Y Võ Thánh Thủ

Chương 80: Biệt thự ở Thanh Viên


2 năm

trướctiếp

Nơi mà Trần Mậu và Đường Nghiêu nói chuyện là một quán trà cách trường đại học Ly Thành không xa, quán trà rất yên tĩnh, đang là giờ sinh viên đi học nữa nên không có nhiều khách. Sau khi nói vài câu với người phục vụ, Trần Mậu cực kỳ hào phóng bao toàn bộ tầng hai. Về phần tên du côn Hồng Đào, rất tự giác đứng canh ở lối vào tầng hai.

Nước trà trong veo, tựa vào lan can nhìn ngắm phong cảnh, cách đó không xa có một hồ nước nhân tạo, gió mát từ hồ thổi qua rất sảng khoái. Đường Nghiêu ngồi ngay ngắn trên sô pha, tách trà mô phỏng theo phong cách của triều đại nhà Minh và nhà Thanh, tao nhã và tinh tế, trà xanh tỏa ra hương thơm thoang thoảng. Nhưng Đường Nghiêu lúc này hoàn toàn không có ý định thưởng thức, chỉ nhìn chằm chằm hồ nhân tạo, có chút mất hứng. Ngoài y học cổ truyền,thì khi còn sống, Đường Ngạo còn rất thích uống trà, khi đó, ông còn xây cả một quán trà và một hồ nước nhân tạo trong nhà tổ của nhà họ Đường, từ nhỏ anh đã được tiếp xúc sâu với trà đạo.

Đường Nghiêu không vội, Trần Mậu cũng không vội. Thay vào đó, ông ta nhân cơ hội này để quan sát Đường Nghiêu. Lông mày thanh tú nhưng nhìn có chút mỏng, hơi thở trầm ổn, ông ta không cảm nhận được võ công của anh đã đạt tới nội công trung kỳ. Người còn trẻ mà đã có thực lực như vậy, chắc chắn thân thế không phải dạng thường, chỉ là không biết anh tới từ gia tộc võ thuật nào thôi. Chỉ có người như vậy mới có thể khiến Bạch Thiên Hỏa và ông ta phải kiêng dè. Gia tộc võ thuật lợi hại như thế nào, ông ta còn hiểu rõ hơn cả Lý Vô Song, vì vậy sau khi biết chuyện Hồng Đào đắc tội với Đường Nghiêu, ông lập tức tìm tới cửa.

Đường Nghiêu cũng không phải là người bình thường, im lặng một lúc, tạm thời bỏ qua buồn bực trong lòng, anh nhìn Trần Mậu, nói: "Ông chủ Trần, bây giờ có thể nói lý do ông đến đây được chưa?"

Trần Mậu không nói chuyện, từ trong túi lấy ra một chiếc chìa khóa, đẩy tới trước mặt Đường Nghiêu, nói: "Lần trước anh Đường chữa khỏi cho con trai tôi, tôi còn chưa có thời gian đến để cảm ơn cậu. Tôi nghe nói cậu đang sống trong ký túc xá dành cho nhân viên của Đại học Ly Thành, ở đó tuy yên tĩnh nhưng không gian thì hơi nhỏ. Căn nhà này coi như là tiền thuốc men cậu đã chữa trị cho con trai tôi."

Đường Nghiêu liếc nhìn chiếc chìa khóa có khắc dòng chữ "Thanh Viên Nhất". Anh suy nghĩ, nói: "Đây là chìa khóa của biệt thự số một ở Thanh Viên sao?"

"Ha ha! Ánh mắt của anh Đường thật tốt, đây đúng là biệt thự số một ở Thanh Viên." Trần Mậu cười nói. Chỉ là trong lòng có chút xót xa. Giá trị của căn biệt thự số một ở Thanh Viên này, chỉ tính riêng trang trí bề ngoài đã gần ba trăm năm mươi tỷ rồi, đó còn chưa tính đến một số đồ vật ẩn khác. Căn biệt thự này là Lý Vô Song chuẩn bị để tặng cho một vị lãnh đạo cũ, nhưng vì Trần Mậu đã lên tiếng và ra giá, mới lấy được căn biệt thự này từ tay Lý Vô Song. Đồ vật mà phải nợ ân tình và trả giá như này, Trần Mậu là đại ca ở Ly Thành cảm thấy vô cùng xót ruột. Nhưng để lôi kéo Đường Nghiêu, rất có thể là một đại cao thủ xuất thân từ gia tộc võ thuật, thì cái giá này là xứng đáng.

Đường Nghiêu kinh ngạc, biết là Trần Mậu có chuyện tìm anh, nhưng anh không ngờ hắn ra giá lại hào phóng như vậy. Căn biệt thự số một ở Thanh Viên có giá trị lớn đến mức, trên đường đến Thanh Viên anh đã nghe bác tài nói đến nó, đó là một căn biệt thự mà ngay cả Lý Vô Song cũng không nỡ vào ở.

Cạch! Cạch! Cạch!

Đường Nghiêu gõ ngón tay xuống mặt bàn gỗ đàn hương đỏ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nói: "Ông chủ Trần, ông có chuyện gì thì cứ nói đi."

Thấy Đường Nghiêu không hề tỏ vẻ tham lam, Trần Mậu càng thêm ngưỡng mộ, đồng thời càng thêm chắc chắn về xuất thân của anh. Chỉ có gia tộc như vậy mới có thể bồi dưỡng ra người có tầm nhìn và năng lực như thế.

"Anh Đường chắc đã biết tôi là ai, một tuần sau, có rất nhiều ông lớn từ phía nam tỉnh Trung Mân sẽ tụ tập lại để thảo luận về việc phân chia địa bàn, lúc đó sẽ có một cuộc thi đấu quyền. Tôi luyện đến nội công sơ kỳ đã không phải người bình thường rồi, nhưng vẫn không đủ để thi đấu với đại cao thủ chân chính. Trước đây tôi có thể đối phó một chút, nhưng lần này thì khác, nghe nói chỉ riêng các cao thủ nội công đã là hơn mười người. Vì vậy tôi muốn mời cậu Đường thay tôi đi thi đấu.” Trần Mậu nói nhỏ.

"Thi đấu quyền sao?" Đường Nghiêu cau mày.

"Đúng vậy. Cuộc thi này trước kia chỉ là cuộc đấu ngầm, nhưng mấy năm nay, mâu thuẫn giữa các thế lực ngầm ngày càng lớn, nếu trực tiếp đối đầu với nhau, sợ rằng người xui xẻo đầu tiên chính là bản thân mình, vậy nên các ông lớn ở phía nam tỉnh Trung Mân mới định ra cuộc thi đấu quyền ngầm để giải quyết mâu thuẫn, sau đó nó đã trở thành cách để phô bày sức mạnh, thậm chí đặt cược địa bàn vào cuộc đấu quyền!" Trần Mậu nói.

"Ha ha, ai có nắm đấm to thì có quyền!" Đường Nghiêu nói.

"Đúng là như vậy." Trần Mậu thở dài, nói: "Lần này đến lượt tôi tổ chức cuộc thi đấu quyền, haiz, chuyện nhỏ này đáng nhẽ không nên làm phiền đến anh Đường, nhưng mà gần đây lại xảy ra chút chuyện, lão Bạch chắc chắn phải ở lại để bảo vệ anh Vô Song, vậy nên tôi chỉ có thể đến xin cậu giúp đỡ. Chỉ cần cậu Đường đồng ý ra mặt, thì đánh hay không đánh gì, biệt thự số một ở Thanh Viên này đều sẽ tặng cho cậu coi như lời cảm ơn."

"Chỉ vậy thôi sao?" Đường Nghiêu suy nghĩ một lúc, sau đó nghiêm túc nhìn Trần Mậu, hỏi.

Chỉ là một cái nhìn, nhưng tim Trần Mậu như muốn nổ tung, như thể tất cả suy tính đều bị anh nhìn thấu. Ông ta cười toe toét nói: "Đương nhiên rồi. Anh Đường nghĩ tôi còn có kế hoạch gì sao? À đúng rồi, lần này sẽ có nhiều đệ tử của các gia tộc võ thuật tới tham gia, đến lúc đó sẽ rất sôi nổi, anh Đường trẻ trung khỏe mạnh, có lẽ sẽ muốn nói chuyện với bọn họ một chút, xem như là đi giao lưu quan hệ."

"Ngay cả gia tộc võ thuật cũng đến?" Đường Nghiêu khó hiểu: “Bọn họ muốn tranh đoạt địa bàn ư?

Trần Mậu giễu cợt nói: "Gia tộc võ thuật cũng là con người, cũng có tham vọng. Bọn họ cũng muốn giành được nhiều chỗ tốt. Nhưng vì một số lý do, bọn họ không thể trực tiếp hành động, chỉ có thể mượn tay của người khác làm việc."

Đường Nghiêu gật đầu, tiếp tục gõ ngón tay lên mặt bàn, suy nghĩ một hồi.

Trần Mậu nói: "Anh Đường, anh hãy suy nghĩ thật kỹ đi. Thật ra nếu lần này gặp may, thì cũng có cậu ra tay." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Đường Nghiêu nhìn mặt hồ xanh biếc, gật đầu nói: "Tôi đồng ý với ông."

Khuôn mặt Trần Mậu vui mừng, ông ta đứng dậy, cúi người với Đường Nghiêu, trịnh trọng bày tỏ lòng biết ơn. Ông ta mời Đường Nghiêu tham gia cuộc thi, thì thực lực của Đường Nghiêu dù có mạnh nhưng cũng có hạn chế, không biết có phải là cao thủ nội công hay không. Mục đích chính của ông ta là có được sự ưu ái của gia tộc võ thuật đứng sau Đường Nghiêu.

"Được. Anh Đường, vậy cứ thỏa thuận như vậy đi, lúc nào xuất phát tôi lại đến tìm cậu." Trần Mậu cười rất vui vẻ.

Trần Mậu rời đi, bước đi dứt khoát.

Tầng hai của quán trà chỉ có một mình Đường Nghiêu ngồi đó, trong chén trà, nước trà đã lạnh, người đi trà lạnh. Anh chống cằm, vân vê chén sứ, trước mặt là chiếc chìa khóa của căn biệt thự số một, lẩm bẩm nói: "Thi đấu quyền, gia tộc võ thuật, ha ha."

Trần Mậu ngồi ở ghế sau xe Audi, Hồng Đào lái xe. Vết tát trên mặt Hồng Đào đã dịu đi, anh ta không hề oán than một câu nào với Trần Mậu. Qua gương chiếu hậu, anh ta nhìn đại ca đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Hồng Đào do dự.

"Muốn nói gì thì nói đi." Trần Mậu lên tiếng. Ông ta không mở mắt nhìn nhưng dường như đã biết Hồng Đào có chuyện muốn nói.

Hồng Đào nói: "Đại ca, cho dù tên đó có bối cảnh thế nào, cũng không cần phải giao Biệt thự số một ở Thanh Viên cho tên đó chứ? Căn biệt thự đó anh đã tốn rất nhiều công sức mới lấy về mà."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp