Cái Quỳ Này Tôi Nhận

Chương 8


2 năm

trướctiếp

Khoảnh khắc Tống Sư Yểu nói “Được ạ”, cả Thang Khải, Minh Thù và ekip chương trình đều thở phào nhẹ nhõm. Cô ở lại trường thì NPC người thật của họ mới tiện ra tay.

Tất nhiên nếu đã muốn ở lại trường này thì đây chính là sân khấu chủ yếu để cô biểu diễn.

Con mèo trong tay cô đang kêu meo meo, Tống Sư Yểu nói với hiệu trưởng: “Em muốn đưa nó đến bác sĩ trước.”

“Được, được. Em còn nhớ đường đến phòng y tế không?”

“Có ạ.”

Mắt Thang Khải sáng lên, xoay người vội vàng chạy về phòng y tế trường.

Minh Thù nhìn thấy Thang Khải có cơ hội tiếp xúc với Tống Sư Yểu thì trong lòng càng lo lắng hơn. Cô ta và Thang Khải có mối quan hệ cạnh tranh, các NPC người thật tham gia trong mỗi mùa đều là đối thủ cạnh tranh của nhau. Thứ họ cạnh tranh là sự nổi tiếng có được khi phát sóng truyền hình trực tiếp, là sự yêu thích của khán giả, nếu không thì mục đích họ tham gia chương trình này để làm gì?

Nhưng bây giờ cô ta đang hoang mang không biết phải làm thế nào để có được mối quan hệ với Tống Sư Yểu và kết bạn với cô.

Thang Khải vội vàng trở lại phòng y tế, nhanh chóng chỉnh lại quần áo đầu tóc, ổn định hơi thở, chờ Tống Sư Yểu gõ cửa, khán giả cũng đang chờ đợi.

Trong đầu Thang Khải đã chuẩn bị sẵn mấy phiên bản cho tư thế khám bệnh cho mèo và cách nói chuyện, chỉ hy vọng thu hút được sự chú ý của Tống Sư Yểu. Anh ta rất tự tin vào ngoại hình và cách cư xử của mình, mặc dù bây giờ Tống Sư Yểu không phải là một người đáng thương, nhưng cô vẫn là cô gái đã mất cha khi mới mười tuổi nên sở thích thích người lớn tuổi sẽ không thay đổi.

Nhưng anh ta đã chờ rất lâu mà không thấy người đâu, trong phòng phát sóng trực tiếp, khán giả cũng bắt đầu tiếng chế giễu.

“Ha ha ha ha ha ha ha ngốc rồi phải không, Tống Sư Yểu đến phòng thú y chứ không phải đến phòng y tế.”

“Ha ha ha ha ha trường học quý tộc có khác, còn có cả các bác sĩ thú y được thuê về để chăm sóc cho thú cưng của học sinh nữa.”

“Động não suy nghĩ một chút thôi là biết được ngay, sao người ta lại mang mèo đến phòng y tế cho người chứ?”

“…”

...

Học viện Kim Kha Đóa Lạp là trường quý tộc tư nhân. Ngoại trừ một số trường hợp học sinh đặc tuyển như Tống Sư Yểu thì tất cả học sinh đều là con cái trong những nhà không phú thì quý. Trường này có diện tích rộng lớn, phong cảnh đẹp, các công trình sang trọng, ký túc cũng là dạng nhà chung cư đắt tiền. Học viện Kim Kha Đóa Lạp cách nội thành không xa, bắt xe buýt từ bến xe trước trường, đi qua bốn trạm là đến nơi, rất thuận tiện.

Ký túc xá của Tống Sư Yểu là một căn hộ hai tầng được trang bị đầy đủ tiện nghi, vô cùng sang trọng. Vị trí của ký túc xá của cô ở trong khu ký túc xá học sinh, ban đầu nhà trường muốn sắp xếp cho cô ở khu ký túc xá cho giáo sư nhưng Tống Sư Yểu không chịu, là cô tự mình chọn căn nhà này.

Tống Sư Yểu có rất ít hành lý, chỉ có vài bộ quần áo và một ít vật dụng hàng ngày thôi, thứ tương đối quý giá chỉ có một cái máy tính và một con mèo hoang nhỏ nhặt được trên đường đến Học viện Kim Kha Đóa Lạp.

Tống Sư Yểu đeo kính gọng mảnh ngồi trên sô pha đọc sách, lúc này khuôn mặt thanh tú của cô tràn đầy khí chất thư hương, đẹp như tranh vẽ. Hội người đam mê nhan sắc không thể nào kiềm được tiếng gào thét, nhưng cũng không dám bình luận vì sợ bị tẩn hội đồng.

Bé mèo đang đi tới đi lui ở bên cạnh, kêu meo meo không ngừng. Dường như Tống Sư Yểu bị tiếng kêu thu hút nên quay đầu nhìn nó chằm chằm, ánh mắt trầm mặc. Đôi mắt tròn xoe của con mèo đối mắt với cô.

“Đến rồi, đến rồi!”

“Cuối cùng cũng lộ bộ mặt cầm thú rồi!”

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức trở nên phấn khích.

Rồi họ nhìn thấy Tống Sư Yểu từ từ tháo kính xuống, khí chất mạnh mẽ vô cùng, sau đó cô bỗng chuyển động đột ngột, bay người qua ép mèo con ngã xuống sô pha, con mèo như cô thiếu nữ bị người ta bổ nhào qua giữ chặt hai tay hai chân, Tống Sư Yểu vùi mặt vào bụng nó rồi hít thật mạnh.

Bé mèo ngơ ngác nhìn Tống Sư Yểu, đôi mắt tròn xoe.

Tống Sư Yểu bị dụ dỗ, bỏ sách xuống rồi bắt đầu chơi với mèo con, cả hai cùng lăn lộn trên mặt đất.

Thái độ thích động vật nhỏ không khác gì người thường.

Đặc biệt là sau khi chơi với con mèo một lúc, Tống Sư Yểu lại ôm con mèo đi cùng xem chương trình tạp kỹ rồi bình luận.

Tống Sư Yểu: “A a a a a các anh trai tuyệt quá, xông lên nào, chúc mọi việc đều diễn ra thuận lợi nhé!”

Nhưng cô vẫn rất kiềm chế, một tiếng sau cô lại khôi phục dáng vẻ của Tống Sư Yểu - người trời sinh đã chiến thắng cao không thể với tới. Cô cầm sách bước đến ban công, nghiêm túc đọc sách. Chú mèo con ăn uống no đủ chơi mệt rồi, nằm cuộn tròn dưới chân cô ngủ thiếp đi.

Đôi mắt dịu dàng của cô phản chiếu phông chữ in đen, khóe miệng cong một độ cong mềm mại, thời gian như chậm lại. Cảnh tượng cô ngồi dưới ngọn đèn đọc sách đẹp như tranh vẽ.

Chỉ thỉnh thoảng cô mới nhấc ống nhòm trên bàn lên rồi nhìn về phía đối diện, giống như đang nhìn cái gì đó. Nhưng khi khán giả chuyển sang góc nhìn của cô thì cô đã dời mắt đi chỗ khác.

“Ở bên kia là ký túc xá nam, cô ta đang nhìn trộm đấy à?”

“Còn cầm ống nhòm để nhìn trộm nữa, quá kinh tởm!”

“Tôi đã nói là cô ta không có khả năng thực sự bình thường như bề ngoài được mà, chắc chắn còn có một mặt khác chưa thể hiện ra!”

“Chỉ cần tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô ta kiểu gì cô ta cũng lộ đuôi cáo ra thôi!”

“Không lẽ lúc ban ngày cô ta nhìn ai đó trong ký túc xá kia à?”

“Đúng là nguy hiểm, suýt nữa tôi đã bị cô ta mê hoặc rồi!”

Tống Sư Yểu lật một trang sách, nụ cười trên khóe miệng càng sâu hơn.

Khi một người bình thường làm những việc bình thường thì mọi người sẽ không thấy có vấn đề gì, nhưng khi một người có vẻ xa cách không dính khói lửa trần gian lại ngầm làm ra một hành động kín đáo nào đó thì mọi người sẽ ngay lập tức nghĩ rằng người này thật dễ thương, có ấn tượng tốt. Cái gọi là cảm giác tương phản chính là từ thay thế cho “đáng yêu”.

Nhưng họ lại quá mong chờ cô làm ra chuyện xấu xa, lộ ra bộ mặt độc ác nên nếu như họ lập tức phát hiện ra cô chỉ là một người bình thường thì cảm giác chênh lệch sẽ không quá lớn, có lẽ cũng chỉ thẹn quá thành giận quay đầu bước đi thôi. Vì vậy cô phải thả ra một cái móc để kéo sự hứng thú của họ lại.

Cứ tiếp tục như vậy, từng bước từng bước, từ từ rơi vào cái bẫy cô đã giăng ra đi.

...

Minh Thù nghĩ rằng Thang Khải đã có cơ hội tiếp xúc với Tống Sư Yểu rồi, trong lòng lo lắng tới phát điên, đã bắt đầu bối rối hoảng loạn.

Tạm thời cô ta còn chưa nghĩ ra cách làm sao để tiếp xúc với Tống Sư Yểu, có được tình bạn với cô. Vậy thì tốt hơn hết là nên thay đổi điểm xuất phát, tóm lại trước tiên cứ phải nâng cao độ nổi tiếng trong phòng phát sóng trực tiếp đã. Kịch bản đoàn đội đưa cho cô ta có thể bắt đầu thực hiện rồi, kịch bản phim thần tượng lãng mạn trong khuôn viên nhà trường luôn rất được lòng công chúng.

Vì để cho khán giả có cảm giác dung nhập vào câu chuyện mạnh mẽ hơn, thân phận học sinh chuyển trường của Minh Thù vẫn là một học sinh đặc tuyển, tức là cô ta là một cô gái dân thường.

Khi đoàn đội viết ra kịch bản cô ta rất phấn khích, nhưng sau khi thực sự bước vào thế giới ảo này, với một thế giới chân thật quá mức, NPC cũng chân thực quá mức và ngũ quan có cảm giác một trăm phần trăm như ngoài đời khiến cô ta chùn bước chân.

Cô ta bước vào nhà vệ sinh nữ, phát hiện ra có một số cô gái đang kéo đầu một cô gái khác, tát người ta điên cuồng, cô ta lập tức sững sờ tại chỗ.

Cô ta biết cô gái bị giật tóc là một học sinh đặc tuyển khác, tên là Lê Chiêu. Cô ấy có thành tích rất tốt, nhưng trầm mặc ít nói, có cảm giác âm u. Vừa tan học là cô ấy sẽ cầm cặp sách lao thẳng ra ngoài như có ma đuổi đằng sau. Mấy “đàn chị” trong lớp cũng sẽ lập tức đuổi theo.

Khi đó cô ta đã đoán được có thể cô gái học sinh đặc tuyển này đang bị bạo lực học đường, nhưng cô ta không dám ngăn cản, chỉ có thể giả vờ như không biết gì để không làm cho khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cảm thấy cô ta nhát gan sợ phiền phức. Những khán giả đó thực tế có thể còn nhát gan hơn cô ta, nhưng họ lại đòi hỏi rất cao ở các diễn viên, một khi có phẩm chất không hoàn hảo nào đó thì họ sẽ cảm thấy rằng cô ta đã mất đi tiêu chuẩn của một thần tượng. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Bây giờ vụ bắt nạt này lại đang xảy ra ngay trước mặt cô ta.

Làm sao bây giờ? Phải ngăn cản sao? Thế nhưng một khi ngăn cản thì người tiếp theo bị để mắt tới chính là cô ta. Bị đánh trước mặt khán giả thì rất mất mặt, nếu quay đầu bỏ trốn thì dư luận cũng sẽ không tốt...

Minh Thù như rơi vào hầm băng, toàn thân cứng ngắc.

“Con kia, cho mày hai giây, cút ra ngoài.” Một cô gái trong đó nói. Dưới người cô ta, Lê Chiêu đang nhìn Minh Thù, trong mắt mang theo một tia hy vọng.

Minh Thù quay đầu bỏ chạy. Ánh sáng trong mắt Lê Chiêu liền biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn lại bóng tối.

“Cứ chạy đi như thế này à? Quá đáng thất vọng.”

“Bình thường làm ra bộ tích cực tràn đầy sức sống, thế mà trên thực tế lại chỉ là một kẻ hèn nhát thôi.”

“Thư đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ xem, mấy người có dám làm không? Nói dễ hơn làm đấy.”

“Minh Thù chỉ có một mình, cô ấy xông vào thì chính là cắm đầu vào chỗ chết. Phải đảm bảo an toàn cho mình trước thì mới cứu người được chứ, đây không phải là điều chính phủ luôn ủng hộ sao?”

“Thấy không, Minh Thù của chúng ta đi tìm giáo sư đến giúp rồi kìa, không phải thấy chết mà không cứu!”

“Nếu là người bị phán xét nhìn thấy thì nhất định đã quay đầu bỏ chạy rồi, còn chạy nhanh hơn Minh Thù ấy chứ.”

Tống Sư Yểu đi vào khu nhà dạy học, khi đi ngang qua nhà vệ sinh nữ cô chợt nghe thấy âm thanh phát ra từ bên trong, bèn mở cửa ra đi vào xem thử.

Nhìn thấy một cô gái bị ấn đầu vào trong bồn cầu, gương mặt cô lập tức biến sắc.

“Dừng lại!” Cô không hề do dự hét lên: “Các cô đang làm gì vậy? Sao lại có thể làm chuyện như vậy với bạn học của mình?”

Khi những cô gái đó nhìn thấy Tống Sư Yểu thì cũng không đến mức không thèm kiêng nể gì như khi nhìn thấy Minh Thù. Người đè đầu nhìn Tống Sư Yểu, sắc mặt không mấy thiện cảm: “Tống Sư Yểu, liên quan gì đến cô, tránh ra.”

“Buông bạn học đó ra.” Vẻ mặt Tống Sư Yểu rất nghiêm khắc.

Sắc mặt của người kia càng khó coi hơn, buông Lê Chiêu ra, đứng dậy đi về phía Tống Sư Yểu, đưa tay ra định đẩy cô: “Cô thì là cái thá gì mà dám dám ra lệnh cho tôi? Còn tưởng ai ở trong cái Học viện Kim Kha Đóa Lạp này cũng là fans của cô à? Cũng chỉ là một con mọt sách…”

“Tôi khuyên cô tốt nhất đừng chạm vào tôi. Cô mà chạm vào tôi thì sẽ lập tức vi phạm “Đạo luật an toàn cá nhân của đế quốc”, “Luật Hình sự đế quốc” và “Đạo luật về Bạo lực học đường ở đế quốc”. Một khi tôi kiện ra tòa thì cô sẽ phải đối mặt với hình phạt từ ba đến năm năm.” Tống Sư Yểu nói mà không có chút biểu cảm gì. Điện thoại không biết lúc nào đã mở ra và đang quay video lại.

Bàn tay của người kia đông cứng ngay khi sắp chạm vào vai Tống Sư Yểu.

“Cô đừng có hù tôi, có biết tôi là ai không?” Cô ta ngoài mạnh trong yếu.

“Vậy thì cô có biết tôi là ai không? Tôi có ba mươi triệu người hâm mộ trên tài khoản. Tháng trước tôi vừa mới gặp tổng thống cùng các đồng đội của tôi, ăn tối với ngài ấy trong phòng đỏ. Ba cô là ai? Trong nhà làm gì? Bất động sản thế nào? Gia sản có bao nhiêu tiền? Công ty cổ phiếu có chịu nổi biến động không? Hả?”

Cô gái mặt xanh như tàu lá chuối, hai tay hoàn toàn không thể tiến về phía trước nữa. Đám bạn của cô ta cũng lộ rõ vẻ sợ hãi, đứng thẳng người dậy.

Cuối cùng họ quay đầu bỏ chạy nhanh như đám chó thua trận.

“Tôi, tôi bị cái sự ngầu làm ngơ ngác rồi!”

“Quá khí khái!”

“Nghĩ đến cảnh Minh Thù quay đầu bỏ chạy, sau đó lại nhìn Tống Sư Yểu, tương phản quá sắc nét luôn.”

“Nếu Minh Thù cũng có lai lịch như Tống Sư Yểu thì cô ấy cũng sẽ không sợ nhé? Cô ấy cũng đang đi tìm giáo sư còn gì, không phải thấy chết không cứu!”

“Nói cứ như Tống Sư Yểu có bối cảnh gia đình trâu bò lắm ấy, đừng quên ekip chương trình cho cô ấy xuất thân như thế nào nhé.”

“Gia thế tốt thì sẽ không thấy chết không cứu sao? Đừng quên trong trường này có bao nhiêu học sinh giàu có, tôi không tin cả lớp đó lại không có ai biết cô gái này đang bị bắt nạt.”

“Bất kể thế nào thì Tống Sư Yểu cũng là một tội phạm giết người, tôi nhất định không tin cô ta lại là người tốt trong thế giới ảo!”

“Giả vờ đấy giả vờ đấy, nhất định là giả vờ!”

Cuối cùng, dư luận vẫn không tin Tống Sư Yểu là người tốt vẫn chiếm số lượng đông đảo hơn. Dù Tống Sư Yểu ngầu như vậy khiến cho sự chán ghét của khác giả đối với cô từ tối hôm qua đến nay đã giảm đi rất nhiều, nhưng họ vẫn không muốn cãi nhau với người ta trên mạng vì cô, chưa đến mức sẽ bảo vệ cho cô.

TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp