Phá Vân 1

Chương 114


2 năm

trướctiếp

Chương 114

Editor: Sabi

Phòng cấp cứu.

Bánh xe sắt lăn lọc cọc qua sàn nhà, lao thẳng vào cửa kính, đèn trong phòng cấp cứu sáng lên. Trên hành lang người đến người đi, Nghiêm Tà thở hổn hển, dựa vào tường từ từ trượt xuống ngồi trên nền nhà lạnh lẽo.

Tai nạn xe, máu tươi, túi vật chứng, còi báo động từ xa tới gần............Vô số tiếng ồn ầm ĩ đan xen trong đầu hắn, giống như một tấm lưới trời khổng lồ bao phủ khắp biển sâu đang run rẩy, đôi mắt dữ tợn của ác ma chăm chú nhìn hắn đang chậm rãi nổi lên từ dưới đáy biển.

Là ai đã động tay động chân vào xe của Phương Chính Hoằng?

Đồ trong túi vật chứng kia rốt cuộc là cái gì?

Tiếng mấy đôi giày da bước nhanh từ xa tới gần, tất cả mọi người trên hành lang rối rít quay đầu lại để nhìn cho kỹ, chỉ có mình Nghiêm Tà là tựa như không nghe thấy gì. Mãi đến khi bước chân dừng lại trước mặt hắn, Nghiêm Tà mới ngẩng đầu lên, một người mặc đồng phục cảnh sát đang đứng trước mặt hắn, bầu không khí xung quanh như lâm vào đại địch.

"Xin lỗi, đội phó Nghiêm." Người dẫn đầu giơ thẻ cảnh sát ra: "Anh biết rõ trình tự, mời anh đi theo chúng tôi."

Trên mặt mấy tên cảnh sát đầy vẻ cảnh giác, tựa như rất sợ Nghiêm Tà sẽ phản kháng bất ngờ, một tên trong số đó thậm chí còn đưa tay ra sau lưng giữ lấy còng tay.

Nhưng lo lắng của bọn họ đã không trở thành sự thật.

Nghiêm Tà liếc qua từng khuôn mặt khẩn trương kia, hơi hơi mỉm cười, đứng lên phủi vạt áo.

"Đi thôi," hắn nói.

***

Cục thành phố Kiến Ninh.

Phòng thẩm vấn có vẻ tối hơn so với bình thường. Vài tia sáng có thể tắt đi bất cứ lúc nào lọt qua khung cửa sổ bằng sắt, chiếu rọi những hạt bụi đang lơ lửng bay chầm chậm trong không khí, kéo dài cái bóng vặn vẹo của ghế thẩm vấn và đèn bàn, cái bảng trắng đã hơi hiện ra dấu vết của năm tháng trên bức tường phía đối diện viết tám chữ lớn "Thẳng thắn khoan hồng, kháng cự nghiêm trị".

Xa xa mơ hồ vang lên tiếng ồn ào huyên náo: "Anh Nghiêm của chúng tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ít nhất cũng cho chúng tôi đưa cốc nước nóng vào chứ............"

"Xin lỗi, chúng tôi có quy định, cho dù là ai cũng không được vào!"

"Đã xảy ra chuyện gì, chắc chắn là hiểu lầm, này các người.........."

Lạch cạch lạch cạch.....

Tiếng người ầm ĩ biến mất, tiếng va chạm của cánh cửa sắt vang vọng thật lâu trên hành lang trống trải, truyền tới chỗ sâu nhất trong phòng thẩm vấn.

Nghiêm Tà ngồi thẳng trên ghế, bóng tối không thể che khuất được đường nét gò má thâm thúy, kiên cường và chính trực của hắn, làn da trên sống mũi phản chiếu một tầng ánh sáng nhạt.

Không biết lại qua bao lâu, rốt cuộc cũng có hai ba tiếng bước chân từ cuối hành lang từ từ đi tới trước cửa, người canh chừng mở cửa ra, một bóng người mập mạp đầy đặn, không nhanh không chậm đón lấy cái nhìn chăm chú của Nghiêm Tà, xuất hiện trước cửa phòng thẩm vấn.

Cục trưởng Lữ.

"Được, tôi biết rồi, tất cả ra ngoài đi."

Cục trưởng Lữ đi vào phòng, tiếp đó phân phó cho cảnh sát canh chừng, đối phương theo lời khóa cửa rời đi, ông bưng ca trà ngồi xuống cái bàn thẩm vấn đối diện, nhấc cái mí mắt rủ xuống vì nếp nhăn lên, nhìn Nghiêm Tà, nói:

"Xe của lão Phương bị phá hỏng hệ thống tăng tốc và phanh, bị thương ở đầu, trước mắt vẫn đang cấp cứu."

Đây là câu nói đầu tiên của ông ấy.

Nghiêm Tà trầm mặc thật lâu, không khí trong căn phòng chật hẹp lạnh lẽo như pha lê, bao phủ lấy hai người.

"Cuối tháng tám, vào đêm sinh nhật cậu, cậu từng gọi điện thoại yêu cầu cảnh sát giao thông chặn một chiếc xe con theo dõi cậu ở phía đông Đại Lộ Công Nhân, chiếc xe đó là chiếc Hyundai Elantra màu xám bạc, kiểu dáng và đặc điểm giống với chiếc xe xảy ra tai nạn ngày hôm nay của lão Phương. Trải qua điều tra, biển số chiếc xe đêm đó theo dõi cậu là biển số bắt chước, mà biển số bị bắt chước là biển số xe của một người chỉ điểm từng được đội chống ma túy sử dụng qua trong một lần hành động."

Cục trưởng Lữ hơi ngừng lại, chậm rãi nói: "Nói cách khác, cậu biết rõ việc Phương Chính Hoằng theo dõi cậu."

Vẻ mặt của Nghiêm Tà lạnh lùng và cương nghị, nhả ra mấy chữ: "Tôi biết."

Cục trưởng Lữ gật đầu, rồi nói:

"Sáng hôm nay, tại khách sạn Tứ Hải huyện Cao Vinh, thành phố Cung Châu, có một nhân viên phục vụ trong lúc đi đưa khăn tắm, suýt chút nữa bị Phương Chính Hoằng đang kích động từ phía đối diện đâm vào. Theo như lời kể của nhân viên phục vụ, thì lúc đó cậu đang đứng trước một cửa phòng mở toang, mà lão Phương thì đang vô cùng phẫn nộ, hét lớn: 'Họ Nghiêm, tôi không hề có suy nghĩ làm hại cậu, cái đêm tay súng xảy ra chuyện tôi không có bằng chứng vắng mặt, chờ điện thoại của tôi!', có chuyện này không?"

"................" Nghiêm Tà nói: "Có."

Bên ngoài tấm kính một mặt, cục phó, chủ nhiệm, và nhân viên thẩm vấn nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều lóe lên vẻ kinh ngạc khó hiểu.

Cục trưởng Lữ hỏi: "Nói cách khác, mấy tiếng trước khi Phương Chính Hoằng xảy ra chuyện, cậu là người cuối cùng tiếp xúc với ông ta, còn xảy ra tranh chấp nghiêm trọng trước mặt người ngoài?"

"..................."

Trong phòng thẩm vấn yên tĩnh giây lát, cục trưởng Lữ thay đổi cách hỏi: "Cậu có thể giải thích việc tại sao cậu lại xuất hiện ở huyện Cao Vinh, có mấy người đồng hành, mục đích là gì, cùng với lý do và nội dung xảy ra tranh chấp với Phương Chính Hoằng không?"

Nghiêm Tà im lặng không lên tiếng.

Sự im lặng và kháng cự cứng như đá này là tình huống mà nhân viên thẩm vấn không muốn đối mặt nhất, cũng là một trong những căn cứ quan trọng để suy đoán đối tượng bị thẩm vấn có thực sự có tội hay không.

Nói cách khác, thái độ của Nghiêm Tà quả thật đã khiến cán cân trong lòng tất cả mọi người đang nghiêng dần về phía bất lợi.

"Nghiêm Tà," cục trưởng Lữ nhìn hắn, mỗi một chữ đều có sức nặng khôn xiết, ông nói: "Cậu là một cảnh sát hình sự lão luyện hơn mười năm, tính chất sự việc bây giờ dù không thú nhận cũng có thể buộc tội, chắc là tôi không cần phải giải thích thêm nữa. Nếu cậu không chịu giải thích, việc điều tra và suy đoán của chúng tôi sẽ tương đối bất lợi đối với cậu, cậu hiểu chứ?"

Vô số ánh mắt từ bên trong ra đến bên ngoài đều đổ dồn về phía Nghiêm Tà, đến động tác mím chặt môi như lưỡi dao của hắn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Một lúc lâu sau hắn nói: "Tôi hiểu."

"Cậu hiểu." Cục trưởng Lữ tăng thêm ngữ khí lặp lại, gật đầu: "Vậy ít nhất cậu cũng phải nói cho tôi biết, tại sao lúc Phương Chính Hoằng xảy ra chuyện, cậu lại ở dưới lầu nhà ông ấy?"

Rõ ràng là một vấn đề rất đơn giản, nhưng Nghiêm Tà lại trầm mặc rất lâu, thân thể hắn vẫn ngồi sau bàn thẩm vấn nơi ánh mắt của mọi người tụ lại, nhưng linh hồn lại không biết đang trôi lơ lửng ở chốn nào, tựa như đang treo giữa không trung, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mỗi một người trong ngoài phòng thẩm vấn.

Nhân viên thẩm vấn sốt ruột.

Bên ngoài cửa kính một mặt, trán cục phó Ngụy gần như dán sát vào trên kính, gò má căng thẳng đến mức méo mó, bàn tay đút trong túi quần nắm chặt thành nắm đấm.

"Không thể." Nghiêm Tà đột nhiên lên tiếng, nhưng từng chữ nhả ra từ giữa đôi môi mỏng kia đều khiến tim người rơi xuống vực sâu vô tận, hắn nói: "Tôi không thể nói cho ông biết."

Sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, cục phó Ngụy nhất thời đứng không vững, lảo đảo mấy bước!

Ca trà trong tay cục trưởng Lữ "Cạch" một tiếng đập mạnh xuống bàn, ngả người dựa vào ghế, thở ra một hơi.

"Nếu cậu đã biết rõ hậu quả của việc che giấu là gì, mà còn kiên quyết lựa chọn làm như vậy, thế thì tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa." Cục trưởng Lữ chậm rãi gật đầu, nói tiếp: "Được, được, được lắm.........Nghiêm Tà, tôi hỏi cậu một vấn đề cuối cùng, nếu cậu thực sự không muốn nói, tôi cũng hết cách. Người cuối cùng đơn độc tiếp cận chiếc xe của Phương Chính Hoằng lúc vụ tai nạn xảy ra, là cậu sao?!"

Không phải.

Nghiêm Tà im lặng như một pho tượng, quay lưng về phía tia sáng mỏng manh giữa các song sắt, trong đầu tự động hiển hiện đáp án của vấn đề này: Giang Đình.

Hắn nhắm mắt lại, qua vài giây mới trầm giọng nói: "Là tôi."

Cục trưởng Lữ bỗng nhiên đứng dậy, đi ra ngoài.

"Đợi đã."

Chẳng ai nghĩ tới vào lúc này Nghiêm Tà sẽ lên tiếng, bên ngoài tất cả mọi người đều sửng sốt, cục phó Ngụy đang cuống cuồng chạy ra ngoài chuẩn bị chặn đường tóm lấy cục trưởng Lữ chợt quay ngoắt người lại một góc chín mươi độ, trên khuôn mặt già nua nhất thời lóe lên tia sáng mong đợi.

Nhưng hào quang đó lập tức phai nhạt đi......

Cục trưởng Lữ quay đầu nhìn về phía bàn thẩm vấn, Nghiêm Tà hơi giương cằm lên, lúc hắn nhìn lên như vậy khuôn mặt vốn góc cạnh, cần cổ thon dài rắn chắc và bờ vai rộng của hắn đều vô cùng bắt mắt, giống như một vòng xoáy u ám ngược sáng.

Hắn hỏi: "Là chú sao?"

Ba chữ này rất nhẹ, không ai biết hắn có ý gì.

"..................Cậu hỏi tôi?"

Mí mắt cục trưởng Lữ run lên một cái, tựa như cảm thấy rất buồn cười. Ông hừ một tiếng, hỏi ngược lại giọng nói cực kỳ nghiêm nghị: "Cho dù tôi nói phải hoặc không phải, dưới tình huống khuyết thiếu bằng chứng cứ có thể tin tưởng được sao? Nghiêm Tà, cậu còn có dù chỉ là một chút xíu tố chất cơ bản của một cảnh sát hình sự nữa không?!"

Trong và ngoài phòng thẩm vấn nhất thời an tĩnh.

Lạch cạch lạch cạch, tiếng cửa sắt vang dội, cục trưởng Lữ đẩy cửa phòng thẩm vấn, đi ra ngoài.

Ngụy Nghiêu xoay tại chỗ một vòng, giống như đột nhiên mất phương hướng, liếc nhìn thấy cục trưởng Lữ từ trong phòng thẩm vấn đi ra ngoài, liền vội vã nghiêng ngả nhào tới, túm chặt ông ta, nói như súng bắn liên thanh: "Lão Lữ, ông nghe tôi nói! Chuyện của Phương Chính Hoằng nhất định phải điều tra cho cẩn thận, thật sự không phải là Nghiêm Tà đâu!.............."

"Cục trưởng Lữ cục trưởng Lữ," thư ký Trương vội vã chạy tới, cắt ngang cục phó Ngụy đang đỏ mặt tía tai: "Điện thoại của cục chúng ta sắp nổ tới nơi rồi cục trưởng ơi, tỉnh ủy Lưu vừa gọi đến ba cuộc, nói là sẽ trực tiếp tới gặp ông để giải quyết vụ việc, tình hình hiện tại........"

"Không gặp."

Thư ký Trương: "Hả?"

Giọng điệu của cục trưởng Lữ không hề dao động, nhưng khuôn mặt trắng trẻo mập mạp và phúc hậu như Phật Di Lặc lại tựa như sinh ra biến hóa, từ Bồ Tát khép hờ biến thành Kim Cang trừng mắt, khiến trong lòng những người đang nhìn ông đều cảm thấy sợ hãi.

"Không gặp." Ông bình tĩnh lặp lại giữa sự im lặng tĩnh mịch của thư ký Trương, cục phó Ngụy và những người còn lại, "Từ giờ trở đi, đồ ăn thức uống của Nghiêm Tà đều do tôi tự mình cắt cử người đưa tới, bất kể ai muốn tới thăm cũng phải được tôi ký tên và phê duyệt. Trước khi vụ án được điều tra rõ, cho dù là chủ tịch tỉnh tới cũng đừng mong gặp được."

Xung quanh lặng ngắt như tờ, cục trưởng Lữ đảo mắt nhìn mọi người, lạnh lùng nói:

"Ai cũng không được phép bước vào cửa sắt của phòng thẩm vấn nửa bước!"

***

Đêm hôm đó.

Một chiếc Toyota màu đỏ chạy qua cổng lớn phồn hoa của KTV Bất Dạ Cung, rẽ vào hẻm nhỏ, sau đó dừng lại ở đầu hẻm cách cửa sau không xa.

Một cô gái trẻ tuổi mặc áo Hoodie có mũ, quần Jean và giày thể thao trắng vội vã xuống xe, xách túi xách chạy qua con đường nhỏ mờ tối. Phía trước mơ hồ có chút ánh sáng hắt ra từ cửa sau KTV, Dương Mị khoác chiếc túi xách nhỏ bằng lông thú, nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu lại nhìn, vui mừng khôn xiết: "Tiểu Hàn!"

"Chị Mị Mị!"

Cô gái trẻ vén cái mũ trùm đầu lên, lộ ra gương mặt mộc trẻ trung nôn nóng, chính là Hàn Tiểu Mai mà Dương Mị đã đợi cả buổi tối.

"Cục trưởng Lữ nói vậy thật hả?"

Khu làm việc trên lầu KTV, Hàn Tiểu Mai đói rã người, vừa ngoạm một miếng Hamburger lớn vừa gật đầu: "Ừm ừm ừm........" Dương Mị vội vàng khui chai Coca cho cô, Hàn Tiểu Mai lập tức ngửa đầu tu ừng ực, cuối cùng cũng tranh thủ mở miệng.

"Vâng, ông ấy nói vậy đó, hiện tại đã truyền khắp cục rồi. Vì chuyện này mà ông Lưu tỉnh ủy còn đích thân xuống cục bọn em cơ, kết quả bị cục trưởng Lữ ngăn lại không cho gặp, nói anh Nghiêm là nghi phạm ở mức độ cao, thân phận nhạy cảm lại có bối cảnh, ai gặp cũng có khả năng cản trở.......Ợ! Cản trở công bằng tư pháp!"

"...........Ông ta làm vậy là có ý gì," Dương Mị kinh ngạc khó hiểu, "Sao cứ như đang đề phòng kẻ muốn mạng Nghiêm Tà vậy?"

Hàn Tiểu Mai nhét Hamburger vào đầy miệng nhún vai.

Hai người đi tới cửa phòng xép, Dương Mị gõ cửa: "Anh Giang?"

"Vào đi."

Trước mặt vị cố vấn Lục vừa trẻ tuổi vừa dịu dàng này Hàn Tiểu Mai không dám suồng sã, theo bản năng rướn cổ nuốt miếng Hamburger trong miệng xuống, rụt rè theo Dương Mị đi vào phòng. Trong phòng, Giang Đình đang đứng dưới ngọn đèn bàn, trên bàn bày đầy đồ, đến gần mới thấy rõ là mấy mấy tấm thẻ căn cước, sổ hộ khẩu, thẻ ngân hàng, di động mới và thẻ sim tất cả đều khác nhau..............

Có lẽ nhìn thấy ánh mắt không thể tin nổi của Hàn Tiểu Mai, Dương Mị cười khổ giải thích: "Tất cả đều do anh Giang chuẩn bị từ mấy năm trước, đề phòng có ngày gặp bất trắc."

Hàn Tiểu Mai líu lưỡi không nói nên lời, nghĩ thầm chẳng trách lúc nãy không gọi được cho cố vấn Lục, thì ra ngay lúc phó đội trưởng Nghiêm vừa xảy ra chuyện y đã đổi một loạt cả di động lẫn thẻ sim, cái gọi là cẩn thận ở cấp bậc chuyên nghiệp, cũng chỉ đến thế này thôi.

Giang Đình không nói gì, đeo găng tay, lôi cái quần cũ màu xanh đậm - manh mối mấu chốt mà Phương Chính Hoằng lưu lại đặt trên tấm vải nylon rồi cẩn thận xem xét kiểm tra.

"Không tìm được gì hết." Giây lát sau Giang Đình niết qua đường chỉ cuối cùng, nói: "Không có giấy tờ, chữ viết, không có vết may chồng hay mùi gì khác thường, cũng không có bất kỳ dấu vết nào có thể giám định bằng mắt thường. Nếu Phương Chính Hoằng đã nhận định đây là manh mối mấu chốt thì nhất định có lý do của anh ta, tốt nhất vẫn nên gửi đi làm giám định dấu vết và phân tích lý hóa chuyên nghiệp."

Dương Mị chỉ chỉ gian ngoài, hỏi dò: "Vậy để tên họ Tề kia mang về Cung Châu giao cho đội kỹ thuật của bọn họ?"

Giang Đình lắc đầu, "Không kịp, hơn nữa anh cũng không thể để vật chứng rời khỏi tầm mắt. Hàn Tiểu Mai?"

Hàn Tiểu Mai lập tức đứng nghiêm: "Có có có!"

"Em có quen bạn học nào làm bên phía kỹ thuật ở đồn công an không?"

Hàn Tiểu Mai gật đầu như gà mổ thóc bày tỏ có có có.

"Lập tức liên hệ với đối phương, sáng sớm ngày mai lập tức đưa đi giám định, anh sẽ đích thân đi theo."

Hàn Tiểu Mai nghĩ thầm anh hình như không biết tỷ lệ nam nữ ở trường cảnh sát bọn em bây giờ rồi, anh có đi theo hay không không quan trọng, nhưng chị Mị Mị thì khác nhé, chị ấy mà đi sẽ mang đến sự khích lệ và cổ vũ to lớn cho mấy bạn học của em đó..........

Giang Đình cởi găng tay ra, nặng nề xoa mặt. Mãi đến lúc này, anh mới để lộ ra chút mệt mỏi, ngồi bên mép giường, ngẩng đầu hỏi Hàn Tiểu Mai: "Anh Nghiêm của mấy đứa sao rồi?"

Câu hỏi của anh nghe có vẻ như thờ ơ, nhưng chẳng biết tại sao, Hàn Tiểu Mai chợt có cảm giác, sau khi hỏi xong toàn bộ sự chú ý của anh đều tập trung trên người mình.

"Tình huống của đội phó Nghiêm..............Chắc vẫn ổn," Hàn Tiểu Mai bối rối thuật lại một lần nữa thông tin vừa nói với Dương Mị


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp