Phá Vân 1

Chương 112


2 năm

trướctiếp

Chương 112

Editor: Sabi

"Anh uống rượu thuốc của tôi?" Phản ứng đầu tiên của Nghiêm Tà là, "Sao cái nồi rượu thuốc nào cũng đội cho tôi thế?!"

Xung quanh chỉ có vẻ mặt của Giang Đình là hơi thay đổi, còn Dương Mị với Tề Tư Hạo thì đều mơ hồ, ngay cả rượu thuốc là chỉ việc gì cũng không biết.

Phương Chính Hoằng cười khẩy một tiếng, nét mặt tựa như dốc sức quyết đánh đến cùng: "Nghiêm Tà, vốn cục trưởng Lữ đứng về phía cậu, tôi theo dõi cậu bị cậu phát hiện, dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể giải thích rõ ràng. Huống chi ở đây đều là người của cậu, dĩ nhiên cậu muốn phủ nhận thế nào thì phủ nhận, dù có lừa dối thì đám người này cũng sẽ chỉ tin cậu mà không tin tôi, đã như vậy thì cậu còn cần phải giả bộ hồ đồ với tôi làm gì? Đẳng cấp cũng quá thấp rồi đó?"

"......................." Giờ phút này, Nghiêm Tà mới chân thực cảm nhận được sự oan uổng của người dân vô tội khi bị xách tới chi đội hình sự thẩm vấn: "Nhưng tôi thực sự không biết thật mà, anh uống rượu thuốc của tôi lúc nào?!"

Phương Chính Hoằng cả giận nói: "Không phải cậu gửi tới nhà tôi sao?!"

Nghiêm Tà: "Tôi bị điên sao, tôi gửi đồ cho anh làm gì?!"

Hai người này trời sinh cầm tinh chó mèo, gặp mặt thì là phải cãi vả. Cũng may Giang Đình ho khan một tiếng, hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, đội trưởng Phương nói từ từ."

Phương Chính Hoằng từ đầu đến giờ vẫn luôn có một sự tín nhiệm vừa miễn cưỡng vừa kỳ lạ, nghe vậy thở mạnh, "Một năm rưỡi trước lúc tôi bị thương, các phòng ban của cục thành phố đều tặng vật phẩm tới thăm hỏi tôi, lúc đó tôi với thằng nhóc họ Nghiêm này còn chưa như vậy...........Chưa như vậy........."

Còn chưa bắt bẻ bới lông tìm vết, mặt ngoài hai người vẫn còn duy trì mối quan hệ công việc hài hòa yên ổn.

"À, đúng." Nghiêm Tà rốt cuộc cũng nhớ ra: "Lúc ấy cục trưởng Lữ có phân phó cho mọi người đều phải tặng quà thăm hỏi, xây dựng đoàn thể của quý đó. Tôi sợ tôi tùy tiện chọn lễ vật giá cả quá cao, sẽ khiến các phòng ban khác xấu mặt, thuận miệng phân phó cho Mã Tường hay ai đó chuẩn bị chút vật phẩm dinh dưỡng rẻ rẻ gì đó............."

"Đưa tới nhà tôi chính là hai hộp thực phẩm chức năng và hai bình rượu thuốc ," Phương Chính Hoằng tức giận nói, "Trên bình rượu thuốc còn treo thiệp thăm hỏi viết tay của Nghiêm Tà."

Nghiêm Tà nghe vậy lập tức xù lông: "Tôi viết thiệp gửi cho anh? Đầu óc anh không có vấn đề gì chứ lão Phương? Từ sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát đến nay tôi còn chưa từng viết qua chữ Hán nào ngoài tên của mình nhé, đến cả Giang Đình cũng chưa từng nhận được thư tình viết tay nào của tôi đâu!"

Giang Đình: "................."

Phương Chính Hoằng: "..................."

Giang Đình xoa xoa huyệt thái dương: "Sau đó thì sao?"

"Thực ra tôi vốn cũng chỉ hiểu sơ sơ về thuốc bắc, nhưng sau khi bị thương gân cốt quả thực không bằng trước kia, hơn nữa cũng do bị người bên cạnh ảnh hưởng, biết rượu thuốc có tác dụng trị thấp khớp và lưu thông máu." Phương Chính Hoằng hơi ngừng lại, có chút miễn cưỡng thừa nhận: "Thằng nhóc Nghiêm Tà này tuy nói năng tùy tiện, nhưng tặng quà cho người ta đều là đồ tốt, thấy là đồ hắn tặng nên tôi liền................"

"Anh liền uống hết không để dư lại giọt nào," Giang Đình xác nhận.

Phương Chính Hoằng hậm hực gật đầu.

Giang Đình và Nghiêm Tà đưa mắt nhìn nhau, trên mặt người sau viết một chữ "WTF" to tướng kiểu rất oan uổng.

"Sau đó anh bị trúng độc?" Giang Đình lại hỏi.

"Mỗi ngày tôi chỉ uống một chén nhỏ, ban đầu cũng không cảm thấy chỗ nào không ổn, nhưng sau một thời gian tôi bắt đầu có cảm giác tim khó chịu, thường xuyên bị rối loạn nhịp tim. Tôi nghĩ chắc là do lao lực quá nên mới như vậy, tôi dần dần giảm bớt giờ làm việc, cũng không nhất thiết phải tự làm tất cả mọi chuyện, tưởng rằng qua một thời gian là có thể khôi phục; nhưng bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng, đi bệnh viện kiểm tra cũng không tìm được nguyên nhân."

Phương Chính Hoằng hít sâu một hơi, lắc đầu nói: "Cứ như vậy lúc tốt lúc xấu kéo dài đến mấy tháng, cho đến lúc người quen cũ học trung y của vợ tôi tới thăm nhà, mới nói rằng có lẽ tôi đã hấp thụ phải độc tố của thuốc bắc, tôi lập tức nhớ tớ hai bình rượu thuốc nọ. Lúc đó bình thứ hai chỉ còn lại cặn, nhờ người quen đem đi hóa nghiệm, quả nhiên phát hiện một lượng dấu vết Aconitin không đủ gây chết người."

Aconitin!

Nghiêm Tà và Giang Đình cùng đứng thẳng người lên.

"Cho nên anh nghi ngờ tôi cố ý đầu độc?" Nghiêm Tà không tưởng tượng nổi hỏi, "Vậy tại sao lúc ấy anh không nói?"

Phương Chính Hoằng vừa tức vừa giận: "Tôi nói! Tôi lập tức đưa bằng chứng cho cục trưởng Lữ yêu cầu điều tra kỹ, nhưng cậu biết cục trưởng Lữ phản ứng thế nào không?!"

Một năm trước, cục thành phố Kiến Ninh.

"Trong công việc cậu ta vẫn luôn không phối hợp cũng như có thành kiến rất lớn đối với cá nhân tôi! Đây chính là động cơ gây án của cậu ta!" Trong phòng làm việc của cục trưởng, Phương Chính Hoằng vỗ ầm ầm xuống bàn làm việc, giận đến mức mặt mũi đỏ bừng:"Nghiêm Tà lúc nào cũng tùy tiện lên giọng con em nhà giàu, bình thường hay bị tôi khiển trách nên ghi hận trọng lòng, rồi cố ý trả thù, điều này rất có khả năng! Nếu không phải giải thích thế nào về cái tên Aconitin trên báo cáo hóa nghiệm này?!"

Cục trưởng Lữ ngồi sau bàn làm việc, trên khuôn mặt tròn trịa không có cảm xúc gì, đợi đến lúc Phương Chính Hoằng gào thét, phát tiết xong, mới chậm rãi mở miệng: "Chú không có bằng chứng, lão Phương."

"Cái này không phải là chứng cứ? Đây rõ ràng..........."

"Ô đầu, phụ tử nếu không trải qua quá trình bào chế nghiêm ngặt chính quy, còn sót lại dấu vết Aconitin là chuyện bình thường, liều lượng độc tố kiềm sinh vật này đổi lại là một người bình thường có thân thể khỏe mạnh, sẽ không có phản ứng lớn như với một người có bệnh như ông, vì vậy rất khó chứng minh được là Nghiêm Tà cố ý đầu độc."

Lửa giận của Phương Chính Hoằng bốc cao ba trượng: "Anh đang bao che cho cậu ta, anh rõ ràng..........."

"Tôi không có." Cục trưởng Lữ lẳng lặng nói, "Tôi chỉ trình bày sự thật, sự thật chú cơ bản không chứng minh được bình rượu thuốc này là do Nghiêm Tà tặng, mà không phải do chính chú phối hợp ra."

"..................." Phương Chính Hoằng không thể tin được nhìn chằm chằm vào cục trưởng Lữ, như thể hôm nay mới là lần đầu tiên biết đến ông ta.

"Lão Phương," cục trưởng Lữ như ý thức được mình nói hơi nặng lời, vì thế dịu giọng đổi cách nói: "Tuy chú và Nghiêm Tà có mâu thuẫn, cái này tất cả mọi người đều biết, nhưng tôi hiểu chú, biết chú không đến mức sẽ cố ý vu oan giá họa cho cậu ta. Tôi chỉ muốn nhắc nhở chú nhất định phải suy xét đến hai khả năng: Thứ nhất cá nhân chú thực sự ôm thành kiến quá sâu đối với cậu ta, tới mức từ trên cảm tính chú nghiêng về phía cậu ta muốn hại chú, thứ hai......."

"Các người đều đứng cùng một phía." Phương Chính Hoằng lui về phía sau, cắn răng gằn từng chữ, "Các người đều đứng cùng một phía."

Cục trưởng Lữ nhíu mày: "Lão Phương.............."

"Tôi biết." Phương Chính Hoằng biến sắc, khuôn mặt đang đỏ bừng vì tức giận hóa thành tái nhợt, hai bàn tay buông thõng bên người nắm chặt thành nắm đấm, nói: "Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy."

Cục trưởng Lữ đứng dậy đưa tay lên, tựa như còn muốn phân rõ cái gì, nhưng Phương Chính Hoằng đã xoay người tông cửa xông ra ngoài, đáp lại ông chỉ có tiếng đập cửa nặng nề "Rầm!".

...........

"Không phải tôi tặng," trong căn phòng của khách sạn Nghiêm Tà vẻ mặt hoang đường lắc đầu, nói: "Lúc ấy tôi thuận miệng phân phó người đi mua ít thuốc bổ, nhưng tuyệt đối không bao giờ để cho bọn họ tặng rượu thuốc!"

Phương Chính Hoằng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.

"Đùa à, người càng quen thuộc với rượu thuốc càng hiểu rõ vật này không thể tùy tiện tặng bậy, nhỡ may dược tính xung đột với bệnh tình, ngược lại sẽ gây bất lợi cho bệnh nhân. Huống chi mối quan hệ giữa tôi với đội trưởng Phương còn như vậy, nếu xảy ra chuyện gì, tôi sao có thể giải thích rõ ràng được? Cho dù tặng hai chai Melatonin cũng còn tốt hơn so với tặng rượu thuốc!"

Đây là sự thật.

Nghiêm Tà tuy bề ngoài tùy tiện cẩu thả, nhưng thực tế lại rất cẩn thận tỉ mỉ; hắn thực sự có chút ung dung và kiêu căng của quý tử nhà giàu, nhưng cũng hiểu rõ có rất nhiều người nhạy cảm nên rất biết đối nhân xử thế.

Giang Đình hỏi: "Thế ai tặng?"

Nghiêm Tà đi qua đi lại hai vòng, đột nhiên đứng lại, lôi điện thoại di động ra gọi: "A lô, Mã Tường?"

"Ây dồ, a lô anh Nghiêm của em! Cuối cùng cũng có tin tức của anh, toàn đội bọn em ai cũng đặc biệt nhớ anh, lúc nào cố vấn Lục đi khám thai có cần người đi cùng không? Anh cứ tùy thời thông báo tùy thời phân phó ha..............."

Nghiêm Tà ngắt lời cậu ta: "Mùa hè năm ngoái Phương Chính Hoằng bị thương, cục trưởng Lữ bảo đội chúng ta tặng ít đồ thăm hỏi, lúc ấy ai là người chuẩn bị quà?"

Mã Tường ở bên kia điện thoại rõ ràng sửng sốt một chút: "Hả?"

"Ai chuẩn bị?!"

"Anh............Anh kêu em chuẩn bị, lúc ấy em bận bịu không biết đang làm gì, nên em tùy tiện mua hai hộp não bạch kim Melatonin và hai hộp Oral Liquid thời kỳ mãn kinh................."

Khóe miệng tất cả mọi người cùng co quắp, mặt Phương Chính Hoằng thì đỏ lên vì tức.

Không thể nào có chuyện Mã Tường "Bận bịu không biết làm gì" được. Cậu ta có một quyển sổ nhỏ ghi lại cặn kẽ mỗi ngày tiêu hết bao nhiêu phí sinh hoạt, làm thêm bao nhiêu giờ, quốc gia thiếu cậu ta bao nhiêu tiền làm thêm, phí xe cộ, phí nghỉ lễ, phí tổn thất tinh thần, phí bồi thường tâm lý. Cái gọi là "Bận bịu không biết làm gì" kia chính là lúc cậu ta đang xài chùa wifi của Cục đánh phó bản.

Nghiêm Tà xoa xoa ấn đường âm ỉ đau: "Cậu gửi cho Phương Chính Hoằng rượu thuốc tự chế?!"

"Cái gì, không phải, rượu thuốc?" Mã Tường oan uổng: "Cái đó có thể tùy tiện muốn tặng cho ai thì tặng sao? Em là người không có đạo đức như vậy sao?!"

Nghiêm Tà nhìn Phương Chính Hoằng, sắc mặt người sau cũng hơi thay đổi.

Giang Đình khoanh tay đứng bên cạnh, hất cằm: "Hỏi Mã Tường sau khi chuẩn bị xong vật phẩm thăm hỏi thì đưa đến nhà Phương Chính Hoằng bằng cách nào."

"Á, đó là cố vấn Lục hả?" Mã Tường nghe được giọng của Giang Đình, lập tức nhiệt tình chào hỏi: "Xin chào, cố vấn Lục! Toàn đội bọn em ai cũng rất nhớ anh, anh Nghiêm có chịu làm việc nhà không anh, có hay làm anh tức giận không, nếu cần đánh nhau anh cứ tùy thời gọi tùy thời phân phó cho bọn em ha................"

Nghiêm Tà: "Đang hỏi chú mày đó!"

"À à, đúng đúng, em đặt hàng trên Taobao sau khi nhận được hàng thì trực tiếp đưa đến cục thành phố chuyển cho phòng hành chính tổng hợp, mấy cái việc nhỏ nhặt linh tinh như viết thư thăm hỏi xây dựng đoàn thể đều là do phòng tổng hợp hành chính cử người tới xúc tiến, chắc là đem quà của các phòng gộp lại, sau đó thống nhất đưa đến nhà lão Phương." Mã Tường bây giờ mới hơi ngờ ngợ, hỏi: "Sao vậy anh Nghiêm, sao tự dưng lại nhắc tới chuyện này, tiểu yêu tinh họ Phương lại tới quấy rầy anh hả?"

Không ai dám quay đầu nhìn biểu tình của Phương Chính Hoằng.

Nghiêm Tà tái mặt bất lực khiển trách: "Nói cái gì đâu không, phải học cách tôn trọng các tiền bối công an, thông báo với phòng hành chính tổng hợp kiểm tra cho anh, một năm rưỡi trước người phụ trách đem vật phẩm thăm hỏi tới nhà Phương Chính Hoằng là ai, nếu thực sự không kiểm tra ra thì điều động camera giám sát lân cận nhà Phương Chính Hoằng. Chuyện này vô cùng quan trọng! Không nói nữa, cúp đây."

Mã Tường còn muốn lải nhải, Nghiêm Tà như chạy trốn cúp điện thoại cái rụp.

Trong phòng nhất thời an tĩnh, một lúc lâu sau mới nghe tiểu yêu tinh họ Phương lạnh lùng nói:

"Cảnh sát hình sự các cậu trên làm dưới theo, quả nhiên giáo dục cũng không tệ nhỉ!"

Nghiêm Tà tự biết đuối lý, cười ha hả bày tỏ tiểu Mã trẻ tuổi không hiểu chuyện, sau này nhất định sẽ dạy dỗ thêm.

Giang Đình miễn cưỡng chuyển dời cái để tài khiến người ta lúng túng này: "Thế nên, đội trưởng Phương lúc ông nhìn thấy Tần Xuyên chuẩn bị uống rượu thuốc, liền cảm thấy vô cùng tức giận, cảm thấy Nghiêm Tà lại tiếp tục dùng cách thức này để hại người một lần nữa?"

Phương Chính Hoằng liếc nhìn Nghiêm Tà, rồi quay sang Giang Đình lắc đầu, ngắc ngứ nói: "Thực ra cũng không đến nỗi vậy, dù tôi có hồ đồ tới đâu, cũng sẽ không nghĩ Nghiêm Tà lại có gan giết người một cách quang minh chính đại ngay trong cục thành phố, nếu cậu ta lén lút đưa rượu thuốc cho Tần Xuyên, đoán chừng tôi sẽ có phản ứng khác."

"Vậy lúc ấy chỉ là do anh chán ghét?" Giang Đình xác nhận.

"Đúng. Kể từ sau sự kiện kia trong lòng tôi có bóng ma rất lớn, bất cứ thứ gì ăn vào miệng cũng tuyệt đối không vay mượn từ tay người khác, như rượu thuốc thì đến cả răng cũng không dính."

Giang Đình một tay khoanh trước ngực, tay kia vuốt ve cổ họng của mình, một lúc lâu sau mới hỏi: "Trong cục thành phố có bao nhiêu người biết anh có bóng ma trong lòng?"

Phương Chính Hoằng trả lời: "Tôi chỉ nói với cục trưởng Lữ. Là mấy tháng trước khi tôi đi làm lại, lúc đó ông ta có hỏi tôi tại sao lại không ăn cơm ở nhà ăn."

Xung quanh an tĩnh dị thường, tất cả mọi người cái hiểu cái không, chỉ có Nghiêm Tà chợt nghĩ tới gì đó, bỗng nhiên nhìn về phía Giang Đình.

Giang Đình gật đầu không nói, sau đó hỏi ra vấn đề mấu chốt cuối cùng:

"Thế còn Tần Xuyên đội phó của anh có biết không?"

Sắc mặt Phương Chính Hoằng hơi thay đổi, từ trên giường đứng bật dậy: "Tần Xuyên? Không, không thể nào, không thể nào là Tần Xuyên được!"

"Tôi chỉ suy đoán thôi." Thái độ của Giang Đình vô cùng bình tĩnh, khuôn mặt đó vĩnh viễn sẽ không bao giờ căng thẳng cơ mặt lúc nào cũng duy trì trạng thái thả lỏng: "Sự kiện đầu độc bằng rượu thuốc không có giám sát, không có nhân chứng, không có bằng chứng, nhân viên trinh sát điều tra chỉ có thể tự mình thay thế xâm nhập phương thức tư duy đi thử nghiệm thăm dò ý nghĩ của hung thủ. Nếu tôi là Tần Xuyên, có quan hệ tốt với đại đa số người của chi đội hình sự, có thể tùy ý ra vào phòng làm việc của chi đội hình sự mà không khiến người khác nghi ngờ, vậy thì tôi có trọn vẹn thời gian đầu độc và điều kiện.........."

"Nhưng nếu như không phải tôi ngăn cản, Tần Xuyên đã uống phải rượu độc rồi!" Phương Chính Hoằng kịch liệt phản đối: "Hơn nữa cậu ta cũng không phải làm ra vẻ muốn uống một chút, mà đang chuẩn bị uống hết bình rượu thuốc, với liều lượng đó nhất định sẽ chết!"

Đúng, quả thực nói không thông.

Nếu Tần Xuyên là người đầu độc, dưới tình huống biết rõ rượu thuốc có độc, cho dù dùng khổ nhục kế để tránh khỏi hiềm nghi, cũng sẽ không hùng hổ đến mức dốc cạn ly thuốc độc vào miệng, đó chính là dùng mạng để phạm tội, cơ bản không cần thiết.

Tề Tư Hạo cũng coi như là nhân viên trinh sát điều tra, tuy có hơi hèn nhát, đứng bên cạnh nghe một lúc lâu, rốt cuộc không nhịn được do dự giơ tay lên tiếng: "Việc này....... Không phải mấy người vừa nói đội trưởng Phương có bóng ma tâm lý, nhỡ may cái tên Tần Xuyên lợi dụng điểm này.............."

"Không, quá khiến cưỡng." Vừa dứt lời đã nghe Nghiêm Tà lắc đầu phủ nhận: "Nhỡ may Phương Chính Hoằng không ngăn cản? Nhỡ may Phương Chính Hoằng sáp tới gần nói cho tôi một ngụm? Dưới tình huống rủi ro quá lớn, không thể nào có chuyện dùng liều lượng rượu độc chí tử để đánh bạc."

Tề Tư Hạo có chút ngại ngùng: "Chỉ là tôi cảm thấy, nếu mấy người nói Tần Xuyên là phó đội trưởng, thì sau khi đội trưởng Phương xảy ra chuyện người được lợi lớn nhất rõ ràng là hắn ta, hiềm nghi cũng lớn nhất...................."

Nghiêm Tà thuận miệng nói: "Vậy thì chưa chắc. Chức vị quyền đội trưởng bị hạn chế rất nhiều quyền hạn, giống như tôi hằng ngày phải báo cáo công việc cho cục phó Ngụy, Tần Xuyên cũng có rất nhiều công việc phải báo cáo với cục trưởng Lữ. Nếu đội trưởng Phương không có mặt, rất nhiều quyết định cụ thể của chi đội chống ma túy đều là cục


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp