Phá Vân 1

Chương 141


2 năm

trướctiếp

Chương 141

Editor: Sabi

Dưới chân núi, bộ chỉ huy tạm thời.

Một dãy nhà trệt và mấy chiếc xe Iveco của cảnh sát đặc nhiệm hợp thành một trung khu chỉ huy cho chiến dịch phòng chống ma túy đặc biệt lớn ở núi Dao Sơn này, toàn bộ cảnh sát đều mặc thường phục ngụy trang, tất cả mọi người ai ai cũng đều vội vàng khẩn trương, nhân viên pháp y khiêng hai cổ thi thể che vải trắng từ trên xe xuống, rồi lại khiêng tới phòng giải phẫu tạm thời.

Từ cửa kính xe dán decal một chiều nhìn ra ngoài có thể thấy rõ gia đình trưởng thôn và Cống A Trì đầu toàn máu bị cảnh sát súng đạn sẵn sàng áp giải hai bên, đang thất tha thất thểu băng qua khoảng đất trống.

"Ấy, đội phó Nghiêm?"

"Đội phó Nghiêm!"

Nghiêm Tà gật đầu, khoát tay ra hiệu cho cảnh sát canh giữ hai bên cửa xe dạt ra, rồi leo lên chiếc xe mười sáu chỗ.

Giang Đình quấn chăn ngồi trong góc ở dãy ghế cuối cùng, đầu tựa vào cửa kính, sắc mặt tái nhợt hai mắt nhắm nghiền, không rõ đang thức hay ngủ. Hai bên có hai cảnh sát mặc thường phục cảnh giác trông coi nghi phạm có nguy cơ và lập trường không rõ này, thấy Nghiêm Tà lên xe lập tức đứng lên: "Đội phó Nghiêm? Có gì phân phó sao?"

"Cục trưởng Lữ bảo anh tới xem một chút, hai cậu xuống xe trước đi."

Ở chỗ này cấp bậc của Nghiêm Tà rất cao, hai người kia không chút hoài nghi, đồng loạt lên tiếng đáp lại rồi xuống xe.

Cạch!

Tiếng cửa xe đóng lại tựa như một đòn giáng nặng nề gõ mạnh vào lòng hắn, Nghiêm Tà bước nhanh về phía trước vén chăn lên, nhìn còng tay trên cổ tay mảnh khảnh của Giang Đình, ánh sáng phản chiếu đập vào mắt đâm vào lòng hắn. Nghiêm tà lấy chìa khóa đã chuẩn bị sẵn lạch cạch mở còng tay ra, khàn khàn hỏi: "Sao em lại ở đây?"

Giang Đình không đáp.

Anh cứ như không biết Nghiêm Tà ở đây, nhắm nghiền hai mắt không nhìn, không nghe, cũng không lên tiếng.

Vết bầm ứ máu trên cổ y đã lộ rõ, từ hình dạng dữ tợn kia có thể cảm giác được áp lực đè lên khí quản lúc ấy. Đó chính là ranh giới sống chết chân chính, chỉ cần chậm vài giây nữa thôi, xương cổ bị bẻ cong đến cực hạn sẽ gãy.

Ngón tay Nghiêm Tà khẽ run rẩy, thật lâu sau mới khẽ chạm lên, dè dặt cẩn thận giống như chạm lên một bảo vật đã xuất hiện vết nứt, có thể vỡ tan bất cứ lúc nào, thật lâu sau mới bật ra một câu:

"............Em hận tôi tới mức nào, Giang Đình?"

Hàng mi khép chặt của Giang Đình khẽ run lên, tần suất vừa vặn không để người khác nhận ra, sau đó anh hơi quay mặt sang chỗ khác, động tác này lập tức chọc giận Nghiêm Tà.

"Em muốn dùng cách này, khiến tôi ngày đêm thấp thỏm, cuối cùng vừa nhớ tới em vừa tự tra tấn mình đến chết, đúng không?!"

Giang Đình chậm rãi co người, gập đầu gối lại, vùi mặt vào khe hở nhỏ hẹp giữa cửa kính xe và khuỷu tay đang run rẩy. Từ góc độ của Nghiêm Tà nhìn xuống chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu đen nhánh và một phần lông mày, làm nổi bật gò má trắng bệch dọa người giữa khuỷu tay; hắn vươn tay dùng sức vặn khuôn mặt của Giang Đình quay lại, tựa như muốn kéo y ra khỏi lớp vỏ bảo vệ cứng rắn, cuối cùng không kiếm chế được hét lên: "Nói đi! Giang Đình! Ngẩng đầu lên nhìn tôi!"

Cộc cộc!

Ngoài cửa xe vang lên hai tiếng gõ, giọng nói thấp thỏm lo lắng của cấp dưới truyền vào: "Sao thế đội phó Nghiêm? Anh không sao chứ?"

".................." Nghiêm Tà thở hổn hển, qua mấy giây mới cất tiếng: "Không sao!"

Cấp dưới do dự chốc lát mới cất bước rời đi, mười ngón tay anh đan vào nhau, hai tay rũ xuống, giấu đi gò má và chóp lỗ tai mà khuỷu tay không thể che được kia. Tư thế đó giống như hai cổ tay vẫn còn bị trói buộc bởi một chiếc gông cùm vô hình, vết máu của tội phạm ma túy từ lòng bàn tay đến mặt trong cánh tay đã khô từ lâu, dưới lớp bụi đất mơ hồ lộ ra từng đường vết xước của chính anh trong lúc vật lộn.

Nghiêm Tà gắt gỏng nắm lấy tay anh, mạnh mẽ tách ra, nắm tóc ép anh ngẩng mặt lên: "Cái gì tôi cũng biết! Biết hết! Em muốn tôi phải làm gì đây, hả?!"

Tiếng hét không thể kiềm chế của hắn đột ngột khựng lại, ngay tại khoảnh khắc đó hắn chợt nhìn thấy.......

Lông mi ẩm ướt, hốc mắt phủ kín tơ máu của Giang Đình.

Cảm giác giống như bị một cây kim nung đỏ đâm vào da thịt, trái tim của Nghiêm Tà bỗng chốc co rút, hô hấp ngừng lại. Chờ tới lúc hắn kịp phản ứng lại, thì hắn đã bóp cằm Giang Đình, hôn lên đôi môi mím chặt lạnh giá kia.

Nụ hôn này bắt đầu chỉ là một nụ hôn nóng nảy, thô bạo, đau đớn không hề mang theo tình ý thân mật. Giang Đình bị ép phải ngửa mặt lên, Nghiêm Tà đứng bên cạnh, nửa người trên gần như ôm lấy toàn bộ cơ thể chồng chất vết thương của người mình yêu.

Lần cuối cùng họ thân mật như vậy tựa như đã là chuyện của kiếp trước, lửa giận như dời non lấp biển dần tan biến, thay vào đó là sự nhớ nhung và tình yêu không thể kiềm chế, vừa chua xót lại mang theo tình ý ngọt ngào, che lấp mỗi một tấc vị giác và giác quan, rót ngược vào cổ họng.

"Giang Đình," Nghiêm Tà nỉ non gọi đi gọi lại tên anh, "Giang Đình, Giang Đình, Giang Đình.............."

Cánh tay rắn chắc nóng bỏng của hắn bao quanh cổ Giang Đình, năm ngón tay luồn vào mái tóc đen nhánh mềm mại sau gáy, vừa niệm đi niệm lại lời chú khiến lòng hắn mê mẩn say đắm, vừa không làm cho nụ hôn càng lúc càng sâu hơn. Thân thể căng cứng ra sức kháng cự của Giang Đình dần sụp đổ nhũn ra, bờ vai cùng đôi môi đều đang không ngừng run rẩy, Nghiêm Tà hôn từ khóe môi ướt át đến cánh mũi, hôn tới mí mắt, cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói khản đặc của y: "...........Sao anh lại ở đây?!"

Anh gần như đã mất hết sức lực, giọng nói hư thoát đến độ ngay cả câu chất vấn cũng thiếu lực độ.

Nghiêm Tà ngửa ra sau kéo giãn khoảng cách, vuốt ve tóc mai tán loạn của anh, ép anh phải nhìn thẳng vào mình: "Sao tôi không thể ở đây?"

Giang Đình lắc đầu, chẳng nói chẳng rằng.

"Em nghĩ tôi sẽ cho rằng 'À, Giang Đình phản bội mình, hóa ra anh ta vẫn luôn lừa gạt mình' sau đó liền an tâm đợi ở nhà không làm gì hết sao? Em chĩa súng vào đầu tôi, thì trong lòng tôi có thể dứt khoát cắt đứt toàn bộ quan hệ, từ đây không nhớ tới em nữa?" Nghiêm Tà áp tới gần, chóp mũi của hai người dần như dán vào nhau: "Em yêu tôi, vùng vẫy kéo dài sống chết cũng muốn bò về phía trước để bảo vệ tôi, lẽ nào tôi không muốn bảo vệ em sao?!"

"Tôi muốn cùng em tay nắm tay hát vang bài ca chiến thắng, không nữa thì vai sóng vai hy sinh nơi chiến trường, em vẫn chưa hiểu sao? Tôi đã bao giờ bỏ em lại ở phía sau chưa? Tôi đã bao giờ vì tội phạm quá tàn bạo, vụ án quá phức tạp mà cố ý không nói cho em biết manh mối, khiến em ở phía sau vì chờ tôi mà lo lắng tới mức ăn không ngon ngủ không yên chưa?!"

Cổ họng Giang Đình như bị một tảng đá cứng rắn chặn lại, khiến xương cổ càng thêm đau đớn khôn tả, anh nâng bàn tay dính đầy máu lên, đầu ngón tay run run vừa lạnh lẽo vừa cứng ngắc, dùng sức vuốt ve gò má của Nghiêm Tà, sau đó kéo mặt hắn đến gần mình, nôn nóng in lên một nụ hôn.

Nghiêm Tà cúi đầu xuống, đè anh lên ghế dựa, ôm trọn anh vào lòng mình.

Lúc hôn Giang Đình vẫn luôn hơi hé mắt, từ dưới hàng lông mi nhìn vân da rõ ràng ở cổ và cánh tay của Nghiêm Tà, tựa như dùng mắt thường vẽ lại hình dáng, màu da, hơi thở, sống mũi thẳng tắp, thậm chí cả nếp nhăn nhỏ xíu trên cổ áo rộng mở cũng in dấu xuống, vĩnh viễn khắc sâu trong lòng.

Nhưng anh không thể mở miệng, chức năng ngôn ngữ của anh tựa như bẩm sinh chỉ giới hạn trong những vấn đề liên quan đến vụ án, những câu từ dịu dàng khác đều bị thiêu đốt ở sâu trong lòng, dung hợp với cảm giác của thất khiếu, không cách nào tổ chức thành ngôn ngữ riêng để diễn đạt ra khỏi miệng.

"Không sao, không sao.........." Nghiêm Tà ghé vào tai y nhỏ giọng trấn an, "Đều đã qua, có thể về nhà rồi, có thể về nhà rồi............"

Giang Đình mệt lử dựa lưng vào ghế, khẽ lắc đầu.

Nghiêm Tà đi tới mở cửa xe, ra hiệu cho Hàn Tiểu Mai đang ngồi xổm nhổ cỏ chơi cách đó không xa mang khăn nóng tới, rồi đóng cửa xe, quay lại ngồi bên cạnh Giang Đình, kéo tay anh ra chậm rãi lau chùi. Cho tới lúc toàn bộ chiếc khăn đều bị nhuộm thành màu đen đỏ, hai cánh tay đầy máu của Giang Đình mới được lau sạch, để lộ những vết xước và vết bầm tím loang lổ.

Đó là tất cả những gì còn sót lại sau cuộc vật lộn quyết liệt và bị kìm hãm, so với hai tên tội phạm ma túy một bị dao đâm một bị siết cổ chết mà nói, thân thủ của anh đã xem như vô cùng sạch sẽ lưu loát.

Nghiêm Tà ôm hai tay anh vào lòng: "Đau không?"

Tầm mắt rời rạc của Giang Đình nhìn vào hư không, lúc đầu còn không nói gì, một lúc lâu sau mới mờ mịt hỏi một câu:

"..........Sao anh lại ở đây?"

Câu hỏi này giống hệt câu hỏi lúc này, Nghiêm Tà dằn lòng đang định lên tiếng khuyên, lại nghe thấy anh lẩm bẩm: "Anh ở đây tôi sẽ phân tâm, sẽ bó tay bó chân, nhỡ gặp phải tình huống nguy cấp, bản năng đầu tiên của tôi có thể không phải là dốc toàn lực........Nhưng tình huống bây giờ, chỉ cần hơi phân tâm thì chắc chắn sẽ thất bại."

Nghiêm Tà sững sờ.

"Tôi xuất hiện ở đây không phải vì bảo vệ anh," Giang Đình chậm rãi nói, "Không phải vì anh."

Anh thở dài, dụi mặt vào lòng bàn tay.

Đó là hành động ẩn chứa sự bất lực rất lớn, nhưng Nghiêm Tà lại lập tức hiểu ra, vươn tay ôm y vào lòng hôn lên đỉnh đầu, thì thầm: "Tôi biết. Tôi tới đây cũng không hoàn toàn là vì em, nhưng ít nhất vẫn có thể để cho em biết được rằng đến cuối cùng, cho dù em có làm ra bất kỳ quyết định nào, tôi đều ủng hộ."

Giang Đình cười khổ, đang định nói gì đó, cửa kính trước mặt bỗng bị đập "Bụp bụp!" mấy cái: "Nghiêm Tà! Nghiêm Tà, mở cửa cho ông, nhanh!"

Là cục phó Ngụy.

"Mau, không kịp mất! Nghiêm Tà!"

Hai người nhất thời kinh ngạc nhìn nhau, Nghiêm Tà đứng lên kéo cửa xe ra, bên ngoài là cục phó Ngụy và Hoàng Hưng. Hắn còn chưa kịp mở miệng hỏi xảy ra chuyện gì đã lập tức hiểu được nguyên nhân cục phó Ngụy cuống cuồng gấp gáp như vậy – chiếc điện thoại trong túi vật chứng trên tay Hoàng Hưng đang đổ chuông dồn dập.

Nghiêm Tà giật lấy, trên màn hình hiện lên một dãy số lạ.

Sau đó tiếng chuông đột ngột dừng lại.

"..............." Bầu không khí nhất thời rơi vào an tĩnh, ba người đưa mắt nhìn nhau. Hoàng Hưng khẩn trương xoa xoa tay, biểu tình như muốn lên cơn nhồi máu cơ tim: "Cái điện thoại này lục soát được từ trên người tên nghi phạm Cống A Trì kia, đúng lúc em đang phân tích dữ liệu thì nó đột nhiên đổ chuông, làm sao giờ? Có cần gọi lại không?"

Cục phó Ngụy hỏi ngược lại: "Chú biết số này là của ai không mà đòi gọi lại, ngộ nhỡ là của K Bích thì sao?!"

"Thế............Thế em, em đi kiểm tra ngay!"

Hoàng Hưng cũng bị sốc, vội vàng quay đầu chạy đi. Cục phó Ngụy nhanh chóng kéo lại, dở khóc dở cười: "Kiểm tra cái gì, muộn rồi, anh thấy não chú......."

Đang lúc hỗn loạt, một bàn tay từ phía sau vươn tới đoạt lấy cái túi vật chứng trong tay Nghiêm Tà.

Nghiêm Tà quay đầu lại, nhìn thấy Giang Đình chẳng biết đã xuống xe từ lúc nào, cách bao nylon trong suốt ấn mấy cái trên bàn phím, thành công mở khóa.

Gò má chuyên chú của Giang Đình bị ánh sáng yếu ớt của màn hình phản chiếu, lờ đi bầu không khí quỷ dị xung quanh mình, mở danh sách cuộc gọi nhỡ ra nhìn nhìn, rồi ngẩng đầu lên nói: "Không phải K Bích, là Kim Kiệt."

Cục phó Ngụy nhướn mày, đúng lúc này điện thoại lại ting một tiếng, báo có tin nhắn mới:

"Sao không nghe máy?"

Trong quá trình thụ lý vụ án, cảnh sát điều tra cần hết sức thận trọng trong việc xử lý tin nhắn của đồng bọn gửi tới điện thoại bị tịch thu, nếu không, không chỉ không thể dẫn rắn ra khỏi hang, ngược lại còn rút dây động rừng. Cục phó Ngụy đang định lấy lại điện thoại di động thì chợt thấy Giang Đình trầm ngâm mấy giây, sau đó mở khung tin nhắn ra nhập vào hai dòng chữ:

"Anh Kiệt, tên họ Giang lại gây chuyện, khó xử lý. Không tiện nói chuyện."

Cục phó Ngụy há hốc mồm, trơ mắt nhìn Giang Đình bấm gửi, suy nghĩ một lát lại bổ sung thêm một câu:

"Gọi lại sau."

Tin nhắn gửi đi thành công.

Mấy đôi mắt đều dán chặt vào màn hình, nhưng lúc này điện thoại lại im bặt. Trong không khí như có một sợi dây cung càng lúc càng bị kéo căng, qua mấy phút sau, đúng lúc ngay cả cục phó Ngụy cũng không nhịn được bắt đầu lo sợ, màn hình lại sáng lên.

Tin nhắn trả lời của A Kiệt thong dong tới muộn, cục phó Ngụy giật lấy điện thoại đưa mắt nhìn, lập tức thở phào nhẹ nhõm, trên màn hình hiện lên hai chữ:

"Chú ý."

Năm phút sau.

Cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, gió lạnh tràn vào, Cống A Trì rùng mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy cục phó Ngụy sải bước đi vào, bộp! đập điện thoại xuống trước mặt gã.

Thẳng thắn khoan hồng thì ngồi tù, chống cự nghiêm trị nói không chừng còn có thể về quê ăn tết.(*) Miệng Cống A Trì ngậm chặt như hến, đúng lúc căm hận quay đầu lại thì nghe thấy cục phó Ngụy lạnh lùng nhả ra mấy chữ:

"Giờ có một cơ hội lập công chuộc tội!"

Đồng tử Cống A Trì co rút.

"Điện thoại là cậu tự gọi, hay tôi đưa sang cho đồng bọn của cậu ở phòng bên cạnh?"

(*) Nếu thẳng thắn khai hết toàn bộ tội lỗi, bao gồm cả những tội trong quá khứ thì rất có thể sẽ bị tử hình, còn nếu chỉ nhận tội lúc bị bắt thì có khi sẽ được nhận mức án nhẹ hơn.

***

"Ra ngoài canh gác, trừ ba người, cục phó Ngụy, đội trưởng Dư và chủ nhiệm Hoàng của đội trinh sát kỹ thuật ra, không cho phép bất cứ ai tới gần căn phòng này, hiểu chưa?"

Hàn Tiểu Mai và Mã Tương đã thay thường phục bình thường đồng loạt lên tiếng đáp lại, cục trưởng Lữ đóng cửa lại.

Gian phòng chính trong căn nhà trệt đã được chuyển thành văn phòng chỉ huy tạm thời, trên tường treo một tấm bản đồ lớn, trên bàn bày đầy hồ sơ vụ án, thiết bị liên lạc vệ tinh và máy định vị đặt hết dưới sàn nhà. Giang Đình ngồi trên sô pha sau bàn làm việc, sắc mặt trắng bệch tái nhợt, áo sơ mi cài đến khuy trên cùng vẫn không che được dấu vết bị siết cổ, Nghiêm tà đứng bên cạnh nắm chặt tay anh.

Cục trưởng Lữ quay đầu nhìn hai người, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, nhưng cũng không lập tức mở miệng hỏi, mà tự tay rót một ly trà cẩu kỳ nóng hổi đặt trước mặt anh rồi mời trầm giọng nói: "Đội trưởng Giang chịu ủy khuất rồi. Nhưng đông người nhiều mắt nhiều miệng, ngoài mặt vẫn phải còng tay cậu lại, xin thứ lỗi."

Giang Đình xua tay tỏ ý không sao, giọng khản đặc đi thẳng vào vấn đề: "Ngày mai người mua Vương Bằng Phi sẽ dẫn người lên núi theo đường đỉnh bàn cờ, Tần Xuyên sẽ dẫn người tiếp ứng tại làng Vân Trung."

Cục trưởng Lữ và Nghiêm Tà nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự nghiêm trọng khó che giấu trong mắt đối phương.

"Tin được chứ?" cục trưởng Lữ hỏi.

Giang Đình gật đầu.

"Khoảng thời gian này cậu đã thấy gì, nghe được gì? Trang bị hỏa lực của bọn tội phạm ma túy trong làng Vân Trung nhiều hay ít? Vị trí cụ thể ở đâu?"

Giang Đình không đáp chỉ hỏi ngược lại: "Đã tra ra nội ứng trong tỉnh ủy chưa?"

Cục trưởng im lặng, tiện tay xé một tờ giấy, lấy bút chì viết một xuống một dãy số, dùng đầu bút chỉ chỉ: "Đây là số hiệu cảnh sát của người đó."

Tin tức tình báo này Nghiêm Tà đã biết từ trước, chân mày Giang Đình không khỏi giật nhẹ: Thứ tự số hiệu cảnh sát này lại nằm trước số mười.

Ở mỗi văn phòng tỉnh hoặc cục thành phố trực thuộc, cảnh hiệu 001 không ngoại lệ đều là giám đốc công an tỉnh, tiếp theo từ phó giám đốc đến lãnh đạo các cấp xuống dưới sẽ lần lượt là 002,


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp