Y Võ Thánh Thủ

Chương 86: Cỏ Băng Phách


2 năm

trướctiếp

“Chẳng lẽ trên đời này không có người nào khác đạt đến cảnh giới Nhập Thần sao?” Bà Độc không nhịn được hỏi. Nhưng lời vừa nói ra, bà ta đã hiểu câu hỏi của mình nực cười đến mức nào, cho dù trên đời này thực sự có thần y đạt đến cảnh giới Nhập Thần thì dù bà có dâng lên hết tất cả tài sản và thế lực của dân tộc Mèo cũng không trả nổi phí chữa trị!

Đường Nghiêu tiếp tục lắc đầu, nếu thực sự có người có y thuật cảnh giới Nhập Thần thì anh cũng muốn mở mang kiến thức thử xem.

“Được rồi, có lẽ là do tôi đã làm quá nhiều chuyện xấu xa nên cháu gái tôi mới không thể thoát khỏi tai họa này.” Bà Độc đau khổ nói.

Đường Nghiêu sờ cằm nói: “Độc trong người cô ấy rất bá đạo nhưng cũng không phải là không thể giải được. Với năng lực dân tộc Mèo thì chẳng lẽ bà không tìm được loại thuốc có thể trấn áp độc tố trong cơ thể cô ấy sao?”

Bà Độc nói: “Thật ra có loại thuốc có thể trấn áp độc tố trong cơ thể con bé nhưng mà những loại thuốc đó lại quá hiếm, ngay cả bà già là tôi cũng không biết loại thuốc đó có tồn tại hay không!”

“Ồ?” Vẻ mặt Đường Nghiêu hiện lên sự hứng thú.

Bà Độc cố gắng để cho tâm trạng của mình thoải mái hơn một chút rồi nói: “Cậu đã từng nghe nói về cỏ Băng Phách bao giờ chưa? "

“Cỏ Băng Phách?” Sắc mặt Đường Nghiêu hơi thay đổi, nói: “Chẳng lẽ là loại thuốc thần sinh sống ở nơi cực kỳ lạnh lẽo có thể tránh tà khử độc sao?

“Đúng vậy!” Bà Độc nói: “Mặc dù cỏ Băng Phách không thể loại bỏ hết chất độc trong cơ thể Tiểu Niếp nhưng nó có tác dụng vô cùng kỳ diệu, nó có thể tạm thời ngăn chặn độc tố và kéo dài tuổi thọ cho Tiểu Niếp. Chỉ là loại cỏ Băng Phách này tôi chỉ từng nhìn thấy trong sách y học cổ điển và nghe thấy trong lời của ông nội cậu mà thôi, tôi cũng không biết nó có thực sự tồn tại hay không nữa?”

Đường Nghiêu cũng đã từng nghe nói về cỏ Băng Phách, biết rằng nó là một loại thuốc thần quý chỉ từng nghe nói qua thôi chứ chưa từng được nhìn thấy qua bao giờ. Chỉ với tác dụng tránh tà khử độc thôi là nó đã có thể thu hút vô số người tranh giành cướp giật. Mà cho dù nó có thật đi nữa thì bà Độc muốn lấy nó cũng không dễ dàng gì, so ra thì mời một cao thủ cảnh giới Nhập Thần còn dễ dàng hơn.

“Vậy kế hoạch tiếp theo của bà là gì? Bọn người Phó Vạn Sơn có thể tìm đến đây thì khó có thể đảm bảo rằng những người khác sẽ không tìm đến.” Đường Nghiêu đột nhiên nói.

Trên mặt bà Độc lộ ra vẻ buồn phiền nói: “Lần này tôi tự ý dẫn Tiểu Niếp trốn khỏi dân tộc Mèo, đã trở mặt với mấy lão già trong tộc. Nếu bây giờ tôi quay về thì chắc chắn những lão già đó sẽ không tha cho tôi và Tiểu Niếp.”

Nói đến đây, trong mắt bà Độc hiện ra sự căm thù, nói: “Nếu không phải ngày trước mấy lão già đó thấy chết mà không cứu thì làm sao Tiểu Niếp có thể trở thành như vậy. Trong hoàn cảnh bây giờ, tôi và Tiểu Niếp không có cách nào khác ngoài việc rời khỏi đây, chỉ là thương Tiểu Niếp đã không còn sống được bao nhiêu ngày nữa mà vẫn phải chạy trốn khắp nơi với bà già tôi.”

“Bà nội.” Hoa Tiểu Niếp nắm lấy tay của bà Độc, hai mắt đỏ hoe.

Đường Nghiêu nhìn hai bà cháu thở dài một hơi, ném cho bà Độc một chiếc chìa khóa và nói: “Tình trạng bệnh của Tiểu Niếp phải nghỉ ngơi, nếu tiếp tục đưa cô ấy đi chạy trốn thì e rằng sẽ không sống được đến nửa năm. Đây là chìa khóa của biệt thự Thanh Viên. Hai người có thể tạm thời ở đó. Đừng lo, bình thường sẽ không có ai đến đó nên nó rất an toàn. Tôi sẽ định kỳ gọi người giao đồ ăn đến đó cho hai người.”

“Biệt thự Thanh Viên?” Bà Độc khẽ cau mày, hơi khó hiểu.

Đường Nghiêu không giấu diếm, nói: "Là Trần Mậu tặng cho tôi. Ông ta nhờ tôi giúp ông ta tham gia cuộc thi đấu quyền. "

Bà Độc suy nghĩ hồi lâu mới trầm giọng nói: “Vì cậu đã cứu bà già này mấy lần rồi nên tôi cho cậu một lời khuyên. Đừng có lại gần tên Trần Mậu kia quá, ông ta không phải là người tốt đâu!”

Trong lòng Đường Nghiêu hơi thắc mắc, tiện đó nói ra nghi ngờ trong lòng của mình: “Chẳng lẽ Trần Mậu chính là người đã hai lần sai khiến bà ám sát Lý Vô Song?”

Bà Độc lộ ra vẻ khinh thường mà hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Cậu quá coi thường bà Độc tôi rồi đấy. Trần Mậu chỉ là ngẫu nhiên mới luyện ra được nội lực, làm sao xứng để sai khiến tôi!”

“Vậy ý bà là gì?” Đường Nghiêu hỏi.

Bà Độc lắc đầu nói: “Thực ra tôi cũng không biết là ai đã sai khiến tôi ám sát Lý Vô Song, nhưng tôi luôn cảm thấy chuyện đó có liên quan đến Trần Mậu. Dù sao thì nếu Lý Vô Song chết đi, người có lợi nhất chính là ông ta, với lại tên Trần Mậu khiến cho tôi có một cảm giác rất lạ. Sở dĩ tôi đồng ý giết Lý Vô Song là vì bọn họ hứa sẽ chữa khỏi bệnh cho Tiểu Niếp, bây giờ nghĩ lại tôi thấy mình thật quá ngu ngốc. Không hiểu sao có thể tin lời của bọn họ.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ngay cả Đường Nghiêu cũng không biết làm cách nào để chữa khỏi bệnh cho Hoa Tiểu Niếp thì bà Độc hoàn toàn không tin họ có cỏ Băng Phách hay có cao thủ y thuật cảnh giới Nhập Thần để chữa bệnh. Nếu họ có một trong hai thứ này thì làm sao còn phải dùng đến loại thủ đoạn hèn mọn này để ám sát Lý Vô Song.

“Ra là vậy. Thế thì trước hết bà cứ sống ở biệt thự Thanh Viên đi, hôm nào tôi sẽ đến thăm.” Đường Nghiêu nói. Đồng thời đặt chùm chìa khóa của ngôi biệt thự giá cao ngất trời trên bàn.

Bà Độc không từ chối nữa, bà cũng biết những gì Đường Nghiêu nói rất đúng. Nếu cứ để Hoa Tiểu Niếp chạy tới chạy lui như thế này thì e rằng con bé sẽ không thể chịu được đến nửa năm.

Đường Nghiêu không ở lại trong khu ổ chuột này nữa, sau khi giao chìa khóa biệt thự Thanh Viên cho bà Độc thì rời đi luôn. Vốn dĩ anh ta muốn hỏi bà Độc xem ở trên Cảnh giới Chân Khí thì có cảnh giới nào nữa hay không và liệu nó có liên quan gì đến cảnh giới Nhập Thần của Y thuật không. Nhưng mà xem ra ngay cả bà Độc cũng không biết bí mật này, vậy nên cuối cùng anh chỉ có thể tạm thời kìm nén nghi ngờ trong lòng.

Sau khi Đường Nghiêu rời đi, bà Độc yêu cầu con rắn đen ra bên ngoài canh gác, bà ở trong nhà cùng với Hoa Tiểu Niếp. Lúc này, Hoa Tiểu Niếp đang chăm chú nhìn chùm chìa khóa đang nằm trên bàn của biệt thự Thanh Viên.

“Ha ha! Tiểu Niếp thích thằng nhóc đó rồi hả?” Bà Độc thấy vậy không nhịn được cười. Phụ nữ của dân tộc Mèo rất dễ rơi vào bể tình, huống chi là tờ giấy trắng ngây thơ như Hoa Tiểu Niếp. Mà Đường Nghiêu cũng tài giỏi đến như vậy, tuổi còn trẻ đã là một tông sư võ thuật, tiềm lực vô hạn, chỉ đáng tiếc là hai người cũng không phải là một cặp đôi phù hợp.

Vẻ mặt của Hoa Tiểu Niếp hơi đỏ lên, phụng phịu nói: “Bà nội, bà đang nói cái gì vậy? Cháu chỉ cảm thấy anh ta buồn cười thôi.”

Bài Độc dùng ngón tay chọc chọc trán của Hoa Tiểu Niếp, nói: “Cũng chỉ có cháu dám nói một tông sư cảnh giới Chân Khí như vậy thôi!”

Hoa Tiểu Niếp le lưỡi, bỗng nhiên hỏi: “Bà nội, anh ta giỏi như vậy sao?”

Bà Độc gật đầu, ánh mắt trở nên nghiêm túc, nói: “Trong số những người trẻ tuổi mà bà từng gặp thì cậu ta có thể xếp trong top năm!”

“Trong top năm? Chỉ là trong top năm thôi sao?” Hoa Tiểu Niếp không khỏi hơi thất vọng, vẻ mặt như là một cô gái dẫn bạn trai về nhà ra mắt bố mẹ nhưng lại không nhận được sự đồng ý.

“Cái con bé này, người trẻ tuổi mà bà đã gặp không biết bao nhiêu người. Trong đó có rất nhiều người là những người có thiên phú bẩm sinh trong các gia đình võ thuật hàng đầu. Đường Nghiêu đã lọt vào top năm là đã đủ để tự hào rồi.” Bà Độc không để bụng.

Đột nhiên Hoa Tiểu Niếp ngẩng đầu, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm bà Độc, nói: “Bà nội, vậy so với anh ta thì sao?”

Cô gái hỏi ai cũng không nói rõ là ai nhưng mà bà Độc vẫn biết “anh ta” trong miệng Hoa Tiểu Niếp là ai. Khuôn mặt bà hơi thay đổi, trước ánh mắt mong đợi của cô gái bà lắc đầu và nói: “Không so được. Tuy rằng Đường Nghiêu rất giỏi nhưng không có ai chống lưng cho cậu ta cả. Mà thằng nhóc kia, nếu bà không đoán nhầm thì sau khi chúng ta rời khỏi dân tộc Mèo cậu ta sẽ nhanh chóng được mấy lão già đó nâng đỡ thay thế vào vị trí của cháu. Sau lưng cậu ta có ô dù và toàn bộ tài nguyên của cả chín mạch dân tộc Mèo, dù là đặt trong những gia đình võ thuật hàng đầu cũng không thua kém ai.”

Vẻ mặt của Hoa Tiểu Niếp trở nên ảm đạm, khẽ siết chặt nắm đấm.

Bà Độc khẽ thở dài nhìn về phía nam, đó chỉ là nói đến chỗ dân tộc Mèo mà thôi. Bà cũng không nói với Hoa Tiểu Niếp là Đường Nghiêu gánh trên vai mối hận của gia đình, anh có thể tiếp tục lớn mạnh hay không vẫn còn là vấn đề chưa có lời giải chắc chắn.

“Có lẽ anh ấy thực sự có thể đạt tới cảnh giới Nhập Thần và có thể đưa nhà họ Đường lên vị trí lớn mạnh hơn bao giờ hết.” Hoa Tiểu Niếp lẩm bẩm.

Bà Độc không nói nhiều, chỉ vỗ vai cháu gái. Nếu như cảnh giới Nhập Thần dễ dàng như vậy thì Hoa Đà và Biển Thước đã không phải là hai người duy nhất từ xưa đến nay đạt tới cảnh giới đó. Về khôi phục lại vinh quang cho họ Đường, về tai họa của họ Đường, Bà Độc đã mơ hồ đoán được điều gì đó, tuy rằng Đường Nghiêu rất mạnh nhưng dưới tình huống thế hiện nay, e rằng cũng chỉ là kiến càng lay cây mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp