Sau Khi Xuyên Không Tôi Vẫn Là Người Thay Thế

Chương 76: "Cứ gọi ta là Đoạn gia"


2 năm

trướctiếp

Diệp Nhược Phi bị ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào làm cho tỉnh lại, khi ý thức phục hồi, cảm giác đầu tiên của hắn chính là đau.

Cánh tay phải nặng nề không cử động được, nửa bên mặt đau rát, sau gáy nhức nhói khó chịu, còn có địa phương không tiện trình bày kia hình như cũng đang sưng lên.

Cả người đều vô lực.

Bên chóp mũi quẩn quanh mùi hương thảo dược nhàn nhạt, tiếng chày giã cối cộc cộc ở gần đó, tiếng nói chuyện của rất nhiều người từ xa vọng lại, chính là những âm thanh rất đỗi bình dị cùng yên ả. Diệp Nhược Phi vẫn chưa mở mắt, thay vào đó dùng thính giác để cảm nhận hoàn cảnh xung quanh.

Trước khi ngất xỉu hắn chỉ mơ hồ cảm giác được có người đến gần, chắc là người nọ trông thấy mình đang hôn mê cho nên cứu về, còn nơi này thì hẳn là một thôn làng nào đó. Diệp Nhược Phi nghe thấy khẩu âm của những người này rất quen tai, thế nhưng trong lúc nhất thời hắn không thể nhớ ra được.

Lắng nghe thêm một lúc, đột nhiên ở bên cạnh truyền tới tiếng động mở cửa, sau đó là tiếng bước chân chậm chạp tới gần, chắc là chủ nhân của nơi này trở về.

Mà cũng theo hành động mở cửa đó, dòng không khí lạnh ở bên ngoài liền lập tức tràn vào, gió lớn thổi qua thân thể khiến Diệp Nhược Phi nổi lên một tầng da gà, ngay lập tức theo bản năng muốn co người lại.

Thế nhưng hắn còn chưa kịp nghiên qua thì đã cảm nhận được một đôi tay chạm vào mình, lật hắn nằm thẳng lại, đồng thời một giọng nói già nua cũng vang lên ngay phía sau: "Nhóc con đừng có mà lăn loạn, khổ thân lão già này lại phải canh chừng ngươi."

Giọng nói này cũng đặc biệt quen tai, Diệp Nhược Phi không khỏi khựng lại một chút để cố nhớ, chỉ nghe người nọ nói tiếp: "Nếu tỉnh rồi thì mở mắt ra đi, còn muốn ngủ nướng đến bao giờ?"

Trán Diệp Nhược Phi chảy xuống vài dòng hắc tuyến, bị phát hiện đang giả vờ ngủ kỳ thực cũng rất xấu hổ.

Vì thế, hắn mở mắt ra.

Sau khi mở mắt lại phải chậm rãi thích ứng với ánh sáng mới mẻ, cho nên phải mất một lúc hắn mới có thể nhìn rõ được nơi mình đang ở.

Một căn nhà gỗ lợp ngói hơi cũ nát, cửa chính đóng chặt để cản gió lạnh bên ngoài, chỉ có cửa sổ mở ra thoáng khí, gian sau và gian trước được ngăn cách bằng một tấm màn mỏng, trên tường treo vài cái kệ dài xếp đầy chai lọ cùng bọc giấy. Mà nơi hắn đang nằm bây giờ là một cái giường nhỏ chỉ đủ cho một người, bên dưới lót chiếu tre, chăn mỏng gấp làm đôi đắp ngang trên bụng, bên cạnh là bàn trà, có một lư hương nhỏ xíu đang tỏa khói nghi ngút.

Nếu để ý kỹ một chút, còn có thể ngửi thấy được mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt của hoa tử đằng.

Sau khi quan sát bố cục nơi ở hết thảy, hắn mới nhìn tới chủ nhân căn nhà.

Lão nhân gia tầm khoảng năm mươi sáu mươi tuổi mặc áo vải thô sơ tối màu, đầu quấn củ tỏi, vẻ mặt thong dong đang ngồi bên bàn trà tỉ mỉ ghi chép. Thấy hắn nhìn qua, mới nhàn nhạt nâng mí mắt nhăn nheo, nói: "Bữa trước lão nạp thấy ngươi nằm bất tỉnh ở bìa rừng, thương tích đầy mình nên mang ngươi về chữa trị. Ngươi đã hôn mê hai ngày, nơi này là Bồ Đề thôn, ta chính là người trước đây từng chữa thương cho bằng hữu của ngươi."

Lão một hơi nói ra hết những thắc mắc trong đầu Diệp Nhược Phi khiến hắn có chút câm nín, bất đắc dĩ lại chẳng biết nói gì nữa, chỉ có thể ngồi đực ra đó nhìn lão lại cúi đầu loay hoay.

Mặc dù trông đối phương cũng đã lớn tuổi, nhưng mà ngoài ý muốn tinh thần và sức khỏe đều có vẻ rất tốt, thậm chí khi viết chữ còn không run tay hay nheo mắt, những bệnh mà đa số người già gặp phải hầu như lão chẳng bị gì.



Sau một hồi khi nhìn thấy người trước mặt đặt bút lông xuống rồi Diệp Nhược Phi mới hoàn hồn, liền cử động thân thể muốn ngồi dậy.

Khóe mắt lão nhân gia nhìn thấy, lập tức lên tiếng: "Này này coi chừng chút, tay phải của ngươi gãy rồi, chống một cái là đi luôn đấy."

Diệp Nhược Phi cũng đã sớm đoán được tay phải của mình đã gãy, không nói gì nhiều, nghe lời đổi sang dùng tay trái để chống, nâng cơ thể của mình lên. Chỉ là vừa mới ngồi dậy, sắc mặt hắn liền biến đổi.

"Sao thế?" Lão nhân gia nhìn hắn.

"......"

Diệp Nhược Phi trầm mặc, lại nghĩ, có lẽ là vết thương ở chỗ kia vẫn chưa được xử lí. Mà cũng phải thôi, ai mà biết được rằng hắn ngoài bị thương linh tinh trên người ra còn bị ở nơi như thế như thế nữa.

Nhất thời trong lòng túng quẫn không biết nói sao.

Lão nhân gia nhìn khuôn mặt hắn lúc trắng lúc đen, không khỏi hỏi: "Ngươi làm sao thế? Động vào vết thương nào à?"

"......" Động vào vết chí mạng rồi!

Diệp Nhược Phi trong lòng kêu gào nhưng bên ngoài lại im lặng, gian nan lắc đầu, đứng lên nói: "Xin hỏi phòng tắm ở đâu? Ta muốn đi tẩy rửa."

Lão nhân gia thấy hắn tỏ vẻ không sao thì cũng không nói gì nữa, chỉ tay về một hướng: "Ra ngoài cửa sau quẹo trái là tới."

Diệp Nhược Phi gật đầu: "Đa tạ."

Sau đó khập khiễng bước đi.

Lão nhân gia nhìn theo, vừa trông thấy tướng đi của hắn lông mày liền không nhịn được giật giật, ánh mắt cổ quái, sau đó đưa nắm tay lên miệng vờ ho khan một tiếng, quay đầu.

Diệp Nhược Phi theo chỉ dẫn rất nhanh tìm thấy phòng tắm, hắn vội vàng bước vào, hà hơi thở ra một làn khói trắng, từ từ dùng một tay cởi y phục.

Quần áo trước lúc ngất xỉu đã được thay ra, bây giờ trên người hắn chính là bộ quần áo giống với bộ lão nhân gia đang mặc, chỉ là trông mới hơn một chút.

Một tay bị gãy khiến cho hành động của hắn bị hạn chế không ít, mất một lúc lâu mới có thể cởi hết y phục trên người. Lại qua loa dùng khăn thấm ướt lau sơ những nơi không có vết thương, Diệp Nhược Phi không nhịn được đưa tay kiểm tra phía sau của mình, quả nhiên đã bị sưng lên, hình như còn hơi rách, lúc cử động thập phần khó chịu.

Hắn cụp mắt khẽ thở dài, trong lòng nặng nề không tả nổi.

Sau khi trải qua một trận hôn mê dài, kỳ thực cảm giác chán ghét trong lòng hắn đã phần nào phai nhạt, chỉ là hắn vẫn hhư cũ không dám nghĩ về những chuyện đó nữa. Hắn sợ mình không chịu nổi.



Đơn giản làm sạch chính mình xong, khoác lại y phục, Diệp Nhược Phi quyết định không để ý đến vết thương khó coi đó nữa, dù sao rồi nó cũng tự lành lại thôi, trước đây hắn toàn để như thế, cũng quen rồi.

Hắn không biết quyết định rời đi của mình là đúng hay sai, lần này hắn đã để cho cảm xúc làm chủ. Có lẽ sau khi phát hiện hắn mất tích sẽ có một khoảng thời gian rối loạn, nhưng mà chắc cũng không mất bao lâu để bình ổn, dù sao thì công việc phải làm sau chiến tranh cũng rất nhiều, sẽ chẳng có ai rảnh rỗi mà đi nhớ tới một nhân vật mờ nhạt như hắn.

Chỉ là không ngờ hắn vậy mà lại chạy đến Bồ Đề thôn, lại còn được lão đại phu lúc trước cứu giúp. Thật ra khi ngồi trên lưng ngựa trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ là phải đi đến nơi nào đó thật xa thật xa, cũng không để ý ngựa chạy đường nào. Nhưng mà thật ra Bồ Đề thôn cũng tốt, đủ xa, đủ quen thuộc để hắn có thể tìm một chỗ an cư.

Lúc trở về đến nơi lão nhân gia đang thu xếp kệ thuốc, hắn đi tới thì thấy trên bàn bày ra bốn năm chai lọ nhỏ xíu.

Lão nhân gia hơi ngập ngừng nhìn hắn, gãi gãi cái cằm lún phún râu, nói: "Cái kia... Đó là thuốc mỡ, giảm đau tiêu sưng đều rất tốt. Ta nghĩ có lẽ ngươi sẽ cần."

Diệp Nhược Phi không hiểu nghiêng đầu, một lúc sau mới đùng một cái hiểu ra, qua phắt lại nhìn đống thuốc kia.

Lão đại phu này, từ khi nào phát hiện ra rồi?!

Trong lúc nhất thời, không khí giữa hai người đột nhiên trở nên lúng túng không thôi. Lão nhân gia vốn chỉ là không ngờ bản thân vẫn để sót một vết thương như thế, cho nên muốn làm tròn trách nhiệm của đại phu, mới lựa ra mấy loại thuốc mỡ tốt tốt cho hắn.

Tiếc rằng Diệp Nhược Phi không biết điều này, khóe môi hắn mấp máy một hồi, mới ngập ngừng nói: "... Đa tạ."

Lão nhân gia phất tay: "Không có gì, ngươi có thể ở lại chỗ ta đến khi vết thương lành hoàn toàn. Dù sao ta cũng đang thiếu một chân sai vặt."

Diệp Nhược Phi đang định quay người đi thì nghe thấy câu đó, cũng chỉ hơi bất ngờ, cười nói: "Đa tạ."

Lão nhân gia nhăn mày: "Ngươi chỉ biết nói mỗi hai chữ đấy thôi à?"

Diệp Nhược Phi: "....."

Không thì nói cái gì bây giờ, người ta chỉ đang thể hiện phép lịch sự tối thiểu khi làm khách thôi mà.

Lão nhân gia thấy hắn cứ nói được câu lại im lặng thì không khỏi đau đầu, quyết định quay lại công việc sắp xếp kệ thuốc của mình.

Còn không quên quăng qua một câu cuối: "Ngươi là đệ đệ của Quốc sư, tên Diệp Nhược Phi phải không? Từ nay cứ gọi ta là Đoạn gia."

Sau đó không lên tiếng nữa.

Mà Diệp Nhược Phi nghe xong cũng không đáp lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp