Sau Khi Xuyên Không Tôi Vẫn Là Người Thay Thế

Chương 84: "Ta sẽ không khóc nữa"


2 năm

trướctiếp

"Cái gì?!" Thiên Thiên trừng mắt, tay chân chợt bủn rủn.

Y từ trên ghế đứng phắt dậy, hai bước thành một đi tới chỗ ám vệ đang quỳ, nắm lấy cổ áo hắn.

"Ngươi vừa nói cái gì?!!"

Ám vệ ngày hôm qua từ chỗ Bồ Đề thôn gấp rút trở về báo hung tin, bây giờ đang quỳ trong chính điện vắng vẻ, cuối đầu đối diện với Thiên Thiên.

"Quốc sư, ngươi bình tĩnh một chút." Âu Dương Mặc kéo tay y, nhẹ giọng nói.

Thiên Thiên ngơ ngẩn cả người, giống như mất hết sức lực, cánh tay phát run.

Y lẩm bẩm: "Tiểu Phi Tử sao có thể mù... Không thể nào. Đều là hồ ngôn loạn ngữ!"

Âu Dương Mặc cau mày lo lắng, hỏi ám vệ: "Những gì khanh nói, đều là sự thật?"

Ám vệ cúi đầu cung kính: "Vâng. Là thuộc hạ không bảo hộ công tử chu toàn, mong bệ hạ trách phạt."

Lúc trở về đi rất gấp gáp, hắn thậm chí không khoác áo ngoài, vì thế máu thấm ra từ vết thương chưa lành có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Âu Dương Mặc im lặng hồi lâu, một tay vẫn ghì chặt vai Thiên Thiên, để ngăn y kích động.

Thở dài, hắn nói: "Không phải lỗi của khanh, lui xuống dưỡng thương đi."

"Vâng." Ám vệ được cho phép, hành lễ một cái rồi lui ra.

Lúc bấy giờ, Âu Dương Mặc mới nhìn Thiên Thiên, y vẫn đang thất thần.

Trong lòng phiền muộn, hắn gọi: "Quốc sư, Quốc sư."

Thiên Thiên nâng mắt nhìn.

Âu Dương Mặc lại nói: "Chuyện đã đến nước này rồi, cho dù không biết là thật hay giả, cũng nên báo cho Âu Dương Kỳ một tiếng."

Thiên Thiên vẫn nhìn hắn, lúc sau mới cụp mắt, giọng nói nhẹ như gió thoảng: "... Ta không muốn."

Âu Dương Mặc kiên nhẫn dỗ dành: "Hơn hai tháng qua trẫm đã cắt đứt tin tình báo của đệ ấy, quãng thời gian dằn vặt dài như thế, khanh vẫn chưa nguôi giận sao?"

Thiên Thiên im lặng.

Nguôi giận? Hiện tại trong lòng y nào có thừa tâm tư để mà giận dỗi.

Diệp Nhược Phi trúng kịch độc, hai mắt mất đi, hỏi y làm sao yên tâm, làm sao có thời gian phân tâm để nghĩ về Âu Dương Kỳ đây.

Âu Dương Mặc nhìn y, bàn tay nhẹ vuốt lưng thuận khí, dạo này tính tình Quốc sư có chút tệ, rất hay nổi nóng, hoàng đế bệ hạ mỗi ngày đều phải đề phòng bị mắng, đặc biệt là khi nhắc tới hoàng đệ của mình.

Nhưng mà Âu Dương Kỳ dù sao cũng là đệ đệ của mình, hắn không thể cứ để mặc người chịu dày vò như vậy.

Vì thế, chỉ có thể thuyết phục Thiên Thiên: "Diệp công tử biết đâu vẫn còn tình cảm với Âu Dương Kỳ, trẫm triệu đệ ấy vào cung bàn bạc chuyện này có được không?"

Hỏi như vậy, chủ yếu là lo lắng Quốc sư nhìn thấy Âu Dương Kỳ sẽ không nhịn được muốn động khẩu mắng người.

Thiên Thiên liếc qua một cái, suy nghĩ đến tình trạng Diệp Nhược Phi hiện tại không nên làm lỡ thời gian, mặc dù y muốn tự mình đi, nhưng mà....

Thở dài, hơn hai tháng, chung quy lại cũng nên để cả hai giải quyết thỏa đáng đi.

Âu Dương Mặc thấy y vẫn không lên tiếng, đang chuẩn bị vắt hết tâm tư để nói thì chợt nghe một câu.

"Triệu đi."



Hắn hơi ngạc nhiên nhìn lại.

Thiên Thiên nói: "Có thể để vương gia đi, thế nhưng nếu Tiểu Phi Tử không muốn, ta sẽ đuổi người."

Âu Dương Mặc nghe vậy thở phào, sắc mặt giãn ra, cười nói: "Được."

Sau đó, hắn gọi đến hai ám vệ, lệnh cho một người đi đến Thanh Dương Thành báo tin, người còn lại thì âm thầm điều tra những kẻ lạ mặt đã tấn công Diệp Nhược Phi lúc trước.

Vì thế, buổi chiều hôm đó, khi viên tổng quản vừa làm xong việc của mình, đang chuẩn bị đi xem xét những thuộc hạ khác thì đã thấy bóng dáng ám vệ mặc y phục của hoàng cung ngồi xổm trên mái nhà.

Ông lên tiếng: "Vị huynh đệ này, bệ hạ có chuyện cần báo sao?"

Ám vệ từ trên cao nhảy xuống, chắp tay nói: "Đúng là vậy. Bệ hạ có lệnh, triệu vương gia vào cung ngay hôm nay."

Viên tổng quản đầu tiên là ngạc nhiên vì người hôm nay tới không phải là ám vệ thân tín của hoàng đế, sau đó chính là vế phía sau.

"Vào cung ngay hôm nay?" Ông hỏi.

Ám vệ gật đầu.

"Thế nhưng bây giờ vương gia đang nghỉ ngơi rồi." Ông nói.

Khó khăn lắm Âu Dương Kỳ mới có một giấc ngủ sâu, nếu bây giờ mà đánh thức người thì không khỏi có hơi vô lương tâm.

Ám vệ trong mắt hiện vẻ xoắn xuýt: "Vậy phải làm thế nào?"

Viên tổng quản suy nghĩ một hồi, nói: "Nếu như là chuyện không quan trọng thì xin hãy nói với bệ hạ, vương gia ngày mai sẽ diện kiến."

Ám vệ nghe vậy, cảm thấy cũng có lý, huống chi bệ hạ cũng không nói là có chuyện gì.

Thế nhưng chưa kịp quay đi, khóe mắt đã trông thấy một người đang đi tới.

Hắn vội chắp tay khom người: "Tham kiến vương gia."

Âu Dương Kỳ y phục đen tuyền chậm rãi đến, gật đầu với hắn một cái.

Viên tổng quản kinh ngạc: "Vương gia? Sao ngài không nghỉ thêm một chút?"

Quần thâm dưới mắt Âu Dương Kỳ đã có phần nghiêm trọng, khiến cho đôi mắt sâu trở nên mỏi mệt, thế nhưng y vẫn không thể ngủ được. Cứ mỗi lần chợp mắt, trong đầu sẽ không tự chủ được tái hiện khung cảnh bản thân đẩy ngã Diệp Nhược Phi, nhẫn tâm tổn thương hắn, ba lần bảy lượt bỏ ngoài tai lời kêu la tuyệt vọng.

Đã bao lần y muốn lao tới gϊếŧ chết mình trong mơ kia, thế nhưng y không thể. Giấc mơ đó chính là để nhắc nhở bản thân, rằng y còn nợ Diệp Nhược Phi một lần chuộc lỗi.

Âu Dương Kỳ cụp mắt không trả lời, chỉ nói: "Không cần chuẩn bị xe, một con ngựa là được. Bổn vương đi ngay bây giờ."

"Vương gia!" Viên tổng quản lo lắng, "Sức khỏe của ngài không ổn, có thể hoãn lại mà!"

Âu Dương Kỳ phất tay, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xám xịt: "Đợi đến khi Diệp Nhược Phi trở về, hắn sẽ chữa cho ta."

Viên tổng quản hé môi, cuối cùng không nói nữa, xoay người đi chuẩn bị.

---oOo---oOo---

Trời ban đêm đổ xuống cơn mưa bất chợt, không khí bốc lên mùi đất ẩm ướt, những cơn gió mát mẻ thổi qua làm lòng người khoan khoái. Trong căn nhà nhỏ lộp bộp dột nước, Đoạn gia xắn ống tay áo bê chỗ thảo dược khô đặt sang một chỗ khác, Diệp Nhược Phi vẫn như cũ thất thần ngồi trên giường.

Ngày hôm qua, sau khi hắn tỉnh lại Đoạn gia đã nghiêm khắc bảo rằng từ nay cho tới khi chữa khỏi mắt tuyệt đối không được khóc, cho dù trong lòng có đau khổ bao nhiêu cũng phải cố mà kiềm. Bởi vì một khi hắn khóc, sẽ khóc ra máu, không tốt cho sức khỏe.

Diệp Nhược Phi chỉ cười nhạt: "Ta sẽ không khóc nữa."



Con người một khi đã chạm đến tận cùng đau đớn, tất nhiên sẽ chai lì.

Cả hai đời hắn đã mất rất nhiều nước mắt, bây giờ hắn không muốn phung phí chúng nữa.

Đoạn gia sắp xếp xong xuôi hết thảy, mới dùng số gạo lão bá cho nấu lên một nồi cháo nhỏ, lúc sau mới dọn ra bàn.

Mùi thơm nghi ngút tỏa ra căn nhà ấm áp.

Diệp Nhược Phi nghiêng đầu, lắng tai nghe tiếng mưa rơi ngoài hiên, từng giọt từng giọt tí tách trên mái nhà, đột nhiên có một cảm giác trống rỗng khó diễn tả.

Từ khi hắn bỏ đi, đếm sơ qua cũng đã gần một trăm ngày.

Không biết mọi người như thế nào rồi, công việc sau chiến tranh nhiều như thế chắc cũng đã xong cả rồi đi.

Đột nhiên thèm chút thịt kho của ngự thiện phòng.

Cây tử đằng ở vương phủ chắc cũng đã đơm hoa rồi.

Dược phòng hẳn là đã đóng bụi.

Dược điền không biết có ai chăm sóc hay không.

Còn có những người bạn thị vệ đã từng cùng nhau vào sinh ra tử.

Không biết vương gia....

Diệp Nhược Phi lắc đầu, mái tóc dài rũ xuống che khuất nửa khuôn mặt. Hắn thở ra một hơi, quả nhiên trời mưa rất dễ khiến người ta suy nghĩ lan man.

Đoạn gia nhìn sang, thấy hắn lại thất thần, chỉ bất đắc dĩ nghĩ, đứa nhỏ này số mệnh cũng thật đáng thương.

"Ăn cơm thôi." Lão gọi.

Diệp Nhược Phi hồi thần, từ trên giường mò mẫm leo xuống. Đoạn gia bước tới đỡ hắn ngồi vào bàn.

"Không ngờ một lão già như ta lại phải dìu dắt một thanh niên trẻ tuổi." Lão nghĩ.

"Muỗng này, chén ở đây, ngươi hạ tay xuống là múc được rồi. Cẩn thận nóng."

Cầm tay chỉ chỗ cho Diệp Nhược Phi xong, lão quay về ghế của mình, vừa ăn vừa trông chừng hắn.

Bên ngoài mưa vẫn rả rích, trong nhà đốt lư hương an thần, ấm áp dễ chịu.

Hiếm khi Diệp Nhược Phi im lặng không nói gì, Đoạn gia không hiểu sao cảm thấy hơi gượng gạo.

Rõ ràng là mang người về trị thương, vậy mà hắn ở đây mới có mấy tháng lại bị thương nặng hơn rồi.

Thở dài, lão nói: "Tình trạng của ngươi như thế này, bệ hạ sẽ sớm biết tin thôi."

Nghe thấy, Diệp Nhược Phi ngẩng đầu, xác định hướng thanh âm phát ra mà nhìn tới, cất giọng nhàn nhạt: "Bệ hạ biết cũng được gì đâu, người lại không phải thần y."

Hắn đã chuẩn bị tinh thần từ nay đến hết đời sẽ mang đôi mắt mù này mà sống, cho nên sẽ không trông mong điều gì.

Hay là nói, hắn không dám trông mong nữa.

Hy vọng nhiều, thì thất vọng cũng nhiều thôi.

Đoạn gia nhìn hắn, nói: "Loại độc mà ngươi trúng phải không phải không giải được, chỉ là phương pháp có chút khó khăn. Ngươi phải lạc quan lên có biết không?"

Diệp Nhược Phi chỉ cười không nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp