Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 52: Quyển 2: Vụ án đầu lâu 502 (Hạ)


2 năm

trướctiếp

Hôm sau, thứ bảy.

“Cho nên cậu về Vân Điền đến cùng là vì cái gì?”, Bộ Trọng Hoa đi qua các quầy hàng thực phẩm nhập khẩu rực rỡ trong siêu thị, cầm hai túi chocolate vị bạc hà ném vào xe đẩy: “Chỉ vì muốn nhìn một chút dáng dấp tên ma tuý trước đây mình bắt thôi hả?”

Ngô Vu hai cùi chỏ chống đỡ tại trên thành xe đẩy, giống một như một loại động vật họ mèo hoang dã đang cong lưng, đem xe đẩy đi theo sau lưng Bộ Trọng Hoa, đôi mắt theo 2 thanh chocolate lọt vào giỏ hàng, trong cổ họng mới á một tiếng.

Thứ bảy là thời điểm lưu lượng người mua hàng tại siêu thị đông nhất, nhưng tầng một siêu thị lại tương đối vắng vẻ, bởi vì, các loại này nhãn hiệu này phía sau tăng thêm hai chữ hữu cơ giá cả liền dám lật một phen địa phương, ngoại trừ họ Bộ loại này thiếu gia, người bình thường không yêu đến.

Bộ Trọng Hoa đột nhiên đứng vững bước chân, quay đầu ở trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm Ngô Vu: “Vì sao, cũng bởi vì hiếu kì?”

Ngô Vu thốt ra: “Điều đó thì……”

Bộ Trọng Hoa con mắt khẽ híp một cái.

Bộ Trọng Hoa người này, mặc kệ nghiêm khắcvà kiêu ngoại của anh, tiếng xấu không coi ai ra gì vang như sấm bên tai, tấm bằng khuôn mặt đó là không làm giả được, nhất là khi cái lông mày này nhấc lê từ đuôi đến đầu, mũi thẳng tắp đến không giống thật, đường quai hàm căng như cung đàn piano, ngay cả lực đạo của đôi môi mỏng cũng rõ ràng, tinh tế.

Trong nháy mắt kia trực giác nhạy cảm hơn mười năm vào sinh ra tử đã cứu vớt Ngô Vu: “Chuyện đó nhất định làk hông thể nào!”

“……”

“Tôi trở về là vì muốn tự mình tiễn người mình sùng bái nhất xuống dưới, dù sao cũng sắp đến  tháng sáu, không tự mình bay một chuyến thì không đủ để biểu đạt thành ý của tôi đối với thần tượng”, Ngô Vu nuốt ngụm nước bọt: “Thành kính”.

Bộ Trọng Hoa hoài nghi nói: “Thần tượng của cậu không phải là Hanato Yui?”

“Đúng đúng, tôi còn thần tượng nam thần”. Ngô Vu trịnh trọng nói: “Lâm Tắc Từ”.

Bộ Trọng Hoa: “………………”

Bộ Trọng Hoa dùng một loại ánh mắt tam quan bị phá vỡ dò xét Ngô Vu, người sau đứng thẳng người ưỡn ngực, vết dính bánh bao sữa trứng trên mặt trước của chiếc áo thun sáng nay đặc biệt đáng chú ý.

“Cậu trước đây bắt qua rất nhiều ma túy sao?” Bộ Trọng Hoa đột nhiên hỏi.

“Hả?”

Ngô Vu có chút chưa chuẩn bị, trong lòng một hai ba bốn còn chưa đếm xong, chỉ gặp Bộ Trọng Hoa đột nhiên cười một tiếng, hàn khí bốn phía: “Phán một người thì gọi cậu bay trở về một lần, phán hai người bảo cậu bay trở về hai lần, có phải là về sau mỗi một lần phán cậu liền muốn bay về Vân Điền một lần? Sau này, chi đội có nên đặt lịch nghỉ cụ thể hàng tháng cho cậu không, vì trong tháng có nhiều ngày nên không tiện đến cơ quan? “

Ngô Vu đáy mắt đột nhiên bắn ra một tia hi vọng: “Có lương không?”

“Cậu cảm thấy thế nào?”

“…… Vậy quên đi, không thể vì thần tượng mà ngay cả tiền thưởng cũng không cần”. Ngô Vu lập tức nghiêm túc nói: “Đội trưởng yên tâm, nam thần cùng anh, tôi chọn anh”.

Bộ Trọng Hoa thật lâu trừng mắt nhìn Ngô Vu, người kia ánh mắt kiên định.

“Cậu tốt nhất nhớ kỹ cậu chọn tôi”. Nửa ngày sau Bộ Trọng Hoa rốt cục thản nhiên nói, không biết làm sao ngữ điệu tựa hồ có chút cổ quái, sau đó quay đầu đi về phía trước.

Ngô Vu tranh thủ thời gian đẩy xe đuổi theo, chỉ nghe ba ba hai tiếng vang, Bộ Trọng Hoa từ kệ hàng bên trên cầm hai gói dinsum nhập khẩu, cũng không quay đầu lại ném vào giỏ hàng.

Theo ý của Ngô Vu thì, một cấp dưới đã trưởng thành không thể cứ như thế ăn nhờ ở đậu nhà lãnh đạo hoài được, thế là cậu tự cho mình thiết lập một cái kỳ hạn, trước khi án 502 Niên Tiểu Bình được triệt để phá xong, sau ngày đó cậu nhất định liền chuyển về nhà mình. Mà trước khi án 502 được phá, cậu phải ở nhờ bởi vì lãnh đạo tăng ca quá hung ác, thuộc hạ lại không có xe, nửa đêm canh ba tự chạy về căn nhà nhỏ của mình thì quá phiền phức lại không an toàn.

Về phần vấn đề ăn cơm, Ngô Vu nghĩ đến cũng rất chu toàn: “Mặc dù tiền thuê nhà cậu trả không nổi, nhưng mua thức ăn thì vẫn đủ tiền, nếu không nói ra giống như cậu đang ăn chùa ở nhà Bộ Trọng Hoa vậy.

Bộ Trọng Hoa đối việc cơm chùa này từ chối cho ý kiến, nhưng hi vọng cậu thận trọng khi đưa ra quyết định muốn mua thức ăn, thế là thứ bảy hai người cùng đi đến siêu thị mà Bộ Trọng Hoa thường hay mua đồ.

Ngô Vu tại trước quầy thu tiền mở ra túi, quay đầu nhìn về phía Bộ Trọng Hoa, Bộ Trọng Hoa hai tay ôm ngực mặt không biểu tình nhìn chăm chú lên cậu, trong giống như ban giám khảo chuẩn bị cho điểm tại Liên hoan phim Canes.

“……” Bầu không khí nhất thời khó tả, nửa ngày sau Ngô Vu rốt cục dùng ngón tay trỏ vuốt vuốt cái mũi, mềm giọng hỏi: “Đội trưởng, cho tôi mấy ngày cơm chùa được không?”

Bộ Trọng Hoa nhướng lên đầu lông mày, đem rau quả hữu cơ trong giỏ hàng, trái cây nhập khẩu, hai cân cá tuyết ngân đông lạnh, hai cân tôm biển, bốn hộp đậu hũ cùng hai vỉ trứng gà tự quét qua máy thanh toán tự động, chỉ vào trên màn hình số lượng nói: “Bình thường ăn bám, đây chắc là tiêu chuẩn sinh hoạt bình thường”.

Sau đó anh đem hai thanh chocolate, hai bao dinsum nhập khẩu, tám bao nước trái cây kẹo mềm, hai hộp bánh quy quét, chỉ vào trên màn hình không duyên cớ thêm ra một chữ số mới tổng cộng nói: “Còn cái sinh hoạt tiêu chuẩn này, không sai biệt lắm có thể gọi là quy tắc ngầm, cậu không có vấn đề gì chứ?”

Ngô Vu nắm lỗ mũi dò xét giỏ mua sắm nửa ngày, rốt cục hạ quyết tâm: “Đội trưởng, Liêu ca mới là chính thất của anh, Liêu ca không có vấn đề thì tôi cũng không có vấn đề.”

Liêu Cương thân là đội phó của Biệt đội Nam Thành, đường đường là hình sự trinh sát phó chi đội, bên trên phụng dưỡng cha mẹ chồng —— Thường đứng ra làm hoà cho vợ chồng Tống cục và biểu diễn văn nghệ cho Hứa cục; Bên trong hỗ trợ tướng công —— Hơi một tí là tăng ca đến ba giờ sáng lại tự mình mang Final Destination bgm chi đội trưởng Bộ; Ở dưới có bầy con thơ—— Một đám trẻ nhỏ suốt ngày kếu đói trong đội hình sự trinh sát, bán buôn hai rương trứng mặn lạp xưởng hun khói có thể ăn ba ngày liền; Kia tất nhiên là hiền lương thục đức, ý chí rộng lượng, hẳn là không có vấn đề.

Cho nên Bộ Trọng Hoa dùng mấy bao đồ ăn vặt liền không hiểu thấu được cách Ngô Vu lý giải quy tắc ngầm là gì, nếu mà truyền tới bộ phận đầu não kia của Vân Điền, trùm ma tuý của vùng Tam Giác Vàng, nội tâm bọn họ không biết sẽ có cảm giác như thế nào.

Hai người mang theo túi mua sắm một trước một sau đi ra siêu thị, Ngô Vu nửa bên mặt phình lên, ngậm lấy một viên sô cô la, mơ hồ không rõ hỏi: “Thứ hai thủ tục của viện kiểm sát sẽ xuống tới, liền nên bắt đầu điều tra và giải quyết án Niên Tiểu Bình cùng Cao Bảo Khang bị giết, mua nhiều món như vậy có thời gian ở nhà nấu cơm không?”

Bộ Trọng Hoa nói: “Tôi sẽ để cho cậu có”.

“……” Ngô Vu trong lòng tự nhủ cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, “Được thôi”.

Từ tầng hầm siêu thị đi ra, các cửa hàng lầu một bán những thương hiệu đắt tiền, đại sảnh người người nhốn nháo, người người quần áo ngăn nắp gọn gàng, sàn kính gạch lớn phản xạ như ánh đèn thủy tinh. Ngô Vu như người lạc loài, áo thun cũ, quần đùi, dép lê, thờ ơ mang theo một túi sô cô la, nhìn qua giống như tài xế cùng Bộ thiếu gia đi dạo phố; Nhưng mà ngoại hình cậu xác thực cực kì đẹp đẽ, mặt mày không thể bắt bẻ, ngũ quan tươi sáng rõ ràng, phàm là ai chú ý tới đều sẽ nhìn thêm hai lần, còn có thiếu nữ cười toe toét đùa giỡn đi thoáng qua, quăng ra ánh mắt ngượng ngùng hiếu kỳ.

Bộ Trọng Hoa trước đó cũng mang Ngô Vu ra khỏi cửa, nhưng lần nào cũng là đi phá án, xung quanh toàn các cảnh sát thường xuyên mấy ngày không tắm rửa đầy bụi đất, dù có là công an giỏi nhất của Trung Quốc cũng nhìn không ra; Chỉ có Mạnh Chiêu ngẫu nhiên phá lệ, mới có thể miễn cưỡng nhắc nhở đám người đó Ngô Vu là một soái ca thật sự.

Nhưng ra đến bên ngoài, Bộ Trọng Hoa mới tự bản thân cảm nhận được, tên nhóc họ Ngô này trong mắt phụ nữ được chấm điểm rất cao, mới có mấy bước ngắn như vậy, liền đã có ba nhóm tiếp tân ở quầy mỹ phẩm dưỡng da chủ động tới sample dùng thử.

Bộ Trọng Hoa cũng tự mình che giấu qua, dài nhất là mấy tháng, nhưng cũng có thể xem như người bình thường nhận biết bên trong có nội ứng. Anh mặc dù biết được nội ứng nhất định phải có tướng mạo bình thường, không có chút đặc điểm nào, tốt nhất ném vào trong đám người cũng tìm không ra, nhưng mà trên thực tế lúc cần gấp người thi hành nhiệm vụ, có thể miễn cưỡng chọn người năng lực, tố chất, thẩm tra chính trị, độ trung thành tất cả đều phù hợp yêu cầu liền thắp nhang cầu nguyện, tướng mạo đẹp xấu cơ bản không nằm trong phạm vi suy nghĩ, trừ phi là đẹp như minh tinh ra đường là giao thông ùng tắc.

Ngô Vu mặc dù không đến mức đó, nhưng cũng không thể khinh thường. Nếu như Trương Bác Minh bày ra kế hoạch ẩn núp quy mô lớn như vậy, độ chấn động cao như vậy, vậy hắn hẳn là có thời gian rất lâu chậm rãi chọn lựa, vì sao cuối cùng vẫn lựa chọn Ngô Vu mười ba năm trước đây so với hiện tại còn tuấn tú xuất chúng hơn?

Bộ Trọng Hoa đi ngang qua cô gái thứ tư đang xấu hổ nở nụ cười nhìn Ngô Vu, rốt cục không thể nhịn được nữa.

“Đeo lên”. Anh đột nhiên đứng vững bước chân, khuôn mặt lạnh lẽo không có chút nào gợn sóng, gỡ xuống kính râm trên vạt áo mình, không nói lời gì đeo lên mặt cho Ngô Vu, sau đó từ trong tay cậu lấy túi mua sắm: “Tôi đem đồ ăn bỏ vào cốp  xe, cậu đợi ở đây đi. Cửa hàng lầu hai có hiệu sách, cậu đi ra cổng tiệm sách chờ tôi, đợi chút nữa chúng ta cùng đi lên tầng trên ăn cơm.”

Kính đỡ thuận mũi trượt xuống, Ngô Vu lập tức đè lại nó, xem xét nghĩ giá của nó còn mắc hơn toàn thân mình, chắc chắn vượt ra khỏi hai số không: “Mua nhiều món ăn như vậy, không trở về nhà nấu cơm hả?”

Bộ Trọng Hoa nói: “Trên lầu có nhà hàng bán cá thu đao, cậu không đi ăn sao? Cậu không ăn thì chúng ta có thể trở về nhà làm rau hẹ trứng chiên”.

Ngô Vu:!

Cá thu đao!

Ngô Vu hướng về sau rút lui ba bước, tựa như một con mèo lần đâu đi lạc ra xã hội loài người đột nhiên biến thành mèo nhà, toàn thân mỗi một lỗ chân lông đều tản mát ra khí tức lúc mới bước vô chi đội, ôn thuần, mềm mại, nhu thuận, trung thực: “Dạ đội trưởng, tôi chờ anh đội trưởng.”

Bộ Trọng Hoa mang theo hai túi mua sắm nặng nề, không cách nào đưa tay điểm trên trán cậu, đành phải quay đầu đi.

Mang Ngô Vu đi mua một đống đò không cần trả tiền, đuổi cậu đi tiệm sách trong thời gian chờ, sau đó dẫn cậu đi ăn đao cá, đối với Ngô Vu mà nói quả thực là ngay cả sinh nhật cũng không được đối xử như vậy, ngày hôm nay xứng đáng đứng đầu trên bảng xếp hạng những ngày hoàn mỹ nhất trong cuộc đời cậu.

Bộ Trọng Hoa đem mua đồ ăn cất vào cốp xe, quay trở lại, quả nhiên Ngô Vu cũng không nghe lời chờ anh ở cổng tiệm sách. Bước vào tiệm sách nhìn một cái, quả nhiên thấy cậu đang đứng tại khu vực tiểu thuyết kỳ huyễn, cầm trong tay  không biết sách gì, đang nhìn chăm chú, chỉ lộ ra một cái ót tóc đen.

Bộ Trọng Hoa đang muốn xuyên qua từng dãy sách tìm cậu, đột nhiên ánh mắt đảo qua cái gì đó, thoáng nhìn thấy trên giá sách lộ ra một quyển.

《 Đồng tính luyến ái | Suy nghĩ dưới góc độ Luật học》.

Không biết từ đâu mà đến tim đập nhanh như dòng điện xuyên thấu thần kinh, Bộ Trọng Hoa cơ hồ là máy móc tính đi về phía trước hai bước, sau đó lại ngừng. Trong nháy mắt kia máu trong người anh tốc độ trở nên rất nhanh, rầm rầm phóng tới mười ngón cuối cùng, trái tim lại đột nhiên nâng lên yết hầu, tựa hồ há miệng liền muốn nói chuyện.

Thứ bảy tiệm sách rất nhiều người, xuyên qua học sinh, con nít, cha mẹ trông con, thậm chí còn có những cặp đôi trẻ hẹn hò. Không ai người chú ý tới bên này, không ai người chú ý tới sắc mặt có một tia cứng ngắc của anh, không có người nghe thấy yết hầu anh đang rung động theo nhịp tim.

Qua mấy phút dài dằng dặc, như một cái chớp mắt, Bộ Trọng Hoa rốt cục chậm rãi lui một bước, đem bàn tay hướng giá sách.

Rõ ràng không gian vừa rồi rất huyên náo, đôi tình nhân bên cạnh một giá sách nhỏ giọng cãi nhau còn đeo cặp học sinh phàn nàn vẫn còn tiếp tục, cách mấy hàng giá sách những đứa trẻ chạy lạch bạch trên mặt đất, dẫn tới phụ huynh quát lớn, những người trẻ tuổi bất mãn ghé mắt; Nhưng đầu ngón tay anh vừa chạm đến bìa sách, trong nháy mắt đó, anh lại cảm giác được tất cả mọi người động tác đều đình chỉ, bốn phương tám hướng vô số ánh mắt giữa trời phóng tới, như một mũi tên đâm xuống, đem anh đính tại chỗ——

“Đội trưởng!”

Bộ Trọng Hoa như giật điện chấn động toàn thân, trong chốc lát thu tay lại, trên mặt thần sắc một tia không lộ, trái tim điên cuồng nhảy loạn.

Tiếng hò hét ầm ĩ trong tiệm sách vẫn còn tiếp tục, chỉ thấy Ngô Vu ngẩng đầu phát hiện anh, đem mấy quyển tiểu thuyết kỳ huyễn kia bỏ xuống, đi nhanh tới.

Bộ Trọng Hoa nắm tay cắm vào túi, cất bước tiến lên đón, nuốt nước bọt trong khoang miệng khô chát.

“Chờ đã”. Đột nhiên lúc này Ngô Vu như nhìn thấy cái gì đó, chạy lên hai bước vỗ vai Bộ Trọng Hoa ra hiệu anh tránh ra, cậu trực tiếp đi tới một người đàn ông đang dựa vào cổng tiệm sách giật lại điện thoại: “Chào cậu, thật không có ý tứ, cậu có thể đem ảnh chụp xóa không?”

Bộ Trọng Hoa thái dương thốt nhiên nhảy một cái.

Chàng trai chụp lén tuổi chừng hai mươi, nhìn giống sinh viên đại học, đeo balo thể thao, dáng người cao ráo, khuôn mặt còn rất thanh xuân, đẹp trai, nhưng lúc này lại ngượng ngùng xấu hổ: “Dạ, thật xin lỗi, em chỉ là……”

Bộ Trọng Hoa bước nhanh tiến lên, chế trụ một tay của cậu sinh viên, hoàn toàn không giống Ngô Vu ôn hòa lễ phép: “Điện thoại đâu? Lấy ra!”

Khí thế của cảnh sát hình sự tuyến một trong nháy mắt liền đem cậu thanh niên đang ngượng ngùng dọa sạch sành sanh, nam sinh suýt nữa là run rẩy: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, em không phải cố ý, em thật không phải là ——

Bộ Trọng Hoa đã nhấn lấy ngón cái hắn mở khóa, Ngô Vu mở ra các giao diện vừa được sử dùng, lập tức mở ra album ảnh, sửng sốt một chút.

Cậu vừa rồi phát hiện góc độ của camera kia, còn tưởng rằng người mà nam sinh chụp lén là Bộ Trọng Hoa, cho nên mới vỗ vai Bộ Trọng Hoa kêu anh chờ chút, trong lòng còn có chút chế giễu cùng trêu ghẹo.

—— Ai ngờ cậu đã nghĩ sai, bên trong album ảnh liên tục tám chín tấm hình chụp, tất cả đều là cậu.

Bộ Trọng Hoa mặt trầm như nước, ra hiệu Ngô Vu: “Cậu trông chừng hắn, tôi gọi điện thoại kêu người tới”. Ngay sau đó lấy ra điện thoại di động liền muốn gọi cho đồn công an địa phương..

“Thật xin lỗi đại ca, thật xin lỗi! Em cũng không dám nữa đâu!” Nam sinh nghe xong lời kia, lại nhìn anh đang đầy tức giận, còn tưởng rằng mình trêu chọc tới tổng tài bá đạo nào, liền luống cuống: “Em là sinh viên, chỉ muốn làm quen một chút, bây giờ em xóa bhình liền được không ạ? Em lập tức xoá liền!……”

“Làm quen một chút?”

Nam sinh nhìn trộm dò xét Ngô Vu, một mặt khóc không ra nước mắt: “Em…… em vừa nhìn thấy cậu bạn học này một mình dạo phố, cho là cậu ấy còn…… còn độc thân, em lại không dám trực tiếp bắt chuyện, sợ bị người ta đánh, nên suy nghĩ định chụp hình gửi lên confession trường tìm wechat cậu ấy, ai biết……”

Bộ Trọng Hoa: “……”

Ngô Vu: “……”

Bộ Trọng Hoa quát lớn: “Trường học nào? Lấy thẻ sinh viên ra!”

Nam sinh nhìn như chưa từng bước vào xã hội, giật mình bị dọa móc ra thẻ học sinh, thật đúng là sinh viên năm ba của đại học khoa thể dục bên cạnh.

“Cho nên hai anh là một đôi sao?” Nam sinh vẻ mặt cầu xin hỏi.

Bộ Trọng Hoa không lên tiếng, sắc mặt có chút kỳ quái, nhưng mặt anh quanh năm đều lạnh, không ai có thể từ gương mặt nghiêm khắc anh tuấn đó nhìn ra một chút sơ hở nào.

Ngô Vu thở dài, đem điện thoại ném lại cho nam sinh, dựng lấy vai Bộ Trọng Hoa nói: “Không, tôi là người làm của vị thiếu gia này, vừa rồi nếu như thiếu gia sắc mặt không tốt, tôi liền sẽ xông lên chặt cậu”.

Nam sinh: “………………”

“Cậu dạng này là không đúng, nam nhân không thể sinh con, nếu như tất cả mọi người giống như cậu thì người Trung quốc sẽ bị tuyệt chủng, người Mỹ sẽ đánh đến nước ta”. Ngô Vu dừng một chút, lời nói xoay chuyển lại chân thành nói: “Cuối tuần là thời gian tốt đẹp, nên học tập một chút nên làm thêm nhiều việc, thanh niên không thể cả ngày đều nghĩ đến yêu đương, chờ cậu đến cái tuổi này của tôi liền sẽ phát hiện…… Mua không nổi nhà thì không thể yêu đương, đừng lãng phí thời gian nữa, nha? Về trường học đọc sách đi.”

Từ sắc mặt nam sinh xem ra, hắn đại khái thật muốn khóc.

Ngô Vu lắc đầu, cứ như vậy ôm lấy vai Bộ Trọng Hoa, quay người nhanh nhẹn thông suốt đi.

Thẳng đến khi ra khỏi tiệm sách, Bộ Trọng Hoa mới lấy ra điện thoại di động gọi điện thoại, để đội trị an lập tức phái người tới nhìn chằm chằm nam sinh này còn có hành động gì tiếp theo không. Chốc lát lầu một tuần cảnh đuổi lên, không phí bao nhiêu sức lực ngay tại biển người liền tìm được mục tiêu, nói nam sinh đứng tại chỗ như đưa đám một hồi, lại đung đưa tìm người bắt chuyện rời đi.

Ngô Vu không nói chuyện, nhưng sờ lên mặt mình, khả năng trong lòng cảm thấy rất có ý tứ.

“Cậu thật sự là bởi vì mua không nổi nhà mới không tìm đối tượng?” Bộ Trọng Hoa nhìn qua phía trước, khẩu khí bình thản hỏi.

Ngô Vu tự giễu: “Tìm cái gì đối tượng chứ, ta như vậy, một mình cũng rất tốt mà.”

Cậu bình thường thường xuyên bước chậm hơn Bộ Trọng Hoa nửa bước, hẳn là nội ứng đã thành thói quen, cũng không quen đi trước mặt người khác. Nhưng Bộ Trọng Hoa đã phát hiện, nếu có chuyện đáng để mong chờ, khiến người hưng phấn, cậu liền sẽ cao hứng đi hơi nhanh hơn mình nửa bước, nói ví dụ giống như hiện tại đi ăn đao cá vậy.

Bộ Trọng Hoa nhìn xem bên mặt thả lỏng của cậu, đột nhiên hỏi: “Vậy nếu như cậu gặp được một người, không ngại cùng cậu bị liên luỵ, thậm chí sẽ gặp nguy hiểm thì cậu nghĩ sao?”

Ngô Vu bước chân tựa hồ dừng một chút.

Bộ Trọng Hoa hai tay trong túi quần, không làm cho người phát giác ra móng tay anh đang đâm vào lòng bàn tay.

Sau đó anh trông thấy Ngô Vu cười lên, ngẩng đầu lên nhắm mắt lại, đáy mắt vô số cảm xúc khó nói lên lời đều bị đều số che giấu, độ cong khóe môi tựa hồ còn có chút vui vẻ.

Cậu nói: “Vậy tôi liền đem người này viết thành người thừa kế tài sản của tôi”.

Bộ Trọng Hoa thần sắc có chút thay đổi.

“Cá thu đao là hấp sao?” Ngô Vu quay đầu lại, mong đợi liếm môi hỏi.

Bộ Trọng Hoa thu hồi ánh mắt, sắc mặt không một tia dị dạng, chỉ chỉ phía trước ra hiệu cậu đuổi theo, sau đó nhanh chân hướng cửa hàng tầng cao nhất đi đến.

Cùng lúc đó, cửa hàng lầu hai.

Biển người bên trong tuần cảnh thường phục rút về, hẳn là đi xuống dưới lầu tiếp tục tuần tra.

Nam sinh đại học vừa bắt chuyện được đến mấy cái Wechat, hừ phát điệu hát dân gian đi vào nhà vệ sinh, cũng không quay đầu lại tiến vào gian phòng, khóa lại cửa, một khắc này đáy mắt thần sắc đột nhiên âm trầm xuống, lập tức đưa di động nhét vào túi sách, từ áo khoác bên trong trong túi lấy ra một cái khác điện thoại, mở mật mã giải khóa.

Trên màn hình là Ngô Vu.

Cậu vừa mới vào tiệm sách, đang nghiêng người một tay hướng trên giá sách huyền huyễn hệ ngân hà, một tay tháo kính râm xuống, lộ ra nửa bên mặt ưu mỹ mày.

Phá hủy Tam Giác Vàng mấy tập đoàn trùm buôn thuốc phiện, khiến đại danh đỉnh ‘Rãnh Marina’ bị ép offline một năm tròn, thậm chí là đại danh tự trong truyền thuyết cá mập đều canh cánh trong lòng nhớ mãi không quên nội ứng ‘Hoạ Sư’ —— Nguyên lai là bộ dáng này?

Nam sinh đại học trên mặt lướt qua một tia tự đắc cùng trào phúng, trong lòng nghĩ: “Cũng chỉ có như thế.”

Truyền kỳ đã già đi, giờ đến phiên thế hệ tuổi trẻ cầm quyền thế giới dưới lòng đất.

Hắn lựa chọn hình ảnh, nhấn gửi đi, hai giây đi sau gửi thành công, đè lại tin nhắn ghi âm đồng thời nhấn nước xả bồn cầu, trong tiếng nước nhẹ nhàng phát ra giọng nói năm chữ: 

“Động thủ chưa, Ngân tỷ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp