sự quá mê người.

Ngư dân xung quanh cũng không muốn câu cá mà chỉ muốn nhìn những người lành nghề câu, khi Thời Dư câu cá thì những người khác sẽ không có ai mắc câu như thể tất cả cá đều hướng tới chỗ của Thời Dư.

Không nên như vậy chứ...Có người xoay người nhìn mồi câu của Thời Dư, cậu cũng dùng mồi câu là cá con do thuyền cung cấp giống như mọi người, thậm chí còn không bằng những ngư dân đã chuẩn bị mồi câu từ trước!

Các loại các khác nhau thì có những sở thích khác nhau, cá chình thích ăn tôm, cá mú thích ăn con mực..Mồi câu mà Thời Dư sử dụng là cá con vậy mà cá gì cũng cắn câu.

Loại tình huống này không thể khái quát bằng hai từ may mắn được, từ tận đáy lòng của những ngư dân ở đây chỉ muốn hô lên một tiếng: Nhân tài!

Thời Dư trầm ngâm nhìn ánh mắt của mọi người, sau khi câu được con cá thứ chín thì cậu nói mình buồn ngủ rồi trở về khoang thuyền ngủ, chỉ sau đó những ngư dân khác mới dần dần thu hoạch được gì đó.

Tại đáy biển- nơi mà mọi người không biết...

Tôm hùm: “Huhu! Sao người kia lại không câu cá nữa chứ! Cậu ta không câu cá thì lấy gì để cho bé mèo con nhỏ yếu đuối đáng yêu của anh ăn chứ?”

Vẻ mặt của vợ con tôm vô cùng tuyệt vọng: “Không sao, con mèo nhỏ của anh cũng không ăn được nhiều cá đến như vậy...”

Tôm hùm: “Vợ à, em không hiểu! Con người là một giống loài tham lam, nếu như con mồi không đủ nhiều thì bọn họ sẽ không chia sẻ cho thú cưng của mình đâu!”

Vợ của nó: “...Anh không cảm thấy mệt mỏi vì treo cá cả đêm à?”

Tôm hùm quơ một cái càng của mình, trên chiếc càng còn đang kẹp một con cá mú nặng tám ki lô gam: “Anh có thể làm mọi thứ cho bé mèo con đáng yêu của mình! Vì để đánh giá tên con người này mà anh đã quan sát rất lâu! Cuối cùng anh đã bắt được cơ hội này! Anh nhất định phải cho cậu ta bắt được thật nhiều cá!”

Vợ của nó thật sự chịu hết nổi, yếu ớt nói: “Vậy chúng ta chia tay đi, anh đi mà âu yếm bé mèo con đáng yêu của mình đi… Anh yên tâm, em sẽ giúp con của anh tìm một người ba mới, anh nhớ nói với Siren một tiếng, nếu không đến ngày nào đó anh bị người ta ăn mất thì cũng đừng trách em không nhắc nhở anh.”

Nó nói xong thì quay đầu bước đi.

Tôm hùm sợ tới mức buông lỏng cái kìm ra, con cá mú mà nó mang theo thấy thế thì vùng vẫy chạy thoát ra ngoài, tôm hùm cũng không quan tâm đến con cá mú chạy trốn mà mờ mịt nói: “...? Từ từ? Ba mới gì cơ? Vợ à? Vợ à em đừng đi! ...Vợ ơi! Anh biết sai rồi! Vợ ơi...” (App TYT)

...

Sáu giờ sáng.

Những ngư dân bận rộn cả đêm kéo cơ thể mệt mỏi trở về khoang tàu để ngủ, lúc này Thời Dư mới tỉnh dậy.

Cậu nhìn xung quanh, ngoại trừ nơi cậu ngủ thì những nơi còn lại vẫn sạch sẽ và ngăn nắp như trước khi cậu ngủ, cậu chỉ biết Thời Giải không trở về nghỉ ngơi. Cậu xoa nhẹ đầu tóc, sau đó đứng dậy đi vào nhà tắm để sửa sang lại, khi cậu định ra ngoài kiếm gì ăn thì tình cờ nhìn thấy Thời Giải ở cách đó không xa.

Trên tay Thời Giải cầm một điếu thuốc và đang nói gì đó với thuyền viên của mình, thuyền viên liên tục gật đầu, sau đó anh ta đi đến bên cạnh rồi treo lưới đánh cá lên chiếc tàu đánh cá, hình như chuẩn bị giăng lưới để đánh cá. Thời Giải cuối đầu hút một hơi thuốc, lại hơi ngẩng đầu lên rồi từ từ nhả khói ra, đôi mắt của anh ta hơi híp lại tựa như đang tận hưởng giây phút thư thái, sảng khoái.

Thời Dư còn chưa kịp lên tiếng thì Thời Giải đã nhìn sang, anh ta nâng tay lên và thấp giọng nói một câu: “Thời Dư, dậy rồi à?”

“Mới vừa tỉnh.” Thời Dư bước tới chỗ anh ta, Thời Giải mở bao thuốc ra mời cậu một điếu nhưng bị Thời Dư từ chối, cậu ngáp một cái: “Không hút...Anh vẫn chưa ngủ à?”

“Hút xong điếu thuốc này thì anh sẽ đi ngủ.” Thời Giải nói: “Cơm sáng ở căn tin, hôm nay có cháo gạo kê.”

“Vâng...” Thời Dư lên tiếng: “Anh ăn không?”

“Không.” Thời Giải dùng sức hút một mồm to cho hết điếu thuốc, sau đó anh ta ném nó xuống boong tàu rồi nhấc chân đi: “Đi, cùng nhau.”

Hai anh em đến căn tin ăn sáng, đầu bếp trên thuyền là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, hình như ông ta vừa mới thức dậy không bao lâu, vừa nhìn thấy hai người thì nhanh chóng chào hỏi và bưng cháo lên cho cả hai

Cháo còn bốc khói nghi ngút, hai người không nói lời nào mà tập trung dùng bữa, khi gần ăn xong thì Thời Dư lại bắt đầu trò chuyện với Thời Giải: “Hôm qua thế nào? Lúc em ngủ có con cá nào cắn câu không?”

Thời Giải cười nhạo một tiếng, tựa như đang cười nhạo Thời Dư, lại tưa như đang cười nhạo kỹ thuật của đám ngư dân kia: “Cũng bình thường, không nhiều không ít.”

Anh ta lại nói: “Anh vừa mới bảo thằng Ba đi giăng lưới, không phải cậu muốn bắt nhiều loại cá à? Để xem qua một giờ bọn anh có bắt được cho cậu hai trăm ki lô gam không.”

Thời Dư liên tục lắc đầu: “Một hai trăm ki lô gam thì quá nhiều, em chỉ cần tầm năm mươi ki lô gam là được rồi. Năm mươi ki lô gam đã đủ cho em sử dụng mấy ngày trời.”

“Cũng đúng.” Hai anh em trò chuyện với nhau thêm vài ba câu thì Thời Giải quyết định đi ngủ, một mình Thời Dư cũng không có chuyện gì làm, cậu cũng chẳng muốn câu cá vào buổi sáng, khi nhìn thấy nước biển xanh ngát thì bỗng nhiên cậu nghĩ tới cây súng bắn thương chưa qua sử dụng của mình!

Một số thuyền viên đã đi dọn dẹp đồ đánh bắt đêm qua, một số người đi cọ rửa boong tàu và không có ai để ý đến cậu, cậu suy nghĩ một chút rồi trở lại khoang thuyền rồi lấy cây súng bắn thương ra, sau đó cậu hỏi mượn thuyền viên bộ đồ lặn, cậu buộc dây an toàn dài hàng chục mét rồi lật người nhảy xuống nước.

Thời Dư ngay lập tức được bao bọc trong nước biển và duỗi thẳng tay chân của mình mà không có bất kỳ phản ứng căng thẳng nào như thể cậu vốn sống trong nước.

Hai chân cậu loạng choạng vỗ xuống mặt nước, có lẽ thời tiết hôm nay khá đẹp nên mặt biển có thể nói là “sóng yên gió lặng”, Thời Dư chưa từng cảm thấy thoải mái như bây giờ, cậu nhẹ nhàng chuyển động giống như một chú cá lau kính bơi ngày sườn thuyền, trong tay cậu cầm súng bắn thương và chờ đợi con mồi.

...

Thời Giải mới ngủ được một chút thì đã bị âm thanh ồn ào ở bên ngoài đánh thức

“Anh Dư quá đỉnh!” Có người hô lớn.

Thời Giải cau mày mở cửa sổ ra nhìn thì thấy Thời Dư đang nổi trên mặt biển, trên tay cậu còn cầm một mũi tên thật dài, trên mũi tên là một hàng cá diều có lớn có bé.

Thời Dư bơi về phía trước và ném con cá diều vào túi lưới trên tấm ván xốp, cậu nói lớn: “Phía dưới có một bầy cá hồng tía, nếu bây giờ câu cá sẽ thu hoạch rất khả quan!”

Mọi người vừa nghe thấy phía dưới có bầy cá thì cũng không còn muốn xem cậu nữa, bọn họ nhanh chóng tản ra và chạy về khoang lấy cần câu.

Thời Giải cao giọng hỏi: “Thời Dư, cậu đang làm cái gì?”

Thời Dư phất phất cây súng bắn thương trong tay, cười lớn trả lời: “Báo cáo thủ lĩnh, bề tôi quỷ dạ xoa của ngài vừa mới trở về từ chuyến tuần tra trong biển! Trong biển cũng không kẻ phản loạn nào, xin thủ lĩnh hãy yên tâm nghỉ ngơi!”

“Thời Dư!”

App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp