Nụ Hôn Nồng Trong Bụi Mận Gai

Chương 18: Trở về, gặp lại


2 năm

trướctiếp

Bốn năm sau, sân bay Paris.

Quý Huyền Tinh nhìn người cứ ngập ngừng, muốn nói lại thôi đang đứng cạnh mình, cuối cùng cô cũng thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Chu Thiệu Viễn, thật ra anh không cần phải trở về cùng với em đâu, bây giờ vẫn còn kịp đấy."

Chu Thiệu Viễn nhướng mày, ánh mắt anh ấy như muốn nói nếu như muốn sống thì đừng có lại gần anh ấy, vừa lạnh lùng cứng rắn lại vô cùng xa lạ mà nhìn cô.

Thật ra Quý Huyền Tinh cũng không ngủ được, bây giờ đầu óc của cô vô cùng rối loạn.

Không biết là tình hình chỗ của bố như thế nào rồi, có nguy hiểm hay không, để một mình Áo Áo ở lại đây thì con bé có quen hay không.

Còn nữa...

Về nước thì có gặp lại anh hay không.

Tim Quý Huyền Tinh hẫng một nhịp, hô hấp bỗng chốc trở nên rối loạn.

Bỗng nhiên cô cảm nhận được vai mình nặng trĩu. Cô theo phản xạ mở mắt ra nhìn thì thấy trên người đã được đắp một cái chăn nhỏ.

Giọng nói của Chu Thiệu Viễn hiếm khi trở nên nghiêm túc: "Ngủ một giấc đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa."

Lông mi Quý Huyền Tinh khẽ run, cô kéo cái mền lên cao một chút, một lần nữa nhắm đôi mắt của mình lại.

Vài giây sau cô mới dùng một giọng nói nhỏ đến khó có thể nghe thấy mà nói: "Cảm ơn."

Chu Thiệu Viễn nhướng mày, nhẹ nhàng thu hồi ánh mắt của mình lại, không nhanh không chậm tiếp tục lật xem tạp chí.

Máy bay trượt trên đường băng từ từ cất cánh, ở trên bầu trời quét qua một vệt dài.

...

Sau khi Quý Huyền Tinh xuống máy bay thì lập tức tắt chế độ máy bay của điện thoại đi, hai người họ còn chưa kịp lấy hành lý thì điện thoại trong tay cô đã reo rồi.

Tim cô bỗng chốc đập liên hồi, suýt chút nữa đã không cầm chắc điện thoại trong tay. Cũng may Chu Thiệu Viễn ở bên cạnh nhanh chóng đưa tay đỡ cô lại,trầm giọng nói: "Đừng cuống lên như vậy."

Quý Huyền Tinh gật đầu, cô hít sâu một hơi nhưng tay vẫn run đến không chịu được, đến cuối cùng cô vẫn không thể nhấn vào nút nhận cuộc gọi được.

Ánh mắt Chu Thiệu Viễn trầm xuống, một tay anh ấy đỡ lấy vai cô, một tay giúp cô nhận điện thoại, bật loa ngoài lên.

Quý Huyền Tinh vô thức nín thở, mọi tiếng ồn ào xung quanh cô giống như đã bị một lớp lá chắn vô hình ngăn lại vậy.

Cô chỉ còn nghe được âm thanh trong điện thoại mà thôi.

Cũng may mà Thẩm Bách Xuyên sợ cô sẽ nghĩ nhiều, cô vừa bắt máy thì đã không nhiều lời, nói ngay: "Yên tâm đi, đã không còn chuyện gì nữa rồi. Mười mấy tiếng đồng hồ trước đã phẫu thuật thành công rồi, sợ cháu lo lắng nên đợi tới lúc nhận được tin chuyến bay của cháu đã đáp đất thì mới gọi điện đến."

Nghe thấy thế cả người Quý Huyền Tinh mềm nhũn ra, nếu không phải có Chu Thiệu Viễn đỡ lấy thì có lẽ cô đã đứng không nổi rồi. Cô nhắm mắt lại, thờ dài một hơi thật sâu, linh hồn cứ tán loạn khắp nơi cuối cùng cũng đã trở lại bình thường.

Mấy giây sau cô mới mở miệng khàn khàn nói: "Được rồi, bây giờ cháu qua đó liền."

Quý Huyền Tinh không còn chút sức lực nào nên đành dựa vào Chu Thiệu Viễn để đứng cho vững, đưa tay lên xoa mặt mình mấy cái rồi nói: "Cảm ơn, em đi trước đây."

"Này, em cũng  tồi quá đấy." Chu Thiệu Viễn vẫn đang đỡ cô. Giọng nói lên xuống ngân nga: "Đã biết là bác trai bị bệnh mà anh còn không đến thăm thì bố mẹ anh không đánh anh mới lạ."

Quý Huyền Tinh nhìn anh ấy, ánh mắt anh ấy như gặp phải chuyện gì không thể tưởng tượng được. Cô nhíu mày, cũng không nói gì nhiều thêm nữa, nhanh chóng nói: "Đi thôi."

Chu Thiệu Viễn ngược lại rất được việc, vừa mới bước ra khỏi đường bay quốc tế thì đã có sẵn hai chiếc xe đang chờ. Quý Huyền Tinh thấy được cảnh này, cuối cùng cũng tin là anh ấy về đây thật sự là vì có việc cần phải giải quyết.

Nhờ thế mà cô cũng thở phào nhẹ nhõm được một hơi.

Chu Thiệu Viễn tuy rằng đã lâu rồi không có về nước nhưng có vẻ như anh ấy vẫn nhớ đường, GPS đã bật sẵn ở đấy nhưng anh ấy dường như cũng không thèm nghe được mấy câu. Quý Huyền Tinh nhìn cảnh vật nhanh chóng lướt qua khung cửa kính xe, lòng cô rối như tơ vò.

Cô kéo kính xe xuống, làn gió nóng ấm tràn vào trong xe khiến cho cô suýt chút nữa thở không nổi. Cô nhanh chóng đóng kín cửa xe lại nhưng lòng lại càng trở nên ngột ngạt hơn.

__

Lâm thành, khu thương mại CBD.

Phóng viên của các tạp chí tài chính kinh doanh đã nghe được động tĩnh nên đuổi đến từ rất sớm, âm thanh máy ảnh của hết người này đến người khác vang lên không ngừng.

Bạn bè trong giới giải trí cũng đến, còn có không ít minh tinh cũng đến, thậm chí ngay cả nam diễn viên gần đây vô cùng nổi tiếng là Tang Hành Chính cũng bỏ hết các dự án trong tay, ngồi máy bay đến tham dự buổi lễ khánh thành chi nhánh mới của công ty truyền thông Hối Xán.

Buổi lễ cắt băng khánh thành hôm nay có thể nói là khí thế lớn vô cùng, thế nhưng người thu hút ánh nhìn nhất ở đây lại là Chung Dập.

Tập đoàn Hoa Dật mấy năm gần đây thanh thế vươn xa, mạnh mẽ như mặt trời ban trưa vậy. Giá cổ phiếu không ngừng tăng cao, mỗi một năm đều đem đến cho người ta một sự bất ngờ mới.

Nếu như nói mấy năm trước tập đoàn Hoa Dật chỉ là một xí nghiệp đứng đầu ở Giang Thành thì nay đã là một tập đoàn lớn danh tiếng lẫy lừng. Hơn nữa mấy năm gần đây Hoa Dật còn đang bắt đầu phát triển mở rộng sang lĩnh vực vận chuyển quốc tế, thậm chí còn đạt được những thành tựu không nhỏ.

Sản nghiệp dưới tay Chung Dập bắt đầu lan rộng ra các ngành nghề khác tạo thành cả một mạng lưới, thời điểm hiện nay ai gặp Chung Dập đều phải chừa cho anh mấy phần mặt mũi.

Nhưng Chung Dập trước giờ vẫn luôn rất khiêm tốn, số lần xuất hiện trước ống kính của anh vô cùng ít ỏi, đến cả những buổi phỏng vấn cũng ít đến đáng thương. Những phóng viên của các tạp chí đài truyền hình muốn phỏng vấn anh lúc nào cũng nhiều đến mức có thể xếp hàng từ Lâm Thành đến tận Giang Thành, nhưng anh cũng chưa từng chấp nhận.

Không chỉ như thế, với giá trị con người hiện tại của Chung Dập thì nhà họ Trình quả thực đang trèo cao. Hơn nữa hai người họ đính hôn đã bốn năm, trừ những buổi tiệc quan trọng xuất hiện cùng với nhau thì những lúc khác không hề có một chút mờ ám hay hành động gì thân mật cả.

Mọi người đều hiểu rằng, đây chỉ là một cuộc liên hôn để mang lại lợi ích trên thương trường mà thôi.

Vì thế tất cả mọi người đều cho rằng, cuộc liên hôn này cũng sẽ nhanh chóng kết thúc mà thôi. Thế nhưng lúc này, Chung Dập ngược lại lại cùng Trình Thiên Tư xuất hiện trong buổi cắt băng khánh thành.

Nhất thời, mọi người đều không đoán được hai người này vẫn giữ một mối quan hệ như thế này là do lợi ích hay là do hai bọn họ thật sự có tình cảm với nhau.

Không cần biết là trên báo lá cải hay trên các tạp chí kinh tế thì lượt xem vẫn cao chót vót.

Không bao lâu sau, một trận huyên náo từ phía xa truyền đến, thì ra mấy người phóng viên vốn đang quay chụp mấy minh tinh lớn đã lập tức quay ống kính về phía hai người đang xuống xe mà chụp không ngừng.

Chỉ thấy Chung Dập mặc một bộ đồ tây màu xám nhạt được là phẳng phiu vừa vặn, khiến anh trông càng thêm dịu dàng nhã nhặn.

Về phía Trình Thiên Tư, cô ta mặc một chiếc đầm đuôi bèo dài màu tím nhạt, tay khoác nhẹ khuỷu tay của người đàn ông bên cạnh, mỉm cười vô cùng xinh đẹp.

Hai người bọn họ đứng cạnh nhau, một người là chàng trai đẹp trai dịu dàng, một bên là cô gái xinh đẹp tuyệt trần, quả thực là không hề kém cạnh những minh tinh đứng bên cạnh một chút nào.

Mọi người đều điên cuồng mà chụp ảnh, không nghe được cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ.

Trong lòng Trình Thiên Tư rất đắc ý, nụ cười trên mặt cô ta lúc này là thực lòng, cô ta thấp giọng nói: "Vẫn là anh tri kỷ, lần này anh đã tin rằng tôi không phải là tự khen rồi chứ. Mắt nhìn của tôi rất là tốt đấy, ký hợp đồng với người nào thì người đó đều thành minh tinh nổi tiếng cả. Lúc đầu tôi nhìn trúng anh để liên minh, anh xem, tôi không chọn sai có đúng không."

Ánh mắt của Chung Dập mang theo ý cười ấm áp nhẹ nhàng, nhưng lời anh nói ra lại chẳng hề có ngữ điệu gì cả: "Không cần cảm ơn, dù sao thì tôi cũng là cổ đông."

Ý của anh là: Tôi có cổ phần, để kiếm tiền cho bản thân nên mới xuất hiện, cắt một cái băng khánh thành thôi thì cũng chẳng là gì cả.

Trình Thiên Tư dưới cái nhìn 360 độ không góc chết của các máy quay, máy ảnh xung quanh thì cố gắng nhịn không đảo trắng mắt: "Anh đúng là vô vị mà, cũng may tôi không thực sự gả cho anh, nếu không thì cuộc sống sẽ nhàm chán đến chết mất, cũng không biết là sau này anh sẽ lấy ai, cô ấy cũng thiệt là xui xẻo quá đi thôi."

Chung Dập không trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn sang, lạnh lùng liếc nhìn cô ta, thậm chí trên môi anh vẫn còn mang theo nụ cười ấm áp dịu dàng.

Nhưng Trình Thiên Tư vẫn nhìn được rất rõ ánh mắt đầy sự chán ghét và cảnh cáo, giống như anh đang muốn nói :"Câm miệng lại, cô ồn ào quá, còn dám nói nữa thì tôi sẽ ướp cô như cá muối rồi cho vào container vứt xuống biển cho cá ăn đấy."

Cô ta ngay lập tức im lặng, cười ha ha nói: "Chỉ là nói đùa thôi mà, tôi chỉ sợ anh lúc phỏng vấn sẽ hồi hộp thôi."

Lần này Chung Dập thậm chí còn không thèm liếc cô ta lấy một cái, Trình Thiên Tư cũng không dám mở miệng nói tiếp.

Hai người họ trông rất hài hòa mà đi hết thảm đỏ, không có một ai nhìn ra được sự bất thường cả.

Lúc bọn họ đi đến, tất cả mọi người bên cạnh đều tự động tránh sang một bên để chừa một con đường cho bọn họ. Vẫn còn một lúc nữa mới đến thời gian cắt băng khánh thành, các phóng viên đã chọn ra mấy câu hỏi liên quan đến công ty truyền thông Hối Xán, những câu hỏi liên quan đến kế hoạch phát triển trong tương lai, v.v

Trình Thiên Tư trả lời rõ ràng từng câu hỏi, không cần biết là thật hay giả, nhưng dù sao thì những lời cô ta nói khiến ai nghe cũng thấy động lòng.

Cuối cùng, cũng không biết là ai giành giật hỏi được một câu: "Giám đốc Trình trên thương trường thành công như thế, không biết là có kế hoạch tiến thêm một bước nữa trong quan hệ với Chung tổng hay không? Có thể để hôm nay có tin vui song hỷ lâm môn hay không?"

Câu hỏi này vừa được nêu ra, tất cả mọi người xung quanh đều nói thầm trong lòng, tên này lớn gan quá. Thế nhưng cũng không nhịn được mà muốn nghe được đáp án, mỗi một người đều dỏng tai lên để lắng nghe, ánh mắt đồng loạt dán vào đương sự.

Ánh mắt Chung Dập nhàn nhạt nhìn, trên môi vẫn treo nét cười nhẹ nhàng, cứ như là anh chưa nghe thấy gì cả vậy. Còn Trình Thiên Tư còn trực tiếp hơn cả, cô ta xoay đầu sang một bên khác trả lời một câu hỏi không quan trọng lắm của các nhà báo.

Đợi cô ta trả lời xong, có người vẫn còn định tiếp tục truy hỏi thì Trình Thiên Tư mỉm cười nói: "Ôi, chúng ta hết giờ rồi."

Nói xong, đã có người mang đến chiếc kéo: "Ba, hai, một, khai trương đại cát."

Tiếng vỗ tay vang dội lên, che lấp tất cả những âm thanh khác, câu hỏi ban nãy cũng cứ như thế bị bỏ qua một cách có chọn lọc.

Tiếp theo đó là các tiết mục biểu diễn và một buổi buffet, là một công ty truyền thông nên việc tổ chức một tiết mục mời các minh tinh đến cũng được cắt bớt, cứ cử minh tinh của công ty nhà mình là được rồi.

Người đến đây có đủ mọi lứa tuổi, nhưng kiểu gì cũng không thiếu những người theo đuổi thần tượng hay những kẻ thích hóng biến, nhưng cho dù như thế nào thì bọn họ cũng rất khó có thể gặp được nhiều minh tinh như vậy, mọi người đều vô cùng say mê mà nhìn ngắm.

Mọi thứ đều vô cùng hoàn hảo, Trình Thiên Tư cũng rất hài lòng về buổi cắt băng khánh thành ngày hôm nay.

Thế nhưng chuyện gì vui quá thì cũng sẽ sinh ra nổi buồn, lúc đó cô ta tay cầm ly rượu vang đỏ, bay nhảy khắp nơi như Tiểu Yến Tử vậy, sau đó thì không cẩn thận giẫm phải gấu váy của mình, rầm một cái ngã trẹo cả chân.

Buổi tiệc mới tham dự được một nửa thì đã phải đi bệnh viện để kiểm tra rồi.

Nhiều người ở xung quanh đang nhìn như thế thì về tình về lý, nhiệm vụ đưa cô ta đến bệnh viện đã rơi lên đầu Chung Dập.

Tài xế ngồi đằng trước lái xe, còn Chung Dập thì hướng mắt ra ngoài cửa sổ, thành phố này đối với anh có ý nghĩa rất đặc biệt.

Rời xa nơi này sáu năm, thỉnh thoảng có đi công tác thì cũng chỉ vội vội vàng vàng đến rồi lại đi, đã rất lâu rồi anh không nhìn lại kỹ càng nơi này.

Tại nơi này, anh đã kiếm được món tiền đầu tiên trong cuộc đời của mình, cũng là một trong những năm tháng thoải mái phóng khoáng nhất đời người, và ở bên cạnh anh luôn có bóng dáng của một cô bé dễ thương.

Hai người họ cùng nhau lái xe, xuyên qua vô số các đường phố của thành phố này. Quý Huyền Tinh vẫn luôn tìm kiếm những địa điểm vui chơi mới trong thành phố, tìm thấy rồi thì sẽ kéo anh cùng đi.

Dần dần, Chung Dập vô cùng quen thuộc với nơi này, thậm chí anh còn quen thuộc với Lâm Thành hơn cả Giang Thành nơi anh ở.

Lâm Thành không có thay đổi gì nhiều, nhưng đối với anh, nơi này lại có những sự xa lạ khó nói thành lời.

Bỗng nhiên Chung Dập thấy nóng nảy khó chịu trong lòng một cách vô cớ, còn chưa đợi anh tìm ra được nguồn gốc của cảm giác này thì một âm thanh không mấy tốt đẹp đã đánh gãy mạch suy nghĩ của anh.

"Đau quá đi, hu hu hu đau chết tôi rồi." Nước mắt của Trình Thiên Tư rơi lã chã, lớp trang điểm tinh xảo cũng bị nước mắt làm lem đi mất một nửa: "Cái mặt sàn chỗ đó bị gì vậy chứ, khi nào trở về tôi sẽ cho người thay cái nền chỗ đó đi, hu hu hu..."

Đôi mày anh chau lại, thu hồi ánh mắt của mình, bình tĩnh nhìn về phía cô ta.

Trình Thiên Tư thật sự rất đau, từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng gặp phải khó khăn khổ sở gì cả, lại bị một ánh mắt không có chút độ ấm nào của anh nhìn như thế thì càng cảm thấy ấm ức hơn: "Hu hu hu, Chung Dập anh không có lương tâm, ánh mắt này của anh là như thế nào vậy hả, không quan tâm đến tôi một chút sao, tốt xấu gì tôi cũng là vợ chưa cưới của..."

"Trình Thiên Tư."

Lời của cô ta còn chưa nói hết, Chung Dập đã nhàn nhạt gọi tên cô ta.

Giọng nói anh không nặng không nhẹ, đến cả độ ấm cũng chỉ có như thế mà thôi. Thế nhưng anh cứ yên lặng mà nhìn như thế lại càng khiến người ta trở nên sợ sệt.

"Cái gì?" Giọng nói của Trình Thiên Tư bất tri bất giác đã nhỏ xuống.

"Nếu cô vẫn còn ồn ào thì chuyện hợp tác của chúng ta có thể chấm dứt ở đây rồi."

Giọng nói của anh rất nhẹ, rất bình thường, giống như đang bàn xem tối nay ăn cái gì vậy.

Lần này thì Trình Thiên Tư thật sự muốn khóc rồi, cái gì chứ, cô ta đang tủi thân muốn chết mà anh không thèm quan tâm, không quan tâm cô ta thì thôi đi, lại còn uy hiếp.

Thế nhưng cuối cùng cô ta vẫn yên lặng không dám nói nhiều nữa, chỉ sợ rằng Chung Dập thật sự sẽ chấm dứt hợp tác với mình. Tùy rằng năm đó hai người đã thỏa thuận với nhau rằng chuyện hợp tác này có thể kết thúc bất cứ lúc nào. Chỉ là chuyện đó chỉ có thể xảy ra khi có tình huống bất khả kháng, nếu không thì cô ta không muốn tuột mất cái cây đẻ ra tiền này...

À không, là bạn hợp tác làm ăn mới đúng.

Trình Thiên Tư ngồi ở một bên sụt sùi.

Bỗng nhiên Chung Dập nhớ lại năm đó, có một cô gái bị trẹo chân, rõ ràng là đau muốn chết nhưng vẫn liều mạng nhẫn nhịn cơn đau không khóc.

Bộ dạng đó thật sự khiến người ta đau lòng không thôi.( App truyện TYT )

Chung Dập hít sâu một hơi, một lần nữa xoay đầu nhìn ra cửa kính bên ngoài. Ánh mắt nhìn xa xăm, cũng không biết là có tâm tình gì.

Trình Thiên Tư cầm lấy khăn giấy ở bên cạnh lau mặt, bỗng nhiên cánh tay cô ta khựng lại.

"...Không có lương tâm."

Cái gì không có lương tâm?

Đây là đang mắng mình sao?

Trình Thiên Tư yên lặng liếc mắt nhìn anh, thấy anh vẫn đang ngồi ở một bên nhìn ra ngoài cửa sổ, ai không biết còn tưởng rằng anh đang chụp hình tạp chí theo cái phong cách sầu muộn nào đó chứ.

Không hề có ý muốn để ý đến cô ta.

Trình Thiên Tư vỗ vỗ đầu mình, bỗng nhiên cảm thấy đau thương, thôi xong rồi, nhất định là lúc nãy trong lúc mình không chú ý đã đập đầu vào đâu rồi, bây giờ lại còn tưởng tượng ra giọng nói nào đó nữa chứ.

Đến bệnh viện cô ta nhất định phải kiểm tra thật kỹ mới được.

Hu hu, cô ta chỉ mới mở công ty mà thôi, cô ta không thể có chuyện gì được hu hu hu...

...

Quý Huyền Tinh ngồi bên giường bệnh, cúi gằm đầu không nói gì, nhưng nước mắt cô đã lã chã rơi, thấm ướt cả một mảng ga giường.

Thẩm Khởi Vân đưa khăn giấy cho cô, khàn giọng nói: "Con khóc cái gì chứ, ông ấy chẳng phải đã không sao rồi sao?"

Tuy rằng nói như thế, nhưng khóe mắt bà đã ửng đỏ. Gương mặt vẫn luôn tươi tỉnh tinh tế thường ngày lúc này cũng đầy vẻ mệt mỏi, cả người như già đi chục tuổi vậy.

Quý Huyền Tinh bỗng nhiên xoay người lại, cô rúc đầu vào ngực mẹ mình, giọng nói nghẹn ngào: "Mẹ ơi, con xin lỗi."

Con xin lỗi, con không nên vì chạy trốn vấn đề của bản thân mình mà lâu như như thế không chịu về nhà.

Con không nên quên mất rằng hai người đã lớn tuổi rồi.

Thẩm Khởi Vân sững người, có lẽ bởi vì tính cách mà hai mẹ con họ trước giờ vẫn không có những cử chỉ thân mật như thế này. Thế nhưng bà vẫn nhẹ nhàng xoa đầu con gái mình: "Con nói xin lỗi cái gì chứ, là do ông ấy tự ngã mà, cũng không phải do con đẩy ông ấy."

Quý Huyền Tinh nghe thấy mấy lời này, cô chỉ biết nhẹ nhàng lắc đầu, sự tự trách trong lòng lại càng lớn hơn.

Thẩm Khởi Vân nói: "Được rồi, con ngồi máy bay hai mươi mấy tiếng đồng hồ chắc cũng mệt rồi, con về nhà nghỉ ngơi trước đi. Trước đó bố con đã tỉnh lại một lần rồi, con đợi trễ một xíu rồi quay lại sau."

Thẩm Bách Xuyên đứng một bên cũng nói vào: "Về trước đi, còn có cậu nhỏ ở đây mà, đây là nghề của cậu đấy."

...

Quý Huyền Tinh đi đến trước cửa thang máy, cả người cô cứng đờ như khúc gỗ.

Cũng may là bố không sao cả, nếu không thì cô thật sự...

Cả đời này cô cũng không thể tha thứ cho bản thân mình.

Quả thực là đã nên trở lại rồi.

Trong lòng Quý Huyền Tinh âm thầm đưa ra quyết định, tiếp theo đó cô liền suy tính những việc mình cần phải xử lý. Lúc nghĩ đến Áo Áo, cô bỗng nhiên cảm thấy đau xót trong lòng.

Vào đúng lúc này, cánh cửa thang máy bỗng nhiên mở ra, có người từ bên trong đi ra.

Giống như bắt được một tín hiệu nào đó, cô vô thức ngước lên nhìn.

Giây tiếp theo, máu huyết cả người của cô như bị đông đặc.

Trình Thiên Tư sau khi bị Chung Dập cảnh cáo trong xe thì trở nên ngoan ngoãn vô cùng. Chân đau cũng không dám để Chung Dập đỡ, cứ thế cố gắng kiên cường chống vào tường mà nhảy lò cò ra ngoài.

Thế nhưng cô ta đã quên rằng mình đang mặc lễ phục và mang giày cao gót, cô ta không những không đi được bước nào mà chiếc váy của cô ta còn như cái đuôi cá đang ngoe nguẩy, quất thẳng vào chân cô ta.

Trình Thiên Tư lảo đảo, vô thức túm lấy người bên cạnh mình. Chung Dập bị cô ta túm lấy một cách bất thình lình như thế nên cũng chưa kịp phòng bị, vì vậy liền ngã người ra sau một chút rồi mới có thể đứng vững được.

Trong lúc nhất thời hai người bọn họ nhìn có chút chật vật.

"Trình Thiên Tư!" Sau khi hai người đứng vững thì Chung Dập mới thấp giọng quát, hiếm khi thấy anh biểu lộ cảm xúc ra ngoài như thế này.

Trình Thiên Tư tự biết rằng bản thân mình đuối lý, vội vàng nói xin lỗi: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi."

Dứt lời liền vội vàng ngoan ngoãn đứng vững, yên lặng cứ như học sinh tiểu học bị thầy giám thị mắng vậy.

Quý Huyền Tinh chứng kiến cảnh này, lúc này cô mới bàng hoàng phát hiện, hình như lần nào cô cũng chọc anh tức điên, nhưng chưa từng nói với anh một lời xin lỗi nào cả.

Cô cứ như thế đứng đờ ra, giống như bị một lớp màng vô hình chắn với cả thế giới vậy.

Nhìn bọn họ đùa giỡn với nhau, nhìn bọn họ ân ái với nhau.

Cô yên lặng đứng nhìn Chung dập, bộ vest phẳng phiu màu xám nhạt, thân người cao gầy nhưng không yếu đuối. Thời gian cứ như thiên vị người đàn ông này vậy, người đàn ông này vẫn đẹp đến thế, thời gian không hề để lại bất kỳ dấu vết nào trên mặt anh cả. Không chỉ như thế, thời gian càng làm anh thêm trầm vững, càng thêm hấp dẫn.

Anh chỉ cần đứng yên như thế thôi, không làm gì cả cũng đã là một cảnh đẹp khiến người ta không thể rời mắt rồi.

Quý Huyền Tinh dường như lại nhìn thấy được những gì bản thân đã tưởng tượng cho tương lai của mình năm ấy.

Không, người đàn ông ấy còn hấp dẫn hơn cả trong tượng tượng năm ấy của cô. Chỉ là người bên cạnh anh bây giờ đã không còn là cô nữa.

Có lẽ là do cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng nhìn mình chằm chằm, người đàn ông ấy ngước mắt lên nhìn. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, ánh mắt hai người cứ như thế va vào nhau không có chút phòng bị nào.

Đôi mắt của Chung Dập rất đẹp, đôi mắt hai mí hẹp dài, trông vô cùng khiêm tốn chín chắn, thế nhưng đuôi mắt lại hơi xếch lên, khiến cho anh trông nhiều hơn vài phần gian manh.

Rất khó có người có thể khiến cả nét khiêm tốn và gian manh dung hòa, trộn lẫn mà không hề có sự xung đột, là một đôi mắt câu sắc thâm thúy hấp dẫn ánh nhìn. Chẳng qua là ánh mắt của anh vẫn luôn cứ nhàn nhạt, khiến cho anh trở nên rất thần bí.

Nhưng vào lúc này, ánh mắt vẫn luôn thơ ơ lãnh đạm đó lại hơi mở to ra, trong mắt là một ánh sáng khó có thể bỏ qua.

Giống như là ánh mặt trời, giống như là sóng biển cuồn cuộn.

Ánh mắt anh cẩn thận dò xét người ở trước mắt, không hề có bất kỳ sự che giấu nào, cứ như anh đang không chắc chắn và muốn xác nhận lại vậy. Mấy giây sau anh mới thấp giọng nói, giọng phát ra lại là một giọng khàn khàn mà bản thân anh cũng không nhận ra:

"A Tinh, em quay lại từ khi nào vậy?"

Quý Huyền Tinh nghe tiếng gọi này của anh, trong tim chua xót đến suýt nữa thì bật khóc. Cô cuối cùng cũng đã phản ứng lại. Vội vàng dời ánh mắt của mình đi, lại không cẩn thận nhìn thấy cánh tay đang đỡ Trình Thiên Tư của anh.

Nhất thời cô sững người mất hai giây.

Chung Dập thuận theo ánh mắt của cô mà nhìn xuống, thế mà lại theo quán tính thả tay ra.

Trình Thiên Tư bỗng nhiên mất đi điểm tựa nên "ây da" một tiếng, lại một lần nữa đưa tay bắt lấy khuỷu tay anh.

Lúc này cánh cửa thang máy đã đóng lại lại một lần nữa mở ra, Quý Huyền Tinh như được đại xá

"Anh tiếp tục bận đi." Cô hơi nhếch môi nói, nhưng lại không thể cười ra miệng được, biểu tình trên mặt cô chỉ có sự cứng nhắc và cảm giác tan vỡ trong tim.

Nói rồi cô vội vàng đi vào thang máy.

Thế mà cô lại có cảm giác như mình đang chạy trối chết ra khỏi nơi này.

Chung Dập vô thức giữ cô lại, chỉ là cánh tay của Trình Thiên Tư lại giống như một cái móc trên người anh, đầu ngón tay anh chỉ kịp khó khăn mà sượt qua tay áo của cô.

Anh không bắt kịp, chỉ có thể cứ thế mà nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại, người con gái ấy cứ như vậy mà từ từ biến mất khỏi ánh mắt của anh.

TYT & Ruby team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp