Phá Vân 1

Chương 119


2 năm

trướctiếp

Chương 119

Edit: Sabi

Trấn Mong La, Miến Điện(1)

(1)Mong La hay Mongla giáp biên giới Vân Nam -Trung Quốc (tiếng Trung :勐 拉; bính âm : Měnglā), còn được gọi là Tiểu Mông La ((tiếng Trung:小 勐 拉; bính âm: Xiǎo Měnglā ) để phân biệt với Huyện Mengla - Vân Nam - Trung Quốc, là khu hành chính của Thị trấn Mong La ở bang Shan , Myanmar.

Ngôi chùa được bao quanh bởi rừng cây, sắc xanh nồng đậm như vẩy mực vào ban ngày nay như hóa thành tầng tầng lớp lớp bóng ma bò ra từ địa ngục. Cây đuốc bùng cháy chiếu sáng một vùng thôn xóm, trong đêm tối tiếng nổ lách tách vang dội hòa cùng tiếng thông reo, cơn gió cuốn theo tiếng gào khóc của các hòa thượng bay đi thật xa.

Năm chiếc xe Hummer bật đèn pha vây thành một vòng, mấy người đàn ông Miến Điện tay cầm súng tiểu liên đứng bên ngoài, ngọn lửa phản chiếu lên khuôn mặt âm trầm tràn đầy hơi thở cướp bóc của bọn họ. Trên bãi đất trống trước cửa chùa, K Bích cúi người xuống, đối mặt với gương mặt xám ngoét của trụ trì, chỉ vào bức ảnh trên tay, hỏi bằng tiếng Trung: "Ông ta ở đâu?"

Khuôn mặt của trụ trì giàn giụa nước mắt, ú ớ lắc đầu nguầy nguậy, muốn thoát khỏi sự khống chế dập đầu xin tha.

Đôi mắt sau kính râm của K Bích vô cùng bình tĩnh, không nhìn ra được vẻ mất kiên nhẫn, dùng tiếng Miến Điện hỏi lại một lần nữa:

"Ông ta ở đâu?"

"[email protected]#$%^&........." Trụ trì liều mạng lắc đầu kêu khóc, mấy hòa thượng phía sau đồng thanh nức nở nghẹn ngào.

K Bích bất đắc dĩ đứng thẳng lên, hít vào một hơi, bất động mấy giây.

Sau đó hắn bất thình lình rút súng ra nhắm vào mi tâm của trụ trì, dứt khoát bóp cò.

Đoàng!

Trên đầu lão trụ trì xuất hiện một lỗ máu, hai mắt trợn trừng, ngã xuống đất.

Xung quanh nhất thời an tĩnh, giây tiếp theo có người hét lên có người ngất xỉu, có người vũng vẫy đi về phía trước ba bước, bị đám tội phạm ma túy cứng rắn bắt lại. K Bích lại như không nghe thấy gì, ung dung thong thả đi tới trước mặt một tên hòa thượng, lặp lại: "Ông ta ở đâu?"

Vị hòa thượng trẻ tuổi đã sớm bị dọa đái ra quần, run lẩy bẩy nhìn người đàn ông già nua mặc áo cà sa trong bức ảnh, mất một lúc lâu mới nghe thấy hắn lên tiếng: "Thật, thật sự không biết, thật sự không biết, xin ngài, tha mạng, tha mạng..............."

K Bích hỏi lại: "Thật sự không biết?"

"Thật sự chưa từng nhìn thấy, không biết, cầu xin ngài, xin ngài.............."

Đoàng!

Tiếng súng vang vọng thật lâu, thi thể hòa thượng ngã xuống, bụi đất bắn lên tung tóe, chết không nhắm mắt.

Âm thanh bi thương bùng lên trên khoảng đất trống, sống động hệt như biển máu trong tràng Tu La. K Bích dường như hơi mất hứng, hắn nhắm mắt lại, cất súng, kín đáo đưa bức ảnh cho A Kiệt đang đứng sau lưng, dùng tay thản nhiên làm một động tác.

A Kiệt hiểu ý tiến lên nửa bước giơ bức ảnh lên, lướt một vòng xung quanh bãi đất trống, dùng tiếng Miến Điện lạnh lùng quát hỏi: "Ai biết tung tích của người này? Nói ra thì có thể sống! Nếu không hôm nay tất cả chúng mày đều phải chết ở đây!"

Giọng nói của gã cực có lực xuyên thấu, lập tức át hết tất cả những tiếng than khóc. Nhưng giây tiếp theo, âm thanh khóc lóc càng tuyệt vọng hơn lại vang lên từ khắp bãi đất trống, thậm chí còn khiến dã thú trong rừng rú lên từng trận, như con sóng lớn theo gió lao về phương xa.

K Bích xoa trán, bước qua thi thể của lão trụ trì, đi tới chiếc xe việt dã đậu bên ngoài khoảng đất trống.

Thuộc hạ người Miến Điện vội bước lên đón: "Ông chủ."

"Xem ra đúng là không nói dối." K Bích uể oải nói, dừng một chút rồi phân phó: "Thu dọn sạch sẽ."

Tên thuộc hạ lập tức lên tiếng đáp lại, trao đổi ánh mắt với A Kiệt, mấy tên vệ sĩ nâng súng tiểu liên tiến lên phía trước.

Tạch tạch tạch tạch, tạch tạch tạch tạch..........

Mổ loạt tiếng súng tiểu liên vang lên khắp khoảng đất trống, tiếng khóc thê lương lập tức nổ ra rồi lại nhanh chóng biến mất, tám chín cây đuốc đã được đốt sẵn bay vào chùa, giây lát say cả nóc nhà bốc cháy biến thành đống lửa, khói đen cuồn cuộn bay về phía bầu trời đêm đen.

"Đại ca." A Kiệt chui vào chiếc Hummer, đáy mắt có vẻ hơi bất an: "Đã là ngôi chùa thứ ba rồi, làm sao bây giờ?"

K Bích dựa lưng vào ghế ngồi phía sau, ánh lửa hung ác ngoài cửa sổ xe chiếu lên gò má, hắn đang nhắm mắt dưỡng thần. Dáng vẻ không rõ vui giận của hắn khiến tất cả mọi người đều vô cùng thấp thỏm, qua một lúc lâu mới đột nhiên nghe thấy gã lên tiếng: "Có lẽ vẫn còn một người biết ông ta ở đâu."

A Kiệt sửng sốt, chợt phản ứng kịp: "Ý anh là......."

K Bích không trực tiếp trả lời, khoát tay: "Đi Đả Lạc." (2)

(2) Thị trấn Đả Lạc - huyện Mãnh Hải thuộc châu tự trị của dân tộc Thái Tây Song Bản Nạp - Vân Nam - Trung Quốc.

A Kiệt vội vàng lên tiếng đáp lại rồi phân phó cho tài xế, Hummer khởi động, đèn xe nối thành một hàng, nối đuôi nhau chạy vào khu rừng rậm đưa tay lên không thấy rõ năm ngón.

***

Kiến Ninh.

Đèn trong phòng ngủ đã tắt, cộng thêm rèm cửa sổ dày ngăn cách với thế giới bên ngoài, chốn này chỉ còn lại hơi thở nóng bỏng mê hoặc trên giường.

Trong bóng tối, nửa chiếc chăn đã sớm rủ xuống trên thảm trải sàn, nửa còn lại không ngừng phập phồng lên xuống, mỗi một lần đều hạ xuống đến thấp nhất, ép cho người trong đống chăn thở dốc dồn dập, hệt như đang vô cùng thống khổ, nhưng lại có chút cảm xúc khó diễn tả khác.

Tiếng thở đó rất khàn nhưng lại cực nhỏ, nhỏ đến mức không rõ ràng; tựa như đang bất mãn tần suất hạ xuống càng ngày càng nhanh càng ngày càng mãnh liệt, gần như muốn ép cho tiếng rên rỉ kia vỡ vụn ra, biến thành chất lỏng tan biến vào không khí.

"........Nghiêm........Nghiêm Tà.......!"

Tần suất va chạm liên tiếp không ngừng nghỉ cuối cùng cũng ép cho tiếng rên rỉ đó bật ra, rất nhanh bị mấy cú thúc bùng nổ cuối cùng làm cho đứt quãng. Nghiêm Tà cuối cùng cũng đạt được mục đích hoàn toàn công thành chiếm đất, vừa bắn vào nơi sâu nhất trong cơ thể Giang Đình, vừa chưa thỏa mãn rút ra đâm vào liên tiếp nhiều lần, mạnh mẽ gỡ bàn tay đang siết chặt ga giường của Giang Đình ra, nắm trong lòng bàn tay, tiến tới hôn lên môi anh.

Giang Đình thở không ra hơi, lồng ngực phập phồng lên xuống, cho tới lúc quá trình xuất tinh dài đằng đẵng kết thúc mới sức cùng lực kiệt chìm xuống. Toàn thân anh nhếch nhác lún xuống, cơ bắp bên trong đùi cũng đang co rút, Nghiêm Tà bật đèn đầu giường, nhìn thấy hàng mi đen nhánh của anh ướt đẫm, ấn đường khẽ nhíu lại, dáng vẻ dường như không thoải mái lắm.

Nghiêm tà cúi người dùng đầu lưỡi liếm vùng trán của anh, vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn, liếm cho đến lúc nếp nhăn kia bằng phẳng lại, sau đó đứng dậy đi hâm nóng ly sữa bò, quay lại ôm lấy Giang Đình đang nửa tỉnh nửa mê lên chậm rãi đút cho anh.

"Tắm........" Giang Đình mơ hồ nói.

Nghiêm Tà nói: "Đợi chút nữa."

Trong lòng hắn ôm ấp một sự mong đợi thầm kín nào đó, đợi lát nữa Giang Đình sẽ quên, lại không ngờ tới sau khi đứt quãng uống được hơn nửa ly sữa bò, chân mày Giang Đình lại nhíu lại, thì thào: "Đi tắm......."

Nghiêm Tà chỉ đành khiêng anh lên vai đi vào phòng tắm, dưới vòi hoa sen tràn tràn ngập hơi nóng hắn đè anh lên tường triền miên hôn môi phía dưới điên cuồng đâm vào rút ra, qua nửa tiếng sau mới bước ra khỏi phòng tắm.

Giang Đình mệt mỏi quá độ, từ trong phòng tắm ra gần như đã thiếp đi rồi nhưng lúc chạm vào gối lại có vẻ hơi thanh tỉnh, nhíu mày khàn khàn nói: "................Anh uống thuốc hả?"

Nghiêm Tà cất tiếng cười trầm thấp, không trả lời. Quả nhiên mấy giây sau Giang Đình đã chìm vào giấc ngủ, mái tóc đen nhánh vừa sấy khô rũ trên chiếc gối trắng tinh.

Nghiêm Tà rút khăn tắm quấn trên người anh ra, thay vào bộ đồ ngủ sạch sẽ rộng rãi, một tay chống trán kê bên gối, cẩn thận quan sát hơi thở trầm tĩnh của anh trong lúc ngủ. Quầng sáng màu vàng từ ngọn đèn đầu giường phủ lên gò má trắng nõn của anh, lông mày gọn gàng sạch sẽ, đuôi mắt dài; diện mạo này đặt trên một người nam giới có phần quá thanh tú đẹp đẽ, nhưng sống mũi của anh lại thẳng đến không ngờ, trung hòa cảm giác dịu dàng quá mức, chiếc bóng đổ xuống vuông góc với cánh mũi lộ ra khí chất lạnh lùng.

Nghiêm Tà vén sợi tóc lòa xòa trước trán y lên, vết thương bị mảnh thủy tinh cứa vào trên đường đèo tuy đã khép lại, nhưng vẫn còn rất rõ.

"..................." Ánh sáng trong mắt Nghiêm Tà lóe lên, hắn dùng ngón tay cái vuốt ve vết sẹo kia, cảm xúc phức tạp chậm rãi trào dâng trong đôi mắt. Một lát sau hắn xoay người cầm lấy cái di động đặt trên tủ đầu giường lên, mở cái tin nhắn Wechat mà hắn đã mở ra vô số lần trong hai ngày qua, bật khung thoại ra......

Chạng vạng trên đường phố ngày hôm đó, từng chữ Tề Tư Hạo gửi tới đều giống hệt như một lưỡi đao, từ đáy mắt khắc sâu vào đáy lòng Nghiêm Tà:

"Phòng 905, tòa A, khu 6, Nhã Chí Viên."

"Trên mạng nội bộ viết như vậy."

Đây là địa chỉ của Giang Đình trước khi anh xảy ra chuyện.

Lúc ở Cung Châu Nghiêm Tà chợt nảy sinh lòng hiếu kỳ đối với cuộc sống năm đó của Giang Đình, hắn bảo Tề Tư Hạo sử dụng hệ thống quản lý thông tin cảnh sát tra xét rồi nói cho mình biết. Lúc ấy Tề Tư Hạo còn cảm thấy lạ là tại sao hắn không hỏi thẳng Giang Đình, bị hắn cười ha hả lảng đi.

Kỳ thực Nghiêm Tà cũng không cố ý muốn thăm dò, chủ yếu là nếu Giang Đình có vấn đề khả nghi gì, thì nhà anh cũng đã bị tổ chuyên án 1009 lục soát không biết bao nhiêu lần rồi. Sở dĩ hắn không hỏi thẳng, thuần túy chỉ là vì hắn muốn dành thời gian ghé qua đó một chuyến, kín đáo quan sát những thói quen sinh hoạt nhỏ nhặt trước đây của Giang Đình.

Hắn đã từng suy đoán tiểu khu nơi Giang Đình ở có thể cách cục thành phố Cung Châu không xa, nhưng điều kiện ở khu vực đó sẽ không quá tốt, dù sao mức thu nhập trung bình của Giang Đình cũng không cao, hơn nữa anh vốn không phải kiểu người chú trọng đến chất lượng cuộc sống; hắn cũng từng nghĩ tới liệu Giang Đình có bài trí nhà mình giống như ký túc xá ở trường cảnh sát không, nghiêm ngặt, cẩn thận, ngăn nắp chỉnh tề, tràn đầy cảm giác cấm dục, khuyết thiếu hơi thở ấm áp giống như chính bản thân anh.

Nhưng hắn ngàn lần không nghĩ tới Gang Đình lại ở chỗ đó, Nhã Chí Viên.

Hắn đã từng tới đó, ngày thứ hai sau ngày Uông Hưng Nghiệp nhảy lầu.

Trước lúc vụ án nhà máy nhựa phát nổ 1009 xảy ra, chỉ thị xác nhận địa điểm giao dịch được Q Cơ gửi đi từ căn phòng 701 của tòa nhà nào đó trong tiểu khu này.

Dấu vết Q Cơ lưu lại, và địa chỉ Giang Đình chưa bao giờ nói với người khác, giữa hai người này luôn có một người không phải sự trùng hợp ngẫu nhiên.

***

Thứ hai, sáng sớm.

Nghiêm Tà vội vàng xắn ống tay áo sơ mi lên, cầm lấy cái áo khoác treo ở cửa ra vào khoác lên, vừa xỏ giày vừa nhìn vào kính thủy tinh cào cào tạo kiểu tóc: "Đi nha!"

Bàn ăn sau lưng, Giang Đình đầu cũng không ngẩng lên: "Quay lại."

"Bây giờ cũng đã chín giờ hai mươi rồi, mười giờ có cuộc họp tuần do cục trưởng Lữ chủ trì, tới trễ lại phải làm kiểm điểm trước mặt toàn cục, em muốn làm gì nữa." Nghiêm Tà xoay người bước nhanh tới, còn chưa dứt lời đã bị nhét một miếng Sandwich kẹp trứng vào miệng, không khỏi "ú ớ", sau đó nhìn thấy Giang Đình vói tay vào trong áo khoác, cởi mấy cái khuy áo ở bụng ra.

"..................." Điều này khiến Nghiêm Tà kinh ngạc không thôi, qua hai giây, hắn mới nín thở kéo căng cơ bụng theo phản xạ: "Thân thể em chịu nổi không, đừng làm loạn, nào tới đây hôn một cái nào............."

Giang Đình nói: "Nhìn vào gương tự hôn chính mình đi." Sau đó cài lại hai cái khuy áo hắn cài sai lại, rồi nhét vạt áo vào lưng quần.

Nghiêm Tà không khỏi tiếc nuối, hôn lên trán Giang Đình một cái, vội vội vàng vàng ra cửa đi làm, cửa phòng nặng nề khép lại, tiếng ầm vang vọng thật lâu trong phòng khách trống rỗng.

Mấy phút sau, chiếc Phaeton hắn thường lái lao ra khỏi nhà để xe, một cú quay đầu thần sầu, chạy như bay ra khỏi cửa tiểu khu.

Giang Đình khoanh tay đứng trước cửa sổ sát đất, cụp mi xuống, trên mặt kính phản chiếu đôi mắt u ám của anh. Mãi cho đến lúc chiếc Phaeton biến mất ở phía cuối con đường, anh mới thu hồi tầm mắt, thở nhẹ một hơi.

Trên mặt kính lờ mờ nổi lên một lớp sương trắng.

Anh cầm lấy cái di động đặt bên người lên, đổi sang một cái sim khác, sau khi khởi động lại máy chần chờ trong chốc lát rồi mới bấm gọi tới một dãy số quốc tế.

......Tút tút........ Tút tút......

"A lô?"

Cửa sổ sát đất phản chiếu khuôn mặt đường nét tinh tế, không chút cảm xúc của Giang Đình, giọng nói cũng hoàn toàn bình tĩnh. Anh nói: "Xin chào, tôi muốn thông qua quý văn phòng quyên tặng một khoản hương khói cho chùa chiền địa phương, xin hỏi thủ tục thế nào?"

***

Năm mươi phút sau, Nghiêm Tà cuốn theo gió lao vào phòng họp, cúi đầu khom lưng bước nhanh băng qua đám người, cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể kéo ghế ra đặt mông ngồi xuống, cảnh giác nhìn xung quanh, cũng may trừ cục phó Ngụy đang ngồi ở hàng đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, ngoài ra không còn ai chú ý tới chỉ trong vòng nửa năm mà đội phó Nghiêm đã muộn họp đến lần thứ tám hay thứ chín gì đó rồi.

Nghiêm Tà thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên phát hiện ra chỗ không đúng: cục trưởng Lữ đâu?

Kim chỉ phút chỉ hướng mười giờ mười lăm phút, phòng họp rộng lớn không ngừng vang lên tiếng rì rầm nhỏ vụn, chỗ ngồi trên cùng của cục trưởng Lữ trống trơn, ngay cả ca trà cũng không thấy đâu.

"Khỏi cần tìm nữa anh Nghiêm," Mã Tường ngồi sau lưng hắn lén xích lại gần, nhỏ giọng nói: "Hôm nay anh gặp may đó, cục trưởng Lữ vẫn chưa tới đâu."

"Xảy ra chuyện gì?"

Mã Tường dùng sổ tay che mặt mình lại: "Không biết, tổng kết vòng đầu do cục phó Ngụy làm thay cục trưởng Lữ.......... Trời đậu anh Nghiêm, mấy ngày cuối tuần anh đánh nhau với cố vấn Lục hả, sau cổ có ba vết cào này?"

Nghiêm Tà giơ tay lên sờ sờ, vội kéo cổ áo sơ mi lên: "Biến đi! Con nít con nôi, ngắm hậu cung của chú đi!"

Mã Tường bĩu môi định mỉa hắn đôi câu, cửa phòng họp đột nhiên mở ra, tất cả mọi người lập tức ngồi thẳng lên, nhưng chỉ thấy thư ký Trương bước nhanh vào, cúi đầu nói nhỏ mấy câu bên tai cục phó Ngụy, chốc lát sau cục phó Ngụy gật đầu một cái.

"Ừm thì," cục phó Ngụy hắng giọng, lớn tiếng nói: "Hôm nay cục trưởng Lữ không tới, lúc ra khỏi nhà xuống lầu bị trẹo chân, ca trà rơi xuống đất vỡ tan tành."

Xung quanh người người kinh ngạc, sau đó cúi đầu cười ầm lên.

"Cuộc họp tuần hôm nay của chúng ta sẽ do tôi chủ trì. Tiếp sau đây như thường lệ các phòng ban hãy báo cáo tình hình công việc cũng như các hạng mục trọng điểm của tuần vừa rồi.............Chủ nhiệm tiểu Cẩu......... À, gì nhỉ, chủ nhiệm Cẩu Lợi, cậu tới trước đi."

Cẩu Lợi xụ mặt đứng lên, Nghiêm Tà đang cười trộm chợt liếc thấy thư ký Trương khom lưng vượt qua đám người đi thẳng về phía mình: "Đội phó Nghiêm........."

"Hả?"

Nghiêm Tà ngẩng đầu lên, thư ký Trương ghé vào lỗ tai hắn, nói: "Cục trưởng Lữ tìm cậu có việc gấp."

***

Ca trà của cục trưởng Lữ đang yên lành nằm trên bàn, vẫn là trà dưỡng sinh hoa cúc cẩu kỷ táo đỏ đường phèn quen thuộc, hơi nóng bốc lên lượn lờ giữa không trung.

"Cái gì?" Nghiêm Tà vô cùng bất ngờ: "Bộ công an?"

Trong phòng làm việc cách âm cực tốt chỉ có hai người bọn họ, thân hình mập mạp của cục trưởng Lữ chen lấn trên cái ghế xoay bọc da - dù sao ngay


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp