Y Võ Thánh Thủ

Chương 71: Đánh nhau lần nữa


2 năm

trướctiếp

Đường Nghiêu đỡ lấy ông lão, may mà bên cạnh có một cái bàn đá, đành tạm thời để Lý Sở Hạc ngồi lên đó.

Anh khẽ nhíu mày, ánh mắt chợt trở nên lạnh lùng, nhìn về phía rừng cây hoa quế lẩm bẩm: “Là ai mà lại dám ngang nhiên dùng thuốc độc như vậy?”

Bên trong hương hoa quế thơm ngào ngạt vừa rồi lại thoang thoảng có lẫn mùi thuốc độc. Mặc dù nó không gây tử vong, nhưng nó khiến người ta bất tỉnh trong một đến hai giờ. Theo suy đoán của Đường Nghiêu, sợ rằng chỉ có người luyện võ thi triển nội công mới có thể miễn nhiễm một chút, nhưng nếu hít vào quá nhiều, anh cũng sẽ bất tỉnh.

Cảm nhận được luồng không khí dao động, dường như đang hướng về đại sảnh của Thanh Viên, lúc này mùi hương của hoa quế có lẽ đã bay vào trong đại sảnh. Ngoại trừ lão Bạch và Trần Mậu, hầu hết tất cả những người bên trong đại sảnh đều là người bình thường. Về phần sư huynh muội Thiệu Thiên Nhai vốn bảo vệ Lý Thi Toàn, Lý Sở Hạc vừa nãy có nói với Đường Nghiêu rằng, hình như trong sư môn có người đến nên bọn họ phải phụ trách tiếp đãi.

“Có vẻ như chuyện này đã được lên kế hoạch từ trước.” Đường Nghiêu lẩm bẩm: “Xem ra có nhiều người đang để ý đến nhà họ Lý, chỉ là không biết lần này lại là ai.”

Đúng như Đường Nghiêu suy đoán, từ phía xa trong rừng hoa quế đột nhiên có tiếng bước chân sột soạt. Thị lực của Đường Nghiêu rất tốt, rất nhanh đã nhìn thấy có người đang đi ra khỏi khu rừng, trên mặt không giấu được nụ cười.

Chỉ nhìn thấy một bà lão mặc một chiếc áo choàng màu xám kỳ lạ, trên chiếc áo choàng có hình hoa văn côn trùng, cây cỏ, chim muông và thú vật kỳ dị, đang đi về hướng anh đang đứng. Dưới chân bà ta có một con rắn đen to bằng cánh tay người lớn, dài gần hai mét đang bò theo.

“Bách Thảo Hương của bộ tộc người Mèo mình độc đến mức cho dù là các cao thủ nội công cũng có thể choáng váng đầu óc, ha ha, lấy ra để đối phó với đám người bình thường này thật sự là dùng dao mổ trâu để giết gà. Nhưng như vậy cũng tốt, dù sao thân phận của mình cũng không thể để quá nhiều người biết được.” Bà lão người dân tộc Mèo hơi cúi đầu xuống, như thể là đang nói chuyện với con rắn đen dưới chân mình.

Con rắn đen dường như có thể hiểu được lời nói của bà lta, cái lưỡi cứ liên tục phun ra như muốn đáp lại lời của chủ nhân. Lúc này, đột nhiên đôi mắt tam giác của con rắn đen dựng ngược lên, nó không bò nữa, cả người dựng đứng lên tỏ vẻ cảnh giác.

Bà lão người dân tộc Mèo sửng sốt, cũng trở nên cảnh giác. Tính cảnh giác của dã thú còn mạnh hơn cả con người, chưa kể con rắn đen này do bà lão người dân tộc Mèo nuôi dưỡng thuần hóa từ nhỏ, sự nhạy cảm và cảnh giác trước nguy hiểm của nó còn mạnh hơn cả bà ta. Con rắn đen phản ứng như vậy, có nghĩa là có kẻ thù mạnh đang đến gần.

Nhưng khi bà ta ngẩng đầu nhìn về phía trước, vẻ mặt đột nhiên trở nên phức tạp. Chỉ nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng cách đó không xa, chàng trai trẻ đang nhìn về phía bà ta cười khẩy một cái.

“Chết tiệt! Sao lại là cậu ta!” Trong lòng bà ta thầm nguyền rủa. Bà ta nghi ngờ không biết có phải là gần đây vận may của mình xui xẻo hay không mà hai lần ra tay đều đụng phải cùng một người, nếu là người thường thì không nói gì, nhưng đối thủ lại là một cao thủ cảnh giới Chân Khí, hơn nữa thực lực lại mạnh hơn bà ta rất nhiều.

Vẻ mặt bà ta không ngừng thay đổi, đối mặt với cao thủ cảnh giới Chân Khí, thậm chí đến một chút tự tin bà ta cũng không có. Nhưng hôm nay bà ta có việc cần phải làm, chỉ có thể bất chấp khó khăn mà đi về phía trước. Con rắn đen nhìn Đường Nghiêu có chút sợ hãi, lần trước nó bị thương trên tay người này, đến bây giờ nó vẫn còn nhớ rất rõ.

“Thật là trùng hợp, anh bạn nhỏ.” Bà lão đi tới trước mặt Đường Nghiêu, toàn thân tập trung sức mạnh sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào, trên môi nặn ra một nụ cười nhẹ giọng hỏi.

Đường Nghiêu lắc đầu, giễu cợt: “Tôi không nghĩ là trùng hợp.”

Nụ cười trên mặt bà lão cứng đờ nói: “Xem ra cậu không có ý định cho tôi qua nhỉ?”

“Bà cảm thấy thế nào?” Đường Nghiêu hỏi ngược lại. Bà ta cười lạnh, chất giọng khàn đặc như tiếng quạ trong đêm nghe vô cùng đáng sợ. Bà ta nhìn Đường Nghiêu bằng một đôi mắt xám đen và nói: “Giữa cậu và bộ tộc Mèo chúng tôi vốn dĩ chẳng có ân oán gì vậy tại sao cậu cứ nhất quyết không buông tha cho thân già này chứ. Tuy rằng cậu là cao thủ cảnh giới Chân Khí, nhưng chắc hẳn là cậu cũng mới bước vào cảnh giới này không lâu, nếu như cưỡng ép bản thân, e rằng cũng sẽ chẳng có lợi ích gì. Cần gì phải ra tay với thân già này chỉ vì những người ngoài không liên quan chứ. Nếu hôm nay cậu nhường đường cho tôi, chuyện lần trước cậu làm tôi bị thương tôi sẽ không tính toán nữa, cậu thấy thế nào?” Bà ta cảm thấy lời mình nói hợp tình hợp lý, chắc hẳn Đường Nghiêu không có lý do gì để từ chối.

“Nếu bây giờ bà rời đi, tôi có thể coi như là mình không nhìn thấy.” Đường Nghiêu nhẹ giọng đáp, tuy rằng anh không để tâm đến người nhà họ Lý, nhưng một người lương thiện như anh sao có thể để chuyện như thế này xảy ra mà không quản cho được.

“Vậy thì không cần nói nhiều nữa, thằng nhóc hôm đó tôi không làm gì được cậu, vậy thì hôm nay tôi sẽ cho cậu nếm thử sự lợi hại của cổ độc dân tộc Mèo!” Bà ta cười lớn.

Nói xong bà ta rút từ trong ống tay áo rộng một cây sáo trắng như ngọc, đặt lên đôi môi khô khốc của mình, đột nhiên vang lên một âm thanh u ám.

Tiếng sáo phát ra vô cũng khó nghe.

“Sáo làm bằng xương?” Đường Nghiêu khẽ nhíu mày.

Dân tộc Mèo có bộ phương pháp riêng thuần hóa côn trùng để nuôi cổ, cây sáo bằng xương này là một trong số đó. Dùng âm thanh của tiếng sáo khiến những con côn trùng độc gần đó nghe theo âm thanh mà di chuyển đến, nghe theo hiệu lệnh của người thổi sáo, để cho họ điều khiển.

“Nhóc con cũng có chút hiểu biết đấy! Nếu bây giờ cậu rời đi, tôi vẫn giữ câu nói đó. Nhưng nếu không, thân già này sẽ cho cậu nếm mùi đau đớn bị hàng ngàn hàng vạn con côn trùng cắn. Đến lúc đó cậu muốn sống không được muốn chết cũng chẳng xong.” Bà ta đang thổi sáo trên miệng, nhưng vẫn có giọng nói vang lên, đó chắc hẳn là tiếng bụng.

Đường Nghiêu lắc đầu, nếu bà ta là một cao thủ cảnh giới Chân Khí, với cây sáo làm bằng xương cộng thêm con rắn đen, e rằng anh thật sự chỉ có thể rút lui, nhưng với thực lực của bà ta thì uy lực của cây sáo bằng xương kia cũng có hạn, còn chưa thể làm tổn thương đến anh được.

Từ sau khi Diệp Quang Cảnh cho anh biết sự tồn tại về thế giới của những người luyện võ, anh lại càng muốn cùng những người luyện võ đó đánh một trận, để kiểm chứng một chút về thực lực của mình. Đây cũng là một trong những lý do khiến anh đồng ý đánh cược với lão Bạch.

Tiếng sáo vang lên, đôi mắt tam giác của con rắn đen đột nhiên đỏ lên, vẻ sợ hãi trong mắt cũng không còn, thay vào đó là một sự điên cuồng. Ngoài ra, còn có một âm thanh sột soạt dày đặc vang lên trong rừng hoa quế, hàng chục con rết từ các khe nứt trên đá hoặc từ mặt đất, cộng thêm năm con rắn độc màu xanh biếc không biết từ đâu bò đến. Những con vật đầy độc này đều lao về phía Đường Nghiêu, nếu là người thường nhìn thấy chắc chắn sẽ sợ đến nỗi tê dại cả da đầu, chân tay run rẩy.

Đường Nghiêu cầm trong tay mấy cây châm bạc, ánh mắt kiên định, anh dùng thủ pháp châm cứu Thiên Nữ Tán Hoa trong một lúc phóng ra mấy cây châm bạc. Anh có chân khí trong cơ thể nhưng lại không có võ công tương ứng, vì vậy chỉ có thể dùng châm cứu kết hợp với chân khí để chiến đấu với kẻ địch.

Keng keng keng!

Tốc độ của ngân châm vô cùng nhanh! Nhanh như chớp bắn vào những con vật độc đó. Không sót một cây kim nào, mấy con rắn độc xanh biếc đều bị đóng đinh trên mặt đất, không thể nhúc nhích được. Nhưng những con vật độc khác lại đến, nếu Đường Nghiêu lấy lại cây ngân châm thì đã quá muộn rồi.

“Thằng nhóc con, cậu thực sự nghĩ rằng hôm đó tôi sợ cậu sao? Chỉ là do hạn chế của môi trường mà thân già này không thể phát huy được sức mạnh của mình mà thôi, để xem lần này cậu chết như thế nào?” Bà ta thâm hiểm nói. Cùng lúc đó, tiếng sáo phát ra càng nhanh hơn, đám động vật độc đó dường như đã được tăng thêm sức mạnh tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.

“Tự tìm đến cái chết!” Đường Nghiêu nghiêm nghị nói, anh nâng những viên đá dưới chân lên phóng về phía đám rết, những viên đá nhanh chóng xuyên qua cơ thể con rết như một viên đạn, khiến cho cơ thể con rết bị gãy làm đôi. Chất lỏng hôi thối chảy ra khắp nơi. Điều khiến người ta cảm thấy kinh hãi chính là con rết tuy đã chết nhưng một nửa thân thể của nó vẫn bò về hướng Đường Nghiêu, di chuyển thêm một đoạn đường nữa nó mới ngừng động đậy, hẳn là chết rồi, có thể thấy thuật nuôi cổ của dân tộc Mèo thực sự mạnh mẽ. Lúc này, con rắn lớn màu đen và ba con rắn độc màu xanh chỉ còn cách Đường Nghiêu khoảng một mét, con rắn phóng cả thân người ra, nó há mồm lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn có thể dùng để giết người, muốn lao đến cắn Đường Nghiêu!

TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp