Thủ Phủ Sủng Vợ

Chương 3: Thiều Viên Yến


2 năm

trướctiếp

“Tiểu thư… Sao ngài lại khóc?”

Vẻ mặt Bích Ngô đầy quan tâm nhìn đại tiểu thư nhà mình.

Vả lại từ xưa đến nay từng cử chỉ hành động của Thẩm Nguyên đều hết sức thể hiện khí chất dịu dàng đoan trang của các tiểu thư khuê các, nhưng khuôn mặt mỹ nhân sáng tỏ như hoa sen kia một khi đã rơi lệ, sẽ biểu lộ vài phần khó chịu cùng với dư vị mềm yếu.

Có thể nói nhỏ bé đau khổ, ta nhìn thấy chua xót lỗi lầm.

Một chút cũng không hề thấy cảm giác giả tạo.

Thẩm Nguyên không nói nhận chiếc khăn mềm mại mà Bích Ngô đưa cho nàng, ngay sau đó tự mình lau nước mắt.

Mất một chút công sức, đôi mắt đẫm lệ của mỹ nhân rốt cuộc chuyển từ đau xót thành bình tĩnh.

Thẩm Nguyên hỏi: “Phụ thân gọi ta qua đó là vì chuyện gì?”

Bích Ngô cẩn thận nâng Thẩm Nguyên ngồi dậy từ trên giường, nàng ấy thành thật trả lời: “Cái này nô tỳ cũng không biết rõ lắm, Hà Hương Đường đến gã sai vặt đi cũng vội vàng, nô tỳ chưa kịp hỏi.”

Sau khi Thẩm Nguyên nghe xong chỉ nhàn nhạt gật đầu, nàng bảo Bích Ngô chỉnh sửa lại y phục cho nàng đơn giản một phen, sau đó hai người chủ tớ các nàng lại đi đến chỗ Hà Hương Đường.

Từng đóa hoa sen bên hồ đặt ngoài Đường, mặt hồ gợn sóng.

Các màu hoa Cẩm Lý sặc sỡ cũng đang vui sướng bơi lội trong hồ.

Còn chưa bước qua ngưỡng cửa, từ bên ngoài nhà chính Thẩm Nguyên đã nghe thấy từng tiếng khóc âm lượng cũng không nhỏ…

“Trở về thì tốt… Du tỷ nhi con có thể quay về là tốt, con không biết gần đây phụ thân con đã nhớ thương con bao nhiêu đâu, ông ấy không buồn ăn uống, người cũng gầy mất một vòng!”

Người nói chuyện là vợ kế Lưu thị của Thẩm Hoằng Lượng, mà bên cạnh Lưu thị còn có một thiếu nữ tuổi tác không lớn lắm, nàng ta mặc trang phục màu đỏ có áo khoác bạc bên ngoài, ngoại hình rất là thanh tú.

Người thiếu nữ này là con của Lưu thị, cũng là thứ nữ của Hầu phủ, tên gọi Thẩm Hàm.

Thẩm Hàm chú ý tới vị trưởng tỷ Thẩm Nguyên vẫn đứng ở bên ngoài Đường chưa tiến vào trong phòng, nàng ta dùng khăn lau lau khóe mắt chưa từng có bất cứ giọt nước mắt nào, lại đưa mắt ra hiệu với mẫu thân của nàng ta.

Thẩm Nguyên vẫn đứng im không biểu cảm mà nhìn cảnh tượng đoàn viên “Cảm động lòng người” trong phòng kia.

Một trận áp lực mà lại có tiếng khóc mềm mại đau đớn vang lên…

“Ô ô.. Phụ thân, nữ nhi xin lỗi ngài… Tiểu nương… Nàng vì che chở cho nữ nhi nên đã bị thổ phỉ giết chết trong nạn trộm cướp lúc đó, nữ nhi cũng không đến kịp hạ táng cho nàng đã bị đám ác phỉ kia bắt làm tù binh bị mang vào trong núi, may mắn có một nhà nông tấm lòng tốt đã cứu con, lúc này nữ nhi mới bảo vệ được danh tiết, không bị người ta vấy bẩn…”

Từ góc độ này của Thẩm Nguyên mà nhìn, chỉ có thể nhìn thấy Thẩm Du khóc rấm rức, chiếc lưng mảnh khảnh lúc lên lúc xuống.

Lại có thể tinh tường nhìn thấy trong ánh mắt Thẩm Hoằng Lượng khi nhìn vào Thẩm Du đều là tràn ngập thương tiếc cùng với từ ái của một người phụ thân đối với nữ nhi.

Mà lý do Thẩm Hoằng Lượng đưa nàng từ Dương Châu đi kinh thành đó là vì cho rằng Thẩm Du và tiểu nương của nàng đều đã chết.

Mà sau khi nàng từ Dương Châu được đón về kinh thành, nàng cùng Thẩm Hoằng Lượng từng gặp mặt vài lần.

Thẩm Hoằng Lượng lại đối xử với nàng, người trưởng nữ không được nuôi lớn bên người với thái độ nhàn nhạt.

Ông ta nhìn về phía nàng cũng làm như đang nhìn một con phù du.

Không tìm ra được cảm xúc chán ghét nào nhưng cũng lộ rõ ràng không thèm để ý.

Thẩm Hoàng Lượng trấn an Thẩm Du: “Con ngoan, con có thể bình an quay về là tốt rồi. Vi phu sẽ lập một bia mộ chôn di vật cho tiểu nương của con, còn sẽ đặt bài vị của nàng trong linh đường Thẩm gi, con cũng an tâm hương khói…”

Thẩm Du gật đầu thật mạnh, trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc mà trả lời: “Đa tạ phụ thân… Còn nghĩ tiểu nương của con…”

Sau khi nghe thấy Thẩm Hoằng Lượng lại muốn đặt một bài vị thiếp thất trong linh đường Thẩm gia, sắc mặt Lưu thị hơi đổi.

Nhưng nghĩ lại, tiểu nương của Thẩm Du là Đường thị. lúc còn sinh thời mặc dù được Thẩm Hoằng Lượng sủng ái nhất nhưng lại là một người bạc mệnh.

Nếu như nàng ta đã không còn tại dương thế nữa, nàng ta cũng không đáng để bà ta so đo với một người chết.

Lưu thị cũng đã thoáng nhìn Thẩm Nguyên đang đứng bên ngoài cửa phòng từ lâu rồi nhưng lại giả bộ như mới nhìn thấy bóng nàng, bà ta nhỏ giọng nhắc nhở Thẩm Hoằng Lượng: “Hầu gia, đại tiểu thư cũng đang ở đây.”

Câu nói của mẹ kế Lưu thị mới kết thúc, Thẩm Nguyên lập tức rảo bước qua ngưỡng cửa, nàng chậm rãi đi đến trước mặt Thẩm Du và Thẩm Hoằng Lượng.

Thẩm Nguyên hơi hành lễ với Thẩm Hoằng Lượng, nàng cung kính nói: “Phụ thân.”

Thẩm Hoằng Lượng chỉ “Ừm.” một tiếng với Thẩm Nguyên.

Mà dáng người lả lướt nhỏ xinh của Thẩm Du vì đau lòng còn lập tức bổ nhào vào trong cái ôm của phụ thân Thẩm Hoằng Lượng.

Thẩm Hoằng Lượng an ủi vỗ về bả vai Thẩm Du, ngay sau đó ra ý bảo nàng ta nhìn về phía Thẩm Nguyên.

Hai mắt Thẩm Du rưng rưng, khi nàng ta xoay người lại nhìn thấy Thẩm Nguyên sắc mặt nàng ta chợt thay đổi.

“Ngươi…”

Nhìn thấy biểu cảm nàng ta kinh ngạc, ánh mắt Thẩm Nguyên lại rất bình tĩnh.

Nhưng trong sự trầm tĩnh kia lại lộ ra vài phần hàn ý không dễ bị người khác nhìn thấy.

Sau khi trải qua một giấc mộng dài dòng kia, rất nhiều ký ức ẩn sâu trong đầu cũng từ sau khi Thẩm Nguyên thanh tỉnh lại đã ùn ùn kéo đến.

Kiếp trước vào ngày ngay, Lục Kham đến phủ cầu hôn.

Buổi chiều hôm đó Thẩm Du đã về tới Hầu phủ.

Vẫn là trường hợp khóc lóc nỉ non như này, vẫn biểu cảm kinh ngạc giống nhau.

Tất cả chi tiết không thay đổi chút nào.

Nhớ lại điều này, hàn ý trong mắt Thẩm Nguyên dần dần thu giấu đi, ngược lại nàng dịu dàng cười, cất lời trước: “Du tỷ nhi, ta là trưởng tỷ Thẩm Nguyên của ngươi, mấy ngày hôm trước vừa mới được phụ thân đón từ phủ Dương Châu về kinh thành.”

Lưu thị nhìn ra tâm tư của Thẩm Du, bà ta nói: “Du tỷ nhi, con và Nguyên tỷ nhi là thân càng thêm thân, hai người tỷ muội các con khó tránh khỏi lớn lên càng giống nhau một ít.”

Vẻ tươi cười của Thẩm Nguyên dần dần nhạt đi.

Lời nói này của Lưu thị lại tự nhiên không tồi, thật đúng là nàng và Thẩm Di thân càng thêm thân.

Khi Thẩm Hoằng Lượng còn trẻ, thế nhưng cũng giống như Lục Kham, cưới hai người tỷ muội nhà Đường gia về hưởng phúc khiến cho người ta cực kỳ hâm hộ cùng nhau hưởng phúc.

Mà mẫu thân Đường thị, lúc mới sinh Thẩm Nguyên đã qua đời.

Mặc dù Thẩm Nguyên không biết lúc bà ấy còn sinh thời, rốt cuộc Thẩm Hoằng Lượng có bao nhiêu tình cảm với mẫu thân nàng.

Nhưng nhìn thái độ lạnh nhạt của Thẩm Hoằng Lượng đối với nàng, nàng đã có thể đoán ra được, chắc hẳn ông ta cũng giống y như Lục Kham, có thể làm mấy chuyện sủng thiếp diệt thê.

Lông mi Thẩm Du rũ nước mắt, nàng ta thấy Thẩm Nguyên nói chuyện với nàng ta trước cũng cất tiếng nói mềm mại gọi nàng một tiếng: “Trưởng tỷ…”

Thẩm Hoằng Lượng thấy Thẩm Du giống như có hơi sợ người lạ, ông ta dặn dò với Thẩm Nguyên: “Du tỷ nhi đã bình an về phủ, con thân là trưởng tỷ, sau này phải quan tâm tới nàng nhiều hơn chút.”

Thẩm Nguyên hơi hơi gật đầu, nàng bình tĩnh trả lời vâng.

Lưu thị nhìn Thẩm Nguyên cúi người lộ chiếc cổ trắng như tuyết duyên dáng tinh tế, trong lòng không nhịn được cảm thán, chỉ là thương nhân buôn muối Dương Châu nhưng cũng có thể dưỡng ra được dáng vẻ đoan thục như vậy, khí chất cao nhã như Lan tiểu thư, thật đúng là hiếm có.

Trái lại Hàm nhi của bà ta, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong Hầu phủ ở kinh thành, nhưng cũng không có được một nửa khí chất xuất thần như trưởng tỷ Thẩm Nguyên của nàng ta.

Sau khi Thẩm Hoằng Lượng bảo thê nữ mình ngồi xuống, Lưu thị còn cẩn thận phân biệt rõ ràng lời ông ta vừa nói.

Càng phân tích càng tỉnh ngộ, lão gia nhà bà ta thật đúng là cưng chiều thứ nữ Thẩm Du này.

Mặc dù tuổi của Thẩm Nguyên lớn hơn Thẩm Du vài tuổi, nhưng nàng vừa mới chuyển từ Dương Châu đến kinh thành cũng không quá mấy ngày, nàng còn chưa hoàn toàn quen thuộc với hoàn cảnh kinh thành, cũng là lần đầu tiên gặp mặt Thẩm Du.

Nếu như Thẩm Hoằng Lượng công bằng một chút thì nên nói câu: Hai người tỷ muội các côn phải quan tâm lẫn nhau.

Mà không phải khiến cho người trưởng nữ vừa mới đến này, đơn phương đến chiếu cố vị thứ muội Thẩm Du.

Hạ nhân đã châm sẵn nước trà cho các vị chủ tử trong phòng, Lưu thị bương một chén trà được khắc đồ án núi cao lên tay, bà ta nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà nóng.

Ngay sau đó lại nghĩ, dù sao Thẩm Nguyên cũng không phải nữ nhi do bà ta tự sinh, cho dù Thẩm Hoằng Lượng có đối xử lạnh nhạt với nàng hay là sủng ái nàng, cũng không có quan hệ gì nhiều với bà ta.

Chỉ cần Thẩm Nguyên và Thẩm Du không làm chậm trễ tiền đồ của Hàm tỷ nhi nhà bà ta, bà ta cũng sẽ tiếp tục sắm vai mẹ kế hiền lương trước mặt các nàng.

Lưu thị quét ánh mắt nhìn dung mạo Thẩm Du giống như Thẩm Nguyên, giống như đột nhiên nhớ đến chuyện gì, bà ta vội vàng liếc mắt nhìn về phía Thẩm Hoằng Lượng đang ngồi bên cạnh bà ta.

Thẩm Du đã được tìm về rồi, vậy thì hôn sự giữa Thẩm Nguyên cùng Khang Bình Bá Lục Kham rốt cuộc có còn tính không?

Tất nhiên Thẩm Hoằng Lương đã nhận ra ánh mắt của Lưu thị, đợi ông ta đặt chén trà trong tay xuống khay trà, ông ta nói với nhóm thê nữ: “Trời không còn sớm, tất cả các ngươi quay về viện của mình nghỉ ngơi đi.”

Mọi người cùng đồng thanh nói vâng.

Thẩm Nguyên vừa định đứng dậy lại nghe thấy Thẩm Hoằng Lượng nói: “Chỉ mình Du tỷ nhi ở lại, vi phụ có chuyện muốn nói với con.”

… Sau khi rời khỏi Hà Hương Đường, sắc trời đã chuyển dần sang hoàng hôn, gió nhẹ thổi bốn phía.

Bích Ngô tức giận đi theo bên cạnh Thẩm Nguyên, nàng ấy nhỏ giọng oán trách: “Hầu gia cũng quá bất công… Nô tỳ cũng phải đau lòng thay tiểu thư.”

Nói xong, Bích Ngô ngước mắt nhìn sang phía Thẩm Nguyên, lại nhìn thấy sắc mặt nàng lạnh nhạt, chỉ bình tĩnh trả lời: “Bích Ngô, ngươi đi nhanh một chút, quay về trong viện thu dọn đồ vật.”

Bích Ngô khó hiểu: “tiểu thư, vì sao chúng ta phải thu dọn đồ vật ạ?”

Thẩm Nguyên không trả lời câu hỏi của Bích Ngô, nàng chỉ đưa ánh mắt cười mà không nói, yên lặng nhìn nàng ấy một lúc.

Ngay sau đó, Bích Ngô nhìn thấy hoa tai đang đeo trên đôi tai trắng nõn của chủ tử nhà mình, chỉ trong phút chốc đã bắt đầu đung đưa.

Bích Ngô ngây người một lúc, Thẩm Nguyên đã bước nhanh các nàng ấy tận mấy mét.

Mãi sau khi lấy lại tinh thần, Bích Ngô vội vàng cất cao giọng kêu: “tiểu thư, ngài từ từ chờ nô tỳ!”

Đồ vật Thẩm Nguyên đem từ Dương Châu về kinh thành cũng không nhiều, cũng chỉ là một ít trang phục trang sức linh tinh của một người nữ nhi.

Quay về viện không bao lâu, Bích Ngô cùng với những nha hoàn còn lại giúp Thẩm Nguyên sắp xếp xong hai hòm đồ rương gỗ đỏ lớn.

Bích Ngô vẫn không hiểu được rốt cuộc Thẩm Nguyên muốn làm cái gì.

Mãi cho đến khi nhị tiểu thư Thẩm Du mang theo mấy người hạ nhân làm việc nặng đến trong viện, Bích Ngô mới hoàn toàn hiểu rõ tâm tư của Thẩm Nguyên.



“Thế nhưng đại tiểu thư đều đã thu dọn đồ đạc xong trước rồi, vậy chúng tiểu nhân giúp đại tiểu thư chuyển tất cả đi.”

Hạ nhân làm việc nặng cầm đầu vừa nói xong, sắc mặt Bích Ngô có hơi suy sụp xuống.

Sắc mặt Thẩm Nguyên vẫn thản nhiên bình tĩnh như thường.

Cái viện này vốn dĩ là nơi ở của Thẩm Du và tiểu nương của nàng ta, Thẩm Du đã quay trở bề, dựa theo tính tình của Thẩm Hoằng Lượng, nhất định bắt nàng trả lại viện, một lần nữa để Thẩm Du đến ở đây.

Cho dù Thẩm Hoằng Lượng có để nàng tiếp tục ở lại chỗ này, Thẩm Nguyên cũng không nghĩ ở lại, sớm muộn gì nàng cũng sẽ đưa ra yêu cầu dọn đi với Thẩm Hoằng Lượng.

Thẩm Nguyên không biết mới vừa rồi ở trong Hà Hương Đường, Thẩm Hoằng Lượng đến cùng đã nói chi tiết những thứ gì với Thẩm Du, nhưng mà lại có thể đoán được sơ sài một vài nội dung.

Bằng không hiện tại Thẩm Du cũng không thể dùng ánh mắt như thế này nhìn nàng.

Ánh mắt kia chứa đựng thù hận.

Giống như là nàng đã chiếm đoạt nàng ta cái gì đó.

Thẩm Du thân là thứ muội, sau khi vào trong viện còn không hề cung kính thỉnh an người trưởng tỷ là nàng.

Thẩm Nguyên cũng lười dùng chức trưởng nữ ra để giáo huấn nàng ta.

Rốt cuộc kiếp trước Thẩm Du đã chịu trừng phạt rồi.

Còn kiếp này…

Nàng sẽ dùng tất cả mọi biện pháp của mình để lui cuộc hôn nhân với Lục Khâm.

Còn tương lai Thẩm Du và Lục Kham có như thế nào đều không có liên quan gì với nàng.

Chỉ cần Thẩm Du không chạy đến trêu chọc nàng, nàng sẽ không chủ động đi gây chuyện thị phi.

Đang khi Thẩm Nguyên muốn dẫn Bích Ngô rời khỏi phòng khách của Thùy viện, Thẩm Du lại một lần nữa lệnh nha hoàn ngăn nàng lại.

Thẩm Nguyên dừng bước, nàng nhàn nhạt hỏi: “Nhị muội có chuyện gì sao?”

Thẩm Du cũng thu liễm lại cảm xúc trên mặt mình từ từ, trong giọng điệu còn có ý âm dương quái khí.

“Không phải đồ vật của mình đừng có mà mơ ước.”

Bích Ngô là người không giữ được tính bình tĩnh, nàng ấy vừa muốn xông lên phía trước phản bác lại Thẩm Du, Thẩm Nguyên lập tức dùng ánh mắt liếc nhìn Bích Ngô.

Ngay lập tức Bích Ngô an phận lại, nàng ấy không dám lại làm hành động thiếu suy nghĩ.

Kế tiếp Thẩm Nguyên nhẹ nhàng nói một câu lại khiến Thẩm Du tức giận đến mức trợn trừng đôi mắt.

Sợi tóc đen nhánh của nàng ta bởi vì tức giận mà hình như rơi vào tình trạng dựng đứng lên.

… “Đồ vật mà ngươi cực kỳ quý giá, ở trong mắt người khác cũng có thể không đáng một đồng.”



Thẩm Nguyên và Bích Ngô vừa mới ra khỏi viện liền nghe thấy ở bên trong truyền ra một loạt tiếng động “Bùm bùm.”

Nhị tiểu thư Thẩm Du tức giận vô cùng, nàng ta đập vỡ rất nhiều bình lọ.

Bích Ngô thầm than nàng ta phí phạm của trời, đồng thời thông qua những lời Thẩm Nguyên vừa mới nói, nàng ấy hiểu ra ý tứ của chủ tử.

Hai chữ “Bảo bối’ trong miệng nàng mới nói chắc chắn không phải chỉ nói đến cái viện này.

Mà là ý nói đến Khang Bình Bá Lục Kham kia.

Chủ tử nhà nàng ấy không muốn gả cho Lục Kham.

Mà nàng nói ra miệng những câu này đó là khẳng định tâm tư muốn từ hôn với Lục Kham.

Bích Ngô không nhịn được thở dài.

Chỉ dựa vào tính nết Lư thị là mẫu thân của Lục Kham, việc hôn nhân này không dễ dàng từ bỏ như vậy.



Chỉ thoáng chốc đã đến tiết Mang chủng.

Thẩm Hoằng Lượng phát cho Thẩm Nguyên một viện mới, mặc dù có hơi hẻo lánh cũng hơi nhỏ, nhưng nàng ở lại đây coi như thư thái.

Gần đây Bích Ngô vẫn luôn vì chủ tử nhà mình mà bất bình, nhưng tâm tình Thẩm Nguyên coi như không tồi, nhưng nàng vẫn rất để bụng chuyện yến tiệc Thiều Viên kia.

Lão thái thái của Trấn Quốc Công phủ chuẩn bị quá đại thọ 80 tuổi, Lục gia tất nhiên là đưa thiệp mời cho mấy thế gia có giao thiệp tốt, hai người đích nữ của Thẩm gia thế nhưng lại có mặt.

Vốn dĩ trên thiệp mời này không có tên của thứ nữ Thẩm Du.

Bởi vì Thẩm Nguyên, Thẩm Du và Lục Kham, hôn sự giữa ba người này rốt cuộc nên có sắp xếp thế nào vẫn còn chưa có kết cục.

Nhưng lão quốc công quá cô có ba nhi tử, cũng là tam ca Lục Chi Huy của Lục Chi Vân, lại còn có một thê thất họ Khấu, bà ta là biểu tỷ của mẹ kế Lưu thị của Thẩm Nguyên.

Thẩm Hoằng Lượng đành bảo Lưu thị nói việc này với Khấu thị, Khấu thị liền viết thêm tên húy của Thẩm Du lên trên thiệp mời.



Bữa tiệc.

Thiều Viên chính là sản nghiệp tư nhân của Lục Chi Vân, đó còn là nơi nối tiếp giữa hai người Quốc Công phủ và Bá tước phủ, cho nên mỗi lần Lục gia bày yến tiệc thường chọn nơi này.

Điểm bất đồng với Dương Châu, tóm lại trong viện kinh thành lại càng có khí thế rực rỡ lớn hơn.

Bên trong viện Thiều Viên, khung cảnh như một bức họa, cây cối sum suê tốt tươi, ao hồ rộng lớn đường đi thông thoáng.

Gió nhẹ thổi lướt quá, cửa sổ được chạm khắc cây cỏ tinh xảo, thấp thoáng có bóng cây nghiêng vắt ngang qua so le, cực kỳ có cảm giác thoáng mát cổ sơ.

Kiếp trước tất nhiên Thẩm Nguyên cũng đã đến Thiều Viên mấy lần, mỗi khi nàng đến nơi đây đều cảm thấy bối cảnh của viên này tuyệt diệu vô song.

Khấu thị sắp xếp ba vị tỷ muội Thẩm thị cùng với Lục Dung, nàng ta là bé gái mồ côi từ trong bụng mẹ của Lão quốc công Lục Hồng Ngang, bọn họ ở cùng một bàn tiệc.

Vừa khéo khung cảnh đối diện với Thẩm Nguyên là Anh Thủy Các của Thiều Viên.

Nó được đặt trên đài cao so với mặt đất, bởi vì lão thái thái Lục gia thích nghe diễn, cho nên dưới mái đình nghỉ ngơi có kiểu dáng uốn cong, có hai con hét tuồng lê viên đang đứng đó ê ê a a.

Khúc bọn họ đang xướng chính là một bài cổ điển “Du viên kinh mộng.”

… “Mộng thấy Oanh líu lo, mùa màng thay đổi khắp nơi.”

… “Ném đi mảnh vải cuối, mùa xuân này cũng giống như xuân xưa.”

Thẩm Nguyên nghe những câu từ này được ai đó uyển chuyển xướng lên, cảm giác êm đẹp của tiệc mừng thọ lại bị hai con hát lê viên này cất lên kéo tới vài phần hương vị buồn triền miên.

Vốn dĩ nàng còn đang đắm chìm trong dư âm hí khúc còn văng vẳng bên tai, nàng cảm giác thấy mọi nữ quyến đều có chung một vẻ mặt, các nàng đồng thời nhìn qua một hướng.

Mà ánh nhìn đến người cuối cùng, đó là chủ nhân của Thiều Viên, Trấn Quốc Công Lục Chi Vân.

Mặc dù hôm nay là tiệc mừng thọ của lão thái thái Lục gia, Lục Chi Vân vẫn không hề trì hoãn việc triều chính, rõ ràng hắn vừa mới từ hoàng cung về phủ, vẫn đang khoác lên người bộ công phục dài màu đỏ trấn trọng uy nghiêm.

Nhìn hắn từ phía xa có thể cảm nhận được thắt lưng hẹp chân dài, dung nhan anh tuấn cao lớn.

Khí chất nam nhân thành thục lại thâm trầm, khuôn mặt anh tuấn vô cùng.

Sau khi Thẩm Nguyên nhìn lại theo tầm mắt của mọi người, bỗng dưng nàng ngừng hô hấp.

Hàng mi dày và dai của nàng run rẩy.

Lục Chi Vân đang đi theo một nhóm thuộc hạ tiến về phía của mọi người.

Thẩm Nguyên kìm nén đột nhiên tim nàng đập nhanh hơn, nàng lén lút nhéo chiếc khăn mềm mại do nàng đích thân thêu ở trong tay.

TYT & Ngọc Anh Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp