Chủ Ao Nuôi Cá

Chương 15


2 năm

trướctiếp

Thời Dư thì mang theo hai mươi cân cá mòi và một nửa cá ngừ Cali mình ăn còn dư lên bờ.

Sắc trời lúc này đã sáng rồi, mặt trời cực kỳ vô tình cay nghiệt lộ ra mặt nóng rực của nó, lộ đầu ra liền mang ánh nắng nóng rát chiếu xuống mặt đất, lúc Thời Dư nhảy xuống từ trên thuyền liền có cảm giác cả người nóng lên, cậu hận không thể nhảy vào trong biển bơi một vòng lại về nhà, cậu không kiên nhẫn thả cá ngừ Cali và cá mòi xuống, nhất là cá ngừ Cali đã đào lên, liền xem như đặt vào trong thùng có đầy đủ khối băng rồi bịt kín lại nhưng cũng liền có chuyện như vậy, không nhanh chóng về nhà bịt kín thùng thì khối băng trong thùng sẽ tan mất.

Trên bến tàu cậu gặp anh họ của cậu, anh họ cậu đang trò chuyện sung sướng vui vẻ với các ông lão câu cá ở bên cạnh và đi lên thuyền, bị chen chúc trong đám người, lờ mờ đi đầu, cực kỳ đắc ý.

Lúc anh ta nhìn thấy Thời Dư thì trở nên nghiêm túc, anh ta trực tiếp giơ tay lên hô: “A Dư, em lên bờ à? Hôm nay có đồ tốt nào không?”

Thời Dư vừa mang thùng đựng đã bịt kín lên thuyền, đang bưng thùng cá mòi tới xe cá vàng, nghe vậy cậu hô to đáp lại: “Câu được cá ngừ Cali vây màu xanh, nhưng mà em đã ăn một nửa, anh có muốn không?”

Cá ngừ Cali vây màu xanh là loại cá cao cấp nhất trong cá ngừ Cali, Thời Giải và nhóm ông lão câu cá nói câu gì đó, sau đó anh ta chạy tới mở nắp thùng cá trên xe cá vàng của Thời Dư rồi nhìn thoáng qua, cười nói: “Ôi? Tận bốn mươi cân? A Dư vận may của em không tệ! Đi ra biển khơi rồi?”

Thời Giải thường xuyên ra biển khơi, mặc dù thấy không nhiều nhưng ngẫu nhiên cũng có thể đụng mấy cái, cũng không hiếm có: “Thứ này ăn rất ngon, cũng là chủng loại khó gặp, em giữ lại tự mình ăn đi, anh không ham vài món ăn của em, nếu em ăn không hết thì quay về đưa cho ông nội, ông thích ăn thứ này.”

“Được.” Thời Dư lên tiếng, lập tức dùng giọng điệu mù mờ giải thích: “Nói ra có khả năng anh không tin... Cá ngừ Cali này là do cá voi sát thủ ném lên trên thuyền của em. Nó còn xé một tấm lưới của em.”

Thời Giải khẽ giật mình, lập tức cười như điên, dùng lực lớn vỗ vai Thời Dư, anh ta giơ ngón cái với cậu: “Tin! Sao anh lại không tin chứ? A Dư, em không hổ là người có nhân phẩm nhất trong chúng ta!”

“Loại nhân phẩm này em tình nguyện không có.” Thời Dư bất đắc dĩ nói: “Đến một lần liền xé một tấm lưới của em, ai chịu nổi... Anh, anh mua lưới đánh cá ở đâu thế? Gửi qua Wechat cho em với, em phải đi bổ sung hàng.”

Anh ta cũng biết chuyện kết quả chuyến ra biển khơi của Thời Dư là trực tiếp rơi mất năm tấm lưới nên dứt khoát nói: “Không thành vấn đề, đúng rồi, lần này anh định đi xa hơn, tránh hải lưu đi tới biên giới xem có thể bắt được hàng lớn hay không, A Dư, em có muốn đi cùng thuyền với anh ra biển câu không?”

Thời Dư nghĩ nghĩ, đề nghị này làm cậu động lòng, cậu vừa định trả lời nhưng không tự chủ mà đánh ngáp: “Được rồi... Lần sau đi, em mới vừa lên bờ, đầu óc mê man, trở về ngủ một giấc rồi nói sau.”

“Được rồi, vậy lần sau sẽ cùng nhau.” Thời Giải thuận tay giúp cậu nâng cá mòi vào xe cá vàng, lúc này mới phất tay tạm biệt cậu rồi quay lại với nhóm ông già đó, mang bọn họ lên thuyền chuẩn bị xuất phát.

Nói thật Thời Dư mới vừa nói với anh họ cậu về cá ngừ Cali nhưng thật ra là muốn mang cá cho, dù sao con cá này có bốn mươi cân, cậu cắt nội tạng và đầu lẫn đuôi còn lại khoảng hai mươi lăm cân, cậu và mèo hệ thống ăn một nửa. Cho dù ăn ngon, nhưng ăn nhiều sẽ rất ngán. Với mười mấy cân thịt cá to còn lại thì cậu rất buồn rầu, thật sự gần đây cậu không muốn lại thấy nó, cho nên mới muốn đưa cá cho anh họ cậu.

Nhưng mà mặc dù anh họ cậu không muốn lại chỉ có thể bảo cậu đưa cho ông Ba, đó cũng đường ra không tồi.

Vừa nghĩ tới sau này không cần thấy cá ngừ Cali nữa, Thời Dư đắc ý quay đầu chào hỏi người bán hàng rong đang ngồi xổm ở bến tàu chờ lấy cá, cậu bán mười lăm cân trong hai mươi cân cá mòi của mình, còn lại năm cân giữ lại về nhà xào nấu canh cũng là lựa chọn tốt.

Người mua bán cá con đều là người quen biết cũ, biết ngư dân liền mua nhanh, tay chân lanh lẹ cực kì, chỉ sau chốc lát liền cân của Thời Dư rồi tính tiền, sau đó tiếng leng keng thông báo tiền đã vào tài khoản, tuyên bố Thời Dư đã đã hoàn thành công việc hôm nay, cậu có thể trở về nhà.

Trên đường về nhà cậu đưa cá ngừ Cali cho ông Ba, ông Ba vui vô cùng, nhất định phải trả lễ cho cậu, vừa vặn trong nhà ông có đứa con đưa bào ngư tới, từng con tươi sống thì không nói, mỗi con đều to bằng bàn tay Thời Dư, Thời Dư thích ăn sò hến nên không từ chối. Ông Ba nhìn cậu vui vẻ thì liền đưa ba mươi cân bào ngư cho Thời Dư xách về nhà. ( truyện trên app T𝕪T )

Mèo hệ thống vừa nhìn thấy Thời Dư đề hai giỏ bào ngư lên xe liền bắt đầu chảy nước miếng, nó không ngừng thì thầm trong đầu Thời Dư: [Phật nhảy tường, bào ngư sốt vàng, bào ngư hấp bơ, bào ngư nướng tỏi, thịt bào ngư kho tàu, bào ngư hấp...]

Lúc dư buồn cười nói: [Cậu còn ăn được?]

[Ăn không vô nhưng tôi đọc không được sao? Ô ô ô ô tôi muốn ăn quá nhưng tôi thật sự không ăn được...] Mèo hệ thống kêu rên.

Thời Dư khinh thường khẽ xì một tiếng: [Tôi biết mà]

Mèo hệ thống khổ sở gục đầu, tựa vào đùi Thời Dư.

Thời Dư giật giật chân: [Tránh ra, nóng.]

[Không.] Mèo hệ thống kiên quyết nói: [Trừ phi cậu đồng ý với tôi sẽ ăn hết giỏ bào ngư này cho tôi! Không được phép đưa cho những người khác!]

Hiện nay đã là tháng bảy, thành phố H ở vùng nhiệt đới, ngày càng nóng hơn, nhiệt độ trong không khí cao đến nỗi làm người ta thấy mà giật mình. Thời Dư chỉ cảm thấy nơi bị mèo hệ thống bám dính vừa nông vừa ướt, lông xù màu quýt hơi dài cọ trên chân, lại thêm con mèo mang theo nhiệt độ cơ thể, nơi da lông tiếp xúc nhanh chóng dâng lên một làn hơi nước. Cậu bất đắc dĩ nói: [Chuyện gì cũng phải từ từ, tránh ra.]

[Vậy cậu đồng ý không?]

[Đồng ý đồng ý!] Thời Dư lên tiếng.

Mèo hệ thống hoan hô một tiếng, cấp tốc cách xa chân Thời Dư, nó lạnh lùng liếm liếm lông mình mới chạm chân Thời Dư: [Có sao nói vậy, Thời Dư, cậu nên đi tắm, lông của tôi đều bị trở nên thúi rồi.]

Thời Dư lạnh lùng cười: [Cậu cho rằng cậu sạch hơn tôi?]

[Tôi là mèo, tôi rất sạch sẽ.]

[Ha ha.]

...

Hằng ngày hai người hay cãi nhau, Thời Dư nhanh chóng vào trong nhà, cậu quăng cá mòi vào trong tủ lạnh, cũng không lo thu dọn cái khác, Thời Dư vội vàng bật điều hoà, sau đó chạy vào trong phòng tắm mở nước lạnh tắm.

Mèo hệ thống hơi do dự một chút, nó thật sự không vượt qua được bản tinh của con mèo, nó ngồi xổm ở phía dưới nơi điều hoà thổi mà liếm lông, coi như đang tắm.

Đợi đến Thời Dư tắm rửa xong đi ra, lúc cậu nằm ngửa trên giường, cậu mới biết mình còn sống.

Thời Dư mơ mơ màng màng nói: [Hệ thống, hôm nay chọn nhiệm vụ hằng ngày đơn giản đi... Tôi ngủ trước, nếu đến đêm tôi không tỉnh dậy thì cậu gọi tôi một tiếng.]

[OK.] Hệ thống lên tiếng, trừng mắt nhìn cậu, nó còn chưa dứt lời Thời Dư liền rơi vào trong mộng đẹp.

Nó tự mình thông báo một loạt nhiệm vụ:

[[Hằng ngày! Đi biển bắt hải sản!] Đã tuyên bố nhiệm vụ, trong thời gian nhiệm vụ ra biển đánh bắt hải sản liền có thể hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng nhiệm vụ là 250 tệ, thời gian còn lại 23 giờ 59 phút 59 giây.]

[Nhiệm vụ ngẫu nhiên [Cây dừa xoắn ốc] đã được tuyên bố, người thực hành nhiệm vụ có nhiều cách thu hoạch cây dừa xoắn ốc liền có thể hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng nhiệm vụ 100 tệ.]

[Nhiệm vụ ngẫu nhiên [Có cá!] đã được tuyên bố, người thực hiện nhiệm vụ có thể dùng nhiều cách thu hoạch một loại cá liền có thể hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng nhiệm vụ 50 tệ.]

Mèo hệ thống chọn ra nhiệm vụ đơn giản trong quyền hạn của nó cho Thời Dư xong, lúc này nó mới hài lòng nằm xuống, lăn lộn một vòng dưới gió máy lạnh, lộ ra cái bụng đầy lông trắng như tuyết.

Nó vặn vẹo cơ thể trên sàn gạch, một lúc thì xoay người thành hình chữ S, lúc thì xoay người thành hình chữ D. Thật ra nó muốn thử làm hình nhữ B, nhưng chữ này hơi khó làm, nó thử một chút liền từ bỏ.

Hiện tại Thời Dư đã là chủ hồ cá, hơn nữa có lò bếp có nguồn năng lượng vô hạn giúp đỡ và nó vô tình hay cố ý bật hack, khoảng cách chủ hồ cá của Thời Dư cũng không xa, nghĩ tới đây, mèo hệ thống vui sướng meo một tiếng.

Đợi đến Thời Dư trở thành chủ hồ cá thì nó được tự do.

Đột nhiên, nó hơi dùng lại. Ôi, thất sách, dường như trên người Thời Dư có mùi của nhân ngư.

Ý, quả nhiên trong thời gian thiết lập lại hệ thống còn có bug.

Nó nhảy lên giường, dùng móng vuốt vỗ nhẹ lên mặt Thời Dưa, nó chửa bug, rồi báo bug cho chủ hệ thống, lúc này mới hài lòng đi ngủ.


App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp