Phá Vân 1

Chương 138


2 năm

trướctiếp

Chương 138

Editor: Sabi

Làng Vân Trung, đỉnh núi Dao Sơn.

Trong bóng đêm, đống lửa trước sân nhà cháy hừng hực, dê nướng nguyên con được lật sang mặt sau, từng giọt dầu rơi vào lửa, vang lên tiếng lách tách.

Trong gian nhà chính nồng nặc mùi rượu, mọi người ngồi xung quanh mấy cái bàn tròn lớn, nhưng lúc này tất cả đều đã ngã xuống đất. Tuy vẫn còn có người chưa hoàn toàn mất đi ý thức, thì cũng đực mặt ra chảy nước dãi, nghiêng ngả dựa vào bên tường, vẻ mặt thỏa mãn hệt như rơi vào tiên cảnh.

Trong phòng bốc lên mùi hôi thối khó tả, nếu là người đã từng ngửi qua chắc chắn có thể nhận ra đây là mùi đặc trưng của cần sa.

"Ông chủ Vương nói hàng là hàng tốt, ông chủ sẽ đích thân mang người lên núi nhận hàng theo thời gian đã hẹn, không thành vấn đề!" Một lão đầu gầy gò đầu hói đặt đũa lên bàn, cười nói: "Nhưng tôi muốn hỏi một câu, rốt cuộc chúng tôi phải đi đâu để nhận hàng? Chỗ này sắp bị tuyết bao phủ rồi, chúng tôi lại không quen thuộc địa hình nơi đây............."

A Kiệt uống một hớp rượu, nhàn nhạt nói: "Không quen cũng không sao, đợi Vương Bằng Phi lên núi, đến lúc đó chúng tôi sẽ cử người xuống đón ông ta vào làng, rồi cùng đi qua nhà máy ngầm."

"Ài, nói thì nói thế, nhưng nơi này rừng sâu núi thẳm............"

"Lão Thái, ông làm việc dưới trướng của Vương Bằng Phi mấy năm rồi. Tên họ Vương tự biết nên giao thiệp với chúng tôi thế nào, ông không phải nhọc lòng thay ông ta."

"Ơ kìa..............."

Lão già đầu hói được gọi là lão Thái không hỏi thăm được gì, có vẻ không cam tâm, liếc trộm về phía cách đó không xa.

Trên khoảng đất trống bên ngoài gian nhà chính, K Bích đưa lưng về phía ông ta, hơi nghiêng đầu nói chuyện phiếm với một người đàn ông trẻ tuổi. Bọn họ đứng sát đống lửa, ánh lửa bập bùng chiếu lên gò má người đàn ông trẻ tuổi kia, phản chiếu sống mũi thẳng tắp, sâu trong đôi mắt lấp lánh tỏa sáng.

Xung quanh ồn ào huyên náo, không nghe rõ bọn họ đang nói chuyện gì, chỉ thấy người trẻ tuổi kia thỉnh thoảng đáp lại vài câu, thái độ bình tĩnh ôn hòa, cuộc trò chuyện cũng xem như có qua có lại. K Bích hình như rất vui vẻ, nghiêng đầu cười nói vài câu, người trẻ tuổi cũng hơi hé ra nụ cười nhẹ.

Đột nhiên K Bích như cảm nhận được gì đó, nghiêng đầu nhìn sang bên này.

Lão Thái lập tức cụp mắt xuống.

Chốc lát sau lúc ông ngẩng đầu lên thì K Bích đã bưng cốc rượu rời đi, bên đống lửa chỉ còn lại người trẻ tuổi kia.

Lão Thái mượn cớ đi xả rời khỏi gian nhà chính, đi tới phòng vệ sinh phía sau nhà, thừa dịp không có ai chú ý nhảy ra ngoài qua cửa sổ, nương theo bóng tối khom lưng đi ra sân trước. Người trẻ tuổi kia vẫn còn đứng yên tại chỗ cũ, duỗi đôi tay thon dài ra hơ trên đống lửa, lão Thái nhìn trước nhìn sau rồi từ từ đi tới, lúc tới gần chợt rụt người lại, giấu nửa người vào bóng tối dưới mái hiên, ho khan một tiếng nói: "Sưởi ấm hả?"

Giang Đình không đáp lại, khuôn mặt y hơi ửng đỏ, một lúc lâu sau mới nói: "Mùa đông giá rét, sưởi ấm xua lạnh."

Lão Thái "Ài" một tiếng: "Mùa đông tới, mùa xuân còn xa sao?"

"Tháng chạp trời đông giá rét, mùa xuân từ đâu tới."

Lão Thái còn muốn nói gì đó, lại nhìn thấy mấy người gác cổng hình như muốn đi vệ sinh, đi ra xa mấy bước.

"Lá gan của ông không nhỏ!" Thái độ của Giang Đình đột ngột thay đổi, đầu cũng không quay lại, thấp giọng trách cứ: "Vương Bằng Phi không phải người dễ gạt, nhỡ có chuyện gì ông sẽ bị song phương mua bán giết chết! Ai bảo ông tới?"

Ánh mắt của lão Thái cảnh giác ngó trái ngó phải: "Không sao, tên họ Vương kia tạm thời vẫn còn tin tưởng tôi. Lưu tỉnh ủy đang rất sốt ruột hỏi phía Miến Điện sao không truyền tin tức về?"

Yết hầu Giang Đình chuyển động một cái.

".......Người của bọn họ chết rồi."

Con ngươi lão Thải khẽ run rẩy, hai giây sau mới "À" một tiếng, "Cũng......Cũng tốt, không phải chịu giày vò nữa."

Giang Đình khẽ lắc đầu, động tác rất nhẹ, nhưng lão Thái vẫn có thể nhìn ra sự nghiêm trọng trong mắt y: "Mấy ngày trước tôi quá nôn nóng, làm sai một chuyện, hiện tại họ phòng bị tôi rất kỹ. Nhưng 'người kia' mỗi lần dẫn người ra ngoài cộng thêm thời gian về mất khoảng sáu tiếng, tính luôn cả thời gian kiểm hàng, lộ trình vận chuyển, thu dọn đi đi về về, nhà máy chắc là nằm ở gần đây cách chỗ này khoảng sáu mươi đến tám mươi kilomet."

Lão Thái cau mày hỏi: "Không thể thu hẹp phạm vi hơn nữa sao?"

".............." Giang Đình thời dài: "Để tôi thử lại xem."

Nhìn phản ứng của cậu ta, lão Thái biết yêu cầu này có vẻ hơi làm khó người khác. Nhưng trước ông nhận nhiệm vụ nguy hiểm này, cục trưởng Lữ cục thành phố Kiến Ninh tới tìm ông, có đặc biệt nhắc tới với ông, con người Giang Đình, chỉ cần cậu ta thực sự muốn làm, dù bất cứ giá nào cậu ta cũng sẽ nghĩ cách làm bằng được.

Con ngươi lão Thái khẽ đảo, nảy ra ý hay, nhẹ nhàng cất tiếng: "Đúng rồi, Lữ dặn tôi nói lại với cậu, 'người nhà' cậu vẫn ổn."

Đúng như dự đoán, Giang Đình lập tức có phản ứng: "Ổn?"

Kỳ thực lão Thãi cũng chỉ phụng mệnh nói liều theo mấy câu cục trưởng Lữ đề cập, nhất thời nóng lòng không biết bịa thế nào cho tốt, dứt khoát vén tay áo lên làm động tác khoe khoang cơ bắp: "Ừm, ăn được ngủ được, cơ thể đô lên rất nhiều. Lữ bảo tôi nói để cậu an tâm làm việc, không cần lo lắng!"

Mấy lời bịa đặt này tương đối vụng về, nhưng điều khiến ông bất ngờ là Giang Đình lại tin, trong gió rét khóe môi nứt nẻ khẽ nhếch lên, mang theo ý cười nghiêm túc "Ờ" một tiếng.

Lão Thái bất giác cảm thấy hơi xấu hổ.

Nhưng làm cái nghề này của bọn họ, xấu hổ không thể mài ra cơm ăn, thuận dòng leo lên cao mới là thật. Lão Thái cắn răng rèn sắt khi còn nóng: "Cho nên cậu chú ý, cố gắng thêm chút nữa. Cậu nghe tôi, chỉ cần xác định được nhà máy ngầm chứa hàng ở đâu............."

Đúng lúc này, khóe mắt Giang Đình thoáng nhìn thấy gì đó, sắc mặt khẽ biến.

Chỗ rẽ hành lang không xa sau lưng lão Thái, đã bị chặn lại lúc sáng, là đường cụt. Nhưng bây giờ lại có tiếng bước chân rất nhẹ phát ra từ phía đó, hơn nữa vừa lúc giọng nói của lão Thái vang lên, bước chân đột ngột dừng lại.

Sau bức tường lộ ra một nửa bóng người, bị ánh trăng hắt xuống đất, giống như ma quỷ ló ra từ trong bóng tối.

"Nếu có thể xác định được nhà máy ngầm chứa hàng ở đâu.............."

Trong nháy mắt, Giang Đình giương mắt lên, đối diện với tầm mắt của lão Thái, âm thầm làm một khẩu hình.

"............Tôi, chúng tôi," lão Thái thấy rõ khẩu hình miệng kia có ý gì, toàn bộ máu huyết nhất thời xộc thẳng lên đỉnh đầu, thoáng chốc hóa thành nước đá lạnh đến thấu xương, từ da đầu tới màng nhĩ lập tức nổ tung!

"Chúng tôi," ông căn bản không nghe được mình đang nói gì, kinh nghiệm bao nhiêu năm vô số lần lăn xả dưới lưỡi đao đã cứu ông:

"Ông chủ của chúng tôi tuyệt sẽ không bạc đãi cậu, phí cảm ơn bao nhiêu cũng đồng ý, không thì đợi đến lúc cuộc giao dịch thành công sẽ chiết khấu cho cậu!"

Bầu không khí an tĩnh đáng sợ bao trùm lên tất cả.

"................" Giang Đình nhìn chằm chằm vào lão Thái, làm như không phát hiện ra có người đang chậm rãi đi tới cách đó không xa, hừ cười một tiếng đầy giễu cợt: "Phí cảm ơn."

Lão Thái không cả dám nhúc nhích, chứ nói gì đến quay đầu, chỉ có thể nhìn thẳng về phía trước.

"Tôi cứ ngồi yên ở đây đợi, muốn bao nhiêu tiền bao nhiêu mối làm ăn cũng có, tội gì phải cung cấp tin tức cho Vương Bằng Phi, ông ta có thể cho tôi cái gì? Làm ăn cho đàng hoàng đi, lại sắp có một trận tuyết lớn nữa, xong việc sớm về nhà sớm, kiếm chuyện phá đám đối với đôi bên cũng chẳng có gì tốt, hiểu chứ?"

Mồ hôi trên trán lão Thái lăn xuống, một tay Giang Đình vẫn ở trên đống lửa, tay còn lại mất kiên nhẫn khoát khoát:

"Nói với ông chủ của ông, đừng phí tâm tư nữa, cút đi!"

Đống lửa bập bùng, trong gian nhà chính xa xa vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt của bữa tiệc rượu, sau lưng vẫn không có động tĩnh gì.

Lão Thái lùi lại hai bước, bắp chân trong ống quần đang run rẩy, nuốt nước bọt:

"Cậu.......Đồ không biết tốt xấu, chờ xem!"

Giang Đình mỉm cười, lão Thái giận dữ sải bước bỏ đi một mạch.

Bên ngoài gian nhà chính lại khôi phục sự an tĩnh vốn có, Giang Đình ung dung thản nhiên đứng bên đống lửa hơ tay như cũ. Nửa bóng người phía sau khúc quanh hành lang cũng đứng yên không nhúc nhích, cuối cùng sau thời gian hút hết một điếu thuốc, tiếng sột soạt cũng vang lên, bước chân giẫm lên đá vụn và cành cây đi tới gần.

Lúc này Giang Đình mới quay đầu lại, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Văn Thiệu, ánh lửa làm nổi bật nụ cười của gã: "Cậu vẫn chưa đi hả?"

Không biết có phải ảo giác hay không, giọng điệu này mang đến cho người khác một cảm giác tế nhị khó tả. Giang Đình chỉ cười không lên tiếng, nghe thấy hắn ta hỏi tiếp: "Tôi vừa nhìn thấy có người đi ngang qua, ai thế?"

"À, tên họ Thái kia ấy mà."

"Ông ta qua đây làm gì?"

Giang Đình tiếp tục im lặng, đón lấy cái nhìn lom lom của Văn Thiệu, thản nhiên hơ tay, mới cười hỏi: "Tôi nói cho anh nghe rồi nhỡ may liên lụy đến tôi thì sao."

Văn Thiệu nói: "Sao thế được? Cậu nghĩ nhiều rồi."

"Chuyện nhỏ thôi, hơn nữa cũng đã xử lý xong rồi, bỏ đi."

Văn Thiệu vẫn đứng yên nhìn anh cười.

".........Anh muốn hỏi tới cùng hả." Cuối cùng Giang Đình đành miễn cưỡng thỏa hiệp, "Ông ta tới dò la chúng ta giấu hàng ở đâu, nói Vương Bằng Phi đồng ý cho tôi phí cảm ơn. Tôi đuổi ông ta đi rồi, giờ anh muốn giết hay róc xương lóc thịt gì thì tùy."

Nụ cười nơi đáy mắt Văn Thiệu rốt cuộc cũng có chút chân thật, lắc đầu than thở: "Cái tên Vương Bằng Phi này lúc nào cũng không biết đủ, tôi đã sớm biết. Tên họ Thái kia lúc nãy cũng đuổi theo A Kiệt hỏi nhà máy ở đâu, nhưng bị từ chối khéo, chắc là thấy cậu một mình dễ nói chuyện, lại đụng phải khúc xương khó gặm."

Giang Đình lơ đãng hỏi: "Vậy vụ làm ăn này anh còn làm không?"

"Làm chứ."

Giang Đình nhìn hắn ta.

"Sao?" Văn Thiệu hỏi.

"Loại việc vừa nguy hiểm vừa liều lĩnh này, anh không sợ họ Vương kia đâm sau lưng sao?"

"Cái nghề này có người nào đứng đắn đâu, chẳng phải đều là yêu ma quỷ quái cả sao." Văn Thiệu bật cười, hoàn toàn không thèm quan tâm đến việc đang tự mắng mình, còn bổ sung thêm một câu: "Đừng nói đến việc người mua giở thủ đoạn phủ đầu, cho dù cảnh sát đánh được hơi tìm đến, thì vụ làm ăn này vẫn phải làm."

Giang Đình ngạc nhiên khựng lại: "........Lô hàng xanh này nhiều thế hả?"

Lô "Lam kim" này vốn là của Ngô Thôn, sau khi nắm được quy trình tổng hợp đơn giản hơn, ông ta đã mở một nhà máy ngầm sâu trong núi Dao Sơn, lén sản xuất hàng loạt hợp chất Fentanyl kiểu mới sau lưng K Bích, sau đó bán sang Tây Nam, Miến Điện, Lào với giá tương đối thấp. Do vị trí hẻo lảnh và điều kiện hạn chế, nên sản lượng của nhà máy ngầm này không cao, so với vùng Tam Giác Vàng thế kỷ trước và vùng Đông Bắc Miến Điện thời này thì không đáng kể.

Nhưng K Bích tự mình chạy tới, không phải nhắm vào bản thân số hàng, mà là nhắm vào thứ còn quan trọng hơn cả hàng xanh, là công thức tổng hợp đã đơn giản hóa kia.

Gã dẫn theo một nhóm người nấn ná nơi thôn trại trong rừng sâu núi thẳm này lâu như vậy, chắc chắn là đã nắm được công thức và quy trình sản xuất trong nhà xưởng ngầm. Nếu số lượng lam kim tồn kho không lớn, thì có thể bán đại đi cho xong chuyện, hoặc thậm chí tiêu hủy tại chỗ cũng có thể hiểu được."

"........Rất lớn." Văn Thiệu thản nhiên nói, "Phải bán kịp thời, nếu không biến chất mất thì thật đáng tiếc."

Rốt cuộc là lớn đến mức nào mới có thể khiến K Bích cảm thấy đáng tiếc nếu tiêu hủy?

Ánh lửa chiếu rọi, nhưng sâu trong mắt Giang Đình lại tối tăm không rõ.

K Bích đột nhiên đổi giọng: "Nhưng cậu không cần lo."

".................?"

Giang Đình đang hơ tay ngẩng đầu lên, tay trái đột nhiên bị nắm lấy.

Đáy mắt K Bích lóe lên ánh sáng dịu dàng sâu xa rất nhạt, tuy bản thân hắn ta hoàn toàn không có cảm xúc này nhưng ít ra hắn cũng bắt chước rất giống:

"Nếu thật sự đụng phải cảnh sát, tôi sẽ không để cậu xảy ra chuyện gì đâu. Như cậu đã nói, đời này cho dù có chết, chúng ta cùng nhau."

Dù có chết cũng phải chết cùng nhau.

Mà dưới dòng sông lạnh lẽo tối tăm, một người khác ngược dòng bơi tới, kéo mạnh cửa xe, nén hơi thở cuối cùng vươn tay kéo anh về phía mặt sông càng ngày càng sáng tỏ;

Trên con đường núi mưa như trút, đuôi xe G65 điên cuồng tông vào vách núi, anh ấn hai tay hai và đầu gối xuống mặt đường đầy mảnh thủy tinh cắn răng bò đến bên xe cảnh sát, gắng gượng lôi người kia từ trong buồng lái móp méo biến hình ra ngoài;

Lại sớm hơn nữa, trên đầu, mặt, và cổ của người kia toàn là bụi đất và máu tươi, lòng bàn tay phải bị chai rượu cứa vào vẫn còn chảy máu, đứng giữa dòng người huyên náo và cảnh đèn lập lòe, toàn thân mang theo vẻ nhanh nhẹn dũng mãnh sắc sảo, nhìn nhau từ xa với anh lúc đó đang ngồi trên xe chỉ huy.

Giữa họ chưa bao giờ hứa hẹn sống chết có nhau, có lẽ vì thế mà cuối cùng câu chuyện này cũng chẳng bao giờ đi tới kết thúc có hậu.

Giang Đình đón lấy cái nhìn chăm chú của K Bích, chậm rãi nở nụ cười. Anh không rút bàn tay đang bị nắm ra, vừa rồi anh cũng đứng ngay chỗ này, dùng góc độ y hệt ngẩng đầu lên nhìn lão Thái khoa trương nắm tay lại thành nắm đấm gập cánh tay lại, ríu rít nói: "Ăn được ngủ được! Cục trưởng Lữ nói, 'người nhà' cậu vẫn ổn!"

Nụ cười nơi đáy mắt Giang Đình càng rõ hơn.

Anh mang theo nụ cười này, nhìn thẳng vào K Bích, đáp lại: ".............Được."

***

Sáng sớm mấy ngày sau.

Chiếc xe Ngũ Lăng Hồng Quang rách nát tả tơi xóc nảy chạy trên đường núi, băng qua rừng cây gập ghềnh khó đi và những sườn dốc hoang vu cỏ mọc um tùm, vất vả leo lên gò đất, gầm một tiếng rồi tắt máy.

"Đến rồi!" Vị cảnh sát già ở đồn công an dưới núi chỉ xem đây là một công việc bán thời gian, công việc chính quanh năm suốt tháng của ông là làm nông, mở miệng tuôn ra một tràng tiếng địa phương: "Xuống xe ở đây rồi đi thẳng về phía trước, phía sau đường Bát Cửu Lý là thôn Lão Gia, đường ni dễ đi, không tốn sức! Chỉ có mấy con dốc với một con sông thôi, chú ni cõng cô nớ đi, đi khoảng nửa tiếng là đến nơi!"

Mã Tường ngồi phía sau méo miệng nhìn Hàn Tiểu Mai, người sau vô tội nhún vai.

Hai người họ đều ăn mặc theo phong cách công nhân thập niên chín mươi về quê thăm người thân, cậu thiếu niên Mã Tường mê anime, manga trên tay đeo đồng hồ hiệu Bắc Kinh, dưới chân là đôi giày da nhân tạo dính đầy bùn đất, trạch nữ Hàn Tiểu Mai trên vai khoác cái túi hàng vỉa hè cũ in đầy logo LV và Chanel, trên cổ hai người còn đeo dây chuyền vàng chỉ cần chạm nước sẽ phai màu. Hàn Tiểu Mai có vẻ không thích ứng với dây chuyền mới lắm thì phải, đã đưa tay vào trong cổ áo gãi mấy lần, hiện giờ năm ngón tay đều vàng khè.

"Đội phó Nghiêm," Hàn Tiểu Mai đau khổ hỏi: "Em nói này, lần sau cục chúng ta có thể cấp hàng mạ vàng được không? Không thì mua inox giả bạc cũng được mà. Cục trưởng Lữ nói trọng điểm trong lần hành động mai phục này thuộc cấp độ 3A, trang bị cũng không thể qua loa đến mức này chứ, lúc về em đi đăng ký khám da liễu thì có được thanh toán chi phí thuốc men không?"

"Người miền núi không phân biệt được đồ bạc, cô là người dưới huyện lên thu mua dược liệu, trên người đeo càng nhiều vàng càng tốt." Nghiêm


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp