Chú Nhỏ Em Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Anh

Chương 30: Chú Ơi, Ai Ở Đây Vậy


2 năm

trướctiếp

Thế là một cái đầu nhỏ lao thẳng vào anh, chẳng những vậy, cả người đều đồng thời nhào tới, mang theo một trận gió.

Nếu không phải Tần Mặc Sâm phản ứng nhanh chóng, sau khi thấy cô lảo đảo thì nhanh chóng giơ tay ra đỡ lấy cô, không thì Tô Khả Khả nhất định là sẽ đâm vào bụng của anh, cuối cùng dùng tư thể chó gặm phân mà ngã xuống.

Tần Mặc Sâm thuận thế đem tay vòng xuống dưới hay tay cô, trực tiếp đem cô ôm lên.

Cô chân không chạm đất, tý nữa thì đứng không vững.

"Này nhóc, không sao chứ?" Tần Mặc Sâm nhíu mày.

Tô Khả Khả chậm rãi ngước đầu lên nhìn hắn, con ngươi đen nháy trong chốc mắt chứa đầy nước, khóe mắt lại hiện lên hạt nước nhưng kiềm lại không rơi.

Tần Mặc Sâm nhìn đến vui vẻ: "Là tự con đâm sầm vào chú, chú còn không nói gì, con đã ấm ức trước?"

Tô Khả Khả miệng nhỏ vừa động, còn chưa kịp nói cái gì, hai hàng máu mũi liền chảy xuống.

Sắc mặt Tần Mặc Sâm hơi đổi.

Tô Khả Khả che lại cái mũi, âm thanh oán giận: "Chú, bụng chú làm bằng cái gì mà cứng như vậy, đau chết mất."

"Là con đụng trúng phải bụng của chú, hiện tại nếu có chuyện gì thì là lỗi của chú không phải lỗi của con. Được rồi bây giờ đem hay cánh tay giơ lên, đầu hơi ngửa về phía sau." m thanh của anh trầm thấp, tốc độ nói chuyện so với bình thường nhanh hơn một chút.

Tô Khả Khả vội vàng làm theo, giơ hai tay, ngước cổ lên nhìn trời, bộ dạng của cô đặc biệt buồn cười.

"Chú, như thế này con đứng không vững."

"Chú đỡ con." Tần Mặc Sâm dùng một tay vòng qua eo cô, một tay bóp chặt cái mũi lại, ngón trỏ cùng ngón cái ép chặt hai bên cánh mũi.

Cái mũi bị nắm, Tô Khả Khả liền hé miệng, muốn nói gì đó, Tần Mặc Sâm không đợi cô mở miệng liền nhìn nghiêm khắc: "Trước tiên đừng nói chuyện."

Tô Khả Khả đồng ý.

Mười phút sau, chờ mũi của Tô Khả Khả không còn chảy máu, Tần Mặc Sâm mới buông tay ra.

"Tứ gia, đây là khăn lông ướt cùng túi chườm đá." Hiệu suất làm việc của trợ lý Ngô thật cao.

Tần Mặc Sâm nhận túi chườm đá đắp lên cái trán cùng sau cổ của Tô Khả Khả, bảo đảm sẽ không chảy máu lại, mới dùng khăn bông lau mắt mũi chỗ vết máu đã khô cho Tô Khả Khả, cuối cùng đem cái tay che mũi xoa xoa.

Cô nhóc sao lại ngây ngốc đến vậy chứ.

Tô Khả Khả khẽ liếc Tần Mặc Sâm một cái.

Lại liếc một cái.

Mặt mày biểu tình vô cùng nghiêm túc.

"Chú, vừa rồi do con quá kích động, cho nên không chú ý dưới chân, sau này con sẽ chú ý." Tô Khả Khả thấp giọng nói.

Ngón chân của cô hiện tại còn đang đau đây.

Tần Mặc Sâm ừ một tiếng: "Không phải con là thầy phong thủy sao, bản thân mình hôm nay có tai nạn chảy máu mà không tính đến?"

Tô Khả Khả chu miệng giải thích: "Giống người giả không thể tự ý, cũng giống như vậy, chúng ta cũng không thể xem cho mình, dùng một bí thuật là có thể, nhưng mà tổn hại đạo hạnh, người bình thường đều sẽ không làm vậy."

Tần Mặc Sâm gật đầu: "Sau khi biết cũng lo lắng bất an, chi bằng ngay từ đầu không biết."

Tô Khả Khả cười hi hi: "Cũng không thể nói như vậy, dựa theo cách nói của chú, chúng con làm nghề này chẳng phải mất luôn chén cơm sao? Sau khi tính ra, có thể chuẩn bị phòng thủ chu đáo, liền như chú, không phải là đại sư tính ra người có một đại kiếp nạn liên quan đến tính mạng, nên mới muốn ta tới để bảo hộ người hay sao?"

Tần Mặc Sâm nhìn lướt qua cô tay chân nhỏ nhắn, im lặng không nói.

Nên giải thích như thế nào đây, chuyện này thật ra chỉ là một hiểu lầm..- đọc tốt hơn trên app TYT

Tần Mặc Sâm cảm thấy, tạm thời vẫn không cần giải thích rõ ràng, nếu không uy nghiêm của hắn sẽ tuột dốc không phanh mất.

"Vừa rồi con nói tâm huyệt là cái gì, sao lại khiến con kích động đến vậy?"

Tô Khả Khả vừa nghe Tần Mặc Sâm hỏi xong, tức khắc không còn đau, vọi vàng giải thích: "Chú nghe qua long điểm huyệt chưa? Thầy phong thủy chúng con tìm một nơi phong thủy tốt, cái này kêu là tràng huyệt. Ở trong huyện, sinh khí nồng đậm nhất liền gọi là tâm huyệt, hoặc nói là 'huyệt', nơi này sinh khí đủ, Long khí vượng, ở nơi này có được rất nhiều lợi.."

"Chú, con giải thích như vậy, chú hiểu không?" Tô Khả Khả nói một tràng, đột nhiên dừng lại, hỏi.

Tần Mặc Sâm ừ một tiếng: "Không khó hiểu, dùng quả trứng gà ví dụ thì như người nói tràng huyệt chính là lòng trắng trứng, còn tâm huyệt là lòng đỏ, so với lòng trắng nhiều chất dinh dưỡng hơn."

"Oa, chú so sánh như vậy thật hay, về sau nếu có người hỏi ta, ta sẽ giải thích như vậy. Nhưng mà chú ơi, tràng huyệt tâm huyệt rất nhỏ, trong một trăm mét vuông tràng huyệt chỉ có hai mét vuông trái phải, không có như lòng đỏ trứng a."

Tần Mặc Sâm: "Tôi hiểu."

"Chú, tâm huyệt tốt đầu năm nay rất hiếm thấy, người ở nơi này lâu, về sau sẽ dễ dàng phát tài, đối với cơ thể cũng tốt." Tô Khả Khả nhấn mạnh nói.

Tần Mặc Sâm khéo miệng cong lên: "Ừ, liền nghe con cái này."

Hơi dừng lại, anh nói: "Khu biệt thự này là năm năm trước chú khai phá kiến tạo, mặt khác bán hoặc tặng người khác, chỉ để lại cho mình một khu này. Nhưng theo lời con, tôi đây là nhặt chúng vàng."

"Ha ha, còn không phải sao, huyệt khó tìm a, điểm huyệt trước phải xem long mạch, lại xác định huyệt vị. Sai một ly, đi một dặm. Ba năm tìm rồng, mười năm tìm điểm huyệt, lời này cũng không phải chỉ nói chơi.

"Tìm đại sư chuyện phong thủy tìm điểm huyệt, phải tốn giá rất cao! Bất quá chú về sau có thể xem xét con nha, con tuy rằng chỉ mới làm đại sư, nhưng độ mẫn cảm với huyệt thì ngay cả sư phụ cũng chính miệng khen con, con giảm cho chú ba mươi phần trăm, không không, giảm năm mươi phần trăm. "

Tần Mặc Sâm cười nhẹ một cái: "Được. "

Trợ lý Ngô xách túi lớn túi nhỏ theo sau hai người, nỗ lực mỉm cười.

Hắn cuối cũng rõ, cái gì kêu là không có so sánh liền không tổn thương.

Trước khi tứ gia đối với ai cũng đều lạnh lùng, ngẫu nhiên nói với hắn vài câu, hắn liền cảm thấy bản thân được coi trọng, ngồi chắc vị trí đầu bên cạnh hắn.

Nhưng hiện tại, so với cô nhóc này tính là gì, mẹ nó hắn không muốn cùng một tiểu nha đầu so đo.

Mật khẩu ở cửa là dạng vân tay, Tần Mặc Sâm mở cửa, đem vân tay của Tô Khả Khả cài vào.

Trợ lý Ngô: .

Hắn đi theo tứ gia nhiều năm như vậy, đừng nói là trực tiếp cài vân tay, ngay cả mật mã cửa là gì cũng không biết.

Nội tâm hắn nhịn không được muốn ngồi xổm trong góc vẽ vòng tròn.

"Oa, chú, nơi này thật lớn, thật đẹp a! "Tô Khả Khả vào nhà, hai mắt liền sáng lên.

"Trời ơi, đây là tơ vàng gỗ nam sao? Vẫn là tơ vàng gỗ mun! "

"Oa, viên ngọc cải trắng này trên mặt tràn đầy mười phần linh khí, đây chính là bảo khí phong thủy a! "

"Còn có bức họa này.. "

Tần Mặc Sâm..

Trợ lý Ngô..

Tô Khả Khả cuối cùng lộc cộc chạy đến lầu hai đứng ở trước cửa một căn phòng, cả người đều bò tới trước cửa rồi, hận không thể biến thành nước chảy vào bên trong!

Tần Mặc Sâm đứng ở sau này, tư thái nhàn nhã khoanh tay trước ngực xem nàng, hỏi: "Lần này là thấy được cái gì tốt? "

Tô Khả Khả gắt gao bám vào cửa phòng không có buông ra, quay đầu nhìn qua ánh mắt lấp lánh: "Chú, phòng này ai ở vậy? "

Tần Mặc Sâm nhàn nhạt nhướng mày:" Còn có thể là của ai nữa, của chú chứ ai."

Edit: Phương

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp