Y Võ Thánh Thủ

Chương 84: Rời đi


2 năm

trướctiếp

Bốn người Phó Vạn Sơn, Lưu sư thúc, Thiệu Thiên Nhai, và cô gái tên Vân Lạc đã trợn mắt há hốc mồm từ nãy giờ. Nhất là Lưu sư thúc, ông lộ ra vẻ mặt xám xịt như thể ông đã ăn phải thứ gì đó vậy. Người trước mặt này chính là một cao thủ tông sư có cảnh giới Chân Khí, vậy mà vừa rồi ông ta dám công kích đối phương. Dù ông có to gan tới cỡ nào thì cũng không thể không lo lắng Đường Nghiêu sẽ trút giận vào ông ngay lúc này!

Tâm trạng của Thiệu Thiên Nhai và cô gái trẻ Vân Lạc còn phức tạp hơn gấp mấy lần, họ đến từ môn phái danh tiếng Hình Ý môn, tuổi còn trẻ đã là cao thủ nội công, từ nhỏ đã họ giống như là những đứa con cưng của trời. Lúc ban đầu, khi mà họ nghĩ rằng Đường Nghiêu có thể là cao thủ có nội công trung kỳ thì ngoài mặt họ phục tùng nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất khó chịu, họ cho rằng anh ta là một tên tu luyện mấy cái môn phái yếu kém, tiềm lực có hạn, làm sao mà có thể so sánh với người xuất thân danh tiếng như mình được, cứ để cho Đường Nghiêu hả hê đắc ý một thời gian đi.

Nhưng bây giờ Đường Nghiêu thể hiện ra sức mạnh cảnh giới Chân Khí của mình thì đã khác. Cho dù là ở trong Hình Ý Môn thì những cao thủ cảnh giới Chân Khí cũng là những cao thủ vượt bậc, dù thiên phú của bọn họ có tốt đến đâu thì cũng không dám nói là có thể tiến được đến cảnh giới Chân Khí. Mà càng nghĩ như vậy thì trong lòng bọn họ lại càng sợ hãi, trẻ tuổi như vậy mà đã là cao thủ cảnh giới Chân Khí, tiềm lực của anh ta vô hạn đến mức nào, làm sao mà bọn họ có thể so sánh được. Vậy mà bọn họ lại dám tự mãn với những thành tích ít ỏi của bản thân mình.

Bà Độc khẽ mở mắt ra, trong mắt hiện bà ta lên một tia châm biếm, đây chính là hậu quả của việc không nhận ra tông sư!

Đường Nghiêu chắp tay ra sau và đi từng bước đến gần Phó Vạn Sơn, từ trên cao nhìn xuống ông ta, nhàn nhạt nói: “Bây giờ ông còn cho là tôi đang diễn nữa không?”

Phó Văn Sơn không nói lên lời, chật vật đứng dậy, kính cẩn cúi đầu hành lễ và nói: “Là tôi có mắt như mù không nhận ra tông sư, xin tông sư tha tội!”

Ông ta quay đầu, nhìn Lưu sư thúc và nói: “Sư đệ, ra đây xin lỗi tông sư nhanh lên!”

Lưu sư thúc nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt tràn đầy không cam lòng. Phải đi xin lỗi một thằng nhóc chỉ đủ tuổi để làm đệ tử của mình, quả thật còn khó chịu hơn là muốn giết ông ta.

“Sư đệ, đệ muốn liên lụy đến Hình Ý Môn chúng ta sao?” Phó Vạn Sơn thấy vậy quát lên một tiếng.

Lúc này Lưu sư thúc mới giật mình tỉnh táo lại. Hình Ý Môn bây giờ đã không còn được như lúc trước nữa. Mấy tông sư cảnh giới Chân Khí đang dần dần già đi nhưng lại không có người mới có cảnh giới Chân Khí thay thế vào. Bây giờ lại là lúc đang gặp rắc rối, nếu lại chọc giận vị tông sư trẻ tuổi Đường Nghiêu này nữa thì e rằng cả môn phái Hình Ý phải thật sự chấm dứt luôn rồi.

“Tôi sai rồi! Xin tông sư tha lỗi cho tôi!” Lưu sư thúc cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi. Môi ông ta bị cắn chảy ra máu, cảm giác vừa mới kiêu ngạo xong đã phải cung kính này khiến ông ta cảm thấy rất khó chịu.

Đường Nghiêu im lặng, luồng sức mạnh cảnh giới Chân Khí ở trong cơ thể anh ta đang dao động không ngừng nghỉ. Cuối cùng anh ta thở dài nói: “Cút đi! Ở đây không có việc của mấy người nữa.”

“Nhưng tông sư, bà già này dám tự ý rời khỏi dân tộc Mèo khi không được cho phép, bọn tôi?” Lưu sư thúc ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt của Đường Nghiêu. Ông ta không muốn từ bỏ kế hoạch giết bà Độc.

“Cút!” Tiếng nói Đường Nghiêu vang lên như tiếng chuông từ thời xa xưa truyền đến, đinh tai nhức óc. Vách tường cũng bị thanh âm chấn động rơi rớt xuống từng mảng lớn.

Vẻ mặt Lưu sư thúc tái nhợt, không dám nói thêm gì nữa.

“Bọn tôi xin lui xuống!” Phó Vạn Sơn vội vàng đỡ lấy sư đệ của mình, kính cẩn nói.

Sau đó ông ta không do dự một chút mà dẫn theo hai đệ tử và sư đệ của mình rời khỏi tòa nhà bỏ hoang này.

Mãi cho đến khi cách nhà máy xử lý rác thải hàng trăm mét thì Phó Vạn Sơn mới không nhịn được mà dừng lại ngoái ra sau nhìn vài lần.

“Sư huynh, cho dù cậu ta là tông sư thì đã làm sao? Chẳng lẽ cậu ta thật sự dám giết chúng ta?” Lưu sư thúc không nhịn được nói.

Phó Vạn Sơn nhìn chằm chằm hậu bối của mình và nói: “Thứ ta sợ không phải là cậu ta mà là thế lực phía sau cậu ta. Có thể bồi dưỡng ra một cao thủ tông sư trẻ tuổi như vậy thì thế lực sau lưng cậu ta phải đáng sợ đến mức nào. E rằng chỉ có những gia tộc võ thuật hàng đầu mới có thể làm được điều đó. Hình Ý Môn chúng ta không thể đắc tội được!”

Lưu sư thúc thở dài một hơi, ông vẫn không cam lòng.

“Không ngờ đi đến Ly Thành một chuyến lại có thể gặp được bà già dân tộc Mèo và cao thủ tông sư trẻ tuổi như vậy, cũng coi như không uổng chuyến đi này.” Vẻ mặt của Phó Vạn Sơn hơi tái nhợt nhưng ông cũng không để trong lòng. Trong võ học chỉ chú trọng đến người giỏi hơi thì sẽ là thầy.

“Sư phụ, con không ngờ tới anh ta lại là cao thủ cảnh giới Chân Khí. Con xin lỗi.” Thiệu Thiên Nhai đột nhiên xin lỗi.

Phó Vạn Sơn phất tay nói: “Dựa vào trình độ tu vi của con thì làm sao có thể nhìn ra tu vi thật của cậu ta được?”

“Sư phụ, nếu chúng ta biết anh ta là cao thủ cảnh giới Chân Khí, vậy chúng ta có nên thông báo cho nhà họ Lý biết không? Hình như người nhà họ Lý không thích anh ta cho lắm.” Cô gái trẻ Vân Lạc hỏi.

Phó Vạn Sơn suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: “Thôi quên đi. Mối ân oán của chúng ta với nhà họ Lý đã được giải quyết xong rồi, không cần phải vì bọn họ mà mạo hiểm đi làm mất lòng một vị tông sư. Đi thôi, lần này đánh nhau với tông sư, ta đã hiểu ra một vài điều, vừa lúc về thử nghiệm xem như thế nào.”

Vân Lạc gật đầu.

Phó Vạn Sơn nhìn sư đệ và hai đệ tử của mình, thở dài trong lòng, chỉ hy vọng ba người bọn họ sẽ không bị suy sụp sau chuyến đi này. Nhưng mà không biết rốt cuộc là tên nhóc họ Đường đó thuộc gia tộc võ thuật nào. Ông ta có quen biết một vài người gia tộc võ thuật họ Đường, nhưng mấy nhà đó chỉ ngang sức với Hình Ý Môn thôi, không thể nào bồi dưỡng ra một đệ tử tài năng như vậy được. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

“Thôi được rồi. Lúc về hỏi sư phụ cũng được.” Phó Vạn Sơn thầm nói trong lòng. “Nếu như cậu ta không xuất thân từ gia tộc võ thuật thì, ha ha, Hình Ý Môn của ông cũng không phải là dạng vừa đâu!” Vừa nãy ông ta không kịp suy nghĩ kĩ càng, bây giờ tỉnh táo hơn nhiều rồi nên đương nhiên sẽ so đo tính toán một chút.

“Hai người vừa rồi là ai?” Đường Nghiêu đứng trước cửa sổ bỏ hoang nhìn cảnh vật ngoài xa, hỏi bà Độc đứng đằng sau lưng.

Bà Độc nói: "Người đàn ông mặc áo màu xám tên là Phó Vạn Sơn, còn người đàn ông có màu tóc hơi bạc tên là Lưu Xung. Ông ta là người thế hệ trước của Hình Ý Môn. Trước kia tên Lưu Xung đó đã phạm lỗi gì đó ở dân tộc Mèo cho nên ông ta không thích người dân tộc Mèo lắm."

Đường Nghiêu khẽ gật đầu, những đám mây đen dày đặc đang lấp lửng ở trên trời xa, có cảm giác như là gió thổi mưa giông tới để báo trước một cơn bão sắp đến. Khi anh ta trở nên lớn mạnh hơn thì những người anh ta tiếp xúc cũng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.

“Thật ra vừa rồi cậu không cần phải để lộ thực lực của bản thân.” Bỗng nhiên bà Độc nói. Với kỹ thuật châm cứu kỳ dị của Đường Nghiêu thì cho dù anh không dùng đến thực lực chân chính cũng có thể để đánh bại được Phó Văn Sơn và Lưu Xung.

“Nếu để cho bọn họ biết cậu là người nhà họ Đường mà không phải những gia tộc võ thuật kia. Đến lúc đó không chỉ riêng Hình Ý Môn thôi mà e rằng những gia tộc võ thuật khác cũng sẽ ép cậu theo phe phái của bọn họ. Nếu như cậu không nhận lời lôi kéo của họ, tôi sợ là?” Bà Độc không nói tiếp nữa. Cao thủ cảnh giới Chân Khí có thể thành lập một gia tộc võ thuật mới, điều đó cũng đồng nghĩa với việc phải phân chia lại các nguồn tài nguyên và thế lực, chắc chắn những gia tộc võ thuật lâu đời đó sẽ không để cho chuyện này xảy ra. Nếu không có thế lực nào chống lưng thì bọn họ sẽ tìm cách giết chết Đường Nghiêu!

Đường Nghiêu gật đầu nói: “Ta không có sự lựa chọn nào khác.”

Tiếng nói bà Độc khựng lại nhưng cũng không biết làm sao để an ủi, sau một hồi lâu chỉ có thể nói: “Cậu đã vất vả rồi.”

Hai người trở về khoảng sân nhỏ trong khu ổ chuột, con rắn đen và cô gái trông rất vui mừng khi nhìn thấy bà Độc an toàn trở về. Dưới sự giới thiệu của bà Độc, Đường Nghiêu mới biết cô gái không thể tự mình đi lại này tên là Hoa Tiểu Niếp.

Lúc này một nhóm ba người bọn họ và một con rắn đen đều ở trong sân.

Bà Độc lo lắng nhìn Đường Nghiêu, có mấy lần muốn mở miệng ra hỏi han nhưng lại sợ sẽ quấy rầy Đường Nghiêu nên cố giữ im lặng.

Sau Khi Đường Nghiêu bắt mạch cho Hoa Tiểu Niếp xong, vẻ mặt anh trở nên nghiêm trọng và nói: “Bệnh này của cô ấy bắt đầu từ khi nào? Không phải là bẩm sinh đúng không?”

Lúc trước khi ở Thanh Viên, bà Độc có nói bệnh của cháu gái bị mắc từ nhỏ, lúc đầu Đường Nghiêu nghĩ rằng là căn bệnh lạ bẩm sinh giống như của Thẩm Như Mộng, nhưng mà sau khi truyền chân khí đi khắp cơ thể của Hoa Tiểu Niếp, anh lại cảm nhận được có một chút chất ăn mòn rất mạnh sót lại trong cơ thể của cô gái này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp