Nụ Hôn Nồng Trong Bụi Mận Gai

Chương 14: Đứa nhỏ nhà tớ có phải đang lén lút yêu đương……


2 năm

trướctiếp

Hai bố con lại tùy tiện trò chuyện về chuyện của công ty và những cổ phiếu mới được niêm yết gần đây. Hai người họ đang nói chuyện qua lại, ngữ điệu của Chung Dập rất vững vàng nhưng những vấn đề được nói ra lại rất độc đáo và có trọng tâm.

Chung Thụ Phong vô cùng hài lòng đối với đứa con trai này, khóe mắt đều mang theo ý cười vui mừng và tán thưởng. Cho dù ở bất cứ góc độ nào mà nói thì Chung Dập đều rất ưu tú, anh đã hoàn thành xuất sắc mọi giai đoạn của cuộc đời mình.

Càng là như vậy thì ông càng cảm thấy có chút áy náy đối với đứa con trai này. Những gánh nặng kia không nên dồn hết lên người anh mà không cho anh một chút thời gian để thở dốc, nhưng vì lợi ích của toàn bộ nhà họ Chung nên cũng không còn cách nào khác.

Chung Thụ Phong không tiếng động thở dài, khi tiếp tục mở miệng thì lại thêm phần già nua: “Nhà họ Trình mấy năm nay phát triển không tồi, giá trị trên thị trường cũng tăng lên mấy bậc.”

Khi ông nói đến điều này thì bất động thanh sắc dừng lại đánh giá Chung Dập. Mà ánh mắt Chung Dập vẫn bình tĩnh như cũ, như thể anh đang kiên nhẫn lắng nghe.

Chung Thụ Phong có chút bất đắc dĩ, đứa con trai này của ông mấy năm nay đã càng ngày càng trưởng thành và trầm ổn hơn, thế nhưng ông không thể nhìn thấu suy nghĩ của anh. Chỉ có thể tự mình tiếp tục cuộc trò chuyện: “Nhà họ Trình có một cô con gái cũng gần bằng tuổi con, những người trẻ tuổi khi không có việc gì thì có thể qua lại với nhau nhiều một chút.”

Trong lòng Chung Dập lộp bộp một tiếng, qua vài giây giống như là nghe không hiểu, lười biếng cười một cái: “Con có lúc nào không có việc đâu.”

“Đừng có đánh trống lảng với bố.” Chung Thụ Phong liếc xéo anh một cái: “Nếu không có thời gian thì cũng phải xem như là dành thời gian cho bố!”

Đáy mắt Chung Dập hiện lên một mảnh u ám, nhẹ cụp mắt xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì, cũng không tỏ ý kiến. Ngược lại nhìn bàn cờ không nhanh không chậm mà hỏi: “Có cần đánh cho xong ván cờ không?”

Chung Thụ Phong căm giận xua tay: “Tâm của con không ở đây, có chơi thêm bao nhiêu lần thì cũng không có ý nghĩa gì.”

Khóe miệng Chung Dập mang theo một chút ý cười điềm đạm, nhưng khi rũ mắt thì đáy mắt lại bình tĩnh không có chút nào gợn sóng.

Một ván cờ chưa đánh xong lặng lẽ nằm ở trên bàn, đã sớm không có cơ hội để quay trở lại, thắng bại đã định.

 ……

Một bữa cơm ăn hết hai canh giờ, Chung Dập lái xe ra khỏi biệt thự, sau khi chạy được một đoạn thì dừng lại ở ven đường.

Ánh mắt của anh có chút thâm trầm, lẳng lặng nhìn một cành cây khô mục nát ở bên đường, có vẻ điều hiu và thê lương. Tuy rằng anh chỉ ngồi như vậy, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy có chút lạnh lẽo và ngột ngạt.

Anh bỗng nhiên nhớ tới năm đó khi đón cô gái nhỏ ở sân bay, lúc ấy cây cối vẫn còn tươi tốt tràn đầy sức sống, bên tai tất cả đều là tiếng nói cười vui vẻ của cô. Trong mắt anh ẩn ẩn một chút ý cười, nhưng nó chưa kịp thấm sâu vào tận đáy mắt thì lại vô cớ sinh ra một chút bực bội.

Người kia ngả người ra sau, rút ra một điếu thuốc ngậm vào miệng rồi châm lửa. Ngón tay thon dài hơi cong lại, đầu ngón tay rũ xuống một cách tự nhiên, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, trên mu bàn tay trắng nõn có một điểm hồng hồng.

Khiến cho người ta cảm thấy gợi cảm và cấm dục một cách vô cớ, thậm chí khi anh hút thuốc còn mang đến một loại tự phụ không nói nên lời.

Trong làn khói mông lung mờ ảo, suy nghĩ của anh có chút trống rỗng. Chính mình hiếm khi có thể làm càn, nhưng lần đầu tiên anh nghiêm túc tự hỏi về ý nghĩa đằng sau giấc mơ đêm đó.

—— Vòng eo mảnh khảnh của người con gái, đôi chân thon dài cân đối, mắt cá chân tròn trịa vừa mượt mà vừa đáng yêu, làn da trắng nõn và xương bướm mảnh mai hấp dẫn, giống như vẻ đẹp và sự thuần khiết của vạn vật vào buổi sơ khai đầy hỗn độn.

Điều này thật vớ vẩn, Chung Dập tự nói với mình như vậy ở trong mơ. Anh năm nay đã hai mươi tám tuổi, không phải là cậu thiếu niên mười mấy tuổi mới bước vào giai đoạn dậy thì.

Nhưng cô gái đang yên lặng nằm ở đó, lại ngoan ngoãn như vậy, cái loại yên lặng tốt đẹp và thuần khiết như vậy khiến anh nhịn không được mà tiến lên để nhìn rõ mặt của cô.

Trong giấc mơ, anh dường như đã thực sự làm như vậy.

Nhưng khi anh thật sự xẹt qua vẻ đẹp kia từng li từng tí và nhìn thấy rõ khuôn mặt ấy, anh chợt bừng tỉnh. Chung Dập ngồi bật dậy, đáy mắt chìm vào vực sâu. Ánh mắt anh nhàn nhạt nhìn xuống phía dưới, mặt không chút biểu cảm mà xuống giường đi vào phòng tắm.

Tiếng nước chảy tí tách thực sự trừng khớp với âm thanh trong khách sạn ngày hôm đó.

Cơ thể của người con gái cứ lởn vởn trong tâm trí anh, khiến anh cảm thấy chính mình như đang phạm tội.

Chuông điện thoại vào lúc này khẽ vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

Chung Dập bình tĩnh nhìn điện thoại di động, vừa nhìn thấy màn hình hiển thị thì đã bị khói thuốc làm cho sặc, ho khan vài tiếng, sau đó mới kết nối điện thoại, lẳng lặng chờ người bên kia mở miệng.

“Này, gần đây cậu có bận gì không, có liên lạc được với đứa nhỏ nhà tớ không?” Một giọng nam lười biếng truyền đến từ đầu dây bên kia.

Bàn tay đang cầm điếu thuốc của Chung Dập hơi hơi run lên, đáy mắt hiện lên một tia xấu hổ và…… Hổ thẹn. Qua vài giây, mới nhàn nhạt mở miệng: “Có chút bận, làm sao vậy?”

“Hai ngày trước tớ đã gọi cho con bé, cảm thấy nó có gì đó không thích hợp, có chút buồn bã.” Khi Thẩm Bách Xuyên nói chuyện luôn cao giọng ở âm cuối, cho dù đang nói chuyện nghiêm túc thì cũng không thèm điều chỉnh: “Này, cậu giúp tớ chú ý một chút, xem xem có phải con bé đang lén lút có đối tượng hay không.”

Điếu thuốc đang cháy dở trên đầu ngón tay anh bất giác rơi xuống, ánh mắt Chung Dập hơi tối sầm lại, anh ngồi thẳng dậy, giọng nói vô thức có chút khẩn trương: “Cái gì?”

Thẩm Bách Xuyên không nghe ra được ý nghĩa gì, tiếp tục nói: “Đứa nhỏ nhà tớ cậu cũng đã biết rồi đó, từ nhỏ đã vô cũng ngoan ngoãn. Đám con trai thời nay lại rất biết nói những lời ngon tiếng ngọt, cậu phải chú ý đến nó, ngàn vạn lần đừng để Huyền Tinh bị lừa.”

Đáy mắt Chung Dập có vô số cảm xúc cuồn cuộn, nhưng cuối cùng lại giống như thủy triều rút đi, trở lại sự bình tĩnh. Khi mở miệng, anh đã khôi phục lại vẻ trầm ổn trước đây, trầm giọng nói: “Được.”

Hai người lại tùy tiện hàn huyên vài câu, khi chuẩn bị cúp máy thì Thẩm Bách Xuyên bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nói: “Giọng nói của cậu có chút khàn khàn, không có việc gì thì uống nhiều trà hoa cúc vào, giúp hạ sốt.”

“……” Một câu bình thường nhưng khi vào tai Chung Dập thì lại có một loại ảo giác bị người nhà của “Người bị hại” hưng sư vấn tội. Tay của anh không tự giác mà nắm thật chặt, nhỏ giọng nói: “Cúp máy đây.”

Cuộc điện thoại này làm anh càng thêm bực bội, vì bực bội mà ngực có chút khó chịu. Anh theo bản năng tìm thuốc lá, lại phát hiện không biết từ khi nào thuốc đã cháy tàn hết, chỉ còn lại một đầu lọc trơ trọi.

Chung Dập hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại di động tìm lịch sử trò chuyện với Quý Huyền Tinh. Tin nhắn cuối cùng là vào một tuần trước.

[ Quý Huyền Tinh ]: Có một cửa hàng mới mở ở Hoa Mâu, khi nào có thời gian chúng ta đi thử đi.

[ Chung Dập ]: Gần đây phải đi công tác, từ từ đi.

[ Quý Huyền Tinh ]: Được rồi (icon thở dài)

Lại lướt lên trên, tất cả những cuộc đối thoại đều dừng lại như vậy, bị anh lấy các loại lý do bận đi công tác để từ chối.

Cho nên trong khoảng thời gian kia là do cô gái nhỏ thất tình, tâm trạng không tốt nên muốn gọi anh ra, nhưng bởi vì anh không có cách nào để đối mặt với cô nên luôn cố ý thoái thác, vậy thì cô sẽ khổ sở biết bao nhiêu.

Cô gái nhỏ kia không thích khóc lóc, lần trước bị thương ở chân thì cũng chỉ rơm rớm nước mắt. Nhưng bộ dạng kia lại càng khiến người ta đau lòng hơn, dáng vẻ đó lại lần nữa trùng hợp với hình ảnh trong giấc mơ, toàn thân anh không khỏi có chút căng thẳng.

Anh nhíu mày, gạt đi một số điều không nên nghĩ tới.

Lần này cô có khóc không?

Chung Dập cau mày càng ngày càng chặt, rốt cuộc cô đã yêu đương từ khi nào?

Anh lại lướt lướt vòng bạn bè của Quý Huyền Tinh, hy vọng tìm được chút dấu vết để lại. Nhưng khi anh nhấp vào lại phát hiện không biết từ khi nào quyền truy cập đã bị cô đổi thành chỉ hiển thị trong ba ngày.

Trong lòng Chung Dập trầm xuống, bấm gọi vào một dãy số. Cơn gió lạnh của tháng mười hai khiến anh càng thêm mất kiên nhẫn, mãi cho đến khi điện thoại tự động cúp máy cũng không có ai trả lời.

Mọi chuyện có vẻ còn rất nghiêm trọng.

Đầu lưỡi của anh chạm nhẹ vào hàm răng dưới, gọi điện thoại cho Lý Hạng Minh: “Lập tức sắp xếp một bài diễn thuyết ở Giang Đại.”

Lý Hạng Minh có chút sững sờ, từ trước đến nay Chung tổng chưa bao giờ tham gia mấy loại diễn thuyết này, lúc trước khi nhận được lời mời thì đều đùn đẩy. Nhưng lúc này trong giọng điệu của anh lại có thêm một phần nóng nảy và nghiêm túc, điều này khiến cho anh ta hoảng sợ, không dám hỏi nhiều liền vội vàng đáp ứng.

Quý Huyền Tinh thật sự không phải vì giận dỗi mà không nghe điện thoại, mà hôm nay là ngày thi đấu cuối cùng, thống kê điểm số đã kết thúc vào 10 giờ sáng, đội bọn họ không hề trì hoãn mà giành được vị trí đầu tiên.

Ban đầu nghĩ rằng chuyện này đã kết thúc, mọi người đều muốn trở về nhà để tắm rửa và ngủ một giấc thật ngon. Không nghĩ tới bọn họ lại bị dẫn đi ký hết tài liệu này đến tài liệu khác, khiến cho cả người Quý Huyền Tinh đều trở nên rã rời.

Cái quái gì vậy, sao lại nhiều chuyện như vậy.

Trận thi đấu này là do Giang Đại tổ chức, khi chỉ còn lại năm mươi đội trong vòng loại trừ cuối cùng thì sẽ tập trung họ lại với nhau trong căn cứ dự án đặc biệt của  Giang Đại.

Đến trưa lại phải vội vội vàng vàng ăn cơm trưa cùng với năm tuyển thủ về nhì khác và ban tổ chức, trong lúc đó mọi người đều phải trầm trồ khen ngợi hai đội nhất nhì này.

Những người này cũng là những sinh viên hàng đầu của các trường đại học khác, ngày thường không ai phục ai. Nhưng lần này thật sự đã bị cách bố trí khôn ngoan và sự trầm ổn xinh đẹp của Quý Huyền Tinh chế trụ, lúc đầu là do Tống Chính Sơ dẫn dắt đội, sau lại mới biết người dẫn dắt là Quý Huyền Tinh.

Đẹp không lời gì để tả, cô có thể trở thành một đại minh tinh, năng lực lại mạnh như vậy, quả thực là nữ vương.

Quý Huyền Tinh bị những người này hỏi đông hỏi tây, sự lạnh nhạt khi đối xử với người khác trước đây tự nhiên cũng biến mất, nhưng bây giờ cả một đám người cứ đeo bám lấy cô, ngay cả điện thoại di động cũng không có thời gian để xem.

Sau khi cơm nước xong, còn có một buổi lễ trao giải.

Khi đến lễ đường, bọn họ đã bị đám đông quá khích ngồi ở phía dưới dọa cho nhảy dựng. Không phải chỉ là một nghi thức nhỏ thôi sao, nhưng đám người phía dưới cũng phải hơn một ngàn người.

Tuy Quý Huyền Tinh có chút bối rối, nhưng mà có cảnh tượng gì mà cô chưa từng thấy qua, nói trước mặt có nhiều người như vậy cũng không xa lạ gì với cô, nhưng cũng có chút khó chịu.

Nhiều người như vậy không biết còn muốn bày cái trò gì nữa, xem ra muốn về sớm cũng không được.

Chờ sau khi ngồi xuống, bọn họ mới biết được chút nữa sẽ có một bài diễn thuyết, người được mời đến chính là giám đốc điều hành của một công ty lớn nào đó. Quý Huyền Tinh không có hứng thú, cúi đầu bớt chút thời gian để nhìn điện thoại di động, thế nhưng lại phát hiện có một cuộc gọi nhỡ của Chung Dập.

Người đàn ông chết tiệt này, sau khi hoàn toàn không liên lạc trong một tuần và gián tiếp không gặp mặt trong nửa tháng thì rốt cuộc cũng nhớ đến một người đang sống sờ sờ như cô, còn biết gọi điện thoại cho cô.( App truyện TYT )

Không cần tức giận với người mù, phải yêu thương người tàn tật. Anh là một người mù có thể trả lời tin nhắn, nhưng gọi điện thoại thì không dễ dàng, cần phải hiểu rõ.

Cứ tưởng tượng như vậy, tâm tình của Quý Huyền Tinh thật sự đã tốt hơn một chút, cô một bên tự tẩy não khuyên bản thân phải bình tĩnh, một bên chậm rì rì gọi điện thoại.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau……”

Những lời này lặp đi lặp lại năm lần, sự vui vẻ thật vất vả mới có được đã dần dần tan biến, đã sắp trở nên xấu xa.

“……”

Quý Huyền Tinh nhịn không được ở trong lòng mắng vài câu thô tục, mặt không chút biểu tình bỏ điện thoại lại vào túi chéo đeo trước ngực, nhất thời mất đi những dục vọng trần tục đó.

Buổi lễ chính thức bắt đầu, hiệu trưởng Đổng thay mặt cho hiệu trưởng của năm trường lên phát biểu trong gần một tiếng đồng hồ, Quý Huyền Tinh ngồi ở chỗ kia mơ màng sắp ngủ gật. Dù sao thì đây cũng là một cuộc thi kéo dài trong 20 ngày, cho dù cô có tài năng vô cùng nổi bật trong số rất nhiều sinh viên hàng đầu thì cũng đã hao tốn rất nhiều tâm lực.

Cô đang mơ màng ngủ gật thì bỗng nhiên cảm thấy âm thanh ngừng lại. Cô theo bản năng mở mắt ra, thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình.

Cô còn chưa tỉnh ngủ, đôi mắt vốn dĩ lanh lợi và sáng ngời lúc này đã trở nên trống rỗng, ngấn nước như một con mèo con nhỏ, không có một chút hung hăng nào.

Khiến cho một đám bạn học nhìn đến ngây ngốc.

Có nam sinh đã không khống chế được mà nhỏ giọng nói: “Con mẹ nó, thật là đáng yêu!”

“Cái này cũng thật là quá đáng yêu đi!”

“Nhan sắc của nữ thần này thật sự là tuyệt vời. Bạn học! Nhìn tôi đi!”

Cho dù đã ở chung trong một khoảng thời gian nhưng Nguyễn Vi Vi vẫn bị giá trị nhan sắc này làm cho ngây ngốc cả nửa ngày, sau đó mới khó khăn kìm chế lại, nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Hiệu trưởng mời cậu lên phát biểu một chút cảm nghĩ sau khi giành giải nhất.”

Quý Huyền Tinh đứng lên, ánh mắt vẫn là có chút mờ mịt, nhìn qua có chút mềm mại đáng yêu, khiến cho người ta muốn ức hiếp.

Cô đi thẳng một đường lên sân khấu, đầu óc cũng đã thanh tỉnh hơn vài phần. chỉ là mỗi lần sau khi tỉnh ngủ thì tư duy đều có chút chậm chạp, lúc này cũng không muốn nói chuyện.

Hiệu trưởng Đổng biết cô gái trước mặt là ai, lúc trước bởi vì Quý Huyền Tinh mà vị kia đã đích thân gọi điện đến đây, bắt toàn trường phải học một khóa giáo dục tính cách trong vòng nửa tháng, sau đó khó khăn lắm người nọ mới hài lòng, tòa nhà thực nghiệm mà anh hứa trao tặng mới không xảy ra vấn đề, cũng dựa vào mối quan hệ này mới có thể mời vị kia đến dự buổi lễ.

Mà cô gái nhỏ quả thật cũng rất lợi hại, bài chuyên ngành luôn luôn đứng nhất, hiện tại còn giành được ngôi vị quán quân.

Người nhìn cũng rất ngoan ngoãn, bây giờ cô đang đứng im không nói lời nào, đáy mắt có chút mờ mịt, nhìn qua giống như có chút sợ hãi.

Ông ấy hòa ái cổ vũ, nói: “Bạn học Quý hãy thả lỏng và nói chuyện thoải mái, hãy nói ngắn gọn cho mọi người biết em giành được giải nhất bằng cách nào hoặc là có cảm nghĩ gì khi giành được giải nhất?”

Quý Huyền Tinh cầm cúp, khẽ nâng nhẹ mi mắt: “Không có, ngoại trừ giải nhất thì không cần những thứ khác.”

TYT & Ruby team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp