Chủ Ao Nuôi Cá

Chương 21


2 năm

trướctiếp

Trời đã chập tối, Thời Dư cũng lợi dụng trời tối để cập cảng, cũng may là nhờ sự nhanh trí lại còn thông minh, để tránh bị người nhà nhận ra, cậu còn đội cả khăn trùm đầu. Cuối cùng, suýt chút nữa cậu bị những ngư dân đi ngang bắt và đưa đến đồn cảnh sát, vì nghi cậu là tên trộm lưới đánh cá.

Nhưng dù thế nào thì cậu cũng đã lên được chiếc thuyền thân yêu nhỏ bé và tồi tàn của mình, chèo một đường đạp gió rẽ sóng để ra khơi đánh cá.

Con mèo hệ thống đang ngồi trên mũi thuyền, cùng một chiếc khăn sặc sỡ kiểu punk buộc quanh cổ và một cặp kính râm cưỡng chế đeo trên đầu, được bật ra từ ngăn kéo của Thời Dư. Với diện mạo đó, thái độ đó, giống như nó mới là chủ nhân của chiếc thuyền nhỏ tồi tàn, còn Thời Dư là một người làm công ăn lương thấp.

Vị trí của các bè nổi được Thời Dư xác định, nằm ở ngã ba giữa biển gần và biển xa. Nói chính xác hơn là nghiêng về biển xa. Nơi này tương đối hẻo lánh - chỉ cần đi về phía biển xa, thì không có nơi nào là không hẻo lánh.

Thời Dư vừa lái thuyền vừa cằn nhằn: [Nhóc con, chúng ta đặt vị trí ngoài biển xa như vậy, có khi nào, cơn bão gần nhất sẽ xuất hiện trên đường đi một ngày nào đó và lúc đó tôi có bay thẳng lên trời cùng với ao cá của mình không?]

Mèo hệ thống cũng không thèm liếc nhìn cậu một cái: [Hệ thống sản xuất ra sản phẩm, chất lượng đảm bảo, cho dù bão cấp 20 ập đến, nếu trong ao cá có con cá nào chạy trốn, thì tôi liền gọi cậu là ba!]

[Cậu còn có thời gian gọi tôi là ba sao? Nhóc con.] Thời Dư nghe xong càng cảm thấy không đáng tin.

[Ha ha.] Mèo hệ thống ném một câu: [Cứ nhìn ao cá của cậu, rồi sẽ quyết định ai được gọi là ba.]

Cậu lái thuyền trong suốt ba giờ đồng hồ mới đến được nơi có chiếc bè nổi của mình.

Bầu trời đêm, những vì sao trên trời trải dài trên mặt nước, hòa quyện ở phía chân trời, còn chiếc thuyền giong buồm trên biển lại trông giống như Dải Ngân hà.

Cách đó không xa chiếc bè nổi sừng sững ở nơi giao nhau giữa trời và nước, tựa như một giấc mơ.

Cho đến khi Thời Dư bước lên chiếc bè nổi, trong nháy mắt, cậu mới gần như cảm nhận được hai phần của thực tại.

Bè nổi là chuyện thường, nhưng không quá phổ biến.

Mười tấm lưới rộng bốn mét vuông phân chia khu vực nuôi cá một cách gọn gàng, một tòa nhỏ đứng ngay phía nam của bè nổi, chiếm toàn bộ phần phía nam đó và kéo dài ra rất nhiều.

Thay vì nói nó là một tòa nhà nhỏ, thì hãy nói là một cái sân.

Chiều cao tổng thể của cái sân hơn bè nổi khoảng nửa mét, Thời Dư leo ​​lên cầu thang, nguyên tấm sàn gỗ nhẵn bóng và sạch sẽ, tạo thành hình dáng giống cái sân nhỏ kiểu Nhật Bản, cậu không nhịn được chạm vào xà nhà và cột nhà, trên đó có chạm khắc đôi hạc và những đám mây bằng nét vẽ rất tinh xảo. Bên dưới hành lang là mặt biển, trông giống như Dải Ngân hà, gợn nhẹ theo từng đợt gió biển.

Cậu chậm rãi đi dọc theo hành lang, từ hành lang đến phòng khách, rồi từ phòng khách đến phòng ngủ, đi qua cái sân nhỏ có ba mặt hướng ra biển, đồng thời cũng đi qua khoảng sân trải đầy đá cuội.

Phòng ngủ quay mặt về hướng nam, cánh cửa giả cổ hướng nam cũng từ từ mở ra, nhìn về phía trước là biển cả mênh mông vô tận. Vài tấm rèm tre đan xen nhau, rũ xuống bên dưới khung cửa một cách ngẫu hứng, khẽ đung đưa theo gió biển.

Mèo hệ thống theo chân Thời Dư, vẫy đuôi một cái, vỗ vào đùi Thời Dư, giọng điệu trầm thấp và kiêu ngạo nói: [Gọi ba.]

Thời Dư từ từ phun ra và gọi bằng một giọng vô cùng tâm phục khẩu phục: [Ba!]

[Này! Ngoan lắm nhóc con!] Trong đầu của mèo hệ thống cười khặc khặc hai tiếng và đáp lại bằng một giọng điệu rất đáng bị đánh.

Thời Dư vừa nhìn đã biết, chuyện này chắc chắn là do hệ thống đã bắt đầu tạo ra một vấn đề cho cậu - vật liệu cậu giao không đủ để xây một phòng ngủ.

Mèo hệ thống giơ móng vuốt lên, chỉ vào chiếc bè nổi bên ngoài và nói: [Bên ngoài chính là ao cá của cậu và mọi thứ trong nhà đều đã sẵn sàng để sinh hoạt. Cậu chỉ cần mang theo một số quần áo gì đó đến đây là được. Không phải trong bao của cậu vẫn còn mấy ngàn con cá bột sao, cậu thả một ít cá bột ra trước, cá bột đều cần có thời gian phát triển, thả ra càng sớm thì thu hoạch càng sớm... Meo meo meo! Đừng ngây ra như vậy, tỉnh lại đi! Cậu chưa nhìn thấy ngôi nhà nào hay sao?]

Thời Dư nói: [Tôi chưa từng nhìn thấy một ngôi nhà như vậy trước đây.]

[Được luôn.] Mèo hệ thống trở mặt, trợn tròn đôi mắt trắng đáng yêu tỏ vẻ coi thường, không hề yếu đuối và không xương chút nào: [Cậu biết sự lợi hại của ba rồi chứ? Hãy ngoan ngoãn đi theo ba, khi nào cậu thả tôi đi, ba sẽ xây cho cậu một cái sân nhỏ ở trung tâm thành phố! Và sẽ cung cấp cho cậu một người quản gia thông minh, loại người mà phía trước và phía sau đều to! Đảm bảo cậu sẽ trải từ cậu bé thỏ đến người đàn ông sung sướng nhất!]

[…] Bầu không khí biến mất.

Thời Dư im lặng, quay lại nhìn lại mèo hệ thống.

Mèo hệ thống nhìn dáng vẻ của hắn như vậy, nghi ngờ nói: [Hay là cậu thích đàn ông? Chuyện đó được luôn! Cơ bụng tám múi! Loại gà con nghiêm túc này! Dù sao quản gia thông minh cũng giống như người sống, nếu có sở thích đặc biệt nào thì trực tiếp thiết lập thành song tính, cũng không ai đoái hoài đến cậu đâu…]

Thời Dư vung tay lên: [...Tôi nghĩ rằng sau hai ngày thưởng thức những gì cậu nói, tôi có thể sẽ được ăn cơm nhà nước cả đời, loại vòng tay bạch kim sang trọng và thời trang này đem đi tẩy, cắt, thổi và suốt đời cũng không cần lo chuyện cơm ăn áo mặc nữa.]

[… Đó không phải là mong muốn của cậu sao?] Hệ thống tỏ vẻ: [Không phải cậu luôn muốn vượt qua bài thi công chức sao? Mặc dù có một chút chênh lệch trong lý tưởng công chức của cậu, nhưng nhìn chung đó cũng là một chén vàng nha!]

[Vậy thì tôi sẽ đưa cậu đến đó, cậu có muốn không?]

[… Cảm ơn, không cần đâu.]

Hai người nói chuyện phiếm một lúc, Thời Dư cảm thấy đã thưởng thức đủ ngôi nhà mới này rồi, cậu liền chạy ra bên ngoài ao cá tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu mở gói quà cá bột do hệ thống gửi đến. (App truyện TYT)

Mèo hệ thống ngồi xổm bên cạnh cậu, chỉ chỗ nuôi con cá bột này ở đâu và nên nuôi con cá bột kia ở đâu.

Tuy nhiên, do số lượng quá nhiều, nên một đám bị hoà tan khi bắt đầu gặp tay của Thời Dư, cậu bàn bạc với mèo hệ thống một chút và đổi thành mười lần rút thăm liên tiếp thú vị hơn. Mèo hệ thống cũng chuyển sang gói giọng nói rút bài (*)cẩu thối và cài đặt cho chính nó, sau đó phối hợp với mười lần rút thăm liên tiếp của Thời Dư, cũng mang lại nhiều hiệu ứng đặc biệt.

*Cẩu thối: một từ dùng để mắng chửi người khác, có ý chê bai hoặc đố kị.

[Ring! Màu vàng huyền thoại! - Cá thái dương con X1!]

[Ring! Màu xanh lá! - Cá vược biển và cá bột X1.]

...

[Ring! Huyền thoại vàng! Cá tầm con Beluga X1!]

Cơ thể này trực tiếp rút ra quân bài, đang chuẩn bị ngủ say thì bị Thời Dư đánh thức: [Chờ đã, tôi rút cái gì vậy? (*)Âu hoàng?!]

(*)Âu hoàng: ý chỉ vận may cực tốt.

Mèo hệ thống nhìn Thời Dư bằng ánh mắt vô cùng kỳ lạ: [Đúng, cá tầm Beluga, biệt danh là cá tầm Âu... Chậc chậc, lần này vận may thật tốt, Thời Dư, cậu thật sự là Âu hoàng đó...]

Thời Dư: Hừmm

[Vậy làm sao để nuôi con này đây?] Thời Dư mở một cuốn bách khoa toàn thư nào đó để tìm thông tin: [Con này không phải sống ở vùng biển Châu Âu sao? Nó vẫn là loài cá di cư, vậy có thể nuôi nó à? Ồ đúng, nó vẫn là một trong mười loài cá biển có nguy cơ tuyệt chủng hàng đầu - loại cá ngồi tù mọt gông.] ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Mèo hệ thống thì thào đe doạ: [Con cá huyền thoại màu vàng này không cần bán, cậu có thể nuôi nó... Nhưng cậu hãy ném xuống nước trước, được không? Nếu cậu bóp nó trong tay, nó sẽ chết đó! Cậu có thấy cái thứ đếm ngược bên cạnh nó không? Chờ sau khi đếm ngược xong, cậu liền có thể trực tiếp vớt nó ra và ném xuống biển bên cạnh để hoàn thành nhiệm vụ.]

[Đơn giản vậy à?] Thời Dư liếc nhìn thứ đếm ngược bên cạnh cá tầm Âu, ước chừng nửa năm.

[Nó đơn giản mà.] Mèo hệ thống bổ sung một chút: [Nhưng con này rất dễ chết, nên phải cẩn thận khi nuôi nó... Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, có thể nhận được một trăm ngàn token, nếu chết sẽ bị trừ mười ngàn điểm - rủi ro và cơ hội cùng tồn tại!]

[… Cũng tạm ổn.] Thời Dư sẽ không gặp khó khăn về tiền bạc (token) và âm thầm ném con cá tầm Âu vào một lưới đánh cá riêng cho cá. Sau khi suy nghĩ xong, cậu cũng ném con cá thái dương, được mệnh danh là bác sĩ dưới đáy biển, sẽ tự động tiết ra chất có công dụng chữa bệnh cho cá, cậu còn có một người bạn cùng phòng có tài chữa bệnh và mong rằng con cá tầm Âu này có thể phát triển một cách an toàn.

Phần còn lại chủ yếu là màu xanh lá cây và màu tím, cuối cùng thì không bao giờ được nhìn thấy màu vàng huyền thoại nữa - nhưng không sao cả, nếu tất cả các tay cầm đều có màu vàng huyền thoại, cậu cũng không còn nhiều lưới đánh cá để nuôi, đến lúc đó, có lẽ không biết sẽ phải đau đầu thế nào nữa.

Sau khi giải quyết tất cả những chuyện này, Thời Dư nhìn về phía chân trời, có những đám mây phản chiếu ánh sáng vàng, khẽ vuốt tóc một cái, sau đó cậu dẫn mèo hệ thống vào nấu một ít đồ ăn, tắm rửa và ngủ trên một chiếc giường lớn mới tinh.

Còn quần áo hay thứ gì đó - hôm nay cậu vò một nắm, rồi treo nó ra ngoài để hong khô suốt đêm, dù có ra sao đi nữa.

Trừ khi trời mưa.

Sau đó, khi thức dậy vào buổi chiều hôm sau, Thời Dư nhìn cơn mưa bên ngoài thì mới mắt chữ A mồm chữ O.

Quả nhiên, con người không thể quá cứng đầu.

Hệ thống vẫn nhảy nhót bên cạnh: [Mau đi cho cá ăn! Tôi còn muốn gọi cậu dậy, nhưng không ngờ cậu cũng tỉnh dậy rồi, nhanh lên! Sử dụng thức ăn cho cá thông thường mà cậu có trong túi và thức ăn tinh chế là tốt nhất cho cá tầm Âu và cá thái dương.]

[Tối nay, sẽ có một cơn bão đi qua, nhưng nhà cậu sẽ không bị ảnh hưởng. Bão sẽ tới vị trí của cậu sau ba tiếng nữa, bên ngoài gió rất lớn, vì vậy hãy cẩn thận một chút khi bị rơi xuống nước.]

[…Biết rồi.] Thời Dư đáp lại, nắm lấy một nắm tóc và suy nghĩ, mặc dù không có ai xung quanh, nhưng cậu thực sự không có dũng khí chạy trong tình trạng khoả thân. Đầu tiên, cậu kéo chiếc quần đùi đang mặc ngày hôm qua ở ngoài cửa sổ lại, rồi mặc vào bất kể bị ướt, sau khi được mèo hệ thống nhắc nhở, cậu liền lấy ra các loại thức ăn khác nhau từ trong ba lô của mình.

Ngay khi thức ăn được lấy ra, nó đã biến thành một cái xô nhựa tương tự như cái xô mà Thời Dư thường dùng để đánh bắt ở biển, bên trong chứa đầy cá nhỏ. Loài này có lẽ là các loại cá tạp bị cắt thành từng khúc, nhưng không thể nhìn thấy thức ăn tinh chế bên trong là gì, vì nó đã bị đánh thành bùn.

Một xô thức ăn như vậy ít nhất là 20kg và Thời Dư đã mang nó ra khỏi nhà bằng một tay.

Vừa ra khỏi nhà, Thời Dư suýt chút nữa thì sẩy chân - cơn bão đang ập đến, thực tế là nó đã bị cuốn theo đuôi bão và gió đã rất mạnh rồi - đặc biệt là trên biển, không có ai bất kỳ chướng ngại vật gì, hơn nữa gió còn mạnh hơn, nếu không phải hai xô thức ăn trong tay đang đè cậu xuống, thì chắc chắn cậu có thể đứng vững.

Cơn bão không phải là trò đùa, vì vậy Thời Dư vội vàng đổ thức ăn vào lần lượt mười lưới câu, nhưng những con cá bên trong dường như không bị ảnh hưởng bởi cơn bão, chỉ có những con cá bột dài bằng đốt ngón tay trồi lên mặt nước kiếm ăn, ngay lập tức mặt nước liền nhảy nhót vui sướng.

Không có bất kỳ phản ứng nào từ lưới nuôi cá tầm Âu và cá thái dương, chúng không ngoi lên mặt nước để ăn thức ăn ngay khi thức ăn rơi xuống nước.

Thời Dư nheo mắt quan sát gió một lúc, sau đó hỏi: [Hệ thống, bọn chúng không sao chứ? Có thể mặc kệ được không?]

[Không sao đâu, hai giống này khá lười, lúc đói sẽ tự ăn.]

[Vậy thì tốt.]

Thời Dư còn muốn quan sát một lúc nữa, nhưng mèo hệ thống đột nhiên hét lên: [Bão đã tăng tốc và sức gió ở đây sẽ tăng tốc lên đến cấp 10 trong vòng năm phút nữa, Thời Dư, cậu mau chạy về nhà đi!]

[Được rồi.] Mặc dù, trong ao cá chỉ có mười cái lưới, nhưng thật ra kích thước cũng không nhỏ, Thời Dư đang đi trên lối đi rộng nửa mét ở giữa lưới cá, lắc lư theo gió và cậu phải phải cẩn thận để không bị rơi vào lưới đánh cá, thật là một lối đi khó khăn mà.

Cho đến khi cậu bước vào nhà, nhìn lên thì thấy cách đó không xa có một đường lớn màu trắng, che mất mặt trời và mặt trăng, đang tấn công về phía hắn!

Thời Dư đã có hệ thống đảm bảo nên không cảm thấy hoảng sợ, loại cơ hội quan sát thủy triều ở cự ly gần là rất hiếm, vì vậy cậu cũng đứng dưới hành lang và nhìn về phía xa.

Không lâu sau, cơn thủy triều đó ập đến, nước biển bị ánh nắng đỏ rực phía chân trời phản chiếu, màu xanh lam ban đầu trở nên ảm đạm và điên cuồng.

Khi sóng biển tấn công đến, trong nháy mắt cũng che khuất toàn bộ tầm nhìn của Thời Dư.

Màu xanh đậm và ánh sáng màu máu loang lổ phản chiếu xuống bên dưới hành lang, khiến cậu cảm thấy giống như mình đang ở dưới đáy biển vậy. Nước biển dường như rất gần nhà, giống như chỉ cần cậu đưa tay ra là có thể chạm vào nó rồi.

Thời Dư bị cảnh tượng trước mắt mê hoặc, thậm chí còn đưa tay ra chạm vào. Có một lớp tránh chướng ngại vật vô hình giữa ngôi nhà và biển cả, cực kỳ mỏng và thật sự có tồn tại.

Đột nhiên, một ánh sáng và cái bóng màu bạc vụt qua con sóng, dường như nó cảm nhận được điều gì đó nên đã dừng lại.

Một bàn tay vô cùng hoàn hảo, nhẹ nhàng ấn vào vách ngăn, khớp với bàn tay của Thời Dư.

Người cá nheo mắt và nhếch môi về phía Thời Dư, nhưng cậu còn chưa kịp phản ứng vì kinh ngạc khi nhìn thấy người cá, thì đột nhiên, trong giây tiếp theo, nước biển trực tiếp tràn qua ngôi nhà không tồn tại và tiếp tục đẩy mạnh về phía xa.

Trong nháy mắt, tiếng sóng biến mất, xung quanh phút chốc trở nên vô cùng yên tĩnh, ngay sau đó, những hạt mưa to đập vào mái nhà và phát ra âm thanh.

App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp