Y Võ Thánh Thủ

Chương 89: Chỗ này tôi bao nhé


2 năm

trướctiếp

Dường như u Dương Phi Phượng cảm nhận được điều đó, ngẩng đầu lên nhìn lại vừa hay chạm vào ánh mắt của Đường Nghiêu. Chỉ sau một lúc, cô ta khẽ cau mày và thu hồi ánh mắt.

“Chắc là mình bị ảo giác nhỉ. Chỉ là một người bình thường, làm sao có thể cho mình cảm giác nguy hiểm được chứ.” u Dương Phi Phượng lắc đầu, sau đó loại bỏ đi ý nghĩ nực cười đó ra khỏi đầu của mình.

Ánh mắt hai người chạm nhẹ rồi thu hồi lại. Đường Nghiêu thấy Ninh Khinh Bình đang im lặng trước mặt mình, nhưng lại đang cố gắng hết sức kiềm nén cảm xúc trong lòng, thở dài nói:

"Nếu thích thì đi gặp cô ấy đi, là một người đàn ông, sao lại “hèn nhát” thế cơ chứ?”

Ninh Khinh Bình nghiến răng nói: "Tôi, tôi không xứng với cô ấy!"

Đường Nghiêu cũng lười đi khuyên anh ta, chỉ yên lặng ngồi uống trà. Ngắm sông uống trà luôn khiến con người ta có một cảm giác sang trọng. Thật đáng tiếc là hình ảnh này đã nhanh chóng bị phá vỡ.

Tần Thú đã đặt trước một chỗ ở tầng bốn, nhưng khi cậu ta và Lâm Tả dẫn u Dương Phi Phượng lên đến tầng ba thì nhìn thấy Ninh Khinh Bình đang tuyệt vọng và Đường Nghiêu đang ung dung. Trong lòng đột nhiên có ý nghĩ muốn trêu chọc. Vì vậy bèn dẫn hai người họ đến bàn của Đường Nghiêu và Ninh Khinh Bình, nói với giọng nói từ trên cao nhìn xuống:

“Tôi muốn bàn này, hai người có thể đi rồi."

Vốn dĩ Ninh Khinh Bình nhìn thấy nữ thần trong lòng đang đi về phía mình thì cảm thấy rất kích động. Nhưng lúc này, lại nghe được lời này của Tần Thú, khuôn mặt mập mạp lập tức biến thành màu gan lợn. Phải chịu đựng loại sỉ nhục này trước mặt người con gái mà mình ngưỡng mộ, anh ta không nén được cơn tức, thẳng thừng hét to lên:

"Dựa vào cái gì chứ? Chúng tôi đã đặt bàn này rồi, dựa vào cái gì mà cậu nói một câu là phải cho cậu chứ?"

“Dựa vào cái gì à?” Tần Thú dường như đã nghe được chuyện cười lớn, còn cố ý muốn thể hiện thực lực trước mặt u Dương Phi Phượng, không khỏi cười rô lên nói:

“Thì là dựa vào ba từ “Tiểu Tần Gia!" của tao đấy”

Cậu ta hơi nghiêng người về phía trước, nhìn Ninh Khinh Bình với tư thế áp chế, nói:

“Biết điều thì mau cút khỏi đây ngay! Những thứ mà tao thích, một tên mập như mày cũng dám giành sao ?”

Cậu ta đang chơi chữ trong lời nói của mình, vẻ mặt của Ninh Khinh Bình hơi hơi trầm xuống.

“Cô, cô u Dương, cô?” Ninh Khinh Bình đành phải nhìn u Dương Phi Phượng cầu cứu. Anh ta cho rằng mình đã gặp u Dương Phi Phượng mấy lần rồi, đối phương sẽ nói đỡ vài câu để không phải khiến bản thân mình rơi vào tình huống khó xử .

Không ngờ u Dương Phi Phượng chỉ hơi nhíu mày lại thôi chứ không nói thêm cái gì. Cô ta đã gặp Ninh Khinh Bình một vài lần, cô cũng biết là tên mập này có ý với mình, nhưng vậy thì sao chứ. Trên thế giới này có cả biển người thích u Dương Phi Phượng, chẳng lẽ đi bắt cô đáp lại từng người một sao. Hơn nữa gia cảnh của tên mập này cũng không bằng cô, vẻ ngoài lại bình thường nữa, làm sao có thể lọt vào mắt của cô ấm nhà u Dương được chứ.

Thấy u Dương Phi Phượng không nói lời nào, thân thể mập mạp của Ninh Khinh Bình cũng run lên mấy cái, vất vả mới có thể lấy ra được dũng khí nhưng lúc này như bị một cơn sóng dữ ập tới, một đi không trở lại, đầu anh cũng cúi gầm xuống, cắn chặt môi.

"Tên mập này, còn không mau cút đi! Không thấy cậu Tần và cô u Dương đang đợi sao?" Lâm Tả không nhịn được, nhân cơ hội này mà chế nhạo Ninh Khinh Bình.

Tần Thú hai tay ôm ngực lạnh lùng chờ đợi, như thể một người thắng đang nhìn kẻ thua. Nếu tên mập này xuất thân từ nhà họ Diệp, nhà họ Lý, ... thì còn phải nể mặt ba phần. Nhưng đáng tiếc là anh ta chỉ xuất thân từ gia đình hạng ba như nhà họ Ninh, căn bản là không lọt vào tầm mắt của cậu ta. Điều cậu ta thích nhất là được nhìn thấy người khác phải bị khuất phục dưới sự uy nghiêm của cậu ta.

Bàn tay đang nắm chặt của Ninh Khinh Bình từ từ buông lỏng ra, như thể là anh ta đã đánh mất thứ gì đó mà anh ta không bao giờ có thể tìm lại được. Nhưng vừa định thỏa hiệp, một giọng nói đột ngột vang lên:

"Bình mập, anh nghĩ ở Mãn Giang Lâu này có đặc sản gì không? Nghe nói đầu bếp của bọn họ đều xuất thân từ trong các đầu bếp hoàng gia, tay nghề nhất định rất giỏi."

Ninh Khinh Bình quay đầu lại nhìn Đường Nghiêu, tự hỏi tại sao Đường Nghiêu lại nói những lời này vào lúc này.

"Này nhóc, mày không nghe thấy cậu Tần nói gì sao? Đây là chỗ mà cậu Tần muốn, mau cút đi! Còn gọi món cái gì nữa chứ?" Lâm Tả lên tiếng.

Đường Nghiêu liếc nhìn Lâm Tả một cái rồi nói:

"Tôi không nghe thấy có ai đang nói gì cả, tôi chỉ nghe thấy có mấy tiếng chó sủa bậy ở đây mà thôi!"

“Thằng nhãi con, mày vừa nói gì đấy!” Lâm Tả sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt xụ xuống nói.

“Không lẽ tôi nói chưa rõ sao?” Đường Nghiêu nói khẽ. Sau đó anh ta cầm thực đơn và bắt đầu nghiên cứu, thỉnh thoảng lại cau mày như là đang phiền não vì không biết nên chọn món gì.

Lâm Tả còn muốn xả giận nhưng đã bị Tần Thú đưa tay ra ngăn lại.

Tần Thú đè một tay lên bàn, tay còn lại hung hăng giật lấy thực đơn trong tay Đường Nghiêu, lên giọng uy hiếp:

“Tao nói rồi, tao muốn cái bàn này. Biến khỏi đây trước khi tao tức giận!”

Đường Nghiêu lạnh lùng liếc nhìn Tần Thú một cái, nói: "Tôi cũng cảnh cáo cậu, trước khi tôi tức giận, cậu cũng nên cút khỏi đây đi!"

“Thằng nhãi con, mày!” Tần Thú từ nhỏ đã quen với thói tự cao tự đại, sau khi lớn lên cũng dựa vào uy danh của cha và thủ đoạn của mình để lập nên danh xưng “Tiểu Tần Gia”. Lúc này lại nghe thấy mấy lời này thì sao anh có thể nhịn được. Cánh tay dùng lực, nắm lấy thực đơn trong tay Đường Nghiêu.

‘Nếu mày đã muốn ăn thì tao sẽ xé đi thực đơn này, chiếm cả chỗ ngồi của mày xem mày ăn thế nào được.’

Mấy cái ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu cậu ta thôi thì cậu ta đã nhận ra mọi chuyện không phát triển theo hướng mà cậu ta đã tưởng tượng. Cứ như thực đơn đã bị cố định trong tay Đường Nghiêu vậy, dù cố gắng thế nào cũng không kéo được thực đơn ra. Điều khiến cậu ta xấu hổ hơn nữa chính là cánh tay Đường Nghiêu không hề di chuyển một chút nào. Ngược lại, anh còn nhìn cậu ta một cách khôi hài, ánh mắt đó tựa như một người lớn đang nhìn một đứa trẻ nghịch ngợm vậy.

“Chết tiệt! Sao chân khí của tên này có thể mạnh như vậy chứ!” Trong lòng Tần Thú rống lên một tiếng. Nếu biết Đường Nghiêu là một cao thủ tông sư cảnh giới Chân Khí thì cậu ta sẽ không có suy nghĩ như vậy. Mặc dù Tần Thú có vũ lực tốt nhưng cậu ta vẫn chưa phải là cao thủ nội công, làm sao có thể đánh bại được Đường Nghiêu chứ.

“Ha ha! Xem ra cậu Tần đây rất thích cái thực đơn này nhỉ. Nếu đã vậy thì tôi sẽ thưởng cho cậu nhé.” Đường Nghiêu chế nhạo nói.

Vừa nói, Đường Nghiêu vừa thả lỏng bàn tay ra.

Tần Thú thầm nghĩ tiêu rồi, chỉ tiếc là vừa nãy dùng sức quá nhiều nên không thể rút tay lại được. Hơn nữa, Đường Nghiêu còn dùng một chút mánh khóe, vừa buông tay ra Tần Thú đã lui về phía sau mấy bước liên tục, sau đó lảo đảo rồi ngã huỵch xuống đất ngay lập tức. Trán cậu ta vô ý va vào góc bàn, xuất hiện một vết bầm nhỏ, dáng vẻ lúc này của cậu ta trông vô cùng nhếch nhác.

Màn cãi vã của bọn họ đã thu hút sự chú ý của nhiều người. Khi Tần Thú ngã xuống thì những người ngồi gần đó đã âm thầm thầm nuốt nước bọt mà nhìn Đường Nghiêu đầy thương cảm, không biết thằng nhóc này bị lừa đá vào đầu hay sao, ngay cả cậu Tần mà cũng dám đụng tới.

Đường Nghiêu cũng không thèm nhìn Tần Thú, đối mặt với khuôn mặt khó tin của Ninh Khinh Bình nói:

“Cũng may vừa rồi tôi đã ghi nhớ thực đơn, nếu không thì bây giờ thực sự không thể gọi đồ ăn rồi. Ngồi đi, chúng ta cũng không thể đến Mãn Giang Lâu ngồi lãng phí như vậy.”

Ninh Khinh Bình than thở trong lòng, bây giờ anh Đường có đủ can đảm để ăn sao. Nhưng mà nghĩ đến dáng vẻ thảm thương vừa rồi của Tần Thú, Ninh Khinh Bình lại cảm thấy rất sảng khoái.

“Thôi kệ đi. Chết thì chết!” Trong lòng nghĩ như vậy, Ninh Khinh Bình liền ngồi xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp