Chỉ Ngủ Đại Ma Vương

Chương 24: Chứng minh suy đoán


2 năm

trướctiếp

Dạy dỗ Hàn Thừa Quân một trận rồi ném ra sau phủ, Trầm Niệm có thể cảm nhận được từ linh đài, một luồng thanh khí ùa vào một cách rõ ràng...

Đây là lần thứ ba.

Đối với suy đoán của mình, nàng xác nhận được đến tám chín phần.

Cục đá kia nói cho nàng biết muốn thu hoạch số mệnh thông qua sự yêu thích của con cưng thế giới, mà nàng lại nhập vào người hỏng vận bị Thiên Đạo ghét, tức là nàng gần như rơi vào tình thế buộc phải vi phạm ý nguyện ban đầu của nguyên chủ, khom lưng cúi đầu với người ở phe đối lập, dần dần trở thành người phụ nữ của hắn hoặc vật phụ thuộc hoàn toàn.

Đời trước công chúa An Ninh bị Hàn Thừa Quân làm nhục mà chết, nếu nàng trên trời có linh, biết thân thể của mình bị người ta thao túng, làm trâu làm chó bên cạnh Hàn Thừa Quân một lần nữa, sợ là thành quỷ cũng không được yên ổn.

Nếu như Trầm Niệm làm như vậy thật, có lẽ cuối cùng vẫn đạt được số mệnh mà mình muốn nhưng nàng sẽ nợ nhân quả với thân thể này, một hai câu đâu thể phân định rạch ròi.

Thế giới này đã như vậy, còn mấy thế giới phía sau sẽ thế nào?

Khi nàng thu thập đủ số mệnh muốn trở về thế giới nguyên bản, khôi phục thần hồn, nhưng nhân quả quấn thân vẫn còn đó, nàng trả nổi sao?

Cục đá chết bầm.

Ý định ăn hời ngược lại cũng thông minh, còn bắt người ta làm không công?

Trần Niệm cười nhạt.

Ha ha, nàng không dễ lừa như vậy.

Hôm nay nàng tới vốn dĩ có thể hoà hợp êm thấm đưa Hàn Thừa Quân rời đi, hoặc thậm chí cho Hàn Thừa Quân mặt mũi, đích thân đi cùng hắn đến gặp Vinh Quốc công một chuyến, chắc chắn Hàn Thành Quân nảy sinh ấn tượng tốt với nàng, cảm động rơi nước mắt.

Nhưng mà, Trầm Niệm không làm như vậy.

Nàng cố tình không vạch trần việc Hàn Thừa Quân qua đêm với An Hoà, cố tình lấy cớ đánh Hàn Thừa Quân đến mức mặt sưng như heo, cố ý ra lệnh cho thị vệ ném hắn ở góc phố, nơi người người đều nhìn thấy được. Đơn giản chỉ muốn xem, xem suy đoán của nàng có chính xác hay không.

Mà sự thật chứng minh đúng là như thế.

Cho dù đây là một thế giới hoàn toàn khác với Thiên Uyên giới, nhưng nhân quả kết nối linh hồn vẫn luôn tồn tại.

Lúc mới đến, nàng mơ hồ cảm giác nguyên thân thần hồn của công chúa An Ninh hoặc cũng có thể là chấp niệm của công chúa An Ninh vẫn chưa tiêu tan, hiển nhiên hành vi vừa rồi của nàng vẫn phù hợp với hứa hẹn lúc đầu, kết quả là nàng thu được thứ quý giá hơn cả số mệnh, hồn hỗn độn của chính mình.

Ngược lại, nếu nàng thật sự đơn thuần tin vào lời cục đá nói, ngay từ đầu đã hết lòng chăm sóc yêu thương Hàn Thừa Quân, thậm chí khiến hắn khăng khăng một mực yêu mình. Như vậy, kết cục cuối cùng mà nàng nhận được có lẽ không phải là tu bổ tàn hồn mà là hồn phi phách tán!

Nghĩ đến việc mình suýt bị một cục đá đưa vào tròng, tâm trạng của Trầm Niệm không thể vui nổi.

Nàng không vui, hiển nhiên cũng không để người khác vui.

“A Đại,” Trầm Niệm gọi long vệ mà Trầm Kình Thương cho mình một tiếng: “Đi xem bây giờ An Hoà đang làm gì.”

“Hôm qua nợ ân tình của nàng ta, thân làm tỷ tỷ như ta cũng nên đến cảm tạ nàng một phen, đúng không?”

*

Lúc này Trầm Tịch đang ngồi trong một phòng bao trên tửu lầu ở chợ phía Tây Cư Đức Phường. Đối diện nàng ta là một nữ tử ngoại tộc mày rậm mắt to.

“Công chúa An Hoà, ngươi có vẻ cũng không được Hoàng đế sủng ái như lời ngươi đã nói với Nữ hoàng của chúng ta.”

Ngôn ngữ Đại Tấn của nữ tử ngoại tộc kia không rõ ràng, nhưng giọng điệu của nàng ta rất hung hăng.

“Phác đại nhân, có một số việc không thể chỉ xem mặt ngoài.”

Lúc này Trầm Tịch không thưa dạ nhu nhược như khi đứng trước mặt Trần Niệm và Trầm Kình Thương, mặt mày tràn đầy khôn khéo: “Hôm qua ngươi cũng ở hiện trường, chẳng lẽ không nhìn thấy công chúa An Ninh “được sủng ái” lại bị Cao Mật cầu thân ư?”

“Bổn cung không có ý định ra biên ải chịu khổ,” Trầm Tịch chuyển ly sứ, như có điều ám chỉ: “Cũng không có ý định lúc chưa chuẩn bị cái gì hết lại tuỳ tiện đoạt nổi bật.”

“Đó là chuyện ngu xuẩn nhất trần đời.”

Khoé môi nàng hơi cong, đang châm chọc ai, trong lòng hai người đều rõ ràng.

“Trước đây công chúa truyền tin nói chắc nịch nội trong hai năm khiến Hoàng đế của các ngươi giao quyền giám quốc. Nhưng hôm qua, dựa theo sự quan sát của ta, sức khoẻ của Hoàng đế Đại Tấn tuy hơi yếu ớt nhưng cũng chẳng giống suy bại mục ruỗng.”

Câu Lệ cũng có người tinh thông thuật Kỳ hoàng, sứ thần Phác Mẫn Tuệ hiện tại chính là một trong số đó.

“Chuyện này không cần ngươi nhọc lòng.” Trầm Tịch nghe Phác Mẫn Tuệ nhắc tới cái này cũng lạnh mặt, vừa nghĩ đến đã giận sôi máu. Nếu không phải Trần Niệm đáng chết kia đột nhiên xuất hiện chen chân quấy rối, lúc này nói không chừng Trầm Kình Thương đã bệnh nặng không xuống giường nổi!

“Chỉ cần ngươi giao cho ta những thứ chúng ta đã thỏa thuận từ trước, bổn cung đều có sắp xếp.”

“Công chúa, giao dịch của chúng ta vốn không tầm thường. Nếu ngươi không cho chúng ta một vài minh chứng, như vậy có lẽ Nữ hoàng sẽ suy xét đổi một người hợp tác khác.”

“Ngươi!”

Trầm Tịch kiềm chế cảm giác khó chịu bị coi khinh trong lòng, miễn cưỡng cười: “Yên tâm đi, trước khi các ngươi rời Kinh, ta sẽ để các ngươi nhìn thấy chứng minh mà các ngươi muốn.”

Còn chứng minh kiểu gì, Trầm Tịch không nói rõ.

Đôi khi át chủ bài ở trong tay của mình mới là vương bài.

“Ai da, nhìn xem đây là ai, Mông đại nhân sao.”

Đang lúc Trầm Tịch và Phác Mẫn Tuệ mưu đồ bí mật ở tửu lầu, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ yêu kiều quen tai.

Trầm Tịch mở cửa sổ ra một khe, liền thấy khuôn mặt mà giờ nào phút nào nàng ta cũng muốn cào nát tươm.

“Cung nghênh công chúa An Ninh, trùng hợp quá.”

Mông Thái âm thầm kêu khổ, cái ngày gì xui xẻo vậy chứ, gặp phải cô công chúa miệng lưỡi sắc bén này.

Lão ta thầm cầu nguyện trong lòng, làm ơn công chúa An Ninh đừng có hét toáng lên giữa đường giữa xá đòi Thái tử của bọn họ ở rể nữa, nếu không tin đồn bay đến quốc nội Cao Mật, Thái tử lại cho rằng bọn họ làm việc bất lợi tổn hại uy danh của hắn, không biết phải ăn đòn mấy trượng.

Đáng tiếc, có vài lúc chuyện không muốn nó xảy ra thì nó lại xảy ra cho bằng được.

“Mông đại nhân, sao đây mua lễ vật cho Thái tử Mặc Sĩ chưa?”

Trầm Niệm vốn đang cưỡi ngựa, lúc này giơ chân quất ngựa mà xuống, tư thái tùy ý nhanh nhẹn, khiến bá tánh xung quanh tán thưởng không ngớt.

Nàng liếc nhìn về phía cửa hàng mà Mông Thái đang đứng ở cửa, thực ra đó là một cửa hàng bán son phấn, ấn tượng đối với Thái tử Cao Mật vốn đã ở dưới bùn đất không khỏi lại dẫm thêm vài cái.

“Tuy rằng không kết thành giao hảo giữa hai nước nhưng bổn cung vẫn rất thưởng thức hùng tâm tráng chí… mười tám ngự trăm nữ của Thái tử…” Trầm Niệm vẫy tay: “Người đâu, bao hết tiệm son phấn này cho ta, bổn cung muốn tặng cho Thái tử Cao Mật làm lễ vật.”

“Được rồi! Công chúa An Ninh thật hào phóng, hương chi kia của tiệm chúng ta chính là một trong những hương phẩm đứng đầu Đại Tấn, tặng cho bằng hữu phiên bang tuyệt không mất mặt!” Chưởng quầy nghe xong vui mừng khôn xiết, vội vàng nịnh nọt: “Công chúa, người xem nên gói bao nhiêu phần lễ vật là phù hợp?”

Ai cũng nghe được Thái tử Cao Mật một đêm ngữ trăm nữ đó. Hầy, này cũng quá ghê gớm, chẳng lẽ uống phải thần dược gì?

Trần Niệm vỗ tay một cái: “Phải rồi. Mông đại nhân, Thái tử của các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu mỹ nhân? Nói con số, chưởng quầy mới chuẩn bị lễ vật cho tốt được chứ.”

Không đợi Mông Thái phản bác, nàng lại bồi thêm một câu: “Đừng khiêm nhường, nhóm mỹ nhân của Thái tử có lẽ còn nhiều hơn số lượng hậu cung của Cao Mật các ngươi đó ~”

Bá tánh vây xem không hỏi hít một hơi.

Trời đất ơi, Thái tử Cao Mật này đúng là hoa tâm.

Trầm Niệm tiếp tục nói: “Mấy lời này đều là hôm qua đích thân hoàng huynh khen tặng, bổn cung hiểu ngay, trí tuệ của Thái tử tuyệt đối là xưa nay chưa từng có.”

Ngụ ý, Tấn Nhân Đế miệng vàng lời ngọc nhận xét, ngươi dám truyền đạt thiếu một câu một chữ nào, tức là vu vạ Tấn Nhân Đế nói dối.

Ở đất Đại Tấn nói Tấn Nhân Đế nói dối, ha ha, không muốn sống nữa?

Hiển nhiên Mông Thái cũng nghĩ đến điều này, chỉ có thể bày ra vẻ mặt đau khổ, thầm tính toán mỹ nhân trong hậu cung của Vương thượng, nơm nớp lo sợ báo một số: “Hai, hai trăm?”

“Mới hai trăm?” Trầm Niệm nhướng mày.

“Không không không, thần nhớ lầm, ba…… Không, năm trăm người.”

“Hù ——”

Ánh mắt bá tánh vây xem chuyện bát quái ly kì này sáng trưng, miệng há to đến mức có thể nhét vừa quả trứng gà.

Trời ạ, năm trăm người, Thái tử Cao Mật này nào có hoa tâm, hắn rõ ràng là sắc quỷ trong sắc quỷ!

Tiểu quốc Cao Mật này, cần gì Đại Tấn chúng ta ra quân đánh trận, sớm muộn gì cũng sụp đổ!

————

Bá tánh kinh thành: Hì hì! Quá sung sướng, ngày nào cũng có chuyện hóng!

Calantha team


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp