Cái Quỳ Này Tôi Nhận

Chương 10


2 năm

trướctiếp

Học viện Kim Kha Đóa Lạp là một trường quý tộc có lịch sử hai trăm năm, là loại trường học quý tộc chân chính, không phải loại có tiền là có thể vào học. Người thành lập ngôi trường này là một người có huyết thống tối cao, chỉ tuyển sinh những học sinh quý tộc Lam Huyết*.

(*: “Lam huyết” (máu xanh) bắt nguồn từ Tây Ban Nha, khi người Tây Ban Nha thời xưa tin rằng dòng máu xanh đang chảy trong huyết quản giới quý tộc. Vào thời điểm đó, các quý tộc xứ Catalan tuyên bố rằng dòng dõi của họ là cao quý và thuần khiết nhất. Các quý tộc thường tự hào xắn tay áo lên để thấy những đường gân xanh hiện rõ trên cánh tay trắng, được gọi là “máu xanh.” Sau đó, người ta thường sử dụng “máu xanh” để mô tả các quý tộc châu Âu và giới thượng lưu – dẫn giải của Lục Hương tại haonhienchikhi.com)

Đương nhiên, đây đã là chuyện của rất nhiều năm trước, sau này thời thế thay đổi, khoa học kỹ thuật phát triển kéo theo nhiều ngành nghề mới phát triển, các ngành nghề xuất hiện dẫn đến việc nhiều tầng lớp quý tộc mới xuất hiện, nhiều quý tộc xưa đã bị bánh xe thời đại bỏ rơi, dần trở nên nghèo khó. Cho nên thu nhập và kinh phí hoạt động của trường ngày càng ít đi.

Để tránh việc trường học phải đóng cửa, ban giám hiệu bắt đầu hạ thấp chỉ tiêu, tìm kiếm một con đường ra mới. Đầu tiên họ tuyển những con em nhà giàu có bình thường, sau đó cùng với sự phát triển của xã hội, Chính phủ đã xếp loại các học viện. Để không làm cho thứ hạng quá khó coi. Nhà trường cần tăng tỷ lệ học sinh học đại học (được trúng tuyển thông qua kỳ thi đại học, không phải thông qua tiền), thế là bắt đầu tuyển sinh các học sinh nhập học theo chế độ đặc biệt.

Do những vấn đề lịch sử còn sót lại, trong trường vẫn tồn tại mâu thuẫn giai cấp. Những học sinh có nguồn gốc quý tộc Lam Huyết nghĩ rằng họ mới là chủ nhân thực sự của ngôi trường này. Họ gọi những đứa trẻ nhà giàu bình dân là đám con nhà giàu mới nổi, coi họ chỉ là khách đến nhà mình và nghĩ rằng họ phải thấp kém hơn mình. Đám học sinh này tự đề cao thân phận của mình, thái độ vô cùng kiêu ngạo. Con cái nhà giàu có bình thường lại cho rằng nhóm người này chỉ là một đám nghèo túng với cái chức tước rỗng tuếch, làm gì có vốn liếng để kiêu ngạo? Mấy người này có thể mua một chiếc xe hơi hay một ngôi nhà sang trọng không?

Những năm gần đây hai bên vẫn luôn âm thầm đấu tranh ngày càng gay gắt, nghiêm trọng đến mức các học sinh đặc tuyển trở thành bia đỡ đạn. Ai muốn đứng về phe này thì sẽ bị phe còn lại ngứa mắt. Nếu giữ thái độ trung lập thì có thể sẽ bị cả hai bên ức hiếp. Những người bị ép bởi một tầng giai cấp nhưng không thể chống trả đương nhiên sẽ coi những học sinh được tuyển sinh đặc biệt là nơi trút giận, vì vậy học sinh đặc tuyển càng lâm vào tình thế khó khăn hơn.

Trên sân tennis đang rất náo nhiệt. Gia tộc Kim Diệu và Kim Ngọc là một trong số rất ít những quý tộc xưa đã theo kịp được guồng quay vĩ đại của thời đại. Họ là một gia tộc quý tộc danh môn chân chính, giàu có và có uy tín. Họ nắm vị trí đứng đầu trong trường, có thế lực rất cao ở đây, có thể nói rằng không có ai dám chống lại họ.

Kim Diệu có thói quen tập thể dục trong giờ nghỉ trưa, thường là ở trên sân tennis hoặc trường đua ngựa, vì vậy buổi trưa sẽ có rất nhiều học sinh tập trung ở đây.

Minh Thù hùng hổ đi tới, khi nhìn thấy sân quần vợt sang trọng dường như có thể tổ chức một trận đấu quần vợt đẳng cấp thế giới ở đây, cô ta lập tức cảm thấy sợ hãi. Hàng ghế khán giả xung quanh chật ních học sinh, mấy cô gái đội cổ vũ với vòng eo thon thả chẳng khác gì mấy cô gái săn đuổi thần tượng, đang si mê nhìn trận đấu trong sân. Nếu cô ta dám xông lên thì lập tức sẽ lọt vào tầm mắt của đám đông.

Cô ta hít một hơi thật sâu, giơ tay lấy miếng ngọc bội trên cổ ra. Đoàn đội của cô ta đã dám thiết kế kịch bản cho cô làm lọ lem trong bộ phim thần tượng trường học thì tất nhiên cũng phải tìm được một điểm xuất phát để bắt đầu kịch bản.

Từ thẻ thông tin nhân vật của hai anh em sinh đôi này có thể thấy được họ đã bị bắt cóc từ khi còn nhỏ, sau đó được một gia đình ba người đi lên núi ngắm cảnh giải cứu. Trong gia đình ba người này tình cờ lại có một cô bé. Cô gái nhỏ đã nhặt được một món đồ Kim Diệu đeo trên người từ nhỏ đánh rơi rồi quên không trả lại.

Đoàn đội của cô ta dùng tiền để mua cái ngọc bội này từ ekip chương trình, giúp Minh Thù có một lý do để không bị cặp song sinh này chơi chết. Cô ta có thân phận là ân nhân cứu mạng, dù cặp song sinh có tàn ác đến đâu thì cũng không ra tay với cô ta. Hơn nữa còn có thể cho cô ta có rất nhiều không gian phát huy.

Minh Thù cầm ngọc bội đeo giữa xương quai xanh, trong lòng thấy can đảm hơn. Cô ta thử đánh cược một lần, cược thắng là có thể sẽ có fans hâm mộ, có độ nổi tiếng, còn nếu không đánh cược thì chẳng có cái gì đã die rồi!

Kim Diệu đang chơi bóng với người ta ở trên sân, trông anh ta rất chói mắt, bắp tay lộ ra ngoài với đường cong tạo cảm giác như muốn bùng nổ, lúc vung tay cơ bắp đang thả lỏng lập tức căng lại, mồ hôi túa ra. Nhưng từ phong cách thi đấu có thể nhìn ra tính cách của anh ta, độc đoán, thô lỗ, đối thủ của anh ta đã nhanh chóng phải cầm vợt bằng cả hai tay, phải đỡ trúng bóng mới không bị quả bóng lao mạnh tới đập vào người.

Nếu bị quả bóng bay với tốc độ như thế vào người thì có khả năng sẽ bị gãy xương.

Nhưng trong những tình huống bình thường thì những người càng dễ gặp nguy hiểm hơn đối thủ của Kim Diệu chính là những người nhặt bóng ngay tại chỗ.

Kim Diệu thích chơi quần vợt, nhưng anh ta cũng mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, không thể nhìn thấy bóng lăn trên sân, nhìn thấy là chướng mắt, vì vậy trong lúc họ chơi phải có người đi ra nhặt bóng.

Loại công việc này về cơ bản đều do những học sinh đặc tuyển phụ trách. Hai người nhặt bóng đứng ở góc phía sau hai tuyển thủ, chờ để nhặt bóng bất cứ lúc nào.

“Vút!” Vợt của đối phương đột ngột bị hất văng ra, tình cờ bay trúng vào người nhặt bóng ở phía sau anh ta, đánh thẳng vào mũi, người kia lập tức chảy máu mũi ngã xuống đất.

“Bịch!” Đối phương không bắt được bóng của Kim Diệu, quả bóng lại đập vào người nam sinh nhặt bóng mà cậu ta không thể né kịp.

Thấy Kim Diệu phớt lờ người nhặt bóng đang bị thương, lại tiếp tục thi đấu khiến khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp không thể nhìn nổi nữa. Minh Thù vội vàng chạy ra ngoài.

“Dừng lại!” Cô ta hét lên.

Mọi người ở hiện trường đều nhìn về phía này, như thể vừa được ánh đèn sân khấu chiếu sáng.

Ở cửa ra vào, Minh Thù xuất hiện như một nữ chính lọ lem dũng cảm mang lòng chính nghĩa. Cô ta chạy đến chỗ nam sinh bị thương kia rồi nói với vẻ tức giận.

“Vì ham muốn của bản thân mà chà đạp người khác, chẳng lẽ mạng của người khác không phải là mạng sao? Họ còn có ba mẹ, nếu ba mẹ họ nhìn thấy dáng vẻ của họ thế này thì sẽ đau đớn biết nhường nào?” Ánh mắt Minh Thù sáng rực, giọng nói vang vọng có lực, đồng thời cố gắng thẳng cổ, dáng vẻ rất quật cường.

Cả sân tennis im lặng mất một thoáng, đám học sinh kinh ngạc đến thừ cả người, tất cả đều dùng ánh mắt sững sờ không thể tin nổi nhìn Minh Thù. Cô gái đột ngột xuất hiện này là ai vậy? Điên rồi à!

“A a a a a không hổ là người tôi hâm mộ, quá tuyệt vời!”

“Like, Minh Thù rất có tinh thần trọng nghĩa. Những người như Kim Diệu thực sự quá ngứa mắt. Họ không coi người ta là con người. Nếu không phải biết đầu thai vào nhà quyền thế thì anh ta đã bị đánh chết từ lâu rồi.” ( truyện trên app T Y T )

“Ừmmm... Tại sao lúc trước lại không vào toilet cứu cô gái kia?”

“Chắc là bị cô gái kia trong hội học sinh nói nên nổi cơn giận chăng?”

“Có vẻ hơi nguy hiểm đấy, đáng sợ quá!”

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp không biết Minh Thù nhìn Kim Diệu bước từng bước đến gần mình khiến thân thể cô ta căng thẳng thế nào, trong đầu vang vọng câu nói: “Mau, mau nhìn ngọc bội trên cổ tôi đi!”

Kim Diệu ngạo nghễ nhìn Minh Thù mấy giây, nhìn về phía người được cô ta bảo vệ sau lưng đang có vẻ mặt kinh hoàng: “Đám học sinh đặc tuyển muốn lật trời đấy à?”

“Không... tôi không biết cô ấy! Kim Diệu, không phải việc của tôi, tôi chưa bao giờ gặp cô ta!” Nam sinh kia lập tức nói.

“Thấy tôi đưa quá ít tiền à?” Kim Diệu chế nhạo. Anh ta có trả lương cho vị trí đi nhặt bóng này, dù sao thì công việc nguy hiểm như vậy anh ta cũng nên trả tiền thuốc men chứ?

“Anh còn dùng tiền sỉ nhục người khác nữa! Chẳng lẽ tất cả thương tổn đều có thể chữa trị được sao? Công việc này vốn đã không hợp lý rồi. Sao có thể bắt người ta đi nhặt bóng trên sân trong lúc đang thi đấu chứ? Trả lương rồi thì ghê gớm lắm sao? Trong trường học này chỉ có học sinh đặc tuyển mới làm công việc này thôi, bởi vì không ai dám từ chối! Bây giờ cậu ấy đã bị thương mà anh vẫn bỏ qua tiếp tục chơi tiếp. Quá máu lạnh, quá quá đáng! Anh thì có gì đặc biệt hơn người.” Cảm giác áp chế mà Kim Diệu mang lại cho người ta quá mạnh, giọng nói của Minh Thù đã run lên vì sợ hãi, nhưng bây giờ cô ta cũng chỉ có thể kiên trì nói cho xong kịch bản đoàn đội đưa.

“Này cậu, cậu đừng nói nữa!” Nam sinh ở phía sau tuyệt vọng nói ra tiếng. Thật ra bình thường cũng không nguy hiểm như vậy, nhưng vì hôm nay nắng chói mắt quá cậu ta quên không đeo kính râm nên khi nãy mới không nhìn thấy bóng, cũng không tránh được.

Kim Diệu bật cười, nhưng nhiệt độ xung quanh lại giảm xuống: “Xem ra, học sinh đặc tuyển cuối cùng cũng muốn quật khởi rồi à? Cứng rắn lắm. Được, vậy để tôi cho cô hai lựa chọn. Một là chỉ cần cô có thể bắt được một quả bóng thì tôi sẽ không so đo việc lần này cô vô lễ với tôi. Hai là cô phải quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với tôi.”

A a a a sự việc không phát triển theo kịch bản của đám đoàn đội vô dụng kia rồi! Ông chủ vô dụng ngoại trừ tiền ra thì chẳng còn tác dụng gì hết! Thực ra trong lòng Minh Thù đã muốn quỳ xuống cầu xin Kim Diệu tha cho mình rồi, nhưng bây giờ cô ta đã cưỡi lên lưng hổ, không thể quỳ xuống cầu xin tha thứ dưới cái nhìn của bao nhiêu khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp được.

Vì vậy cô ta cắn răng gật đầu, sau đó giơ tay lên sờ vào ngọc bội trên cổ. Mau, mau nhìn đi, ngọc bội này!

Quả nhiên, Kim Diệu đã vô tình nhìn thấy ngọc bội trên cổ cô ta, sau đó đồng tử lập tức co rút lại, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt nhìn Minh Thù lập tức trở nên nguy hiểm.

Hóa ra là cô ta. Khi đó anh ta và anh trai cùng bị bắt cóc, có một gia đình ba người vô tình xông vào cứu họ ra, sau đó rất biết cách ăn vạ, lấy danh nghĩa cứu mạng phải được đền ơn, tham lam đòi hỏi bọn họ không khác gì đám ăn cướp. Sau khi trở về nhà họ Kim anh ta mới phát hiện đã bị mất ngọc bội, sai người đi tìm nhưng vẫn không thấy. Khi đến gặp gia đình ba người kia hỏi thử thì họ cũng khăng khăng nói là không nhìn thấy, cuối cùng thực sự không tìm được đồ về, chỉ có thể bỏ qua.

Dù đám người này có lòng tham như đám cắp vặt cùng không quan trọng, nhưng chỉ có thứ này là không thể tha thứ được!

Khi đoàn đội mua thẻ nhân vật từ ekip chương trình thì trong đó cũng không miêu tả rõ ràng từng tình tiết, vụ bắt cóc cũng chỉ được nhắc tới vỏn vẹn bằng một câu ngắn gọn: “Hai anh em sinh đôi bị bắt cóc khi còn nhỏ, có một gia đình ba người đi lên núi ngắm cảnh mùa xuân cứu được, Kim Diệu đánh mất ngọc bội gia truyền bà nội tặng cho.”

Trong lòng Minh Thù giật mình sợ hãi, toàn thân nổi da gà, mặt tái mét đi, cả người lạnh toát, máy móc cầm vợt bước về vị trí của mình.

...

Khi Tống Sư Yểu đến sân quần vợt thì trong sân đang im lặng đến lạ lùng, ở đây có rất nhiều người nhưng lại không có một âm thanh nào, chỉ có tiếng bóng tennis đập mạnh xuống đất vang ra tiếng.

Tống Sư Yểu nhanh chóng bước tới, đẩy đội cổ vũ đang che khuất tầm nhìn của mình ra, nhìn thấy Minh Thù bị đánh thương tích khắp người, chỗ chân để trần bên ngoài váy có vô số vết thương chằng chịt giống như bị những quả bóng cọ xát mạnh tạo thành. Khuôn mặt của cô ta bầm tím sưng đỏ, loạng choạng đứng dậy từ trên mặt đất. Miệng chảy máu, răng lợi chắc chắn đã bị tổn thương rất nặng, toàn bộ khuôn mặt đều là máu và nước mắt đan xen, nhìn rất thảm.

“Còn chưa xin tha à?” Kim Diệu nheo mắt, vươn tay ra. Bàn tay thon dài khỏe mạnh, có thể nắm chặt lấy bàn tay của nữ sinh bằng một tay, là một bàn tay rất có lực của nam sinh. Nhưng trên bàn tay đó đã nhanh chóng có thêm một quả bóng tennis được người nhặt bóng cung kính đặt vào.

Nước mắt Minh Thù càng chảy nhiều hơn, cô ta muốn xin tha, cô ta thực sự muốn xin tha, nhưng chỉ cần quỳ xuống thì sự nghiệp thần tượng của cô ta sẽ lập tức kết thúc, vì vậy cô ta không thể xin tha được, đánh chết cũng không thể xin tha, hu hu hu hu…

Kim Diệu cười khẩy, ném quả bóng lên không trung, dùng sức đập thật mạnh vào bóng, đánh bóng về phía Minh Thù. Xương cốt đã cứng vậy thì đánh gãy thôi.

Minh Thù hoàn toàn không thể động đậy nữa, cô ta giơ tay chặn trước người, tuyệt vọng nhắm mắt lại. Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp hoàn toàn không dám xem tiếp, hình ảnh này quá tàn nhẫn, màn hình của khán giả chưa đủ tuổi đã bị hệ thống tự động làm mờ.

“Bịch!”

Quả bóng tennis màu vàng và chiếc rổ đựng bóng va vào nhau trong không khí, một nửa số quả bóng tennis trong rổ lần lượt bay ra ngoài.

Minh Thù mở mắt ra, đôi mắt đẫm lệ phản chiếu rổ bóng bay trên không cách đó không xa và những quả bóng nhỏ bay tung bay như những cánh hoa ở bốn phía.

Dường như cảm nhận được điều gì đó, cô ta quay đầu nhìn về hướng chiếc giỏ đang bay, dưới ánh nắng chói chang, cô gái thu chân lại, vừa duyên dáng yêu kiều lại ngầu không thể tả xiết.

Minh Thù chết lặng, nước mắt tuôn rơi trên má, tim đập thình thịch.

“A a a a a a a a a a!!”

“A a a a a a a a a a!”

“Shit shit shit! Cool ngầu chết người!”

“A a a a a a a a a a a a”

“A a a a a a a a a a Tống Sư Yểu giết mị đi!”

Trong phòng phát sóng trực tiếp, những bình luận la hét điên cuồng chạy khắp màn hình.

Khi hai người thật trong thế giới ảo ở gần nhau trong một khoảng cách nhất định thì các phòng phát sóng trực tiếp tương ứng của họ sẽ nhập vào làm một, chia sẻ lượng khán giả của nhau và góc nhìn phát sóng trực tiếp sẽ trở nên rộng hơn.

Tất cả khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều nhìn thấy trong khoảnh khắc Kim Diệu vung vợt đánh bóng, Tống Sư đã Yểu tung ra cú đá phản ứng nhanh gọn như thế nào, chân cô đá vào rổ tennis bên cạnh khiến những quả bóng bên trong bay ra ngoài, đập dội lại quả bóng tennis được đánh ra trước đó.

Dưới ánh mặt trời, trông cô như tỏa ánh hào quang.

Cả hiện trường im lặng mất chốc lát, cuối cùng mọi người cũng có phản ứng, ánh mắt đều nhìn về lối vào của sân bóng, nhìn thấy là Tống Sư Yểu, bọn họ lập tức xì xào bàn tán.

“Là Tống Sư Yểu!”

“Lẽ nào cô ấy lại muốn xen vào việc của người khác à?”

“Cô ấy chỉ là một vị khách của trường chúng ta thôi, làm gì có tư cách quản việc trong trường?”

“Nếu Kim Diệu đánh cô ấy thì sẽ sao đây?”

“Xong đời rồi, cho dù có là thành viên của đội Olympic thì cũng không thể đánh bại nhà họ Kim có gia thế khủng bố được đâu.”

TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp