Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tại Tuyến Lật Xe

Chương 5


2 năm

trướctiếp

Ở nhà cũ Lê gia tĩnh dưỡng mấy ngày, băng gạc trên đầu Lê Khinh Chu rốt cuộc cũng được tháo xuống, miệng vết thương cơ bản đã khỏi hẳn, chỉ còn lại vết sẹo mờ nhạt cạnh đầu được mái tóc che đi.

Một nhà Lê Thừa Khang sau khi ở nhà cũ một ngày liền rời đi.

Cũng bởi mu bàn chân Lê Hoành Kiệt bị sưng lớn, "béo" hơn cả cái chân còn lại chừng một vòng, ngay cả giày cũng không xỏ được, nói gì đến việc rời đi.

Lê lão gia hỏi cậu ta sao lại thế này.

Lê Hoành Kiệt ấp úng nói là do bản thân không cẩn thận vấp phải hòn đá ven đường mà trẹo chân.

Lê lão gia liền không hỏi gì thêm.

Nhà cũ Lê gia xây ở vùng ngoại ô cách trung tâm Tây Thành một đoạn đường, xung quanh yên tĩnh, cảnh sắc hữu tình.

Một nhà Lê Thừa Khang rời đi xong, nhà cũ thoáng cái liền thanh tĩnh không ít.

Quản gia và bảo mẫu im lặng làm việc.

Lê Hạm Ngữ bây giờ đang học lớp 12, tuy rằng không cần nội trú, nhưng đang lúc thời gian học tập khẩn trương, phần lớn đều đến lúc ăn cơm mới có thể thấy người.

Lê Húc Sanh lại vừa lên lớp 1 tiểu học, việc học cũng không quá nặng nề.

Chẳng qua các bạn nhỏ khác thích chơi đùa thích làm nũng, một khắc cũng không được thanh thản.

Lê Húc Sanh lại thích ôm sách bài tập nằm bò trên bàn học hoặc bàn trà viết viết tính tính, nửa ngày đều không nhúc nhích, quả thật rất yên tĩnh.

Mặc dù Lê Khinh Chu cùng sống tại nhà cũ Lê gia với hai chị em, nhưng lại giống như người xa lạ vậy, cả ngày cũng không nói được mấy câu.

Đôi bên đều lộ vẻ lạnh nhạt, khó chịu, giống như ở giữa có một con đường không cách nào tùy ý vượt qua...

Lê lão gia vốn tưởng rằng dù Lê Khinh Chu ở lại nhà cũ, mỗi ngày cũng đều tổ chức hội nghị, công tác từ xa...

Thậm chí trừ khi ăn cơm, nếu không ngay cả cửa phòng cũng không bước ra.

Nhưng ngoài dự kiến của ông--- mỗi ngày Lê Khinh Chu đều sẽ đúng giờ rời giường, rửa mặt xong thì một mình di chuyển xe lăn ra cửa, nhân lúc sáng sớm dạo một vòng trên con đường nhỏ trong rừng mới trở về.

Kế tiếp là thời gian ăn sáng.

Lúc này, Lê Hạm Ngữ đã mang theo hộp cơm đóng gói cẩn thận đến trường rồi, trên bàn cơm chỉ có hai người ông nội Lê và Lê Húc Sanh.

--- Người mang đôi chân không thể đi lại bình thường, trong cuộc sống quả thực có rất nhiều thứ bất tiện.

Ví dụ, cái bàn, bồn rửa mặt, độ cao chiếc giường... người bình thường có thể thích hợp nhưng với người tàn tật mà nói không hẳn là vậy.

Không biết từ khi nào, một vài dụng cụ trong nhà cũ được lặng lẽ thay đổi, giống như tất cả mọi thứ trong phòng Lê Khinh Chu vậy, đều được đổi thành kích cỡ phù hợp cho cậu sử dụng.

Lê Hoành Kiệt cũng vì vậy mà oán giận không ít, thậm chí nhiều lần lấy chuyện đó trào phúng Lê Khinh Chu.

Sau đó, tuy rằng thời gian Lê Khinh Chu ở lại nhà cũ giảm đi, nhưng bố trí trong nhà cũ vẫn không có thay đổi.

--- Giống như cái bàn ăn này vậy.

Lê Khinh Chu chỉ cần di chuyển xe lăn qua đó, không cần phải đổi chỗ ngồi dùng cơm.

Sau bữa ăn sáng, tài xế sẽ đưa Lê Húc Sanh đi học.

Lê lão gia thì đi đến đình viện ở nhà cũ, ngồi trên chiếc ghế bập bênh nghe chút hí khúc hoặc tướng thanh.

Lúc đầu, Lê Khinh Chu sẽ ở trong phòng khách nhìn đình viện một lúc, sau đấy mới rời đi.

Dần dần, Lê Khinh Chu bắt đầu đi vào đình viện.

Từ việc hái hoa trong đình viện, cho cá ăn, lại đến bên cạnh Lê lão gia nhắm mắt nghỉ ngơi, đều được cậu tiến hành tuần tự.

Khắp đình viện luôn có tiếng hí khúc ngân dài hoặc tiếng chọc cười của tướng thanh trong radio làm cho không khí càng thêm an nhàn, thoải mái.

Một già một trẻ hiếm có dịp hòa thuận đến vậy.

.....

Hôm nay là cuối tuần.

Hai chị em Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh đều ở nhà, tầng hai có phòng sách nhỏ đặc biệt cho trẻ con học tập, bình thường đều không có người quấy rầy.

Lúc Lê Khinh Chu từ đình viện đi vào phòng khách, Lê Húc Sanh đang ôm sách bài tập từng bước từ trên cầu thang đi xuống, khuôn mặt nhỏ có vẻ buồn bực, còn có chút uể oải bơ phờ.

Lê Húc Sanh đi đến bậc thang cuối cùng, ngẩng đầu nhìn Lê Khinh Chu đang ở trước mặt, gọi một tiếng ca ca.

"Sao vậy?" Lê Khinh Chu liếc mắt nhìn sách bài tập trong ngực cậu rồi hỏi.

Bàn tay nhỏ bụ bẫm của Lê Húc Sanh nắm chặt lan can cầu thang nói: "Hôm nay gia sư xin nghỉ, em có rất nhiều đề không làm được, chị bận rồi, em muốn đi hỏi ông nội..."

Lê lão gia đã ngủ ở đình viện ấm áp rồi, trên người là tấm chăn nhung Lê Khinh Chu tìm quản gia lấy đến.

Lê Khinh Chu nói: "Theo anh qua đây."

Cậu nói xong thì di chuyển xe lăn về phía phòng mình.

Đến khi cảm thấy phía sau vẫn không có động tĩnh gì, cậu lùi lại phía sau xem, vẻ mặt thản nhiên nói: "Còn không đi mau."

Lê Húc Sanh run lên, lập tức ngoan ngoãn bước đôi chân ngắn đuổi kịp.

"Không biết làm đề nào?" Lê Khinh Chu hỏi.

Trong phòng Lê Khinh Chu không có ghế tựa.

Lê Húc Sanh ngồi ở trên giường, sờ sờ đệm chăn mềm mại khô ráo, tay chân nhìn qua có vẻ luống cuống.

Nghe thấy âm thanh, cậu ta vội vàng mở sách bài tập trên đùi ra, chỉ chỉ mấy chỗ được đánh dấu: "Chỗ này, chỗ này, còn có..."

"Ừ."

Lê Khinh Chu lập tức lấy bút ra nhẹ giọng giảng bài cho cậu ta, đồng thời viết các bước làm xuống sách bài tập.

Lê Húc Sanh khẽ nhếch cái miệng nhỏ, đôi mắt trợn to, thoạt nhìn có chút ngốc nghếch.

Thẳng đến khi Lê Khinh Chu lại hỏi lần nữa, cậu ta mới hồi phục tinh thần, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm hiện lên hai vệt ửng đỏ.

Cậu ta ấp úng nhỏ giọng nói: "Ca, ca ca, lại giảng lần nữa được, được không..."

Cậu ta vừa mới thất thần, hoàn toàn không nghe rõ các bước giải đề.

Lê Khinh Chu lại kiên nhẫn giảng một lần nữa.

Cậu giảng giải rõ ràng, trật tự ngay ngắn, còn có thể từ một suy ra ba, thấu triệt cặn kẽ...

Lê Húc Sanh dần dần nghe đến mê mẩn, đắm chìm trong đó, bất tri bất giác chuyển từ ngồi trên giường thành nằm bò ra giường, sách bài tập Olympic Toán học bày ngay trước mặt.

Sau khi làm xong ba đề toán, một khối chocolate được thả xuống trên sách bài tập.

Lê Húc Sanh nâng cái đầu nhỏ lên.

Lê Khinh Chu biểu tình bất biến: "Khen thưởng."

Lê Húc Sanh lập tức thẹn thùng, trái tim nhỏ đập bang bang, ẩn ẩn cảm thấy vui vẻ, cậu ta cởi giày ra, ngón chân nhỏ cuộn lại, ngồi dậy nói: "Cảm ơn ca ca."

"Ừ, không sao."

Chocolate ngọt tan ra.

Sau khi Lê Húc Sanh ăn xong, dưới sự hướng dẫn của Lê Khinh Chu giải hết toàn bộ chỗ đề còn lại, lại được thưởng hai thanh kẹo, đem cất vào túi.

"Lại có đề không hiểu có thể qua đây hỏi anh." Lê Khinh Chu nói.

Lê Húc Sanh khuôn mặt đỏ hồng gật gật đầu.

.....

Lê Húc Sanh ôm sách bài tập từ trong phòng Lê Khinh Chu đi ra, lúc lên tầng hai đến chỗ ngoặt đột nhiên bị Lê Hạm Ngữ che miệng lại, kẹp dưới cánh tay ôm vào phòng sách nhỏ.

Buông Lê Húc Sanh ra, Lê Hạm Ngữ xoay người khóa cửa.

"Chị?"

Lê Húc Sanh quay đầu nhỏ nhìn nàng, biểu tình nghi hoặc: "Chị sao vậy?"

Lê Hạm Ngữ ngồi xổm trước mặt em trai, sắc mặt cổ quái hỏi: "Sanh Sanh... Sao em lại đi ra từ, từ phòng hắn?"

"Không phải em đi tìm ông nội sao?"

Lê Húc Sanh đưa quyển sách bài tập Olympic Toán học cho cô ta xem, ngữ khí có chút phấn khích, nhón nhón chân: "Ca ca dạy em làm đề."

"Ca ca giảng rất hay, em nghe xong đều hiểu."

"Hắn chủ động muốn dạy em?!"

"Ừ!"

Lê Hạm Ngữ nhấp môi: "Hắn...nhiệt tình như vậy?"

Lê Húc Sanh lục tìm trong túi, móc ra hai khối chocolate nói: "Ca ca khen thưởng cho em, chị muốn không?"

Lê Hạm Ngữ: "Ai muốn ăn chứ, chẳng lẽ chị không thể tự mình đi mua chocolate sao, hơn nữa bảo mẫu cũng làm được..."

Nói là như vậy, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm về phía chocolate của cô ta vẫn không rời đi.

"Ồ."

Lê Húc Sanh thấy thế muốn thu tay nhỏ về, nào biết một khối chocolate trong đấy lại bị người rất nhanh lấy đi.

Lê Húc Sanh kinh ngạc chớp chớp mắt.

Lê Hạm Ngữ bình tĩnh giải thích nói: "Trẻ con ăn nhiều đồ ngọt sẽ đau răng, chị thay em ăn một chút, còn có, hắn nói muốn dạy em giải đề, em liền ngoan ngoãn đi theo hả?"

"Em quên lúc trước hắn làm lơ em, lãnh đạm với em như thế nào rồi à..."

Không chỉ với em, mà đối với chị cũng...

Lê Húc Sanh nhéo nhéo ngón tay, nhỏ giọng nói: "Quên rồi."

Lê Hàm Ngữ nghẹn lại.

Cô ta vô lực phất phất tay: "Làm xong bài tập thì đi xem phim hoạt hình, nếu không thì đi tìm ông nội chơi cờ, chị còn phải đọc sách."

"Vâng."

Lê Húc Sanh buông sách bài tập xuống, cầm chocolate ngoan ngoãn đi ra.

Lê Hạm Ngữ mở sách ra nhưng không cách nào học được.

Cô ta không khỏi nhớ tới ngày khi Lê Khinh Chu mới từ Yến Kinh trở về nhà cũ--- Lê Hoành Kiệt chặn cậu ở hành lang nói mấy lời khó nghe, châm chọc mỉa mai.

Lê Hạm Ngữ trốn ở chỗ tối nhìn lén, phổi cũng sắp bị nghẹn đến nổ tung.

Vì thế cô ta đợi sau khi Lê Hoành Kiệt khập khiễng về phòng mới qua gõ cửa.

Khi Lê Hoành Kiệt mở cửa, cô ta liền nhắm ngay cái chân mới bị xe lăn nghiền qua của hắn ta mà tàn nhẫn giẫm xuống.

Lê Hoành Kiệt lập tức hét thảm một tiếng,

Mà Lê Hạm Ngữ đã một đường chạy chậm về phòng mình...

"A--- Lúc ấy sao mình lại làm như vậy chứ."

Lê Hạm Ngữ nhớ lại xong, không khỏi ôm đầu nhỏ giọng kêu to, một lúc sau lại lẩm bẩm nói: "Trước khi giẫm hắn ta đáng lẽ nên đổi giày trước..."

--- Đổi thành đôi giày da nhỏ kia của cô.

...

Lê Khinh Chu tĩnh dưỡng xong muốn từ Tây Thành quay lại Yến Kinh.

Lúc sắp đi, Lê lão gia cho gọi hắn vào thư phòng tầng một nói chuyện.

--- Ngoại trừ nói tới việc bán đấu giá mảnh đất phía Bắc ngoại ô Yến Kinh, còn đề cập tới việc nhà ngoại của Lê Khinh Chu.

Ông ngoại Lê Khinh Chu là Trang Vệ Hoa, là giáo sư học viện y đại học A ở Yến Kinh.

Bà ngoại cũng là giáo sư đại học A, cậu là Trang Văn Vĩ theo nghề gia đình, hiện tại là bác sĩ khoa ngoại bệnh viện Yến Kinh.

Tin tức Lê Khinh Chu bị tai nạn xe không biết sao lại bị Trang Văn Vĩ biết được.

Hai ngày trước, Trang Văn Vĩ gọi điện tới hỏi thăm tình hình cháu trai, hơn nữa không lâu sau chính là sinh nhật ông ngoại Lê Khinh Chu, định đợi cậu về Yến Kinh có thời gian thì cùng nhau ăn bữa cơm.

Trang Văn Vĩ sợ Lê Khinh Chu từ chối, trong điện thoại nhẹ giọng nói: "Đến lúc đó Hạm Ngữ cùng Sanh Sanh cũng sẽ đến Yến Kinh, đều ở nhà ăn cơm... Ông ngoại bà ngoại đều rất nhớ các cháu."

Lê Khinh Chu đồng ý: "Được, cháu sẽ đến." - App truyện tytnovel.com -

Trương Văn Vĩ lúc này mới ngắt điện thoại.

Lê lão gia nói: "Thay ta hỏi thăm ông bà ngoại cháu."

Lê Khinh Chu gật đầu.

Dường như không có việc gì khác phải bàn, không khí trong thư phòng lập tức trở nên yên lặng.

Một lúc lâu sau, Lê lão gia mới mở miệng: "Đi đi, ở bên ngoài phải chú ý thân thể của mình, nhớ nghỉ ngơi đúng giờ."

Lê Khinh Chu đáp ứng, sau đó di chuyển xe lăn ra khỏi thư phòng.

Mở cửa xong, cậu dừng lại một chút, nhẹ giọng nói: "Ông cũng chú ý thân thể."

Thanh âm xe lăn di chuyển dần dần đi xa.

Không lâu sau, quản gia gõ cửa đi vào, nhìn thấy Lê lão gia đứng ở trước cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài--- đối điện ngoài cửa sổ là cổng lớn nhà cũ Lê gia.

"Thằng nhóc Khinh Chu kia... Có phải học được cách buông xuống rồi không?" Lê lão gia thấp giọng nói, mang theo chút cảm khái cùng thở dài.

Quản gia: "Thiếu gia hẳn là nghe vào mấy lời ngài nói lúc trước."

"Chỉ mong..."

Thanh âm Lê lão gia có chút khàn khàn: "Lúc Thừa Lương cùng Văn Anh mới qua đời, ta đã quá thờ ơ với nó, đợi đến khi muốn đền bù, đứa cháu của ta đã hoàn toàn phong bế chính mình."

"... Là do người ông nội như ta làm không tốt."

--- Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, làm sao tránh khỏi nỗi bi thương.

Lê lão gia lúc ấy đột nhiên mất đi đứa con trai cả luôn lấy làm tự hào, còn có con dâu ôn nhu hiền thục, thiếu chút nữa cũng bị bệnh mà ra đi.

Nhưng ông đã mạnh mẽ tự mình chống đỡ.

Rốt cuộc lúc ấy hai chị em Lê Hạm Ngữ cùng Lê Húc Sanh đều còn nhỏ.

Đặc biệt là Lê Húc Sanh, thân thể nho nhỏ mềm mềm, còn không biết cái gì là vĩnh viễn biệt ly...

Mà Lê lão gia cũng không thể không thừa nhận, lúc ấy ông nhiều ít cũng có chút giận chó đánh mèo với Lê Khinh Chu--- không thể nói thêm cái gì, chỉ có thể lựa chọn tạm thời làm lơ.

Giờ nghĩ lại, ông đã làm sai rồi.

Quản gia: "Ngài đối tốt với đại thiếu gia, trong mắt đại thiếu gia vẫn luôn nhìn thấy, tôi tin tưởng lần này trở về, đại thiếu gia cũng đang nỗ lực thay đổi."

--- Ví dụ như trong thư phòng Lê lão gia có thêm một bó hoa hái từ đình viện, trong nhà cũng có nhiều chocolate cùng điểm tâm ngọt, trong phòng đại thiếu gia cũng có thêm một cái ghế tựa...

Ngoài cửa sổ, cửa lớn nhà cũ Lê gia.

Khi Lê Khinh Chu lên xe, Lê Húc Sanh lộc cộc chạy đến đưa tiễn, Lê Hạm Ngữ chậm rì rì mà theo sát phía sau, chờ cho xe chạy cách một đoạn mới nghiêng người nhìn theo.

Đến khi không thấy xe nữa, hai người mới nắm tay trở về.

App TYT & Cơm Cháy editor

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp