Xuyên Thành Tiểu Nhân Ngư Của Đại Lão Tàn Nhẫn

Chương 4: Thi công


2 năm

trướctiếp

Quân Thanh Dư ngủ rất say.

Có lẽ là bởi vì tiêu hao linh lực quá mức, hoặc là bởi vì chuyện luôn tâm niệm trong lòng đã hoàn thành rồi.

Cho nên dù ở trong chiếc hộp chật hẹp thì cậu cũng ngủ rất ngon.

Chỉ là, khi Quân Thanh Dư mơ màng mở mắt ra liền phát hiện trước mặt tối đen.

Trời còn chưa sáng à?

Quân Thanh Dư ngồi dậy, tiếng 'cộc' nhỏ bé vang lên, hình như đã va phải thứ gì đó.

Sau khi va vào, cảm thấy thứ đó đã tự động mở ra.

Ánh sáng xuyên qua khe hở đang dần hé ra, Quân Thanh Dư ngẩng đầu nhìn lên, hình dạng của nó giống như một cái vỏ sò.

Cậu ngủ trong một cái vỏ sò?

Không đúng.

Không phải tối hôm qua ngủ trong hộp à?

Bơi ra khỏi vỏ sò, cậu có thể nhìn thấy toàn bộ hình dáng của nó.

Các cạnh dường như được bào mòn, rất tròn, màu vàng rạng rỡ dường như là để kết hợp với màu đuôi của cậu.

Bên trong vỏ sò được bao phủ bởi lớp bọt biển mềm mại, dù có ngâm trong nước nhưng sờ lên cũng có cảm giác mềm mại.

Ngoại trừ vỏ sò, còn rất nhiều đồ trang trí nhỏ khác trong cả bể cá.

Quân Thanh Dư thất thần ngồi bên chiếc giường vỏ sò.

Không lâu sau, Quân Thanh Dư nghe thấy tiếng mở cửa, cậu lập tức tỉnh táo lại, chiếc đuôi vẫy lên rồi bơi trên thành bể cá.

Phó Viễn Xuyên bước vào: “Dậy rồi à?”

“Ya.”

Phó Viễn Xuyên nói: “Hôm qua khi bể cá được gửi tới thì em đã ngủ rồi, thấy em ngủ say nên tôi không gọi.”

“Eh ~ ah.” Quân Thanh Dư có thể đoán được là chuyện gì.

Phó Viễn Xuyên đưa thức ăn đã cắt đến bên tay cậu: “Ăn chút gì đi.”

Quân Thanh Dư nhìn rau củ quả trên đĩa, vẫn còn hơi héo, không được tươi cho lắm.

Họ cắt bớt suất ăn của Phó Viễn Xuyên à?

Không thể nào.

Hơn nữa, trong nguyên tác nói rằng Phó Viễn Xuyên nhiều năm ở trên chiến trường, đủ loại thưởng chiến công thưởng cũng không có thời gian tiêu.

Phó Viễn Xuyên tự mình bỏ tiền ra mua, cũng không đến mức không mua nổi rau quả tươi chứ.

Trừ khi... những thứ này đã là tốt nhất rồi?

Quân Thanh Dư cắn một miếng táo, cũng rất giòn nhưng không ngọt, hơn nữa dư vị hơi đắng.

Giống với cà chua bi tối qua, không ngon.

Quân Thanh Dư xác nhận rồi, rau quả của thời đại tinh tế có vấn đề.

Cho dù là màu sắc hay hương vị đều không đúng.

Đầu ngón tay của Quân Thanh Dư vô thức quệt qua cổ tay, nếu như không gian của cậu vẫn còn thì tốt rồi, nó không chỉ giúp thỏa mãn cơn thèm ăn của cậu.

Trái cây và rau quả được trồng trong không gian chứa linh khí, Phó Viễn Xuyên ăn vào rồi có thể phục hồi nhanh hơn.

Chỉ là sau khi cậu xuyên sách, không gian như thể tự nhiên biến mất vậy, không mở ra được.

Nhìn thấy tiểu nhân ngư không hứng thú lắm, Phó Viễn Xuyên hỏi: “Em không thích à?”

“Ya.” Quân Thanh Dư cắn một miếng cá khô, cái này vẫn rất ngon.

Khẩu vị của tiểu nhân ngư đa dạng, nhưng hầu hết chúng đều thích ăn một số loại trái cây và rau, cá khô và các loại thịt chỉ có thể được coi là món ăn vặt để mài răng thôi.

Nhưng tiểu nhân ngư nhà anh lại không thích rau củ quả, thay vào đó thích cá khô?

Phó Viễn Xuyên nhớ kỹ sở thích của cậu, nhưng không thể không ăn trái cây và rau quả được. Phó Viễn Xuyên thử thương lượng với tiểu nhân ngư: “Những thứ này có lợi cho sức khỏe của em, ăn một chút thôi cũng được nhé?”

Quân Thanh Dư nhìn lát xoài bên miệng rồi cắn một miếng, sau đó tập trung ăn cá khô.

Giống như bị bám lấy không còn cách nào khác nên mới cắn một miếng để lừa anh, chứ thực ra vẫn ăn món mình thích.

Phó Viễn Xuyên bị lừa hoàn toàn không chút tức giận nào, ngược lại còn cảm thấy tiểu nhân ngư như vậy rất linh động hoạt bát.

Thấy tiểu nhân ngư thực sự không muốn ăn, anh liền không đút nữa.

Phó Viễn Xuyên giúp cậu vuốt tóc, tự mình ăn nốt mấy lát xoài còn lại, nói: “Ăn xong tôi dẫn em đi chơi.”

Đi chơi?

Quân Thanh Dư ôm cá khô nghiêng đầu, bây giờ cậu nhỏ như vậy, có thể đi đâu chơi được?

Không đợi cậu hỏi thêm, Phó Viễn Xuyên đã xoay người sắp xếp giấy tờ trên bàn làm việc rồi.

Quân Thanh Dư ăn xong cá khô liền không ăn gì nữa, nhưng thấy Phó Viễn Xuyên vẫn ở trước bàn làm việc không quay lại.

Quân Thanh Dư ước chừng khoảng cách giữa hai người họ.

Cậu bắt đầu nghĩ đến khả năng cậu ra khỏi bể cá và rơi xuống đất, sau đó lao đến đến bên cạnh Phó Viễn Xuyên.

Nhưng cậu còn chưa kịp thực hiện hành động thì Phó Viễn Xuyên đã bước tới rồi.

“Lại muốn nhảy ra ngoài à?”

Quân Thanh Dư mỉm cười mở rộng vòng tay: “Ya!”

Phó Viễn Xuyên ôm cậu trên tay, xoay người bước ra ngoài.

Quân Thanh Dư lặng lẽ kiểm tra tình hình sức khỏe của Phó Viễn Xuyên.

Linh lực đang vận chuyển trong cơ thể anh, cậu có thể cảm nhận được tình trạng bệnh đang tốt lên.

Có hiệu quả thì tốt, mấy ngày nữa lại giải phóng linh lực, chắc là có thể chèn ép lại lực tinh thần đang xao động.

Quân Thanh Dư chỉ là một tiểu nhân ngư nửa mùa nhảy vào giữa đường, so với những nhân ngư khác, mức độ nhạy cảm với lực tinh thần của cậu khá thấp.

Chỉ khi đến gần thì cậu mới có thể cảm nhận được.

Hơn nữa đối với nhân ngư, lực tinh thần xao động giống như thách thức của kình địch vậy.

Lực chiến đấu của tiểu nhân ngư không cao, cảm thấy tính mạng của mình gặp nguy hiểm mới bỏ chạy.

Nhưng trong lòng Quân Thanh Dư biết rõ Phó Viễn Xuyên sẽ không làm tổn thương cậu, vì vậy lực tinh thần của Phó Viễn Xuyên xao động không ảnh hưởng nhiều đến cậu.

Vừa nghĩ đến bệnh tình của Phó Viễn Xuyên bắt đầu thuyên giảm, Quân Thanh Dư liền cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.

Quân Thanh Dư vươn vai, nằm ngửa trong lòng bàn tay Phó Viễn Xuyên mà vẫy đuôi.

Phó Viễn Xuyên liếc nhìn tiểu nhân ngư, nhìn thấy nụ cười trên khóe môi cậu, liền hỏi: “Nghĩ gì mà vui thế?”

“Eh ~ ah!”

Phó Viễn Xuyên không thể hiểu tiểu nhân ngư đang nói gì, nhưng nhìn thấy tiểu nhân ngư vui vẻ như vậy, tâm trạng của anh cũng bị lây nhiễm mà cũng trở nên vui vẻ.

Sau khi đi qua vài cánh cửa, Quân Thanh Dư nghe thấy tiếng nước chảy.

Quân Thanh Dư nghi hoặc ngẩng đầu lên, Phó Viễn Xuyên vừa hay mở cánh cửa cuối cùng.

Đập vào mắt là mặt nước lấp lánh.

Quân Thanh Dư: “???”

Sao bể bơi phía sau lại biến thành như vậy?

Hôm qua cậu nhìn qua cửa sổ thì đây vẫn là bể bơi bỏ hoang, nhưng hôm nay lại trông khác hẳn.

Tuy là nhà đất, nhưng làm cái này hẳn là không dễ dàng.

“Ya?”

“Thích không?”

Quân Thanh Dư chớp mắt.

Phó Viễn Xuyên ngồi xổm trên bờ, đặt tiểu nhân ngư vào, nhẹ nhàng nói: “Nhìn phía dưới đi.”

Quân Thanh Dư lặn xuống rồi liếc nhìn.

Cứ tưởng đó chỉ là một bể bơi bình thường, không ngờ dưới nước còn ẩn chứa một thứ khác.

Bốn phía của bể bơi đều dán một lớp màng bảo vệ đặc biệt, bên ngoài nhìn vào chỉ có thể nhìn thấy một bể nước.

Chỉ khi xuống đáy nước mới có thể nhìn thấy những đồ trang trí lớn.

Quân Thanh Dư cảm thấy có chút quen thuộc, nó gần như giống hệt với đồ trong căn cứ nhân ngư.

Đủ loại đồ chơi chìm dưới nước, tảo và rong biển cùng một số thứ Quân Thanh Dư không biết tên, nhưng trông chúng giống như thứ nhân ngư có thể ăn được.

Có thể sợ cậu chơi đùa ở đây cô đơn, nên còn có vài con cá robot nhỏ đang từ từ bơi quanh đáy nước nữa.

Quân Thanh Dư đưa mắt ra khỏi mặt nước, Phó Viễn Xuyên đang đợi cậu ở trên bờ.

Phó Viễn Xuyên nói: “Mọi thứ đều là đồ mới. Nếu không thích thứ gì có thể vứt ra ngoài.”

Quân Thanh Dư lắc đầu, đều rất tốt.

Nhìn chút vẻ mê man trong đáy mắt Phó Viễn Xuyên, khóe miệng Quân Thanh Dư hơi mím lại.

Chắc những thứ ở đây đã được giao cùng với bể cá vào ngày hôm qua.

Nếu như từ khi đồ được giao tới, Phó Viễn Xuyên đã bắt đầu sắp xếp mọi thứ ở đây.

Thì sợ là cả đêm anh không được ngủ bao lâu.

Quân Thanh Dư bơi vào bờ rồi nhỏ giọng nói: “Ya.”

Phó Viễn Xuyên nhìn tiểu nhân ngư tiến lại gần, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào tóc tiểu nhân ngư, nói: “Không biết em thích gì nên tôi đã mua hết, nếu như em cảm thấy đồ trang trí dưới nước không tốt thì cũng có thể tháo ra để chỗ khác.”

“Vẫn chưa đính chặt quá, em cũng đủ sức.” Ngừng lại một chút, Phó Viễn Xuyên hỏi: “Em biết đúng không?

“Ya.”

Tiểu nhân ngư không lắc đầu, có nghĩa là khẳng định.

Phó Viễn Xuyên gật đầu nói: “Đi chơi đi.”

Quân Thanh Dư không đi chơi mà nghiêng đầu nhìn anh, “Ya?” Tôi đi chơi, còn anh thì sao?

Mặc dù không hiểu tiếng, nhưng ý biểu đạt rất rõ ràng.

Phó Viễn Xuyên chỉ vào tài liệu trên tay rồi nói: “Tôi ở đây cùng với em.”

Nghe vậy, Quân Thanh Dư gật đầu, đuôi cá đung đưa rồi lặn xuống đáy nước.

Tiểu nhân ngư cần phải có đủ lượng vận động, bơi lội có thể nâng cao thể chất của chúng.

Một tiểu nhân ngư bị mắc kẹt trong một không gian nhỏ hẹp suốt một thời gian dài có thể xuất hiện triệu chứng rụng vảy hoặc phân hủy đuôi.

Phó Viễn Xuyên sợ ngủ trong chiếc hộp nhỏ kia có vấn đề nên đã đổi bể cá cho cậu ngay trong đêm.

Kết quả là, nhìn chằm chằm tiểu nhân ngư ngủ hồi lâu mà không thấy mệt, nên anh dứt khoát ra ngoài biến cái hồ bơi bỏ hoang thành công viên giải trí cho tiểu nhân ngư.

Bây giờ anh ngồi trên bờ, nhìn tiểu nhân ngư bơi lội tung tăng dưới nước.

Lâu lâu cậu lại chồm lên nhìn anh, như để xác nhận xem anh có ở đó không.

Sau khi nhìn thấy anh, cậu lại lặn xuống nước bơi.

Đáng yêu quá.

Phó Viễn Xuyên chơi đùa với tiểu nhân ngư một lúc, quang não trên cổ tay không ngừng thông báo tin nhắn.

Mấy thông báo đầu bị anh tắt đi, tới tin nhắn cuối cùng anh liền cau mày rồi bắt đầu mở xem.

Quân Thanh Dư nghe thấy tiếng động liền bơi vào bờ, nước dâng rất cao, cậu có thể đến bên bờ mà không cần nhảy, thậm chí còn trôi theo dòng nước một khoảng nhất định.

Quân Thanh Dư ngẩng đầu nhìn Phó Viễn Xuyên: “Ya?”

“Có chút việc.” Phó Viễn Xuyên nâng tiểu nhân ngư lên rồi hỏi: “Em muốn tiếp tục chơi một lúc, hay là cùng tôi...”

“Ya!” Quân Thanh Dư lập tức ôm lấy cổ tay của Phó Viễn Xuyên, không lưu luyến gì với công viên giải trí cho nhân ngư khổng lồ này.

Phó Viễn Xuyên điều chỉnh lại độ cao của mực nước trong hồ bơi, quay người lại rồi bế tiểu nhân ngư đến phòng làm việc.

Sau khi trở về mới phát hiện, chỉ để ý đến việc ôm tiểu nhân ngư mà quên mất văn kiện vừa mang qua rồi.

Phó Viễn Xuyên đặt tiểu nhân ngư vào bể cá rồi nói: “Chờ tôi một lát.” ( tytnovel.com )

“Ya.”

Lần này có người liên lạc với Phó Viễn Xuyên để xử lý công việc, chỉ sợ là sẽ không nhanh được, Quân Thanh Dư lắc lắc cái đuôi, định bơi vào trong vỏ đi ngủ trước.

Bể cá được đặt trên bàn làm việc, khi Quân Thanh Dư bơi xuống dưới, cậu nhìn thấy một... quả bóng tròn trên bàn làm việc?

Nó hơi giống một quả cầu pha lê trong suốt, hôm qua không thấy mà.

Quân Thanh Dư bơi qua xem xét kỹ hơn, trông cũng rất đẹp.

Sau đó, quả cầu trong suốt đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt người.

Đôi mắt bị hình dáng của quả cầu tròn ép thành hình tam giác.

“Hê hê, tiểu nhân ngư?”

Quân Thanh Dư: “!”

Quân Thanh Dư vô thức hất đuôi qua.

Nhưng cậu đang ở trong bể cá, hất đuôi như vậy khó tránh khỏi sẽ…

“Cạch” một tiếng, bể cá lập tức vỡ hơn một nửa, quả bóng cũng ngay lập tức bị đuôi của Quân Thanh Dư đánh bay.

“Đệch?!” Người trong quả bóng không ngừng kinh ngạc kêu lên.

Nước trong bể cá vương vãi khắp bàn, Quân Thanh Dư không thể cứu vãn nổi.

Nhìn thấy cửa phòng làm việc mở ra, Quân Thanh Dư đáng thương ngồi trong đống mảnh thủy tinh vỡ, nhỏ giọng nói: “Ya.”

Phó Viễn Xuyên bước nhanh đến, ôm tiểu nhân ngư trong lòng bàn tay: “Có bị thương không?”

Quân Thanh Dư lắc đầu, ấm ức nằm bò trong lòng bàn tay của Phó Viễn Xuyên, chỉ vào quả bóng bên trên đầy vết nứt bị cậu hất bay ra đất.

Phó Viễn Xuyên thậm chí còn không thèm liếc nhìn nó, anh nâng tiểu nhân ngư lên và kiểm tra cẩn thận, nhìn thấy đúng là không bị thương mới yên tâm.

Lúc này, quả bóng trên mặt đất kêu lên một tiếng thê lương: “Sếp! Tiểu nhân ngư nhà anh đánh tôi!”

Phó Viễn Xuyên cau mày: “Tiểu nhân ngư rất yếu ớt, cậu nói nhỏ thôi, đừng làm em ấy sợ.”

Cấp dưới ở trong quả bóng đối diện: “???”

Tiểu nhân ngư nhà anh hất đuôi một phát, tôi mà ở trước mặt thì tôi cũng bay luôn, thế mà là yếu ớt à?

TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp