Y Võ Thánh Thủ

Chương 72: Một cây kim quyết định sự sống chết


2 năm

trướctiếp

Nếu bốn con rắn độc này thực sự cắn vào người của Đường Nghiêu, cho dù anh có là cao thủ cảnh giới Chân Khí đi chăng nữa, chắc chắn cũng sẽ cảm thấy không dễ chịu chút nào. Trong mắt bà ta hiện lên một chút vui mừng, thanh niên này tuy rằng cảnh giới cao, nhưng đến cuối cùng vẫn còn quá non nớt, chỉ cần một chút thủ đoạn cũng có thể dễ dàng hạ gục.

‘Hừ! Cảnh giới Chân Khí chẳng qua cũng chỉ được đến như vậy mà thôi!”Bà ta thầm nghĩ trong lòng.

“Chỉ là một chút tài vặt mà thôi!” Vẻ mặt của Đường Nghiêu không hề thay đổi, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt. Khi bốn con rắn độc chuẩn bị cắn anh, anh nhanh chóng giơ hai ngón tay ra ngay lập tức nhắm đúng điểm yếu chí mạng của bốn con rắn độc mà bắt lấy.

Bốn con rắn độc vẫn đang ở trên không há miệng định cắn Đường Nghiêu, nhưng đột nhiên toàn thân mềm nhũn ra, nó rơi xuống đất, bụp một cái. Ngay cả con rắn đen to lớn cũng không tránh khỏi mà nằm rạp trên mặt đất co giật.

Ngón tay vừa rồi của Đường Nghiêu không phải tùy tiện đánh bừa, mà là kỹ thuật điểm huyệt gia truyền của nhà họ Đường, kết hợp với chân khí đã phát huy một cách hiệu quả thần kỳ, bốn con rắn độc ngay lập tức bị khuất phục.

“Thổi đi, sao lại không thổi nữa!” Đường Nghiêu khoanh tay trước ngực chế giễu nói.

Tiếng sáo dừng lại, bà ta kinh ngạc nhìn Đường Nghiêu và ba con rắn độc chết trên mặt đất, về phần con rắn lớn màu đen, dù sao cũng không phải là con vật bình thường, cho dù bị Đường Nghiêu ấn vào điểm yếu chí mạng nhưng nó vẫn có thể chạy trốn về dưới chân bà ta. Chỉ là đôi mắt hình tam giác của nó nhìn về phía Đường Nghiêu với vẻ sợ hãi sâu sắc hơn trước .

“Cậu đừng quá kiêu ngạo!” Bà ta đột ngột nói, không phải bà ta nhân từ hạ thủ lưu tình với Đường Nghiêu hay không muốn điều khiển rắn độc tấn công anh, mà là năng lực của bà ta không đủ. Với tu vi của bà ta chỉ có thể kiểm soát con vật có độc trong một phạm vi nhất định, ngoài phạm vi này, đám độc vật cũng không nghe theo sự điều khiển của bà ta nữa.

“Kiêu ngạo sao? Vừa rồi không phải bà luôn miệng nói muốn giết tôi à?” Đường Nghiêu đáp lại.

“Thân già này liều mạng với cậu, tôi không tin với tu vi bao năm của tôi lại không thể giết chết được tên nhóc con nhà cậu!” Bà ta bỏ cây sáo làm bằng xương xuống tức giận hét lên. Nhìn bà ta có vẻ già yếu nhưng thật sự cũng không che giấu được một thân tu vi lâu năm của bà ta, ngón chân chạm nhẹ một cái bà ta đã lao về phía Đường Nghiêu với tốc độ nhanh như một chiếc lá rụng.

Đôi bàn tay gầy guộc nhưng sắc nhọn như móng vuốt đại bàng túm lấy Đường Nghiêu, dưới ánh mặt trời ngón tay vẫn còn lóe ra ánh sáng đen nhạt, rõ ràng đã bị bôi thứ gì đó giống như thuốc độc.

Khi mùi hương ngọt ngào độc hại kia bay về phía đại sảnh của Thanh Viên, Lý Vô Song, Lý Thi Toàn và một nhóm quan chức cấp cao của tập đoàn Thịnh Thiên lần lượt ngã xuống đất, ngay cả cao thủ Nội Lực như Trần Mậu cũng chỉ trụ được trong vòng chưa đầy 10 giây cũng đã ngã xuống đất. Cuối cùng chỉ còn lại lão Bạch vẫn bình an vô sự đứng đó, nhưng sắc mặt ông ta có chút khó coi. Dù sao ông ta vẫn chưa đạt đến cảnh giới Chân Khí, chưa thể kiểm soát được mấu chốt của việc hít thở, nên vẫn có mùi hương độc đang xâm nhập vào các cơ quan nội tạng của cơ thể ông ta từng chút một. Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng ông ta cũng không chịu được bao lâu nữa.

“Một chút thủ đoạn cỏn con, xem tôi phá hỏng nó như nào!” Lão Bạch cố nén khó chịu nói. Đồng thời tìm theo mùi hương ông ta đi đến rừng hoa quế ở cách đó không xa.

“Tôi muốn xem kẻ nào lại to gan như vậy, ngay cả uy nghiêm của lão già này mà cũng dám khiêu khích.” Chòm râu trắng của lão Bạch khẽ run lên, cả người phát ra khí thế bừng bừng.

Bang bang bang!

Cách chỗ lão Bạch không xa, một âm thanh chấn động truyền đến.

“Haha, lẽ nào người của mình đã tự đánh nhau trước rồi.” Lão Bạch cười khẩy chế nhạo.

Sau khi nói xong, ngay lập tức sắc mặt ông ta trở nên mất tự nhiên. Lúc này Đường Nghiêu đang quay lưng về phía ông ta, lão Bạch nhất thời không nhận ra anh, nhưng ông ta đã nhìn thấy khuôn mặt của bà lão cùng với tu vi nội lực đáng sợ.

“Bà Độc của bộ tộc người Mèo!” Lão Bạch thất thanh, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Chẳng phải bà ta đang dưỡng lão ở bộ tộc người Mèo sao, tại sao lại xuất hiện ở Ly Thành này chứ.”

Trong lòng lão Bạch như nổi lên một cơn sóng lớn, nhìn về phía bà Độc, trong ánh mắt có chút sợ hãi cùng hoảng sợ. Xét về tuổi tác, bà Độc hơn ông ta vài tuổi, thành danh còn sớm hơn ông ta gần chục năm. Hơn mười năm trước ông ta từng đến bộ tộc người Mèo, lúc đó vẻ ngoài của bà Độc cũng giống như bà lão này, cho nên vừa nhìn qua là ông ta nhận ra ngay. Khi đó lão Bạch chỉ mới có tu vi nội công trung kỳ, mà bà Độc đã luyện đến cảnh giới nội công Đại Thành. Hồi đó ông đã từng được chứng kiến ​​cảnh bà Độc đánh nhau với người khác, mỗi khi nhớ đến cảnh tượng khủng khiếp này ông ta vẫn cảm thấy lông tóc dựng đứng cả lên. Cho dù hiện tại ông ta chỉ còn cách cảnh giới Chân Khí một bước, nhưng cũng không có gan chiến đấu với bà Độc!

“Vậy mà lại có người có thể đánh không phân cao thấp với bà Độc, rốt cuộc là vị cao thủ tiền bối nào?” Lão Bạch miễn cưỡng đè nén chấn động trong lòng, sau đó mới chú ý tới người đang đánh nhau cùng với bà Độc nhưng cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng của người đó, cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Trong khi lão Bạch đang suy nghĩ xem đó là ai, thì dường như cảm nhận được ánh mắt của ông ta, người đàn ông đó quay đầu nhìn lại.

Nhìn khuôn mặt thanh tú của người đàn ông đó lão Bạch như bị sét đánh, cả người run lên cầm cập miệng lắp bắp: “Sao lại là cậu ta? Làm sao có thể là cậu ta chứ? Không phải cậu ta mới chỉ đến giai đoạn nội công trung kỳ thôi sao? Làm sao có thể đánh nhau cùng bà Độc được? ”

Đường Nghiêu ngoảnh mặt lại nhìn lão Bạch nhếch mép cười một cái, bà Độc cũng phát hiện ra lão Bạch ở phía xa đang quan sát bọn họ, nhưng bà ta cũng không có rảnh để ý đến. Đường Nghiêu thực sự đã gây cho bà ta quá nhiều áp lực. Mặc dù anh không biết sử dụng chân khí, nhưng kỹ thuật phóng ngân châm và điểm huyệt của anh cũng khiến cho bà ta không thể không đề phòng.

“Kết thúc thôi!” Đường Nghiêu nghĩ thầm. Lão Bạch đã đến rồi, nếu còn kéo dài thêm nữa có lẽ sẽ càng thêm phức tạp.

Chân khí trong cơ thể đột nhiên bộc phát, khí lạnh tiềm ẩn tụ lại một điểm ở huyệt đan điền đồng thời xoay tròn.

Bùm!

Đường Nghiêu và bà Độc tấn công cùng một lúc, bà Độc nghiêng người một cái, sau đó phun ra một ngụm máu, vẻ mặt vô cùng u ám, có vẻ như bà ta đã bị thương không hề nhẹ. ( truyện trên app T𝕪T )

“Cảnh giới Chân Khí!” Lão Bạch thấy vậy ngạc nhiên kêu lên. Sự biến động vừa rồi khiến tim ông ta đập rất nhanh, nhất định là cảnh giới Chân Khí. Nhưng, nhưng làm sao có thể xuất hiện trên người tên nhóc con mà ông ta còn không thèm để vào mắt chứ. Không phải cậu ta mới chỉ đạt đến nội công trung kỳ sao?

Lão Bạch siết chặt nắm đấm trong vô thức, thậm chí trong lòng còn có ý muốn trốn tránh. Nhưng mà, ông ta kiên quyết gạt bỏ ý nghĩ này, trước mặt hai cao thủ cảnh giới Chân Khí là bà Độc và Đường Nghiêu, nếu ông ta chạy trốn có lẽ cũng không còn đường sống!

Một chưởng đánh trúng bà Độc, ngân châm trong tay Đường Nghiêu lập tức bắn ra, đâm chính xác vào huyệt đan điền của bà ta, chỉ một châm đã ngăn lại nội lực khiến cho bà ta không thể cử động được.

"Giỏi lắm thằng nhóc con! Lần này xem như thân già này thua rồi!" Khóe miệng bà Độc chảy máu.

Đường Nghiêu khẽ lắc đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía lão Bạch đang đứng, lên tiếng: “Lão Bạch đã đến đây rồi, sao không ra đây gặp nhau luôn? Chẳng lẽ muốn tôi mời ông ra sao?”

Sau khi cùng bà Độc đánh một trận, Đường Nghiêu đã hiểu sâu hơn về thực lực của chính mình. Trong mắt người bình thường thực lực của những cao thủ nội công rất mạnh, nhưng trong mắt những người đã đạt đến cảnh giới Chân Khí thì họ cũng chỉ là khó đối phó hơn người bình thường một chút thôi, cho dù có là cao thủ nội công Đại Thành thì cũng như vậy mà thôi.

Sắc mặt lão Bạch lúc trắng lúc xanh, do dự một chút, cuối cùng vẫn cất bước đi về phía Đường Nghiêu cùng với bà Độc.

“Sao cậu có thể là một cao thủ cảnh giới Chân Khí chứ?” Lão Bạch nhìn chằm chằm Đường Nghiêu không chớp mắt, vẫn là không dám tin lên tiếng hỏi.

“Sao lại không thể chứ?” Đường Nghiêu cười đùa đáp lại. Cầm cây ngân châm trên tay, anh nói với lão Bạch: “Trước đó tôi đã nói là có thể quyết định được sự sống chết của ông chỉ bằng một cây ngân châm, bây giờ ông đã tin chưa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp