Isekai: Trực Tử Ma Nhãn

Chương 65: trở về


2 năm

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

<cậu đã thấy đỡ hơn chưa . Mình chỉ có thể cầm máu thôi vì ma lực cũng không còn nhiều nữa chưa kể là còn phải chuyển hướng dòng nước ngầm kia nữa . Để khi về mình hồi ma lực rồi chữa tiếp cho cậu .>

<ok . 1 chiến binh không lẽ lại không chịu nỗi mấy vết thương như thế này cơ chứ .>

<vậy cậu ngồi đây chờ mình . Nhớ là đừng hành động mạnh để rồi hở vết thương đấy , lúc mình hoàn thành việc chuyển hướng cũng không còn bao nhiêu ma lực đễ nối lại vết thương đâu .>

<vâng vâng . Tôi nghe hiểu mà mẹ trẻ .>

<mình nghe thấy đấy .>

Cecilia trầm mặt nói với Kenji rồi đi về phía dòng nước ngầm gần đó . Còn cậu thì ngồi dựa vào xác của con Kamaitachi đã bị mất đầu , cậu gát 2 thanh kiếm ở kế bên và nhắm mắt lại và làm 1 giấc ngủ ngắn phục hồi sức . 1 giấc ngủ nhanh chóng ào tới sau 1 cuộc chiến với quái vật và cậu cũng đi vào giấc ngủ .

Kenji mở mắt ra trong giấc mơi . Mọi thứ xung quanh đều mờ ảo và tràng đầy ánh sáng , tầm nhìn của cậu có vẻ là của 1 đứa trẻ sơ sinh đang nằm trong vòng tay của người mẹ . Lời hát ru vang tới Kenji nghe cũng thật nhẹ nhàng và khiến cho cậu cảm thấy thật ấm áp .

"mẹ của mình đây sao ?"

Cậu cố gắng nhìn về phía khuôn mặt của người được cho là mẹ mình . Có lẽ hành động của cậu đã vô tình làm cho người phụ nữ ấy chú ý và nhìn xuống đứa con nhỏ đang ở trong vòng tay của mình . Do ánh sáng và hình ảnh quá mơ hồ mà Kenji đã không thể nhìn rõ được khuôn mặt của người mẹ , nhưng mà cậu vẫn có thể nhìn thấy được nụ cười dịu dàng của 1 người mẹ đầy yêu thương dành cho đứa con nhỏ là cậu .

<xem ra ta cũng đã bỏ lở quá nhiều thứ nhỉ . Nhưng được nhìn thấy con trưởng thành như thế mẹ cũng hài lòng lắm .>

Đôi mắt Kenji như nhòe đi và mở to khi nghe được những lời mà người phụ nữ nói ra . Cậu đưa cánh tay của mình lên mong muốn có thể níu giữ lại 1 điều gì đó . Nhưng khung cảnh xung quanh bỗng chốc đỗ vỡ và cậu thức dậy .

<chỉ chỉ là giấc mơ sao ?>

<cậu khóc đấy à Kenji>

Cecilia sau khi hoàn thành việc chuyển hướnn dòng nước ra ngoài thì trở về với chổ Kenji . Cô định nhẹ nhàng đi đến bên cậu ấy và hù 1 chút nhưng mà khi thấy Kenji đang ngủ và khóc thì cũng mất hứng mà ngồi xuống ở đối diện . Nhưng cũng không quá lâu sau khi thấy Kenji tỉnh dậy thì cô cũng chòm người đến cho khuôn mặt hai người gần sáy nhau . Cô muốn nhìn kĩ xem nãy giờ bản thân mình có nhìn nhầm không khi 1 người như cậu ấy lại cũng có lúc khóc đấy .

<tào lao quá đấy . Chúng ta đi ra khỏi đây thôi .>

<xì khóc thì cứ nói là khóc đi chứ có ai chê cười đâu >

<nói gì đó ?>

<hi hi không có gì đi về thôi .>

Cậu ôm lấy eo của Cecilia bằng cánh tay còn lại và nhảy lên lối ra  . Việc này thì cũng chẳng liên quan gì đến cánh tay bị thương kia nên cũng ngon ơ mà lên thôi , tuy là cậu có bẻ không chú ý tới là Cecilia đã ngượn chín cả mặt rồi . Cũng phải thôi khi không bị ôm từ sau lưng hỏi là gái nhà lành (nhà mặt phố , bố làm to) thì không đỏ mặt mới là lạ . Với lại cô cũng nổi tiếng là mặt mỏng nữa chứ .

<cậu thả mình ra được chưa vậy .>

<à à rồi quên mất .>

Kenji bối rốo thả cô ấy ra . Mà giờ cậu nhìn kĩ lại không hiểu sao là trông cô ấy có vẻ quen quen thế nào ấy giống với 1 người mà cậu đã biết trước đo , nên vì thế mà cậu nhìn chăm chú để mong có thể hình dung ra . Nhưng bên Cecilia thấy hơi bị ngượn ngùng khi bị Kenji nhìn chằm chằm như thế nên cô đã đưa tay lên quơ qua lại trước mặt cậu ấy cười nói .

<alo alo . Nối lại tín hiệu chưa đấy , chúng ta còn phải đi về nữa đấy .>

<à ừ đi thôi .>

2 người đi trong hang động tối tăm hướng ra lối ra , nhưng lần này đã có thêm 1 thứ chỉ lối khác đó chính là dòng chảy của còng nước . Nên cũng vì thế mà Kenji cũng có thể thư giản đầu óc một chút trong việc tìm lối ra bằng giác quan địa chấn . Rất nhanh ánh sáng của mặt trời buổi chiều cũng chíu lên người cậu và Cecilia và bớt đi cái cảm giác lạnh lẽo từ cái hang động chết tiệc đó .

<phù cuối cùng thì cũng được hưởng ánh sáng mặt trời thực sự ~>

<còn xung sức quá nhỉ . Đi về tôi chứ cánh tay tôi sắp mất cảnh giác tới nơi rồi đây này .>

<rồi . Có cần mình dìu giúp không ?>

Thế là Cecilia choàng cánh tay lành lặn còn lại của cậu qua cổ và đở cậu cho Kenji có thể nhẹ bớt gánh nặng . Hai người cùng nhau bước về thành , tuy là trên đường họ cũng thu hút sự chú ý của kha khá người dân xung quanh nhưng cũng không có rắc rối gì xãy ra cả . Khi họ về tơi nơi thì thấy Tomoe đã đứng đó đợi , cô ấy nhìn về phía Kenji và thấy ngạc nhiên bất giác nói .

<ngài yoshinaka...>

Nhưng cô chợt nhận ra làm sao mà có thể là ngài ấy được nên đã nhìn kĩ lại thì đó là Kenji đang trang bị trên mình 1 bộ giáp Samurai thôi . Cô chạy đến bên hai người mà giúp Cecilia đở lấy Kenji .

<cậu ấy bị sao thế ?>

<lát nữa em sẽ nói nhưng giờ hãy dẫn cậu ấy vào nhà để em chữa trị cái đã>

<được rồi.>

--------------------------------------

Chốt là không có gì gì với Tomoe nhé . Đó là vì mình không chỉ thích nhưng cũng rất tôn trọng cô ấy đấy nhé .

Tình cảm hai người chỉ ở mức bạn bè thân thiết hay là tôn trọng lẫn nhau thôi .


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp