Nụ Hôn Nồng Trong Bụi Mận Gai

Chương 5: Lớp học giáo dục tính cách


2 năm

trướctiếp

Ngay lúc thốt ra câu đó, Quý Huyền Tinh thật sự muốn đập chết chính mình.

Mình điên rồi sao? Mình đang nói đùa cái gì vậy?

Mặc dù lời nói đó là thật...

Nhưng mà! Aaaaa, đây là chuyện có thể nói ra một cách tùy tiện sao??!!!

Mình là ai, mình đang ở đâu, mình nên ở dưới gầm xe mới phải.

Anh đi đi, tạm biệt, coi như hôm nay chúng ta chưa từng gặp.

Chung Dập không khỏi bật cười khi nhìn cô gái trước mặt với gương mặt đang ửng hồng mà mắt thường cũng có thể nhìn ra được, ai không biết còn tưởng lời vừa rồi là anh nói.

Anh tùy tiện chuyển chủ đề, tránh cho cô gái nhỏ cảm thấy ngượng ngùng, anh nói rất tự nhiên: "Muốn ăn gì?"

Quý Huyền Tinh hắng giọng một cái, làm như không có chuyện gì xảy ra: "Đến phố ăn vặt."

Chung Dập hơi nhướng mày: "Đi thôi."

Gần khu đại học không thể thiếu nhất chính là phố ăn vặt, nửa tiếng sau trên bàn đã được bày ra bảy tám món ăn vặt các loại.

Bàn của mấy quán ăn như này được xếp thành hàng dài nối nhau ở bên ngoài, xung quanh là tiếng ồn ào và mùi khói lửa lởn vởn. Mặc dù nói là không bẩn nhưng Chung Dập ngồi ở đây rõ ràng là không hợp.

Hôm nay anh vừa họp xong, mặc một bộ vest và đi giày da rất chỉnh tề, rất nhiều học sinh xung quanh đều nhìn qua anh. Anh ung dung cởi cà vạt bằng một tay, cởi áo vest và đặt nó sang một bên. Anh còn cởi hai cúc áo sơ mi đen mặc bên trong từ trên xuống, đồng thời tháo khuy tay áo và vén bừa lên.

Các động tác hết sức uyển chuyển, làm cho khí thế của một trưởng ban cao cấp cũng giảm đi rất nhiều. Hơn nữa, từ trước đến giờ anh luôn tỏ ra là người điềm đạm và khiêm tốn, thế mà trong nháy mắt đã có cảm giác non nớt như thiếu niên, nếu nói anh là sinh viên đại học đang tìm việc thì cũng có người tin.

Chung Dập nhìn đồ ăn trên bàn, hất cằm về phía cô: "Nhiều thế này ăn hết không?"

Một tay anh chống lên thành ghế, nhìn tổng thể anh như có chút thả lỏng lười biếng, động tác này của anh làm xương quai xanh dưới lớp áo thoát ẩn thoắt hiện, dưới ánh đèn mờ mịt nhìn như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp.

Quý Huyền Tinh ngây người một hồi, nhìn theo đường nét uyển chuyển một cách không kiểm soát, cuối cùng lại đột ngột ngừng lại, khiến trong lòng có chút ngứa ngáy.

Cô mở to hai mắt không để lại chút dấu vết nào, cười tươi nhìn về phía anh: "Anh cũng ăn đi."

Chung Dập chưa bao giờ ăn mấy đồ trẻ con như thế này, nhưng anh vẫn ăn một chút vì tính lịch sự đã được dạy dỗ của mình, không để người khác cảm thấy xấu hổ và thất vọng khi bị từ chối.

Phía sau anh là khói bếp của quán bán hàng, trước mặt là đủ thứ đồ ăn vặt cô đã mua, trong mắt Quý Huyền Tinh lóe lên vẻ dịu dàng mà chính cô cũng không biết, cô cảm giác như mình đã thu hết khói lửa nhân gian vào trong tầm mắt.

Con ngươi của Quý Huyền Tinh hơi sáng lên, cầm sushi bên cạnh đưa tới trước mặt anh: "Cái này ngon lắm, anh thử xem."

Chung Dập vô thức cầm một cái ngoài cùng bên trái bỏ vào miệng. Trong vòng vài giây, có tiếng ho bị kìm nén, sắc mặt anh thì vẫn bình tĩnh.

Vẻ mặt Quý Huyền Tinh ngập tràn ý cười tinh quái vì trò đùa của mình đã thành công, cô vừa cười vừa gọi ông chủ mang cho chai nước: "Anh biết không, anh có một thói quen, cho dù là làm gì thì cũng thích chọn ngoài cùng bên trái. Cũng may không có ai thù ghét anh, nếu không người ta chắc chắn sẽ hại anh bằng cách này."

Mù tạt xông lên làm mũi anh ê ẩm, uống nước cũng không có tác dụng. Anh lại ho nhẹ hai lần, liếc xéo Quý Huyền Tinh với ánh mắt có chút bất lực.

Một vài giây sau, anh cố nén sự cay nồng kia, hắng giọng gọi: "Ông chủ, thêm một bình sữa."

Quý Huyền Tinh nhìn anh ho đến đỏ mắt, trong lòng không khỏi có chút lo lắng: "Em chỉ cho một chút thôi mà, không sao chứ?" Cô vừa nói vừa đưa sữa đến miệng anh: "Anh uống từ từ thôi."

Chung Dập hơi nghiêng đầu, khóe miệng hơi cong lên, nhẹ giọng nói: "Cho em thứ em muốn đó, không phải vừa rồi em muốn uống sao?"

"Em muốn uống lúc nào..." Cô nhìn anh đầy nghi ngờ, bắt gặp ánh mắt nửa cười nửa không của anh, cô bỗng nhiên hiểu ra.

... Có một đứa bé còn đang chờ được cho ăn, nên anh đến để cho nó ăn.

... Hình như anh không có khả năng này.

... Sữa này cho em đó, không phải em muốn uống sao.

?????

Vẻ mặt anh giống như đang chăm sóc một đứa trẻ chưa dứt sữa, chuyện gì đang xảy ra vậy???

-

Quý Huyền Tinh bị rung động bởi ánh mắt của Chung Dập tối hôm qua, đến ngày hôm sau đi học cô vẫn chưa hoàn hồn.

Cô phải cẩn thận, nếu không cẩn thận thì trong mắt anh cô sẽ lùi về giai đoạn trẻ sơ sinh, khiến cho sự chênh lệch tuổi tác giữa hai người đột nhiên tăng lên hai mươi năm.

Tiết này không phải môn chuyên ngành, Quý Huyền Tinh tìm đại một chỗ rồi ngồi xuống, cô cảm thấy lớp học có vẻ yên tĩnh hơn trước rất nhiều. Cô cũng không quan tâm lắm, chỉ cúi xuống lướt điện thoại.( App truyện TYT )

Một lúc sau bên cạnh bỗng nhiên tối sầm lại, giọng nói phấn khích của Chu Toàn Di vang lên: "Ôi, các chị em, không phải là họ chứ! Nhưng mấy câu “Xin lỗi, cảm ơn” cứ lặp đi lặp lại 100 lần thật sự gây sốc."

"Cái gì?" Quý Huyền Tinh ngẩng đầu lên với vẻ nghi ngờ, trong đầu vẫn nghĩ về câu thanh minh vừa rồi của Truyền thông Hối Xán.

Chu Toàn Di đã quá quen, không hề cáu kỉnh, chỉ đưa trang web trên điện thoại ra và nói: "Tớ biết ngay cậu lại chưa đọc, này, xem sóng tạt vào mặt sướng thế nào."

Quý Huyền Tinh liếc đọc từ trên xuống dưới...

[Xin lỗi vì đã suy đoán ác ý về bạn, cảm ơn sự rộng lượng của bạn.]

Có khoảng hơn trăm bài, cô lướt qua một lượt rồi trả lại điện thoại. Cô chưa bao giờ quan tâm đến cái nhìn của người khác và càng chướng mắt với những lời "Cảm ơn và xin lỗi" lúc này.

Cô lại không có thêm hay cũng chẳng thiếu miếng thịt nào, bọn họ cũng chỉ dám nói sau lưng người ta thôi mà. Nhưng vẫn phải cho họ một bài học, nếu cô mềm lòng một lần thì lần sau họ còn dám làm thậm tệ hơn nữa.

Chu Toàn Di vẫn đang hào hứng nói chuyện, nhưng suy nghĩ của cô lại bay tới câu thanh minh vừa rồi.

Hôm trước cô đã nghe Chung Dập giải thích, cũng biết rằng không liên quan gì đến hai người, nhưng chuyện này cũng đồng thời gióng lên một hồi chuông cảnh báo cho cô.

Chung Dập rồi sẽ có bạn gái, anh đã hai mươi tám tuổi. Sớm muộn gì anh cũng sẽ kết hôn và sinh con, cảnh tượng chỉ là nằm mơ thôi cũng đã làm cô bực bội không chịu đựng nổi.

Vậy thì sao người này lại không thể là cô?

Cô không còn là cô bé học sinh trung học mười lăm mười sáu tuổi năm đó, bây giờ cô đã trưởng thành, thậm chí hai tháng nữa là đến tuổi hợp pháp để kết hôn rồi.

Sao không thể là cô chứ?

Khoảnh khắc ý nghĩ này xuất hiện, nó đã làm cô sợ hết hồn. Nhưng đồng thời, nó cũng làm dịu đi trái tim đang bồn chồn, thậm chí còn thêm chút vui mừng.

"Cậu cười gì đấy?" Cuối cùng Chu Toàn Di cũng nói xong: "Cậu cũng cảm thấy ý kiến không sai, đúng không?"

"Đúng vậy, quá đúng luôn!"

Quý Huyền Tinh mỉm cười với đôi mắt sáng và hàm răng trắng sứ, ánh mắt cô lấp lánh như thể được gắn tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian. Nụ cười tươi rạng ngời như thể muôn ngàn vì sao đã mất đi vẻ sáng bóng.

Chu Toàn Di bị nụ cười của cô làm cho lóa mắt, cho dù là nữ cũng không khỏi trầm trồ khen ngợi vẻ đẹp quá đáng của cô.

-

Chớp mắt đã qua nửa tháng, Quý Huyền Tinh vẫn đang loay hoay không biết làm thế nào để thực hiện ý tưởng của mình. Mặc dù kinh nghiệm yêu đương của cô là số không nhưng cô cũng biết trước hết phải chung sống qua lại với nhau để vun đắp tình cảm.

Mặc dù... tình cảm giữa hai người họ đã rất sâu đậm, nhưng đó không phải loại tình cảm mà anh coi cô như một đứa trẻ. Cô cảm thấy con đường trở thành bạn gái của Chung Dập thật sự vừa dài vừa xa xôi.

Cô là một người giỏi lập kế hoạch, đầu tiên phải để anh đối xử với mình như một người phụ nữ, việc chung sống qua lại mới xem như có hiệu quả.

Nếu không, có khi ánh sẽ cho cô ôm bình sữa như một đứa trẻ chưa dứt sữa, đến lúc đó còn chung sống qua lại cái gì nữa.

Cô chắc chắn Chung Dập sẽ không thích yêu đương với "bé con uống sữa" như này.

Nhưng cô đã bỏ lỡ một chuyện, Chung Dập thật sự quá bận, đừng nói chung sống qua lại có hiệu quả, ngay cả cơ hội hai người gặp mặt cũng ít rồi.

Phải làm sao đây?

Phiền chết mất!

"Gì vậy, đột nhiên thêm một lớp giáo dục tính cách, lại còn điểm danh thường xuyên, trốn tiết một lần thì điểm bình thường cũng sẽ thành 0." Chu Toàn Di than phiền: "Tớ cũng không phải học sinh tiểu học, tớ còn phải ngủ nữa mà. Dù sau trải qua chuyện lần trước tớ cũng nhận ra rằng tư tưởng và tính cách của rất nhiều người còn không bằng học sinh tiểu học, nhưng tớ thì không."

Cô ấy chợt nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi: "Huyền Tinh, không phải là vì cậu chứ?"

Mặc dù Quý Huyền Tinh không nói gì, nhưng tất cả mọi người đều thừa nhận cô là một công chúa nhỏ của nhà giàu sang quyền thế. Nếu không vì sao sau chuyện kia, mọi thứ lại được sắp xếp hết thảy. Chắc chắn là người nhà biết công chúa bị bắt nạt nên đã gây áp lực cho hiệu trưởng hoặc gì đó.

Nếu có một chút không vui, thì sẽ bớt đầu tư vào tòa nhà thí nghiệm.

"Hả? Tớ không biết." Quý Huyền Tinh thuận miệng đáp, trong đầu cô đang điên cuồng nghĩ làm sao tìm được một lý do hợp lý để chạy đến chỗ Chung Dập.

Chu Toàn Di điên cuồng tẩm bổ não xong cũng không hỏi thêm gì nữa mà nói tiếp: "Vừa rồi cậu có thấy thông báo do bộ gửi đến không, để Giang Đại chúng ta chủ trì tổ chức cuộc thi Mô hình kinh doanh để cho các trường đại học ở ba thành phố lân cận cùng tham gia. Lập đội tự do, bốn người một đội, đội nào vào top 5 có thể đến Pháp với tư cách là sinh viên trao đổi."

"Mô hình kinh doanh?" Quý Huyền Tinh hơi nhướng mày, trong đầu cô dần hình thành một ý nghĩ mơ hồ.

"Đúng vậy, còn có thể đi Pháp nữa, ôi mình chỉ cần trả tiền ăn còn những thứ khác đã có trường bao. Một cơ hội tuyệt vời." Chu Toàn Di càng nghĩ càng hào hứng, nhưng ngay sau đó cô ấy lại thay đổi: "Giống như tớ được đi Pháp chơi cả một học kỳ, nhưng bốn thành phố cũng phải có đến vài triệu sinh viên đại học, muốn lọt vào top 5 thì tớ không có cơ hội rồi. Nhưng Huyền Tinh, chắc không có vấn đề gì với cậu nhỉ, cậu có muốn tham gia không?"

Quý Huyền Tinh đã không nói một lúc, cô không có hứng thú với chuyện ra nước ngoài hay gì, nếu muốn thì năm đó đã đi rồi. Nhưng mô hình kinh doanh thì....

Thấy cô không trả lời, Chu Toàn Di nghĩ là cô không muốn nên không hỏi thêm, hai người sánh bước đi đến tòa nhà giảng dạy.

...

Nguyễn Vi Vi đứng ở cửa lớp, nhìn ngó xung quanh với vẻ lúng túng, Khi nhìn thấy Quý Huyền Tinh đi tới, bàn tay cô ta đang buông thõng bên cạnh bất giác siết chặt lại.

Cô ta lấy hết can đảm mở miệng, nhưng lại thấy Quý Huyền Tinh không thèm nhìn mình lấy một cái, coi cô ta như không khí.

"..."

Mẹ nó, làm sao mở miệng đây?

Nhìn thấy có người đi tới, Nguyễn Vi Vi nghiến răng, giọng nói không được tự nhiên: "Quý Huyền Tinh, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Quý Huyền Tinh quay đầu lại, liếc qua cô ta một cái rồi tiếp tục đi về phía trước. Hành động thay lời nói "Bà đây không quen cậu, không có gì để nói với cậu cả".

Cô sải bước rất nhanh, đã sắp bước vào phòng học. Cuối cùng Nguyễn Vi Vi gấp quá, đỏ mặt hét lên: "Xin lỗi!"

Quý Huyền Tinh sửng sốt, cuối cùng cô cũng dừng bước, quay người lại, hai tay khoanh trước ngực, nhíu mày: "Tôi chấp nhận."

Nguyễn Vi Vi: "..." Không cần chảnh thế chứ.

"Bây giờ cậu có thể nghe tôi nói chứ." Cô ta khẽ cắn môi, nhìn qua có vẻ hơi căng thẳng.

Nói một cách có lý thì ngay khi văn kiện của luật sư được đưa ra, ai mà không căng thẳng chứ.

"Cho cậu hai phút." Quý Huyền Tinh liếc nhìn thời gian, cô hơi tò mò không biết cô ta định nói gì. Cô vỗ vai Chu Toàn Di: "Giữ chỗ cho tớ."

Mặt cô ta vẫn hơi đỏ, không biết là do xấu hổ hay là bị Quý Huyền Tinh làm cho tức giận.

Hai người đi đến ban công trong cùng của hành lang, Nguyễn Vi Vi cứ đứng đó, cúi đầu không biết nên nói thế nào.

Quý Huyền Tinh không kiên nhẫn bèn nhắc nhở cô ta: "Cậu còn một phút."

Nguyễn Vi Vi hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng nói: "Tôi rất xin lỗi về chuyện tấm ảnh, lúc ấy tôi chụp lại chỉ là muốn cho Tống Chính Sơ xem, để cậu ấy kích động và cho cậu ấy biết khoảng cách giữa hai người. Sau đó không biết sao lại bị bạn cùng phòng nhìn thấy, rồi đăng lên mạng với tiêu đề như thế."

Lúc đó cô cũng cảm thấy hơi lạ, nhưng không nghĩ tới, hóa ra chuyện là như vậy. Quý Huyền Tinh im lặng nhìn cô ta, chờ cô ta nói tiếp. 

Cô không tin người này sẽ đột nhiên cảm thấy lương tâm cắn rứt mà đến xin lỗi sau khi sự việc xảy ra lâu như thế, sao không đến từ trước đi?

Quả nhiên một giây sau, Nguyên Vi Vi lại nói tiếp: "Cuộc thi lần này, cậu với Tống Chính Sơ cùng một đội đi."

"Tại sao tôi phải cùng một đội với cậu ta?" Quý Huyền Tinh buồn cười nhìn cô: "Sao cậu ta không tự mình đến nói với tôi."

"Cậu ấy cảm thấy nếu không tổ chức bữa tiệc sinh nhật thì sẽ không có bức ảnh đó, cậu ấy rất áy náy." Nguyễn Vi Vi cắn nhẹ môi, giống như không muốn nói thêm gì, ánh mắt cũng nhìn ra chỗ khác.

Cô ta thở dài, sau vài giây với nói tiếp: "Cậu muốn tham gia cuộc thi, và biết tôi với Tống Chính Sơ sẽ là đồng đội tốt nhất của cậu. Chuyên ngành của cậu ấy rất mạnh, cùng đội với cậu ấy sẽ có cơ hội thắng rất lớn, tôi... tôi cũng sẽ rút khỏi cuộc thi, cậu yên tâm..."

Không đợi cô ta nói xong, Quý Huyền Tinh đã ngắt lời, nói với giọng giễu cợt: "Tôi nói tôi muốn tham gia à?"

Nguyễn Vi Vi sững sờ, tựa hồ không ngờ cô sẽ nói như vậy, sau một hồi lâu mới mở miệng, hỏi với vẻ khó hiểu: "Cơ hội tốt như vậy, sao cậu lại không tham gia?"

"Những thứ này không xa lạ gì với tôi." Quý Huyền Tinh cười nhạo, vẻ mặt dương lên tùy ý: "Hết một phút rồi, tôi đi đây."

Cô ta vội vàng hét lên: "Vậy làm sao cậu mới tham gia?"

Quý Huyền Tinh từ từ quay người lại, giọng nói hơi ngạo mạn: "Vậy cậu nói một câu, Quý Huyền Tinh là tiên nữ, một vị tiên có năng lực mạnh và đức hạnh tốt, không ai địch lại."

"..."

TYT & Ruby team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp