Chủ Ao Nuôi Cá

Chương 22


1 năm

trướctiếp

Tiếng mưa rơi ồn ào náo động, từng đợt nước rơi xuống theo dòng trên mái hiên, tạo thành một bức màn mưa trong veo.

Bàn tay chạm vào màn mưa chưa kịp hạ xuống của Thời Dư đã ướt đẫm, lúc này cậu mới phản ứng lại, rụt tay về giống như bị bỏng.

Người cá, tại sao cậu lại nhìn thấy người cá chứ?

Những cơn thủy triều ở đằng xa quét qua hết đợt này đến đợt khác, mặt trời bên trong bầu trời bị các đám mây đen chèn ép và chút dư âm cuối cùng cũng bị nuốt chửng, toàn bộ trời đất đều trở nên tối tăm.

Mèo hệ thống phát hiện dòng cảm xúc của Thời Dư đã đạt đến đỉnh điểm trong tích tắc, chạy như bay ra khỏi phòng, trong đầu đang spam một cách điên cuồng: [Thời Dư! Cậu làm sao vậy?!]

Cho đến khi nó nhìn thấy Thời Dư đứng đó, thậm chí còn chơi đùa rất thích thú, đưa tay hứng những giọt mưa, cảm thấy mình đã gửi gắm sai thì mới dừng bước và lẩm bẩm: [Sao cậu lại làm những điều vô nghĩa như vậy, ba cậu không có gì để chơi, đúng không?]

Thời Dư khẽ quay mặt lại, giơ tay xách mèo hệ thống vào lòng, một tay bợ mông nó rồi dùng tay véo vào gáy định mệnh của nó: [Cậu có gì muốn giải thích với tôi không?]

Mèo hệ thống bất giác lắc người, cảm giác giống như có nguy hiểm nào đó sắp ập đến, bộ lông màu cam của nó cũng như muốn nổ tung: [Giải thích cái gì? Tôi còn chưa nói cho cậu tất cả mọi chuyện à?]

Thời Dư ngồi xuống bên dưới hành lang, cúi đầu nhìn con mèo màu cam trong lòng mình và xoa đầu nó một cái. Sau khoảng thời gian ăn ngon uống tốt này, có thể nói bộ lông của mèo hệ thống đã bóng và sáng hơn, sờ vào không muốn rời tay, có cảm giác mịn và trơn giống như tơ lụa, sờ thích vô cùng: [Tôi vừa mới thấy người cá.]

[Vừa nhìn thấy thì nhìn thấy chứ, thứ nào trong biển lại không có mấy cái... quái gì vậy?!] Mèo hệ thống nói nửa câu mới nhận ra có điều không đúng: [Cậu nói là đã nhìn thấy người cá à?!]

[Không phải vừa rồi có sóng đánh lại đây sao... Nó mới ở trong sóng.]

[Nó có nhìn thấy cậu không?!] Mèo hệ thống vội vàng hỏi.

[Nhìn thấy.] Thời Dư nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng có chỗ sai lệch: [Hình như nó đã nói chuyện với tôi, nhưng tôi lại không nghe thấy nó nói gì và tôi đã nhìn thấy nó qua vách ngăn.]

Mèo hệ thống kìm nén một lúc lâu, mới phun ra một câu: [...Mẹ nó.]

Nó giãy giụa một chút, Thời Dư ngoan ngoãn buông tay ra, mèo hệ thống đứng dậy, gác hai chân lên má Thời Dư: [Có sao nói vậy, đây không phải là trò đùa... Nhưng có biện pháp bảo vệ trên bè nổi, theo lý thuyết mà nói, người cá tuyệt đối không thể phá vỡ, đây là nơi trú ẩn an toàn của cậu.]

[Thời Dư, trong thời gian này cậu phải cẩn thận, tốt nhất là không nên ra khỏi nhà, bây giờ tôi cũng không xác định được rốt cuộc là nó thỉnh thoảng đi ngang qua, hay thật sự sống ở khu vực này nữa... Nó đã đến cùng với thủy triều, có lẽ chỉ là đi ngang qua.] Mèo hệ thống nói một cách không chắc chắn: [Chắc chắn là bây giờ cậu không có bất kỳ thứ (*)pheromone nào mà nó để lại cho cậu. Nói một cách hợp lý, BOSS lớn đã không giết các NPC tại chỗ khi đi qua ngang qua và chắc chắn cũng sẽ không có ý định quay lại giết người.]

(*)Pheromone (hay còn gọi là hormone xã hội): là những chất được sử dụng như những tín hiệu hóa học giữa các cá thể cùng loài, những chất này được tiết ra ngoài cơ thể côn trùng và có thể gây ra những phản ứng chuyên biệt cho những cá thể khác cùng loài, đôi khi được xem như một hệ thống thông tin hóa học.

[Nếu nó sống trong khu vực này thì sao?] Thời Dư hỏi, đây là suy đoán tệ nhất.

Mèo hệ thống nhe răng một cách hung tợn: [Đến thì đến, ai sợ ai! Kẻ nào dám phá hỏng kế hoạch tự do của tôi, tôi sẽ giết chết hết!]

Giọng nói vừa dứt, lại nghe thấy mèo hệ thống nói với giọng yếu đuối: [...Cùng lắm thì bỏ cái cái ao cá này, chúng ta sẽ chuyển đi.]

Thời Dư: […]

Hơn nữa, không còn cách nào khác. [(*)Xe đến trước núi ắt có đường, dù sốt ruột cũng không có cách, đi bước nào thì tính bước đó.]

(*)Xe đến trước núi ắt có đường: khi xe chạy đến chân núi, mặc dù đường đi phía trước bị núi chặn ngang nhưng chắc chắn người ta có cách tìm được đường ra. Câu tục ngữ này thường được dùng với hàm ý khuyên chúng ta đừng hoảng sợ trước khó khăn, trở ngại mà mình đối mặt bởi vấn đề nào cũng có cách giải quyết.

Mèo hệ thống đáp lại một cách bừa bãi, nhảy khỏi đầu gối của Thời Dư, bước hai bước vào trong, rồi đột nhiên quay đầu lại nói: [À đúng rồi, công việc thường ngày hôm nay đã hoàn thành, lúc cậu cho cá ăn, tôi đã trả lời phát sóng rồi, nhưng dường như cậu không phát hiện ra điều đó.]

[Biết rồi.] Thời Dư ngồi tại chỗ trả lời: [Hôm nay muốn ăn cái gì? Trong nhà có nguyên liệu nấu ăn không?]

[Bây giờ thì có có.] Mèo hệ thống rời đi với vẻ rũ áo ra đi khi mọi việc xong xuôi, không để lại lời nào hay cái tên.

Đến khi không còn thấy bóng lưng của mèo hệ thống nữa, Thời Dư mới cúi xuống nhìn tay phải của mình - bàn tay của cậu đang run rẩy không ngừng.

Nhưng cậu rất bình tĩnh, gần như thờ ơ nhìn bàn tay đang nhưng không thể kiềm chế sự run rẩy đó. Cậu dùng tay trái nắm chặt bàn tay phải đang run rẩy của mình, cảm nhận được sự rung động trên đó càng ngày càng nhỏ, chờ đến khi hoàn toàn bình tĩnh lại, cậu mới đứng dậy đi vào bếp. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cho cá ăn xong thì phải tự cho mình ăn nữa.

***

Không biết tủ lạnh đã được lấp đầy từ bao giờ, dầu, muối, tương và giấm đều có, Thời Dư lấy ra hai nắm mì, chỉ đơn giản là làm hai tô mì, chiên một quả trứng và xào cà chua, sau đó phủ lên trên là hoàn thành.

Mèo hệ thống vốn sẽ tự động xuất hiện vào giờ ăn nhưng lần này thì không, trong đầu Thời Dư gọi hai tiếng, mèo hệ thống trả lời một câu: [Tôi đang bận, anh ăn trước đi.]

Sau khi nhận được câu trả lời, Thời Dư liền ăn trước, đến khi bát mì của cậu chỉ còn lại một ít nước súp, mèo hệ thống không biết ltừ đâu xuất hiện, ăn xong vài ba sợi mì đã nguội ngắt, nó vừa liếm súp vừa đe doạ Thời Dư: [Tôi vừa kiểm tra lại hệ thống, chắc chắn lần này không có BUG, sẵn tiện tôi cũng tăng cường hệ thống phòng thủ của ao cá, A Dư, đừng sợ, ba sẽ che chở cho con!]

Thời Dư nhướng mày và dùng đũa gõ vào bát của nó: [Muốn ăn nữa không?]

[Muốn!]

Thời Dư không di chuyển.

Hệ thống nâng mặt con mèo đang dính đầy nước súp, cam chịu nói một câu: [Cảm ơn ba!]

[Được rồi, con trai ngoan.] Thời Dư cảm thấy hài lòng, đứng dậy phục vụ mì cho nó, mèo hệ thống đứng sau lưng nịnh nọt nói: [Ba! Thêm trứng nữa đi!]

...

Không giống như tưởng tượng của Thời Dư rằng cậu quá bận rộn để chuyển nhà, dường như ngày đầu tiên đến ngôi nhà mới đã trôi qua một cách nhàn nhã và thoải mái. (App TYT)

Hầu hết cá trong ao chỉ cần cho ăn một lần một ngày, trong khi một số ít cá lớn nhanh, chỉ cần khoảng hai đến ba bữa một ngày. Hôm nay có bão, Thời Dư nhìn đường đi của bão hiển thị trên điện thoại, tính mạng nhỏ bé của cậu rất quan trọng, nếu cá không ăn một bữa thì cũng sẽ không chết đói, vì vậy cậu đã không đi ra ngoài cho cá ăn.

Gió sương mưa móc bên ngoài tạo thành một sự tương phản hoàn toàn với sự yên tĩnh và thoải mái trong ngôi nhà, sau khi đánh xong ván cuối của trò chơi, Thời Dư ném điện thoại sang một bên và từ từ chìm vào giấc ngủ.

...

***

Ngày hôm sau, khi vừa hừng đông, mèo hệ thống hít một hơi thật sâu, nó nhắm ngay trên giường Thời Dư, không nói lời nào liền cho cậu một đòn chính xác hơn cả mong đợi vào lồng ngực. Thời Dư rên rỉ một tiếng trong mơ và tỉnh dậy sau giấc ngủ, cậu nắm lấy hai chân trước của mèo hệ thống và kéo nó vào trong lòng mình: [Mẹ nó, cậu không thể đánh thức tôi đúng cách sao?]

Mèo hệ thống nói: [Tôi gọi, nhưng cậu không dậy — Xuống giường đi! Hôm nay có rất nhiều chuyện! Trong ba lô của cậu vẫn còn 98 miếng thức ăn đa chức năng cho cá phổ thông, 199 miếng thức ăn tinh chế và 499 miếng thức ăn thông thường, không thể (*)miệng ăn núi lở nha bạn tôi!]

(*)Miệng ăn núi lở: ngồi không núi vàng ăn cũng hết.

[Không phải cậu đã nói rằng hai ngày này tốt nhất là tùy tiện một chút sao?]

Thời Dư uể oải ngáp dài và không đứng dậy làm việc như ý định của hệ thống, mà nắm lấy hai chân trước của mèo hệ thống và chơi tiếp, ấn miếng đệm dưới bàn chân một lúc, sau đó đẩy hai chân trước của nó qua đầu, làm động tác trái tim.

Mèo hệ thống giãy giụa một chút, chạy thoát bằng một chân trước, sau đó dùng chân vỗ vào má Thời Dư không chút do dự: [Đó là ngày hôm qua, hôm nay tôi đã quét qua rồi, người cá không nằm trong bán kính 200 hải lý, nếu nó ở đó, tôi sẽ phát trực tiếp với tư thế trồng chuối!]

Thời Dư trợn tròn mắt: [Không được, nếu cậu đứng trồng chuối, cuối cùng tôi vẫn phải tắm rửa cho cậu thôi.]

Mèo hệ thống: […]

Sau khi nói đến đây, Thời Dư gần như hoàn toàn tỉnh táo, cậu từ trên giường đứng dậy, thời tiết thật sự rất nóng, nên cậu đã xuyên qua chiếc quần đùi này, khỏa thân đi ra khỏi nhà.

Sau khi cơn bão đi qua, thời tiết bên ngoài trời trong nắng ấm, giống như một thế giới khác vậy. Bầu trời và nước biển đều nhuốm một màu xanh nhạt, cậu cố hết sức nâng hai thùng thức ăn cho cá và phân phát thức ăn cho từng bể.

Ngay khi thức ăn cho cá vừa rơi xuống nước, mặt nước lập tức reo lên, Thời Dư ngạc nhiên khi phát hiện ra con cá bột, chỉ dài bằng đốt ngón tay ngày hôm qua, dường như đã lớn lên một chút, nhưng cậu không chắc chắn lắm. Cậu giơ tay lên, cầm cái lưới lại đây. Cái lưới vụt qua và nơi vui nhất giữa lưới đánh cá là một cái túm - ít nhất hơn 30 con cá bột nhỏ đã được vớt lên.

Cậu bắt được một con cá vược biển đang tung tăng nhảy nhót và dùng tay mình khua tay múa chân một lúc, dường như nó lớn hơn ngày hôm qua một chút rồi.

“Gà nhỏ lớn lên nhanh thật...” Thời Dư lẩm bẩm. Cậu lại ném con cá trên tay xuống ao cá và con cá nhỏ màu bạc lao xuống nước mà không nói một lời, nó gần như không nổi lên lần nào nữa và có lẽ 80% là bị doạ sợ.

Thời Dư cười mỉm và liếm môi, dửng dưng đem theo thức ăn cho cá đi tới một cái lưới khác — tính ra với tốc độ này, cậu sẽ sớm được ăn cá vược hấp! Cậu cũng có thể ăn từ khi còn trẻ đến lúc già nhất, máu đáng giá đó chứ!

Tình trạng của các lưới đánh cá khác cũng tương tự như lưới dành riêng cho cá vược biển này, nhưng rõ ràng là chất lượng cá càng cao thì chiều dài tăng trưởng càng giảm, cá vược chất lượng xanh mỗi ngày tăng khoảng một cm, nhưng khi nói đến chất lượng xanh thì hầu như không thể phân biệt được nó có đang phát triển hay không. Cá rồng chất lượng tím vẫn thuộc về ngày hôm qua ra sao và hôm nay như thế nào.

Và ngay khi đến chiếc lưới đánh cá cuối cùng nuôi cá tầm Âu và cá thái dương, Thời Dư đã sợ hãi đến mức suýt thót tim - cậu chỉ nhìn thấy hai con cá nhỏ ngửa bụng nổi trên mặt nước, một con có hình thù kỳ dị, dường như đầu của một con cá đã bị chặt bằng dao và con còn lại trông giống như một con cá bình thường... nhưng cả hai con đều có bụng siêu khủng!

Mèo hệ thống nói chúng rất dễ chết là sự thật sao?

Thời Dư cầm lưới lên và kích thích một chút lên cái bụng trắng như tuyết của con cá thái dương, nhưng nó lại không chuyển động.

Cậu lại chạm vào cái bụng hơi xám của cá tầm Âu... cá tầm Âu cử động, lật người và nhanh chóng lặn xuống nước, thậm chí cũng không để lại bóng dáng cho Thời Dư. Nhưng cá thái dương vẫn trong tình trạng lật ngửa, nổi trên mặt nước và bất động.

Thời Dư không chắc rằng cuối cùng nó đã chết hay chưa, vì vậy cậu đặt lưới xuống nước và vớt con cá thái dương lên xem xét. Lúc này, nó đột ngột cử động, lật ngửa rồi từ từ bơi đến chỗ không có lưới, “Tách” một tiếng, lật úp bụng cá lại rồi nằm im.

Đó là loại trạng thái “À, tôi chết rồi.”

Thời Dư:...?

App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp