Xuyên Thành Tiểu Nhân Ngư Của Đại Lão Tàn Nhẫn

Chương 5: Hâm mộ


2 năm

trướctiếp

Quân Thanh Dư thực sự có chút kinh hãi, cậu nằm bò trong tay Phó Viễn Xuyên anh hơi ủ rũ, ngay cả cái đuôi cũng không nhúc nhích.

Phó Viễn Xuyên thấy vậy, lông mày nhăn lại, nhưng không biết dỗ dành tiểu nhân ngư như thế nào.

Nhìn cấp dưới trong quả bóng liên lạc đối diện vẫn còn đang cười vui vẻ, Phó Viễn Xuyên trầm giọng nói: “Tổ trồng trọt trên hành tinh bỏ hoang đang thiếu một tổ trưởng, cậu muốn đi à?”

“Cái gì?!” Cấp dưới ngẩn ra.

Phó Viễn Xuyên không quan tâm đến phản ứng của đối phương, một tay nâng tiểu nhân ngư, tay kia dọn dẹp đống hỗn độn trên bàn.

Kiểm tra vụn thủy tinh cẩn thận để tránh việc tiểu nhân ngư nhảy ra khỏi bể rồi dính phải.

Cấp dưới khóc lóc: “Sếp, anh không thể đối xử với tôi như vậy được!”

“Yên lặng, chuẩn bị họp.”

Cấp dưới chợt nín khóc, nghiêm túc nói: “Vâng!”

Quân Thanh Dư ngoan ngoãn nằm trên tay Phó Viễn Xuyên, giúp nhặt mảnh thủy tinh trên bàn và ném vào thùng rác.

Có mấy mảnh trượt vào dưới giá đựng, Phó Viễn Xuyên không nhìn thấy, nhưng Quân Thanh Dư có thể nhìn thấy rất rõ.

Cậu đang vươn tay vào móc ra.

Kết quả là, cậu còn chưa kịp cầm lấy vụn thủy tinh bên trong thì Phó Viễn Xuyên đã dùng hai ngón tay chặn cổ tay của cậu lại.

Quân Thanh Dư bị anh kéo tay, quay đầu lại: “Ya?”

“Đừng chạm vào cái này, cẩn thận bị xước đấy.” Ngón tay của Phó Viễn Xuyên nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay của tiểu nhân ngư, kiểm tra xem có bị thương không.

Tiện thể kéo tiểu nhân ngư tránh xa khỏi mặt bàn.

Quân Thanh Dư vẫn muốn giúp đỡ, nhưng bây giờ thậm chí còn không thể chạm vào bàn.

“Ya!” Quân Thanh Dư giơ tay lên để anh nhìn kỹ tay mình, không bị thương, thậm chí còn chẳng có vết hằn, lúc cậu nhặt rất cẩn thận.

Phó Viễn Xuyên dỗ dành: “Ngoan.”

Quân Thanh Dư: “...”

Giao tiếp thất bại.

Bể cá đã bị vỡ, nhưng may mà Phó Viễn Xuyên cũng đã chuẩn bị một cái mới.

Trước khi cuộc họp bắt đầu, Phó Viễn Xuyên dứt khoát trang trí cho bể cá trước.

Tất cả đều là những thứ đã được làm sẵn, đặt chúng vào và điều chỉnh vị trí là được.

Nước được làm từ bột chuyên để pha chế nước biển, đổ đầy nước là được.

Phó Viễn Xuyên đặt tiểu nhân ngư vào trong và nói: “Nhiệt độ nước có vừa không?”

“Ya.” Quân Thanh Dư lắc đuôi.

Phó Viễn Xuyên đưa cho cậu một con cá khô nhỏ, giơ tay bật màn hình chiếu lên.

Sau khi kết nối, một chiếc bàn dài xuất hiện trên màn hình, ngồi hai bên trái phải của bàn là cấp dưới khác của anh.

Quân Thanh Dư cảm nhận được ánh sáng, quay đầu nhìn sang liền thấy người trong màn hình đồng loạt cúi đầu, mấy đôi mắt đồng loạt nhìn cậu chằm chằm.

Quân Thanh Dư: “...?”

“Thật sự là tiểu nhân ngư à? Tôi còn tưởng rằng mình nhìn lầm chứ.”

“Lần trước có tin đồn rằng Nguyên soái mang về một tiểu nhân ngư, tôi còn tưởng rằng là mấy ông già kia tung tin để lừa chúng tôi, thì ra là thật à.”

“Nhóc này dễ thương quá, trông rất ngoan.”

Những người này hẳn là cấp dưới của Phó Viễn Xuyên, trong sách miêu tả về bọn họ rất ít, chỉ nhắc đến vài câu.

Quân Thanh Dư chỉ nhớ rằng sau khi tín vật bị mất, chiến tranh nổ ra, từ đó Phó Viễn Xuyên chỉ có một mình.

Nếu cậu đoán không lầm, những người trước mặt này rất có thể đã chết trong cuộc chiến đó…

Quân Thanh Dư mím môi, phải nghĩ cách để vòng qua tình tiết này mới được.

Trong khi Quân Thanh Dư đang im lặng suy nghĩ, một giọng nói từ bên kia truyền đến: “Nếu có tiểu nhân ngư thì có phải bệnh của Nguyên soái sẽ mau chóng khỏi đúng không?”

Đương nhiên rồi!

Quân Thanh Dư mỉm cười vẫy tay với họ: “Ya!”

Bệnh của Phó Nguyên soái cứ giao cho tôi.

“Ha ha, đang chào chúng ta sao?”

“Đáng yêu quá.”

“…” Không phải là chào đâu.

Quân Thanh Dư còn muốn nói thêm gì đó nhưng Phó Viễn Xuyên đặt tay xuống, chặn tầm nhìn của cậu.

Đồng thời anh cũng ngăn cản tầm mắt của những người đối diện trong cuộc họp online.

“Sếp, anh…”

Vừa mở miệng đã cảm nhận được cảm giác áp bức thông qua màn hình, giọng nói của người đàn ông im bặt, vô thức ngồi thẳng lưng, yên lặng chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.

Quân Thanh Dư cảm nhận được có vấn đề, ngờ vực ngẩng đầu muốn nhìn xem là chuyện gì.

Phó Viễn Xuyên không để ý giơ tay chặn tầm mắt của tiểu nhân ngư, nhàn nhạt nói: “Bắt đầu họp.”

Cấp dưới lập tức dập tắt ý nghĩ đùa giỡn: “Vâng!”

Phó Viễn Xuyên nhìn về phía tiểu nhân ngư và nói: “Có thể sẽ họp rất lâu, nếu như em buồn chán thì tôi sẽ đưa em vào hồ bơi chơi, đợi tôi họp xong sẽ đi tìm em.”

Quân Thanh Dư làm gì còn tâm trạng chơi đùa nữa, đã họp rồi thì nhất định là có chuyện quan trọng, sao cậu có thể không ở hiện trường được.

“Ya!” Quân Thanh Dư ôm tay Phó Viễn Xuyên cọ cọ, ý muốn ở lại rất rõ ràng.

Phó Viễn Xuyên nói: “Sẽ rất nhàm chán đấy.”

Quân Thanh Dư suy nghĩ một chút, lặn xuống nằm trong vỏ sò, nếu chán thì có thể ngủ.

Nhìn thấy tiểu nhân ngư thực sự không muốn đến bể bơi chơi, Phó Viễn Xuyên nói: “Vậy khi nào em muốn đi thì nói với tôi.”

Quân Thanh Dư gật đầu, mở miệng muốn nói chuyện nhưng lại nhả ra bong bóng.

“Ục” một tiếng cũng coi như trả lời rồi.

Phó Viễn Xuyên mở ngăn kéo, chọn ra vài món đồ ăn vặt hợp khẩu vị, bóc ra và lấy mỗi loại một ít.

Đồ ăn vặt được đặt trên bục bên ngoài bể cá, tiểu nhân ngư muốn ăn thì chỉ cần bơi lên là có thể lấy được.

Sau khi chuẩn bị xong, Phó Viễn Xuyên dùng ngón tay gõ lên mặt bàn: “Bắt đầu đi.”

“Vâng.”

Quân Thanh Dư cũng yên tĩnh trở lại, nghiêm túc nghe.

Sau đó, liền phát hiện...

Tại sao cậu lại không hiểu nhỉ?

Tại sao cậu hiểu tất cả những từ đó, nhưng sau khi gắn lại với nhau thì cậu là không hiểu nữa rồi?

Quân Thanh Dư chớp mắt, bối rối.

Lại nhìn Phó Viễn Xuyên một lần nữa, thỉnh thoảng lại phân tích cao siêu hơn, cũng đã đẩy về mấy kế hoạch phương án.

Quân Thanh Dư mím môi, quả nhiên là Phó Viễn Xuyên, một vấn đề khó như vậy mà cũng có thể điều khiển được.

Mắt Quân Thanh Dư sáng long lanh nhìn Phó Viễn Xuyên, cậu chưa kịp nói thì đã có thêm một bàn tay đưa ra trước mặt.

Phó Viễn Xuyên dùng ngón trỏ gõ vào bể cá hai lần, nhưng không phát ra tiếng.

Anh vẫn đang giải thích cái lợi và hại trong hồ sơ, nhưng tay anh lại đặt trên kính và chơi đùa với tiểu nhân ngư.

Quân Thanh Dư suy nghĩ một lúc, cũng vươn tay đè lên đầu ngón tay của Phó Viễn Xuyên.

Sau đó, cậu còn chưa kịp chạm tới, đầu ngón tay đã di chuyển rồi.

Quân Thanh Dư vô thức bơi lên theo hướng đầu ngón tay di chuyển, rồi đè chặt đối phương!

Kết quả là đè trượt.

Ngón tay vẽ vòng tròn trên mặt kính, Quân Thanh Dư ngoáy đuôi cá đuổi theo.

Trên dưới, trái phải, chuyển qua chuyển lại.

Tốc độ bơi của tiểu nhân ngư không chậm, lần nào cũng có thể nhanh chóng đuổi kịp.

Cuối cùng, ngón tay đột ngột hướng lên trên, Quân Thanh Dư cũng nhảy ra khỏi mặt nước theo và ôm lấy.

Đầu ngón tay trong lòng khẽ nhúc nhích, xoa khóe mắt và lông mày, lau đi giọt nước bên trên, nhân tiện vuốt thẳng phần tóc con giữa trán ra sau tai.

Quân Thanh Dư chớp mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, nói nhỏ: “Ye~ ah ~”

Khuôn mặt lãnh đạm và nghiêm túc của Phó Viễn Xuyên nhanh chóng nở một nụ cười, anh rút ngón tay ra, đầu ngón tay chạm vào mái tóc của tiểu nhân ngư.

Anh lấy miếng thịt khô, đút vào miệng cậu.

Quân Thanh Dư cắn một miếng, có vị ngọt, chắc là thịt khô tẩm mật ong.

Không phải là loại khô không khốc.

Khi ăn khô cá nhỏ, cậu luôn ôm rồi ăn, nếu là thịt khô như vậy cũng ôm rồi ăn có thể sẽ khiến cả người đều là nước thịt khô tẩm.

Quân Thanh Dư định cắn một miếng rồi không ăn nữa, nhưng Phó Viễn Xuyên cứ giơ như vậy không buông ra.

Có vẻ như muốn đút cho cậu ăn hết.

Quân Thanh Dư nằm bò ở bên cạnh bể cá, phối hợp với tay của Phó Viễn Xuyên, ăn hết một miếng thịt khô.

Phó Viễn Xuyên lau tay, lại mở một chai nước trái cây nhỏ cho cậu.

Vừa mới nuốt thịt khô trong miệng xuống, lại có một chiếc ống hút đặt bên miệng.

Quân Thanh Dư nếm một ngụm, là nước ép trái cây và rau quả.

Quân Thanh Dư: “...”

Hương vị trái cây và rau quả không ngon, vị của nước ép trái cây và rau quả thì càng không cần phải miêu tả nhiều.

Quân Thanh Dư chỉ uống một ngụm đó, sau đó bất kể Phó Viễn Xuyên đuổi theo và cho ăn như thế nào, cậu cũng không chịu uống.

Thấy vậy, Phó Viễn Xuyên cất nước ép đi, lấy cho cậu một viên kẹo.

Một viên rất nhỏ, Quân Thanh Dư ăn rất vừa miệng.

Vị ngọt của kẹo trái cây xua tan vị kỳ lạ của nước ép, Quân Thanh Dư lắc đuôi, chống người ngồi trên bục cạnh bể cá.

Vừa mới ngồi vững, cậu đã nghe thấy có người nói chuyện.

“Sếp, nhân ngư nhà sếp yên tĩnh quá, có phải anh bịt mồm nó lại rồi không?”

Quân Thanh Dư: “?”

Phó Viễn Xuyên nói: “Tiểu Ngư khá yên tĩnh.”

Chỉ nói chuyện khi cần thiết thôi.

“Tôi không tin, trừ khi anh cho tôi xem.”

Quân Thanh Dư chủ động thò đầu ra: “Ya ~”

Bên kia video đột nhiên hét lên oa oa oa.

Có người chào Quân Thanh Dư: “Này! Xin chào, tiểu nhân ngư.”

Quân Thanh Dư chỉ lộ mặt rồi lại lặn xuống nước lần nữa.

Thấy vậy, Phó Viễn Xuyên nói: “Cuộc họp kết thúc, mọi người giải tán đi.”

“Vâng!”

Thấy Phó Viễn Xuyên kết thúc cuộc họp, Quân Thanh Dư nổi lên mặt nước, giang tay và nói: “Ya.”

Mặc dù thời gian ở chung không dài, nhưng bây giờ Phó Viễn Xuyên đại khái có thể đoán được ý của của tiểu nhân ngư từ trong hành động rồi. ( tytnovel.com )

Phó Viễn Xuyên đưa tay ra.

Quân Thanh Dư chống ngón tay của mình, mượn sức nổi của nước để nhảy lên.

Chiếc đuôi ẩm ướt khó tránh khỏi sẽ khiến nước dính vào tay.

Phó Viễn Xuyên không lau khô nước trên tay.

Nhân ngư sẽ thoải mái hơn trong môi trường ẩm ướt.

Tuy rằng trong nước mới là nơi tốt nhất để tiểu nhân ngư ở lâu dài, nhưng ai bảo tiểu nhân ngư nhà anh thích cuộn mình trên tay anh chứ.

Quân Thanh Dư đặt đuôi cá ở cổ tay Phó Viễn Xuyên, lại kiểm tra lại tình trạng sức khỏe của anh.

Tuy nhiên, khi linh lực lưu chuyển một vòng rồi quay trở lại, Quân Thanh Dư liền sững sờ.

Linh lực mà hôm qua cậu phóng thích vào trong cơ thể Phó Viễn Xuyên đã từ từ biến mất.

Tốc độ biến mất rất chậm, nhưng rõ ràng ít hơn nhiều so với lần trước khi cậu kiểm tra.

Chuyện này là sao?

Quân Thanh Dư hơi mím môi, cảm thấy bệnh tình của Phó Viễn Xuyên không đơn giản như bề ngoài.

Hẳn là phải có ẩn tình khác.

Phó Viễn Xuyên sắp xếp giấy tờ rồi vào bếp chuẩn bị đồ ăn ngày mai cho tiểu nhân ngư.

Phó Viễn Xuyên nói: “Sáng sớm mai tôi sẽ phải ra ngoài, sẽ có người đến chăm sóc cho em, chính là người trong buổi họp vừa rồi, em đã gặp qua rồi.”

“Ya.” Quân Thanh Dư muốn nói rằng cậu không cần ai chăm sóc, cậu ở trong nước cũng mất cả ngày rồi.

Phó Viễn Xuyên đặt thức ăn buổi sáng, trưa và tối trên ba chiếc đĩa riêng biệt, đặt một ít trái cây và rau quả, tiểu nhân ngư không thích ăn.

Quân Thanh Dư không quan tâm đến đồ ăn, cậu nắm tay Phó Viễn Xuyên và tập trung giải phóng linh lực.

Phải bổ sung số linh lực bị tiêu hao kia mới được.

Ngày mai Phó Viễn Xuyên ra ngoài, nếu gặp phải Trùng tộc thì khả năng đánh nhau sẽ rất cao.

Có linh lực, cho dù Phó Viễn Xuyên phát bệnh cũng có đủ linh lực để trấn áp lực tinh thần xao động của anh, có thể coi như thêm một tầng bảo vệ cho sự an toàn của Phó Viễn Xuyên.

Phó Viễn Xuyên đã chuẩn bị xong thức ăn cho ngày hôm sau, đang định nói điều gì đó.

Khi nhìn thấy tiểu nhân ngư trong lòng bàn tay, anh sững sờ.

Thân hình nhỏ bé cuộn lại trong lòng bàn tay anh, đuôi cá đặt một bên, thỉnh thoảng lại cọ vào cổ tay anh.

Một tiểu nhân ngư như vậy rất ngoan.

Cảm nhận được ánh mắt của Phó Viễn Xuyên, Quân Thanh Dư ngẩng đầu nhìn anh: “Ya?”

Sao thế?

TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp