Thủ Phủ Sủng Vợ

Chương 7


2 năm

trướctiếp

Đường phố ở kinh sư tương đối phồn hoa, ngày thường cũng rất náo nhiệt.

Những cửa hàng cùng tửu lâu trên phố, có gần một nửa là sản nghiệp riêng của Lục Chi Vân.

Những sản nghiệp này không đơn giản chỉ vì lợi nhuận, mà còn là nơi hắn dò thắm tin tức.

Không gian tửu lâu này, được bố trí rất thanh nhã, mang đậm phong cách Giang Nam.

Thẩm Nguyên đứng phía sau bức bình phong có hoa văn là cỏ cây cùng hoa hải đường, bên cạnh hương án trên bàn là một cái bếp nhỏ đang thoang thoảng khói xanh.

Lục Chi Vân ánh mắt sâu thẳm của hắn đang dừng trên người nàng.

Đi đến gần hắn, Thẩm Nguyên mới nhận ra, cặp mắt phượng của hắn thật sự độc nhất vô nhị.

Không phải mắt một mí mà là hai mí rõ rệt.

Đuôi mắt dài, kéo về thái dương, Ngư Vĩ nhọn và hơi xếch lên một chút. Tròng đen nhiều và sáng, hai tròng đen trắng rõ ràng.

Thẩm Nguyên rũ mắt xuống, mau chóng trốn tránh tầm mắt của hắn.

Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng bị ánh mắt của người nào làm cho ngực hoảng, tim đập nhanh đến vậy.

Trước khi nàng đến, nàng còn nghĩ nếu nhìn thấy hắn liền giả bộ thẹn thùng.

Nhưng hôm nay xem ra, nàng thật sự không cần phải giả bộ thẹn thùng.

Sau khi Lục Chi Vân bước vào, Bích Ngô rõ ràng là bị khí tức của hắn là cho hoảng sợ, nàng ấy đứng phía sau Thẩm Nguyên, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Mà Liêu ca nhi tuy rằng ngày ngày ở bên cạnh ngũ thúc của cậu nhóc, nhưng thần sắc so với Bích Ngô cũng không tốt hơn là bao, thân thể nho nhỏ của nó ngồi trên ghế bành rộng, hai chân ngắn ngủn treo ở giữa không trung.

Lục Chi Vân vừa bước vào, cậu nhóc liền ngoan ngoãn mà đặt hai bàn tay béo múp lên đầu gối, không dám thở mạnh, dáng vẻ nhìn thật đáng thương.

Thẩm Nguyên chuẩn bị mở miệng nói chuyện với Lục Chi Vân thì, Liêu ca nhi đã liên tiếng giải thích giúp nàng: “Ngũ thúc, Thẩm tỷ tỷ, nàng ấy bị say nắng, vừa rồi chút nữa thì nàng đã té xỉu ở bên ngoài.”

Nghe cậu nhóc nói vậy, ánh mắt Lục Chi Vân hơi trầm xuống, thấp giọng hỏi: “Tìm đại phu xem qua chưa?”

Thẩm Nguyên lắc đầu, ôn như nói: “Lao đại nhân nhớ thương thôi, không có gì đáng ngại.”

Nói xong, Lục Chi Vân không tiếng động mà liếc nhìn Giang Phong một cái.

Giang Phong lập tức hiểu ý của chủ tử nhà mình, lập tức đi ra khỏi gian phòng, nói với tùy tùng bên ngoài vài câu, sau đó trở lại.

Thẩm Nguyên cũng không muốn cứ phải thẹn thùng như vậy mãi.

Liền chủ động mà hỏi Lục Chi Vân: “Cách buổi trưa còn lâu, Lục đại nhân tới tửu lâu muốn làm gì a?”

Thẩm nguyên tuy lớn lên ở Dương Châu, nhưng người mợ nuôi nấng nàng là người Tô Châu.

Kỳ triều khi còn chưa lập triều, bời vì chiến loạn, rất nhiều thương hộ Tô Châu chạy đến Dương Châu, thế nên hiện giờ có rất nhiều người Dương Châu khi buồn ngủ , đều sẽ nói câu “Thượng Tô Châu.” (*)

(*) Thượng Tô Châu: Dương Châu nghiệp muối là sự thật

La thị khi nói giọng Ngô đều mềm mại, do vậy liền từ nhỏ đã dạy dỗ Thẩm Nguyên nói giọng Ngô, bà ấy luôn nói, nữ tử vẫn nên nói giọng Ngô sẽ dễ nghe hơn.

Cho nên khi Thẩm Nguyên nói chuyện, sẽ có chút kéo dài, mềm mại.

Giang Phong đứng bên cạnh, hắn có thể nhận ra rằng khi thẩm cô nương vào kinh, đã cố ý khống chế khẩu âm Giang Nam của bản thân.

Nhưng mỗi khi dứt lời, âm điệu cuối câu kia vẫn không thay đổi, làm người nghe đến xương cốt mềm nhũn.

Mà khi mỹ nhân kia nói chuyện, lông mi cong cũng hơi rũ rũ xuống.

Tinh tế lại dè dặt, như nữ nhân ôm đàn tỳ bà che nửa mặt, mềm mại nhưng không phát giác ra.

Giang phong liếc nhìn chủ tử nhà mình, thấy Lục Chi Vân mắt không rời khỏi người nàng, nhưng sắc mặt của hắn trước sau như một không có gì thay đổi.

Lục Chi Vân liếc nhìn qua Lục Liêu Tế.

Ngữ khí nhàn nhạt nói: “Nó còn chưa tới mười ba tuổi, tuổi tác còn chưa đủ để đến Quốc Tử Giám học tập, cho nên ta hôm nay muốn dẫn nó đến học viện gần đây xem thử. Muốn tìm cho nó một tiên sinh có thể dạy dỗ cho nó, nhưng tính cách nó quá rụt rè, để nó tiếp xúc với bằng hữu đồng trang lứa sẽ tốt hơn.”

Thẩm Nguyên hơi hơi gật đầu, xem như trả lời.

Nàng nghĩ thầm, Lục Chi Vân nghiêm khắc thì có nghiêm khắc, nhưng trên phương diện giáo dục Lục Liêu Tề, suy tính cũng rất chu toàn.

Lục Liêu Tề mang giọng điệu năn nỉ mà nói với Lục Chi Vân: “Thẩm tỷ tỷ trước kia cũng làm phu tử ở học viện, Ngũ thúc, thúc có thể để Thẩm tỷ tỷ dạy cho con không?”

Âm thanh trong trẻo của đứa trẻ phát ra, biểu cảm của Lục Chi Vân liền có nhiều thêm một ít sự hứng thú.

Hắn thấp giọng hỏi Thẩm Nguyên: “Nàng làm phu tử dạy học trong học viện?”

Thẩm Nguyên gật gật đầu.

Lục Chi Vân hỏi: “Là học viện nào?”

Thẩm nguyên ôn nhu trả lời: “Là nơi đại nhân tự mình đề tên, Mai Hoa học viện.”

Trong kinh có rất nhiều người khinh thường thương muối Dương Châu, cảm thấy bọn họ chỉ có tài mọn, văn hóa thấp, buôn bán một ít thứ thôi.

Nhưng trên thực tế, thương muối Dương Châu lại rất coi trọng việc giáo dục con cháu trong nhà, rất nhiều thương muối đem tài lực hùng hậu của mình giúp đỡ thư viện.

Trong Mai Hoa học viện, đã từng có một năm, có bốn người đề tên lên bảng, trong kỳ thi trung khảo cũng từng có người đậu Trạng Nguyên.

Mà phu tử của Thẩm Nguyên, cũng chính là Viên Du chưởng viện Mai Hoa học viện, năm đó trong tuổi tứ tuần vẫn cùng Lục Chi Vân tới lui thường xuyên.

Cho nên năm đó khi Lục Chi Vân muốn trở về kinh, đã đề bốn chữ “Mai Hoa học viện” này cho Viên Du.

Giang Phong lúc này lên tiếng nịnh nọt mà tán thưởng: “Thì ra Thẩm cô nương còn làm phu tử ở Dương Châu, vậy nàng nhất định có thể đem Lục Liêu Tề của chúng ta dạy thật tốt. Trừ bỏ phí dạy, Lục Liêu Tề nhà chúng ta rất ngoan, sẽ nghe lời của nàng.”

Thẩm Nguyên xấu hổ mà rũ mắt xuống, ánh mắt sâu thẳm của Lục Chi Vân liếc nhìn Giang Phong một cái.

Hắn lại hỏi Thẩm Nguyên: “Thẩm cô nương, có nguyện ý dạy dỗ cho Lục Liêu Tề không?”

Đôi mắt đen nhánh của Lục Liêu Tề tràn ngập sự chờ mong.

Nhìn về phía Thẩm Nguyên, lại nghe Lục Chi Vân nói: “Nếu cảm thấy không tiện, thì không sao cả.”

Giang Phong thấy Thẩm Nguyên hơi do dự, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ: “Tiểu thư, trùng hợp người muốn xử lý chuyện cửa hàng điểm tâm phụ cận, nếu cảm thấy không thuận tiện, tiểu thư thật ra cũng không cần đến phủ dạy Lục Liêu Tề của chúng ta, có thể trực tiếp dạy trên tửu lâu này. Tiền công trả cho tiểu thư sẽ hậu hĩnh, cũng rất phong phú.”

Bích Ngô nhìn tiểu thư nhà mình muốn nói lại thôi, nàng ấy muốn khuyên tiểu thư dạy Lục Liêu Tề nhà Lục gia kia.

La thi lúc ấy để Thẩm Nguyên cùng biểu ca của nàng là Đường Vũ Lâm cùng nhau đi học viện để học tập, bà ấy cũng nói qua, Đường Vũ Lâm nhà bà ấy tương lai chắc chắn phải đi trên đường khoa cử.

Mà Thẩm Nguyên thì La thị là nhìn trúng làm con dâu, bà ấy vẫn luôn chờ Thẩm Nguyên lớn một chút, sẽ cho nàng cùng Đường Lâm Vũ thành hôn.

Mà thân là người muốn làm thê tử của nam nhân đi trên đường khoa cử, trong bụng dù sao phải có ít chữ.

Thật ra La thị là một nữ nhân cực kỳ bắt bẻ, người bình thường bà ấy nhìn sẽ chướng mắt.

Mà bày ấy ở bên cạnh dạy dỗ Thẩm Nguyên một thời gian, cũng tiếp xúc với nàng.

Bà ấy cảm thấy tính tình của Thẩm Nguyên không tệ, dạy một chút là hiểu ngay.

Bất kể là kinh thương, hay những quyển uyên thâm cũng có thể nghiên cứu, một chút cũng không thua nam tử.

Càng không nói đến chuyện quản lý trong nhà, xử lý những việc vặt trong trạch.

Mà Thẩm Nguyên thích nhất lại là nghiên cứu học tập, cũng thích dạy cho mấy tiểu hài tử vỡ lòng đọc kinh thư.

La thị thậm chí còn nói qua, nếu Thẩm Nguyên làm nam tử, sợ là đã sớm trúng cử.

Dưới ánh mắt tha thiết nhìn chăm chăm của Giang Phong cùng Lục Liêu Tề, Thẩm Nguyên nhút nhát sợ sệt mà nhìn về cặp mắt thâm trầm sắc bén của Lục Chi Vân, cuối cùng cũng đồng ý.

“Chỉ cần đại nhân không chê, ta nguyện ý dạy Lục Liêu tề đọc sách.”

***

Sau khi đồng ý chuyện là phu tử của Lục Liêu Tề, Tâm tình của Thẩm Nguyên thật sự không tệ.

Nàng đang muốn tìm một cái cớ để trở về phủ.

Giang Phong bỗng nhiên bế Lục Liêu Tề từ ghế bành lên.

Khuôn mặt Lục Liêu Tề rõ ràng không chút tình nguyện, cái chân nhỏ ở trong ngực Giang Phong còn đá đá vài cái.

Thẩm Nguyên khó hiểu mà nhìn về phía hắn, lại thấy Giang Phong có chút xấu hổ.

“Tiểu nhân đến mang Lục Liêu Tề đi đến tịnh phòng.”

Âm thanh non nớt của lục Liêu Tề vang lên: “Ta, ta không muốn đi tịnh phòng a...”

Giang Phong lập tức trả lời: “Ay tiểu tổ tông, người vẫn nên đi một chuyến, người lần trước nói không đi, cuối cùng....Nhưng đem rắc rối đến cho tiểu nhân.”

Bích Ngô nhịn không được mà che miệng cười.

Giang Phong này so với ca ca hắn là Giang Trác, tính tình có chút khôi hài thú vị hơn, làm việc cũng ổn thỏa, lưu loát.

Nàng ấy nghĩ như vậy, lại nhìn thấy ánh mắt Giang Phong hướng về phía nàng ấy ra hiệu.

Bích Ngô cũng chưa bước đến, Giang Phong đã tiến đến chỗ nàng ấy, thấp giọng dặn dò nói: “Ngươi trước cùng ta ra ngoài, về chuyện Lục Liêu Tề, ngài ấy có chuyện muốn thương lượng riêng cùng chủ tử nhà ngươi.”

***

Sau một lát, bên trong phòng chỉ còn hai người Thẩm Nguyên cùng Lục Chi Vân.

Tâm trạng của Thẩm Nguyên có chút khẩn trương, lại nghe thấy dưới lầu, truyền đến âm thanh tỳ bà hòa cùng gió mắt như lạc ngân.

“Hồng tô thủ, hoàng tửu, mãn thành xuân sắc cung tường liễu.”

“Đông phong ác, hoan tình bạc.”

Nàng nhìn từ hướng cửa sổ trong phòng, liền thấy dưới lầu có hai người hát thành cặp, một người ôm tỳ bà, một người ôm huyền cầm, tiểu khúc được xướng ra bởi hai người bọn họ.

Xướng khúc, lại còn là thơ do Luc Du viết cho Đường Uyển, “Thoa đầu phượng.”

Sau khi lấy lại tinh thần, Thẩm Nguyên mới ôn nhu hỏi: “Đại nhân là có chuyện gì muốn cùng ta thương lượng sao?”

Vừa nói xong, vài tên sai vặt nối đuôi nhau đem thức ăn phong phú lên.

Sau khi để chúng ngay ngắn trên bàn, bọn họ liền lui ra, ngón tay Lục Chi Vân thon dài cầm lấy đũa ngà vôi, sau đó gắp lấy một món ăn đưa đến chén của Thẩm Nguyên, thấp giọng nói: “Đây đều là những món Hoài Dương, vừa ăn vừa nói chuyện.”

Thẩm Nguyên do dự một chút, sau đó vẫn nhu thuận mà làm theo.

Thật ra nàng đúng là hoài niệm món ăn Hoài Dương, món ăn trong kinh tuy rất nhiều, nhưng nàng ăn vào lại không thấy giống.

Nhưng mà nghĩ đến chuyện ăn trước mặt Lục Chi Vân, Thẩm Nguyên vẫn có chút e ngại.

Lục Chi Vân thấy Thẩm Nguyên im lặng không động đũa, liền liếc mắt nhìn gã sai vặt bên cạnh.

Gã sai vặt kia vẫn là tinh mắt, lập tức liền tiến đến đưa đũa cho Thẩm Nguyên.

Thẩm Nguyên lúc này mới dùng bàn tay mềm mại cầm đũa lên.

Nàng còn chưa kịp gắp món, liền nghe thấy tiếng tỳ bà cùng huyền cầm chợt có đoạn sát âm.

Âm thanh kia rất bén nhọn chói tay, khúc âm cũng bởi vì vậy mà gián đoạn.

Ngay sau đó, trời đột nhiên đổ mưa to.

Tiếng sấm xuyên mây mà vang lên ầm ầm.

Âm thanh đó làm cho người ta kinh sợ.

Lục Chi Vân dường như không quan tâm vẫn ngồi ngay ngắn, khí chất thường ngày của hắn là thâm trầm khó lường, làm cho người ta cảm thấy dù trời có sập xuống, đôi mắt ấy cũng sẽ không chớp lấy một cái.

Khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng lòng bàn tay của Thẩm Nguyên bỗng nhiên trở nên trắng bệch.

Tim nàng đập nhanh như trống bỏi, như có kim châm đâm ở bên trong, đau nhói dày xéo lồng ngực nàng.

Sau khi trọng sinh, Thẩm Nguyên ở kinh sư cũng trải qua một trận mưa.

Nhưng trận mưa đó không có lớn như bây giờ, nên khi đó nàng cũng không nhận ra bản thân mình có chỗ nào không thích hợp.

Bời vì kiếp trước nàng từ quỳ ba ngày ba đêm trong mưa, khi chết ở thôn trang dông tố cũng kéo đến.

Cho nên kiếp này của nàng, không chỉ sợ mưa lớn, chỉ cần bầu trời đổ mưa, liền giống như muốn mạng của nàng.

“Ầm ầm ầm ——”

Mấy tiếng sấm thay phiên nhau vang lên.

Lục Chi Vân dĩ nhiên cũng chú ý đến sự khác thường của nàng đang ngồi đối diện hắn, hắn nhíu mày hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Thẩm Nguyên cuống quít đứng lên, trên mặt hai mắt đã đẫm lệ từ lúc nào.

Tiếng sấm lớn lại vang lên, làm nàng cảm thấy hồn phách của chính mình sắp rời khỏi thân thể.

Nàng chỉ là thân phàm thịt, hồn phách một khi rời khỏi người liền sẽ chết đi.

Trong lòng nỗi sợ hãi cùng hoảng loạn lan tràn, Thẩm Nguyên chỉ nghĩ đến chuyện chạy nhanh rời khỏi chỗ này, nàng không muốn nam nhân này thấy nàng quẫn bách, nàng như đánh mất năng lực tự hỏi của bản thân.

Lục Chi Vân đi đến trước mặt nàng, cơ thể hắn cao lớn đĩnh đạc, cũng đem thân thể đơn bạc, gầy yếu tràn ngập sự bất lực kia che kín.

Trong lúc hoảng loạn, đột nhiên Thẩm Nguyên nắm lấy tay hắn.

Lục Chi Vân âm thanh trầm xuống vài phần, hỏi: “Ngươi rốt cuộc là bị làm sao, bệnh tim tái phát?”

Nước trong hốc mắt Thẩm Nguyên, không khống chế được mà rời từng giọt từng giọt.

Nàng không nói một lời nào, nhưng trong lòng đã có phỏng đoán,

Khi nàng vừa mới đụng vào Lục Chi Vân những thống khổ nàng đang chịu đựng liền biến mất, hồn phách của nàng trong nháy mắt cũng phục hồi, im lặng trong cơ thể nàng.

Nàng cực kỳ sợ mưa lớn.

Mà Lục Chi Vân, lại giống như có thể ổn định hồn phách của nàng.

TYT & Ngọc Anh Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp