Phá Vân 1

Chương 110


2 năm

trướctiếp

Chương 110

Editor: Sabi

Mười phút sau, Nghiêm Tà chạy chậm trên con đường lát đá dưới ánh trăng trở lại, trên tay xách theo hai cái túi nylon nóng hổi.

"Làm gì đấy!" Nghiêm Tà mở cửa ghế phụ, vênh mặt hất cằm sai khiến Dương Mị: "Đi, ra phía sau ngồi, ghế này là của tôi!"

"................" Dương Mị nhìn cái đầu gần một mét chín của Nghiêm Tà, lặng lẽ chui xuống ghế sau.

Nghiêm Tà lập tức chui vào xe, đặt cái túi nylon tỏa ra mùi thơm đậm đà lên đùi Giang Đình, đương dương đắc ý vểnh đuôi lên nói: "Xem chồng đặc biệt.............Không phải, lúc đi lấy bật lửa thuận đường mang về cho em cái gì này?"

Đáy mắt Giang Đình không giấu nổi nụ cười, mở túi nylon ra nhìn một cái.

Ánh đèn xe lờ mờ chiếu ra hai hộp thịt xông khói chiên ớt đỏ rực nhiều mỡ, thêm mấy cái bánh bao nhà nông tự làm thơm ngon nóng hổi vừa ra khỏi nồi.

Vốn định lên thị trấn ăn cơm, bây giờ thì không cần nữa, ba người ngồi ngay trong xe bật lò sưởi ăn bánh bao kẹp thịt xông khói, hơi nóng bay lên phủ lên một tầng sương trắng trên cửa sổ xe.

"Ăn thêm hai cái nữa đi, thân thể em không tốt, đừng sợ mỡ." Nghiêm Tà lấy khăn ướt cẩn thận lau sạch mỡ dính trên khóe miệng của Giang Đình, Giang Đình liếc ghế ngồi phía sau, chỉ thấy Dương Mị đang cúi đầu ăn lấy ăn để, vì vậy đột nhiên nghiêng đầu nhanh chóng ấn lên lòng bàn tay cứng rắn của Nghiêm Tà một nụ hôn.

Đây chẳng qua chỉ là tiếp xúc ngắn ngủi giữa môi và da, nhưng vẫn khiến trong lòng Nghiêm tà đột nhiên mềm mềm tê tê, tựa như vô số luồng điện cuốn theo dây pháo hoa nở rộ, không nhịn được đưa tay về phía vạt áo của Giang Đình.

"Hai người đang làm gì vậy?" Dương Mị ngồi phía sau ngẩng đầu lên, lập tức dựng lông lên cảnh giác.

Tay Nghiêm Tà hơi ngừng, ung dung bình tĩnh giải thích: "Để anh đây dạy cưng. Nhìn đi, tìm bạn trai phải tìm người thấu tình đạt lý, rộng lượng, biết xót người, trưởng thành chín chắn giống như anh đây này, hiểu chưa? Nhìn anh mà học tập."

"....................." Dương Mị nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay, nghĩ thầm bà đây nhịn, rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Nghiêm Tà đặc biệt cảm thấy chưa đủ, tiếp tục giả vờ giả vịt kích thích cô, ngọt ngào khuyên Giang Đình: "Ăn thêm hai miếng thịt nữa đi, đừng sợ béo, em gầy quá cần phải hấp thu thêm nhiều protein động vật, dù sao hộp của chúng ta cũng nhiều thịt. Nào, há miệng, a......"

Dương Mị nhạy bén nghe được hai chữ "nhiều thịt", lại lần nữa ngẩng đầu lên, nhất thời giác ngộ.

"Chờ đã, tại sao cái hộp đó của hai người lại nhiều thịt như vậy?" Đôi đũa trong tay Dương Mị run rẩy, chất vấn trực tiếp nhắm thẳng vào tâm hồn: "Thịt vốn nhiều như thế sao, sao hộp của tôi tất cả đều là ớt cay?!"

Giang Đình: ".............."

Dương Mị: "...................."

Nghiêm Tà cuống cuồng đẩy cô về ghế sau: "Mị Mị ngoan, con là con gái, còn chưa gả chồng, việc giữ vóc dáng rất quan trọng, thực ra ba cũng chỉ vì lo nghĩ cho cân nặng của con thôi................"

Mị Mị từ chối lòng tốt của ba cũng bày tỏ mình không care đến cân nặng, dưới sự che chở một mắt nhắm một mắt mở của Giang Đình, gạt mấy đũa thịt xông khói vào hộp cơm của mình, thèm nhỏ dãi lùi về ghế sau ngồi ăn ngon lành.

Nghiêm Tà lòng đau như cắt, liên tục cảm thán con gái lớn cả đời không ai thèm lấy, đoán chừng muốn cuỗm tay trong, tương lai phải làm thế nào bây giờ?

Dương Mị quơ quơ đôi đũa bảo hắn khỏi lo, dù sao nhiều năm như vậy cũng không chết được, không ai thèm lấy vừa vặn có thể dính lấy anh Giang cả đời.

"..................." Nghiêm Tà trợn mắt nhìn cô một lúc lâu, hậm hực nói: "Đợi về Kiến Ninh ta sẽ nhờ người tuyển con rể đến cửa cho con!"

Dương Mị tràn đầy khí phách nhét bánh bao vào miệng, nửa khuôn mặt căng phồng, cứng cổ mạnh mẽ nuốt xuống như nuốt một con chuột, sau đó rút khăn giấy nói muốn đi vệ sinh, liền xách đèn pin xuống từ cửa sau. Bà chủ Dương đi đâu cũng đi giày cao gót như nữ quân nhân võ trang đầy đủ, vừa bước xuống xe đã lảo đảo suýt nữa ngã sấp cắm mặt xuống tạo ra một cái hố hình người.

"Cô cẩn thận chút!" Nghiêm Tà hướng ra ngoài quát một tiếng: "Con gái nhà người ta chẳng có ai không biết xấu hổ như cô, nói đi vệ sinh là đi vệ sinh, màn trời ngồi bệt xuống đất hả?!"

Dương Mị đầu cũng không quay lại cao giọng nũng nịu: "Anh Giang tới trông chừng giúp em nhen?!"

Giữa cái nhìn sắc bén của Nghiêm Tà Giang Đình ho khan một tiếng, giả bộ cái gì cũng không nghe thấy, đàng hoàng ngồi im trên ghế tài xế.

Dương Mị lột sột loạt soạt đi vào bụi cây ven đường, chỉ thấy ánh sáng đèn pin dừng lại ở nơi nào đó. Nghiêm Tà đang định đi lên đả kích phong cách vẽ tranh phóng túng của tình địch, ánh đèn pin đột nhiên dao động dữ dội chợt thoáng qua khóe mắt, Dương Mị giống như đột nhiên xách quần nhảy tót lên, trong rừng cây vang lên tiếng bước chân rầm rập.

"Cô ta làm sao thế?"

Nghi vấn của Nghiêm Tà vừa lóe lên trong đầu, đã nghe thấy tiếng hét chói tai của Dương Mị vang lên: "Aaaaaaaaaaaa...............Có người rình trộm!"

"..................." Hai người trố mắt nhìn nhau, Nghiêm Tà nghi ngờ nói: "Cô ta.......Cố ý hả?"

Một giây sau tiếng gào thét của Dương Mị bay vút lên trời cao trả lời cho nghi vấn của hắn: "Đánh chết mày tên biến thái! Đứng lại!!"

Nghiêm Tà và Giang Đình liếc nhìn nhau một cái rồi đồng thời đẩy cửa xuống xe chạy như điên.

Rừng cây trong đêm đen cực kỳ gồ ghề, chạy chưa được bao xa đã thấy ánh đèn pin phía trước nhoáng lên một cái, Nghiêm Tà ba bước thành hai chạy tới, quả nhiên nhìn thấy Dương Mị thở hồng hộc xách giày cao gót: "Ở đó! Ở đó! Chạy về hướng đó!"

Nghiêm Tà chộp lấy đèn pin, nháy mắt với Giang Đình, bảo anh ở lại đây với Dương Mị, sau đó nhấc chân đuổi theo.

Giang Đình nhanh chóng nhìn Dương Mị từ trên xuống dưới: "Em không sao chứ?"

"Không, không sao," Dương Mị mặt đỏ bừng thở hồng hộc: "Em vừa ngồi xuống thì nghe thấy bên kia có tiếng động, nghe như có người giẫm lên cành cây, em lập tức đuổi theo, chắc chắn là rình trộm. Phù, phù, nhìn thấy bà đây còn dám chạy, hù chết bà................"

Giang Đình phát hiện phản ứng đầu tiên của cô sau khi phát hiện mình bị rình trộm không phải kêu cứu mà là đuổi theo đánh người, quả là độc nhất vô nhị, bị hù chết là cô hay là tên rình trộm còn khó nói lắm...........

"Không được chạy!" Nghiêm Tà gào lên: "Đứng lại cho ông!"

Ánh đèn pin dao động dữ dội, con mồi phía trước chạy vụt đi, chỉ có thể chiếu ra cái áo hoodie đen và quần dài. Không hiểu vì sao Nghiêm Tà lại cảm thấy bóng dáng kia có chút quen mắt, nhất là tư thế lúc chạy nhanh, thậm chí chẳng hiểu sao lại khiến hắn nhở đến cảnh tượng tương tự cách đây không lâu, đó là buổi tối dưới khu chung cư trước ngày từ Kiến Ninh đi Cung Châu...........

Kẻ theo dõi!

Tên đó cũng cùng đi đến đây?!

"Đứng lại!" Nghiêm Tà nhanh trí chửi ầm lên: "Tao nhận ra mày! Chính là mày!"

Đúng như dự đoán, vừa dứt lời kẻ theo dõi rõ ràng có phản ứng, bước chân hỗn loạn, suýt nữa trật chân ngã vào bụi cây.

Nghiêm Tà phóng lên nhào tới, ôm lấy kẻ theo dõi, trời đất trong bóng đêm xoay tròn, hai người từ trên sườn núi lăn xuống, vô số đá vụn đâm ra làm mắt Nghiêm Tà nổ đom đóm.

Bịch!!! Mấy giây sau bọn họ bịch bịch rơi xuống đất, Nghiêm Tà còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ cơn choáng váng, đã cảm giác được bụng bị đá mạnh một cái, kẻ theo dõi đá văng hắn đi, lổm ngổm bò dậy định chạy!

"Tao đờ cờ mờ mờ!" Hung tính của Nghiêm Tà bộc phát, đưa chân ra ngáng khiến kẻ nọ ngã nhào xuống đất, hắn nhào tới chặn ngang đối thủ, tay năm tay mười đấm mấy phát, giống như Lỗ Đề Hạt đấm Trấn Quan Tây, vừa đánh vừa gầm lên: "Dám đánh lén bố này! Dám đánh lén bố này!!"

"......................" Người nọ bụm mặt liều mạng giãy dụa, kêu lên ô ô.

"Nghiêm Tà!" Giang Đình chạy tới, nghiêng ngả từ trên sườn núi chạy xuống: "Anh không sao chứ?"

Nghiêm Tà đầu cũng không quay lại: "Không sao, bắt được thẳng cháu trai này rồi, em cẩn thận kẻo ngã!" Sau đó đấm mạnh vào thái dương kẻ theo dõi, rồi hung hăng xốc cổ áo của đối phương lên: "Tao đệt mười tám đời tổ tông nhà mày, hôm đó kẻ đi theo xe tao là mày đúng không? Dưới khu chung cư nhà tao cũng là mày đúng không?!"

Giang Đình sợ hắn gây ra án mạng, bước lên ngăn cản: "Đánh vậy đủ rồi, đèn pin đâu?"

Nghiêm Tà đưa tay ra mò mẫm xung quanh, nhặt đèn pin lên, bật sáng.

Lúc này, kẻ theo dõi đã bị đánh đến mức không còn sức đánh trả nữa, chỉ có thể che mặt nằm rên hừ hừ trên mặt đất, ánh sáng đèn pin bỗng nhiên chiếu thẳng vào mặt, lập tức nghiêng mặt đi, mắng thầm mấy câu.

"Đậu má mày vẫn còn............" Nghiêm Tà kéo cánh tay đang che mặt của người nọ xuống, đợi lúc thấy rõ khuôn mặt xanh xanh tím tím kia hắn đột nhiên sững sờ:

".............Phương Chính Hoằng?!"

Giống như sấm sét trên trời đánh xuống, Nghiêm Tà bị bổ cho cháy khét rẹt, đến cả Giang Đình cũng ngây ngẩn.

Dưới sườn núi nông thôn cách Kiến Ninh hàng trăm cây số, phó đội trưởng chi đội hình sự chửi mắng hành hung đội trưởng chi đội chống ma túy, bên cạnh còn có cựu đội trưởng của Cung Châu trợn mắt há mồm vây xem, cảnh tượng này đột nhiên trở nên đặc biệt nực cười.

"[email protected]#$%^&*..............." Phương Chính Hoằng không biết là lửa giận xung thiên, lúng túng khó xử, hay chỉ đơn giản bị đánh đến mức không còn sức lực để nói chuyện, phồng mang trợn má miệng lầm bầm lầu bầu mắng chửi mấy câu chỉ có ông ta nghe được, cắn răng trừng mắt: "Chính là tao, là tao thì sao?! Bản thân mày làm việc trái lương tâm........"

Ông ta đột nhiên như bị điểm huyệt nói, toàn bộ âm thanh đều biến mất.

Nghiêm Tà muốn chắn lại, nhưng chắn không kịp.

Phương Chính Hoằng nhìn chằm chằm và Giang Đình, miệng há to, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận bỗng trở nên vô cùng buồn cười. Miệng ông ta mở ra rồi đóng lại, đóng lại rồi lại mở ra, cuối cùng cũng phun ra mấy chữ:

"Cậu......Cậu là Giang Đình?"

Giang Đình nhướng mày, nhìn về phía Nghiêm Tà.

"Cậu, cậu," Phương Chính Hoằng thở hổn hển, nói không rõ ràng, lồng ngực phập phồng: "Cậu còn sống?!"

***

Sáng sớm, khách sạn huyện.

Trời vừa hửng sáng, tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ, dưới lầu nhà khách vang lên tiếng chuông leng keng của xe đạp xe điện xen lẫn tiếng rao của những người bán đồ ăn sáng, một sớm đầu đông rét mướt cơn gió lướt qua phố lớn ngõ nhỏ, năng động giàu có và đầy sức sống.

Dương Mị vừa rửa mặt chải đầu xong, đang ngồi bên mép giường soi gương kẻ lông mày, vừa há miệng trợn mắt vặn vẹo trang điểm, vừa lải nhải lần thứ mười tám tính từ tối qua đến sáng nay:

"Ông anh nói xem, một chi đội trưởng khỏe mạnh giỏi giang, sao lại nuôi dưỡng cái thói quen rình trộm phụ nữ đi vệ sinh như vậy hả?!"

Phương Chính Hoằng: "....................."

Phương Chính Hoằng bị trói trên đầu một cái giường khác, trong miệng bị nhét cái bao tay da của Dương Mị, từ khuôn mặt dữ tợn đến động tác ngộ nguậy, đoán rằng ông ta thực sự rất muốn nắm tay gào lên một câu tôi không phải, tôi không có!

"Anh ta không rình trộm," cửa phòng bị đẩy ra, Nghiêm Tà xách mấy cái túi đồ ăn sáng nóng hổi, cùng Giang Đình trước sau đi vào phòng, " Mục tiêu của anh ta là anh đây."

Bánh quẩy, bánh bao thịt, bánh cuộn trứng lạp xưởng, sữa đậu nành.......Dương Mị vui vẻ chọn một cái túi bánh cuộn nặng trịch thơm phức, đặc biệt phong phú, vừa định giơ tay ra lấy, Nghiêm Tà lại đột nhiên nâng cái túi nilon lên đỉnh đầu, trêu cô: "Muốn ăn hả? Gọi ba đi!"

Dương Mị nhón chân giận đến trơ mắt ếch, sau đó con ngươi xoay chuyển một vòng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười ngọt ngào đến mức khiến người ta rùng mình: "Gọi ba già lắm, sao xứng với phó đội trưởng Nghiêm hào hoa phong nhã ngài đây, rõ ràng phải gọi là anh mới đúng nha."

Cách xưng hô làm Nghiêm Tà hài lòng, đang định nói, lại nghe Dương Mị xoay chuyển một trăm vòng gọi: "Có phải không, anh.............yêu?"

"......................" Nghiêm Tà ọe một tiếng, cuống cuồng nhét cái bánh cuộn trứng gà lạp xưởng cho Dương Mị, xoay người liếc mắt khinh thường.

Dương Mị vui vẻ cầm lấy.

Từ lúc Giang Đình và phòng, Phương Chính Hoằng vẫn một mực quan sát anh, Giang Đình nhàn nhạt liếc mắt nhìn lại, ngồi xuống cầm bánh bao thịt lên chậm rãi ăn.

"Thế nào, ăn không?" Nghiêm Tà xách một cái túi bữa ăn sáng quơ quơ, liếc Phương Chính Hoằng: "Muốn ăn thì gật đầu."

Phương Chính Hoằng lập tức hừ một tiếng, hung hăng quay đầu đi.

Dương Mị khinh thường nói: "Ái chà, còn cứng đầu kìa. Ông anh nói xem, một đội trưởng giỏi giang như ông anh, nửa đêm mai phục trong rừng cây, dù không phải vì rình trộm tôi đi vệ sinh mà là vì Nghiêm Tà đi, nhưng rình trộm Nghiêm đội đi vệ sinh cũng không bình thường nhé, mọi người nói có đúng không?"

Nhìn cặp mắt lồi ra của Phương Chính Hoằng, chắc anh ta đang tức đến mức hộc máu rồi.

"Được rồi, đừng trêu anh ấy nữa, đùa quá trớn đến mức người ta lên cơn đau tim thì biết làm sao." Nghiêm Tà đặt mông ngồi đối diện Phương Chính Hoằng, nhìn gân xanh nổi đầy trên trán và hốc mắt đỏ bừng của ông ta, vẻ mặt đăm chiêu như có điều suy nghĩ.

Đột nhiên hắn nói: "Hiềm nghi của anh còn chưa được rửa sạch, theo quy định hiện tại hẳn là đang bị kiểm soát hành động, không thể rời khỏi Kiến Ninh, đúng không?"

Phương Chính Hoằng không có cảm xúc gì.

"Cục trưởng Lữ không giám sát theo dõi anh à, tại sao?"

Phương Chính Hoằng còn chưa kịp lên tiếng.

Nghiêm Tà thả chậm tốc độ: "Bởi vì chú ấy tin tưởng anh vô tội, hay là nói, hai người các anh là đồng lõa?"

"[email protected]#$%^&*................"

Quả nhiên vừa dứt lời, Phương Chính Hoằng lập tức đỏ mặt tía tai cơn giận bộc phát, Nghiêm Tà kéo cái bao tay da ra, một giây sau tiếng gào tức giận của ông ta vang lên, chỉ là nội dung ông ta gào lớn hơn tất cả suy đoán của mọi người:

"Đừng làm bộ làm tịch với tôi, hai đứa mày mới là đồng lõa!'

Nghiêm Tà sửng sốt.

Động tác của Giang Đình cũng hơi ngừng.

Sau mấy giây yên tĩnh ngắn ngủi, Nghiêm Tà lập tức truy hỏi: "Anh nói gì?"

Trên khuôn mặt vàng ệch của Phương Chính Hoằng phơn phớt đỏ, thật khó tưởng tượng một người bị bệnh lao mãn tính có tiếng khắp cục thành phố làm thế nào để theo dõi Nghiêm Tà một thời gian dài đến vậy, không tiếc công sức khổ cực vượt qua tỉnh thành, một mạch vượt qua mấy trăm cây số theo đến thôn Nhạc Gia.

Cần phải biết là lợi ích phong phú biết bao nhiêu, mới có thể hấp dẫn ông ta làm như vậy?

Nghiêm Tà nheo mắt, ánh mắt sắc bén như muốn đâm thủng da mặt của Phương Chính Hoằng, róc vào tận xương tủy. Bầu không khí giằng co khiến người ta nghẹt thở kéo dài đến mấy phút, hắn mới chậm rãi nói: "Bọn tội phạm ma túy hứa cho anh cái gì, mới có thể khiến anh tới lấy mạng tôi?"

Phương Chính Hoằng cười nhạt một tiếng.

Nghiêm Tà không thèm để ý, nói: "Phương Chính Hoằng, thời hạn thi hành án cho tội trộm súng của cảnh sát là mười năm, đáng ra anh phải biết chứ."

Phương Chính Hoằng lạnh lùng: "Tôi không biết cậu đang nói gì."

"Không biết? Vậy để tôi nói cho anh nghe. Ba năm trước, sau vụ nổ nhà máy nhựa 1009 Cung Châu thành lập một tổ chuyên án điều tra, cùng ngày 10 tháng 01, tổ giải


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp