Chú Nhỏ Em Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Anh

Chương 11: Nha đầu ngốc


2 năm

trướctiếp

Tô lão sau khi đỡ đau lòng, liền bắt đầu dạy dỗ tiểu đồ đệ.

"Đồ đệ à, con nhất định phải nhớ kỹ lời ta nói, những việc không nên quản thì đừng quản, những chuyện nhất định phải quản thì cũng nhất định phải lấy tiền thù lao. Đây không phải là ta tham tiền, mà là bởi vì tiền tài có thể tiêu trừ tai ương, tiêu trừ không chỉ là tiêu trừ tai ương của người thuê chúng ta, mà còn là tiêu trừ tai ương của cả chúng ta"

Lão Tô tận tình giảng giải cho đồ đệ, ông chỉ có mỗi một mình tiểu đồ đệ, tố chất lại tốt như vậy, Chính ông là người đã dẫn dắt cô vào nghề thầy phong thủy, vì vậy ông phải giải thích rõ những đạo lý này cho cô.

Tô Khả Khả gật đầu lia lịa: "Siêu phụ người yên tâm, con đều biết rồi"

"Con biết cái rắm! Con xem con ngốc như vậy, siêu phụ có thể yên tâm sao? Cái quyển《 Kham Dư Kim Quỹ 》kia, ta năm đó chỉ dùng ba ngày là xem xong rồi, con lại dùng tận năm ngày! Con nói con có ngốc không hả? Còn cả vẽ bùa, ta năm đó có 4 tuổi, trong vòng chưa đầy một ngày, ta đã vẽ thành công lá bùa đầu tiên, còn con phải dùng đến tận 3 ngày, còn lớn hơn 1 tuổi so với ta năm đó!"

Lão Tô kích động đến nỗi nói bắn ra cả nước bọt, nhưng mà hai mắt lại sáng rực lên, điều đó hoàn toàn không phải là vẻ mặt của sự thất vọng.

Tô Khả Khả bị ông nói không biết giấu mặt đi đâu, cảm thấy hổ thẹn mà cúi đầu xuống: "Sư phụ, cần cù bù thông minh, sau này con sẽ nỗ lực hơn nữa, chăm chỉ học tập."

Lão Tô từ trong khoang mũi phát ra một tiếng” "Ừm, thật tốt khi con biết được con khờ khạo đến mức nào, tuy con chính thức xuất sư rồi, nhưng những thứ cần học con vẫn phải tiếp tục học. Đi ngủ trước đi đã. Sáng mai còn kịp dậy thu dọn đồ đạc "

"Sư phụ à, con còn có chuyện muốn bàn bạc với người "

Tô Khả Khả vẫn đang do dự muốn nói ra chuyện ông chú nhỏ kia cho mình mình đi học- đọc tốt hơn trên app TYT

Cô tưởng sẽ bị mắng một trận, nhưng lần này, thầy lại trầm ngâm hồi lâu.

Một lúc lâu sau, Lão Tô thở dài một tiếng: "Đi đi, đi ra bên ngoài tích lũy thêm kiến thức cũng tốt, trước kia là thầy quá gò bó con, bắt con học này học kia, khi những đứa trẻ khác còn muốn đồ chơi và kẹo, thì con đã học được cách vẽ bùa."

"Sư phụ à, con thích mấy thứ này, không thấy khổ hay mệt gì cả."

Lão Tô hài lòng nhìn cô: "Đồ đệ à, con trưởng thành rồi, thầy thật sự mừng thay cho con, cho nên về sau con tự kiếm tiền trả học phí đi, tiền mà không đủ, trở về đây, sư phụ nuôi con."

Tô Khả Khả bóc trần sự thật ông: “Sư phụ, người cả đời này đều định sẵn là cái kẻ nghèo hèn, vẫn là để con nuôi người đi."

Lão Tô:...

Khó mà sống qua nổi mấy ngày đây, con thỏ trắng nhỏ giờ đã bắt đầu biết cắn người rồi.

Chợt nhớ ra điều gì đó, Lão Tô xoay người mở chiếc hộp gỗ lớn, lấy từ trong đó ra một cuốn sổ da cũ.

"Hãy mang theo cuốn sổ tay này. Nếu không hiểu, hãy gọi hỏi ta."

Tô Khả Khả khó hiểu mà nhìn chằm chằm sư phụ: "Sư phụ, người nghiêm túc sao? Người chưa mất đã chuyền bảo bối này cho con rồi sao?"

Ông lão lấy ra bản chép tay được truyền từ đời Tổ Sư đến nay, bên trong nó ghi lại rất nhiều kinh nghiệm về phong thủy, đề cập rất nhiều lĩnh vực, rất rất trân quý, ngày thường ông coi như bảo bối mà cất giấu.

Tô lão đầu nghe xong lời này, mẹ nó thật muốn túm một cái cái chảo, gõ lên đầu tiểu nha đầu này.

Nhưng vẫn là luyến tiếc, đây chính là bảo bối ông dạy bảo, vẫn là trông cậy nha đầu này kế thừa.

"Được rồi được rồi, mau đi ngủ đi, con lớn rồi, nói không lại." Tô lão đầu ngáp một cái, vào buồng trong.

Mặc dù họ sống trong một ngôi nhà tranh, nhưng ngôi nhà tranh của họ khá lớn, giống như bằng cái phòng tắm của chú nhỏ, giường cũng làm từ gỗ xịn,

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp