Phá Vân 1

Chương 118


2 năm

trướctiếp

Chương 118

Edit: Sabi

"Thời gian tới đây tốt nhất không nên rời khỏi Kiến Ninh, xin tận lực phối hợp với điều tra của chúng tôi, đồng thời chúng tôi cũng sẽ chú ý bảo vệ an toàn cho anh. Không nói nhiều nữa, thực xin lỗi đội phó Nghiêm, anh cũng biết đây đều là thủ tục phải trả qua..........."

Cánh cửa sắt sau lưng lạch cạch khép lại, tiếng vang vọng quanh quẩn thật lâu trên hành lang trống trải.

Nghiêm Tà chậm rãi đi về phía cuối hành lang, bên khung cửa sổ hành lang, cục trưởng Lữ đứng ngược sáng chắp tay sau lưng, trông về biển mây xám xịt vô biên vô tận ở cuối khung trời xa xa.

"Ra rồi," nghe thấy tiếng bước chân ngừng lại, cục trưởng Lữ thờ ơ nói: "Trông cái bộ dạng xúi quẩy của chú mày kìa, về nhà tắm lá bưởi xả xui đi!"

Nghiêm Tà vẫn đang mặc bộ quần áo hôm bị bắt, áo khoác màu đen và áo sơ mi vừa người, quần jean phối với giày cao cổ cùng màu. Áo sơ mi nhăn nhúm, nhưng nhìn qua không hề có vẻ chán nản, ngược lại cặp lông mày lưỡi mác và cặp mắt đen tuyền thêm phần thăng trầm và u sầu phù hợp với lứa tuổi của hắn.

"Lão Phương tỉnh chưa?" Hắn hỏi.

Cục trưởng Lữ không trả lời.

"..............." Nghiêm Tà thở dài, nói: "Cháu muốn gặp Tần Xuyên một lần."

Cục trưởng Lữ nâng tay lên nhìn đồng hồ: "Được, nửa tiếng sau sắp xếp cho cậu vào phòng thẩm vấn gặp mặt. Trong vòng nửa tiếng này cậu có thể đi tắm rửa thay quần áo, hút điếu thuốc ăn bữa cơm, hoặc là..............." Ông chỉ chỉ về hướng con đường đối diện qua ô cửa kính, ý vị thâm trường nói: "Nhìn qua chiếc xe cậu thích nhất được sửa chữa thế nào rồi."

Ngoài cửa chính cục thành phố, một chiếc G65 màu xám bạc mới toanh bóng loáng yên lặng đậu bên đường, thu hút ánh mắt của người đi đường.

Trong mắt Nghiêm Tà cuối cùng cũng xuất hiện ý cười rất nhỏ.

***

G65 nháy đèn mở khóa, Giang Đình đeo khẩu trang ngồi trên ghế sau, đang vừa thư thái uống trà vừa chơi cờ tướng online đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Nghiêm Tà cuốn theo gió lạnh chui vào trong xe, thở ra đóng cửa xe lại.

"Chậc, ra rồi hả." Giang Đình thoát khỏi ván cờ: "Mua lá bưởi cho anh...........Ưm!"

Nghiêm Tà vươn tay kéo anh vào trong ngực, kéo khẩu trang ra, cúi đầu hôn xuống.

Hệt như trái tim trở lại lồng ngực, như viên trân bảo đã mất nay tìm lại được, như viên ngọc quý tỏa sáng le lói nơi sâu thẳm; Nghiêm Tà nửa đè Giang Đình lên chiếc ghế sau rộng rãi mềm mại, hôn từ miệng lưỡi đến chóp mũi, từ làn da lạnh lẽo nhẵn nhụi đến vết thương chưa khép miệng, hơi thở nóng bỏng thấm vào mạch máu, nóng đến mức khiến người ta run lên giữa trời đông tuyết phủ.

"Cám ơn em." Nghiêm Tà chôn mặt vào cổ Giang Đỉnh, lẩm bẩm: "Cám ơn."

Giang Đình cảm thấy hơi buồn cười: "Cám ơn?"

Cám ơn em vẫn ở đây, ít nhất cho tới ngày cuối cùng, vẫn còn có em đứng bên cạnh tôi.

"Không có gì, cám ơn bát sủi cảo nhân hẹ thịt heo tối qua em nhờ người đưa vào, J31 cũng con mẹ nó cứng thành Thần Châu số 8 (1) rồi." Nghiêm Tà mặc kệ đúng sai đè Giang Đình lên cửa kính một mặt, vô lý ngang ngược nói: "Đừng động để tôi giải quyết nhu cầu, đừng động, an ủi thân thể bị thương cùng tâm hồn tan nát của tôi chút đi mà.........."

(1)Thần Châu số 8: là một kế hoạch về một chuyến bay không người lái vào không gian nằm trong chương trình Thần Châu của Trung Quốc. được lên kế hoạch phóng vào ngày 1 tháng 11 năm 2011.

"Thân thể bị thương là tôi, còn có đó là rau luộc!"

"Em bị thương chỗ nào, không phải chỉ có trên mặt thôi à? Không sao tôi chịu trách nhiệm, cho dù mặt mày em có hốc hác tôi cũng không chê, nhẫn kim cương, hôn lễ, tuần trăng mật tuyệt đối không thiếu cái gì, sính lễ em cứ xem rồi tùy tiện ra giá đi................"

"Phó đội trưởng Nghiêm!" Hai cổ tay của Giang Đình bị siết chặt dở khóc dở cười, "Anh tỉnh lại đi, chỗ này là cửa cục thành phố đó!"

"Không sao, không ai nhìn chúng ta đâu, giữa trưa đứng bóng không có vụ án gì mọi người đều chuồn hết rồi, không may có ai nhìn thấy thì tôi sẽ nói em là ngôi sao mới nổi trên mạng tôi bao nuôi." Nghiêm Tà thổn thức: "Em xem em lại gầy đi rồi, chắc chắn là không ăn cơm đàng hoàng, eo này bắp đùi này............"

Cố cốc cốc!

Có người gõ mấy cái vào cửa kính xe, Nghiêm Tà quay đầu lại nhìn thấy gương mặt ngây thơ vô số tội đang ghé vào bên ngoài cửa xe của Hàn Tiểu Mai, chớp chớp đôi mắt to tròn.

Nghiêm Tà: "................"

Nghiêm Tà hạ kính xe xuống: "Cô làm gì đó?"

"Mị Mị, chị Mị Mị nói anh vừa ra tù chắc chắn chưa chưa chưa ăn cơm nên bảo em đưa đưa đưa một hộp cơm tiện lợi.............."

Hình ảnh có cấp độ cao bằng Gram trong đầu Hàn Tiểu Mai đã điên cuồng xoay tròn lao ra khỏi tầng khí quyển, hóa thành pháo hoa chiếu sáng toàn bộ dải ngân hà, nhưng thực tế là cô đứng bên cửa xe còn không dám nhoài người về phía trước để nhìn vào bên trong. Nghiêm Tà nhướng mày, nhận lấy hộp cơm, mở ra nhìn một cái.

Mướp đắng xào thịt, rau trộn mướp đắng, canh trứng mướp đắng.

"...............Thanh nhiệt giải độc hạ hỏa, rất tốt." Nghiêm Tà vỗ vỗ bả vai của Hàn Tiểu Mai, khuyên cô: "Anh thấy cô làm một cảnh sát điều tra có tài mà không được phát huy, hay là từ chức đến KTV của Dương Mị công khai làm em gái của cô ta luôn đi, cô thấy sao?"

Hàn Tiểu Mai: "......................"

Nghiêm Tà đuổi Hàn Tiểu Mai về cục làm việc, hắn ngồi trong xe ăn tiệc mướp đắng. Dương Mị không để Hàn Tiểu Mai đặt món gì đắt tiền, mà chính là mấy món ăn bình dân từ mấy cái quán ăn ven đường, nhưng hắn cũng không hề cảm thấy đắng, nhồm nhoàm ăn hết, châm điếu thuốc, dựa lưng vào chiếc ghế rộng rãi ở phía sau, thở dài một hơi như mất hết sức lực.

"Rõ ràng chỉ ngồi không ở cục thành phố có mấy ngày, sao lại mệt mỏi như vậy chứ," Nghiêm Tà lẩm bẩm, "Chẳng lẽ là do có tuổi rồi?"

Giang Đình ngồi bên cạnh hắn, vừa chơi tiếp ván cờ đang chơi dở lúc nãy, vừa thờ ơ nói: "Bởi vậy đàn ông đã qua ba mươi tuổi thì phải thừa nhận mình đã già, đừng tưởng rằng mình vẫn còn là một thanh niên trẻ khỏe có thể thức liền mấy ngày mấy đêm di mai phục hành động. Còn dám nhận mình là Thần Châu 8, tôi thấy anh chỉ tầm Thiên Cung 1 (2) là cùng."

"..................." Nghiêm Tà lập tức e hèm một tiếng: "Thiên Cung số 1 cũng đủ làm em sống dở chết dở rồi, không tin tối nay thử xem?"

Giang Đình giơ tay lên xin tha: "Được rồi được rồi được rồi............."

Lúc này Nghiêm Tà mới thôi, dựa vào ghế nghiêng người hút thuốc, ánh mắt dần tan rã mất đi tiêu cự, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói: "Sao lại là cậu ta chứ?"

"Dù sao vẫn tốt hơn so với cục trưởng Lữ."

Về mặt này Giang Đình lý trí đến mức gần như từ bỏ tình cảm, Nghiêm Tà hít vào một hơi, thử bày tỏ ưu tư của mình: "Không phải, thực ra cho dù điều tra ra được là ai tôi cũng không cảm thấy dễ chịu, cho dù cuối cùng phát hiện ra đó là Phương Chính Hoằng, tôi đều........Em hiểu loại cảm giác đó không? Không liên quan đến ân oán cá nhân hay vinh quang của tập thể, chỉ là hơn mười năm qua..............."

Hắn lắc đầu một cái, nghĩ đến tình huống năm đó của cục thành phố Cung Châu, cùng với mối quan hệ đồng nghiệp thập diện mai phục xung quanh Giang Đình, cảm thấy mình nói hơi nhiều.

"Đó là chuyện bình thường," nào ngờ một lát sau hắn đột nhiên nghe thấy Giang Đình nói vậy.

Nghiêm Tà kẹp điếu thuốc, nghiêng đầu sang.

"Hình sự, chống ma túy, chống buôn lậu, chống khủng bố, thậm chí là toàn bộ ngành công an, hành trình này dài đằng đẵng gian nan và không có điểm dừng, một khi đã bước lên con đường này rồi thì khó mà quay đầu lại, có lúc ngay cả từ chức hay về hưu cũng không thể tách nó ra khỏi sinh mệnh. Suy cho cùng người có thể khoác quốc kỳ đi tới cuối cuộc đời cũng rất ít, phần lớn là bỏ dở giữa chừng, qua đời, hoặc lạc mất phương hướng bước và ngã rẽ, cũng không thể nào kề vai chiến đấu nữa. Nghiêm Tà, chúng ta đều phải học cách chấp nhận."

Khuôn mặt Giang Đình mơ hồ giữa làn khói trắng lượn lờ, trong mông lung y tựa như đang mỉm cười, thấp giọng nói: "Tất cả chiến trường đến cùng đều là cuộc đọ sức giữa niềm tin và bản thân. Ai chấp nhận được chuyện này sẽ tương đối dễ chịu hơn."

Đốm sáng đầu điếu thuốc chợt lóe chợt tắt, chiếu vào đôi mắt u ám của Nghiêm Tà, một lúc lâu sau hắn lặng lẽ thở dài, giang hai tay ra.

Giang Đình trao cho hắn một cái ôm mạnh mẽ.

***

Cửa phòng thẩm vấn mở ra, một dải ánh sáng kéo dài đến góc phòng, Tần Xuyên ngẩng đầu lên.

Nghiêm Tà mang theo một thân khói thuốc nồng nặc bước vào phòng, ngồi xuống trước bàn thẩm vấn, cậu cảnh sát sau lưng hắn đóng cửa lại.

Hai người không ai mở miệng nói chuyện trước, cứ thế mặt đối mặt nhìn nhau. Không khí âm u lạnh lẽo như chất vô định hình chậm rãi lưu động, mặt tường, bàn ghế, ngay cả còng tay đều bị phủ lên một lớp than chì, hệt như tờ giấy thấm nước lạnh từ khoảng không phủ từng lớp lên miệng lên mũi.

"Có thuốc không?" Cuối cùng Tần Xuyên cũng mở miệng khàn khàn hỏi.

Cậu cảnh sát đứng ngoài cửa giật giật, dường như muốn ngăn cản, nhưng Nghiêm tà đã ném cả bao thuốc lá còn nguyên lên bàn, đồng thời châm một điếu đưa tới.

Tần Xuyên mỉm cười nói: "Cảm ơn."

Đốm lửa nhỏ kia rốt cuộc cũng mang tới chút ấm áp hư vô mờ mịt, Nghiêm Tà nhìn chằm chằm vào mặt Tần Xuyên, chậm rãi hỏi: "Tôi có nên cảm ơn ông, chưa hề nghiêm túc muốn giết chết tôi, đến cuối cùng vẫn chừa lại cho tôi một phần trăm cơ hội sống sót không?"

"Vậy thì phải xem ông nghĩ thế nào." Tần Xuyên bật cười, sau đó hỏi: "Ông nghĩ sao?"

".................." Nghiêm Tà nói: "Tôi cũng không biết. Nói thật tôi khá sốc đối với việc Nhạc Quảng Bình là cha ruột của ông."

Tần Xuyên nhướng mày.

"Hai chúng ta quen biết nhau mười năm, tới hôm nay tôi mới biết cha ông là ai, mẹ ông qua đời thế nào, và cả chuyện ông gặp K Bích từ thời còn đi học nữa. Bây giờ nghĩ lại hẳn là còn có rất nhiều bí mật rất quan trọng với ông mà tôi không được biết, nhưng đã quá muộn rồi, đối với ông hay đối với tôi đều vậy."

Nghiêm Tà cũng rút một điếu thuốc ra châm, mùi hương Nicotine màu xanh nhạt chậm rãi lượn lờ bay lên cao.

"Nói thế nào nhỉ," hắn nói, "Có lẽ ba chữ bất đắc dĩ nhất của đời người chính là 'đã quá muộn'. Đáng tiếc lúc tôi hiểu ra điều này cũng đã quá muộn."

Tần Xuyên định nói gì đó, nhưng lời đến miệng lại thôi, chỉ cười hỏi: "Ông còn nhớ lần đầu tiên chúng ta tham gia hành động tại hiện trường không?"

"Là lần mấy cái xe cảnh sát bao vây phía trước sòng bạc, hai tên cảnh sát thực tập chúng ta mai phục ở cửa sau, vốn tưởng rằng cơ bản chẳng có chuyện gì hết, kết quả có mấy tên côn đồ bất thình lình nhảy ra, còn giấu vũ khí lồng trong ống tay áo đó hả?"

"Đúng, khi đó tôi cứ nghĩ mình chết chắc rồi, nào ngờ phản ứng đầu tiên của ông là đá tôi ra ngoài rồi rống to: 'Để tôi cản bọn chúng lại, ông nhanh đi gọi chi viện!..........."

Nghiêm Tà cũng cười lên: "Nhưng ông cũng đâu có chạy, hai ta còn cùng nhau lập công đấy."

"Chạy cái rắm á, một đá của ông suýt bay luôn cái đĩa đệm của tôi, sau đó tôi còn nói, còn chưa bắt đầu chiến đấu mà suýt nữa đã tổn thương người mình rồi, nếu như ông tử trận ai đền tiền thuốc men cho tôi." Tần Xuyên lắc đầu thở dài nói: "Còn có lần đầu tiên đi nằm vùng truy quét mại dâm, thằng nhóc thối tha nhà ông còn đi lạc đường, hại cả hai không dưng vòng đi vòng lại những hai mươi phút mới về, cuối cùng cục phó Ngụy sống chết không tin hai ta không kết bè đi chơi gái............."

"Vẫn là nhờ đội trưởng Dư giải vây cho, nói 'Tôi tin tưởng mấy thằng nhóc trong cục chúng ta không thể nào chỉ có hai mươi phút được', cuối cùng chỉ đành phạt tiền cho xong chuyện. Má nó," Nghiêm Tà đỡ trán cảm khái nói: "Lần đó đúng là quá mất mặt, nói sao cục phó Ngụy không tin chúng ta, đơn giản chính là hai tầng sỉ nhục từ gu thẩm mỹ khẩu vị đến năng lực cá nhân."

Tần Xuyên phì một tiếng, Nghiêm Tà cũng cười ra tiếng.

Cảnh sát canh chừng bên ngoài không nghe rõ, nhịn không được thò đầu vào nhìn, chắc là cảm thấy lạ bọn họ ở bên trong lại không đánh nhau.

"Nghiêm Tà," Tần Xuyên vất vả mới ngừng cười được, nhìn sâu vào mắt hắn: "Những năm quen biết ông, những năm tháng làm việc ở cục thành phố là khoảng thời gian đáng giá để tôi hồi tưởng nhất đời này. Nếu đời người thật sự có tiếc nuối vì hiểu ra quá muộn, vậy người phải tiếc nuối cũng nên là tôi, không liên quan đến ông."

"Tôi thật sự đã từng xem ông là anh em."

Hai người bọn họ đã từng gặp nhau trong phòng thẩm vấn rất nhiều lần, nhưng từ đầu tới cuối đều là ngồi sóng vai với nhau, chưa có khi nào ngồi ở hai phía đối lập như hiện tại, giữa hai người là khoảng cách của mười mấy năm, thậm chí có thể là khoảng cách trong sinh tử.

Yết hầu của Nghiêm Tà trượt lên trượt xuống, nói: ".............Tôi cũng thế."

Cửa sắt vang lên tiếng mở ra, hai cảnh sát trực ban bước vào, lịch sự gật đầu với Nghiêm Tà: "Xin lỗi đội phó Nghiêm, hết giờ rồi."

Tần Xuyên đứng lên, Nghiêm Tà cũng đứng lên theo, đột nhiên không nhịn được: "Đợi đã!"

Động tác của hai cậu cảnh sát chợt khựng lại.

Nghiêm Tà lấy di động của mình ra, mở album ảnh, lướt tới tấm ảnh chụp bộ quần áo chụp được ở nhà của Nhạc Quảng Bình: "Đây là bộ quần áo bọn tôi tìm thấy trong tủ quần áo của cha ông, tính thời gian chắc khoảng ba năm trước, có lẽ là quà chuẩn bị tặng vào sinh nhật ba mươi tuổi của ông."

Tần Xuyên lặng lẽ nhìn chằm chằm vào màn hình di động, không nói gì.

"Ông biết tại sao ông ấy lại vứt hết giấy bọc hộp đựng đi, rồi treo lên nguyên bộ như vậy không?"

"..............."

"Bởi vì như vậy," giọng nói của Nghiêm Tà có chút chua chát: "Ông ấy có thể nhìn về phía móc áo tưởng tượng ra hình dáng khi ông mặc vào."

Tần Xuyên gắng sức ngẩng đầu lên, nhắm mặt lại hít vào một hơi. Xung quanh an tĩnh, ánh sáng ảm đạm rọi qua song sắt, chiếu lên tròng kính của hắn ta, không thấy rõ biểu tình lúc này là gì, một lát sau hắn ta mới nặng nề nhìn về phía Nghiêm Tà, nói: "Cám ơn ông đã nói cho tôi biết."

Cảnh sát nhìn đồng hồ đeo tay: "Thực sự phải đi rồi........"

Tần Xuyên lảo đảo nửa bước, vòng qua bàn sắt, lúc đi ngang qua người Nghiêm Tà đột nhiên dừng lại. Cảnh sát còn chưa kịp ngăn cản, hắn ta hơi ghé vào tai Nghiêm Tà, nhẹ giọng nói: "Lúc chúng ta đọc tiểu thuyết trinh thám, đều đứng ở góc độ của nhân vật chính hoài nghi tất cả những đối tượng có thể gây án, sau đó lột từng lớp kén đưa kẻ xấu ra trước công lý. Nhưng tại sao chúng ta chưa bao giờ nghi ngờ nhân vật chính chứ?"

Nghiêm Tà hơi sửng sốt.

"Nếu 'Kẻ xấu' là nhân vật chính, thì kết cục của câu chuyện sẽ được viết theo kiểu nào đây?"

Con ngươi của Nghiêm Tà nhanh chóng mở to, chợt ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tần Xuyên mỉm cười với hắn, sau đó bị hai cảnh sát áp giải, từng bước đi ra khỏi phòng thẩm vấn.

***

Ra khỏi tòa nhà cục thành phố, khói mù bị gió thổi bay, đèn giao thông trên đường nhấp nháy đổi màu, xe cộ qua lại hú còi inh ỏi, trong dòng người tan ca về nhà tỏa ra mùi hương rau xào nóng hổi của vô số quán ăn nhỏ. Trời trở lạnh, Nghiêm Tà đứng trên bậc thang thở ra một hơi khói trắng, nhiệt lượng nháy mắt tan biến giữa không trung.

Câu nói cuối cùng của Tần Xuyên vẫn còn văng vẳng bên tai, Nghiêm Tà dùng khớp xương ngón tay cái xoa mạnh ấn đường, đột nhiên nghe thấy tiếng còi xe ngắn ngủi.......Bíp!

Phía bên kia đường, G65 bóp còi, sau đó Giang Đình ló đầu ra vẫy tay với hắn.

Nên về nhà rồi.

Trong lòng Nghiêm Tà đột nhiên


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp