Y Võ Thánh Thủ

Chương 67: Lời cảnh cáo của Lý Thi Toàn


2 năm

trướctiếp

“Cậu nhóc xem ra, cậu đến đây cũng là để xem náo nhiệt đúng không?” Lúc Đường Nghiêu đang quan sát phong cảnh hùng tráng của Thanh Viên, bác tài xế lái xe lại thân thiết nói chuyện với anh. Trên mặt của ông ta lộ ra vẻ khao khát, ánh mắt cũng nóng bỏng, nói: “Sau khi Thanh Viên mở cửa có thể nói là nơi tiêu tiền xa hoa nhất ở Ly Thành, một tháng lương của người bình thường sợ là cũng không đủ đi vào uống ly rượu.”

Đường Nghiêu chỉ mỉm cười, nhưng không có ý muốn tiếp lời. Chỉ là trong lòng anh cũng có chút nghi hoặc, vì sao Lý Vô Song lại đột nhiên muốn gặp mình, chẳng lẽ là bởi vì hôm đó mình đánh nhau với Quách Thịnh ở bệnh viện sao.

Mười mấy phút sau, xe taxi dừng ở trước cổng lớn sang trọng của Thanh Viên kia. Mười mấy người vệ sĩ có thân hình cường tráng vạm vỡ vẻ mặt nghiêm túc đang đứng canh giữ. Ở một chỗ ngoài cổng không xa, đã có không ít người nhìn xem và chụp ảnh. Đối với phần lớn bọn họ mà nói, có thể đứng gần quan sát Thanh Viên và phong thái của những ông chủ lớn kia đã là chuyện cực kỳ thỏa mãn rồi, còn về phần đi vào Thanh Viên, bọn họ không có cái suy nghĩ này. Phải biết là, tuy hôm nay Thanh Viên đã tuyên bố mở cửa, nhưng ngày đầu tiên vì để khống chế số lượng người, chỉ có một số người có có bối cảnh mới nhận được thư mời và có tư cách đi vào trong Thanh Viên.

Lúc Đường Nghiêu bước xuống từ trên xe taxi, ánh mắt của đám người lập tức đổ về phía anh, chỉ là khi nhìn thấy anh cũng không phải là nhân vật công chúng gì, thì lại dời tầm mắt đi. Cũng chỉ là một thằng nhóc đi xe taxi đến thì sao có thể là nhân vật lớn nhận được thư mời của nhà họ Lý chứ.

“Cậu nhóc,cậu đến xem náo nhiệt thì xem đi, nhưng chút nữa đừng có mà chạy lung tung, đụng tới mấy ông chủ lớn kia, đến lúc đó cậu không chịu trách nhiệm nổi đâu.” Bác tài xế lái xe thiện tâm, thấy Đường Nghiêu tuổi trẻ khoẻ mạnh, sợ anh sẽ làm ra chuyện hồ đồ, nhân lúc anh đóng cửa xe thì vội vàng nhắc nhở.

Động tác trên tay của Đường Nghiêu hơi ngừng lại, nói: “Yên tâm đi. Đợi chút nữa sẽ có người đi ra đón tôi. Không cần bác phải lo lắng.”

Bác tài xế lái xe cười ha ha, nói: “Anh bạn nhỏ thật sự thích nói đùa.”

Bác tài xế lái xe đi đây đi đó, lúc ở trên xe đã thầm đánh giá Đường Nghiêu từ lâu rồi. Quần áo và phụ kiện trên người cộng lại còn chưa đến năm trăm tệ, trên người cũng không có bất kỳ đặc điểm nên có của người thành công. Nhìn thế nào cũng không giống người có thể đi vào được Thanh Viên.

Đường Nghiêu cũng cười, khoé mặt bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp đi ra từ cổng Thanh Viên, nói: “Có người đến đón tôi rồi, bác đi thong thả nhé.”

Bác tài xế lái xe hơi lắc đầu, ở trong lòng hơi khinh thường nhìn Đường Nghiêu một cái. Người trẻ bây giờ thật là hư vinh. Nhưng đến khi ông ta nhìn thấy một cảnh ở chỗ không xa kia, đôi mắt lập tức trợn tròn lên, thậm chí còn dùng tay dụi dụi con mắt, như thể sợ mình nhìn nhầm vậy.

“Mẹ kiếp, thằng nhóc kia rốt cuộc là ai, vậy mà có thể khiến cô chủ nhà họ Lý tự mình ra nghênh đón.” Trong mắt của bác tài xế tràn đầy vẻ không dám tin, lẩm bẩm nói.

Không chỉ bác tài xế, đến cả đám người đang cầm điện thoại chụp ảnh để đưa lên trang cá nhân, cũng kinh ngạc đến rớt cả cằm, giống như nhìn thấy ma vào ban ngày vậy. Chỉ thấy thằng nhóc này ăn mặc quê mùa đang đi đến trước mặt cô chủ nhà họ Lý, Lý Thi Toàn, càng ngạc nhiên hơn là cô chủ nhà họ Lý vậy mà còn nở nụ cười với anh. Điều này khiến cho đám đàn ông bình thường còn không thể gặp mặt Lý Thi Toàn được cũng phải ghen tỵ đỏ mắt không thôi.

Nhìn xem người ta đây mới gọi là cao thủ, cả người đều mặc đồ ngoài chợ cũng có thể bắt lấy được cô chủ nhà họ Lý, lại nhìn lại bản thân mình, tuy là cả người ăn diện rất hoành tráng, nhưng đến cả cơ hội đến gần gặp mặt cô Lý cũng không có. Thật sự là người so với người, tức chết đi mà.

“Anh đến rồi.” Lý Thi Toàn mặc một chiếc váy xanh da trời vừa vặn, trên gương mặt mang theo một nụ cười nhạt, hiện lên thần thái của một quý cô.

Đường Nghiêu gật đầu nhẹ. Lúc trước Lý Thi Toàn đã gửi tin nhắn qua cho anh, nói là sẽ đi ra đón anh, để tránh trường hợp xấu hổ Đường Nghiêu không có thư mời không đi vào Thanh Viên được. Tuy là Đường Nghiêu của bây giờ vẫn chưa thể lọt vào tầm mắt của Lý Thi Toàn nổi, nhưng ít nhất cô ta đã đối đãi trịnh trọng với Đường Nghiêu hơn trước đây rất nhiều rồi. Không cần biết là cao thủ nội công, hay là y thuật sánh ngang với Vương Lâm, thì cũng đều có thể giúp cho Đường Nghiêu có đủ tư cách để đứng trước mặt cô ta. Nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.

“Đi thôi. Ông nội tôi đang ở bên trong đợi anh, chúng ta đi vào trong trước đi.” Lý Thi Toàn nói nhỏ nhẹ, sau đó xoay người đưa Đường Nghiêu đi vào trong Thanh Viên, chỉ để lại bóng lưng cho một đống ánh mắt ngưỡng mộ đố kỵ kia.

Đi vào Thanh Viên, dễ dàng có thể ngửi thấy mùi hương của hoa đào thoang thoảng. Bây giờ đã sắp đến cuối thu, vậy mà lại còn có thể ngửi thấy mùi hoa đào, đủ để có thể thấy đã tốn không ít chi phí và công sức rồi.

“Đại hội y học cổ truyền sắp tới, anh sẽ tham gia nhỉ?” Lý Thi Toàn đột nhiên hỏi.

Tuy Đường Nghiêu có chút nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu.

Lý Thi Toàn nói: “Nghe nói quan hệ của anh và giáo sư Thẩm rất tốt, với tay nghề của anh, tôi đoán ông ta sẽ mời anh tham gia. Nhưng tôi vẫn khuyên anh một câu, tham gia coi như là để lộ mặt, đi để được thêm kiến thức là được rồi, đừng khoe tài. Đại hội y học cổ truyền lần này không giống với trước kia, không phải là nơi mà một bác sĩ nhỏ bé không có bối cảnh như anh có thể làm chủ được.”

Cô ta nhìn chằm chằm vào Đường Nghiêu nói: “Cho dù anh là cao thủ nội công, cũng không được.”

Đường Nghiêu thì lại sờ mũi, cười nói: “Không thử, thì sao biết là không được chứ?”

Lý Thi Toàn lại cười lạnh nói: “Anh thì hiểu cái gì? Đại hội y học cổ truyền lần này có người muốn tập hợp tất cả người của y học cổ truyền lại, liên hợp đối đầu với y học hiện đại. Đến cả Vương Lâm cũng không dám tuỳ tiện xuất hiện, dựa vào bản lĩnh và bối cảnh của anh, nếu như dám xuất hiện, thì sợ là đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết. Anh đừng ỷ vào mình là cao thủ nội công thì muốn làm gì thì làm. Tôi nói cho anh biết, dựa vào anh còn chưa đạt tới cảnh giới nội công hậu kỳ, căn bản là không bước lên nổi nơi thanh lịch đó. Đại hội y học cổ truyền lần này có thể sẽ xuất hiện cao thủ cảnh giới Chân Khí trong truyền thuyết. Thấy chúng ta dù sao cũng là quen biết, nên tôi mới tốt bụng nhắc nhở anh đấy.”

“Vậy thì tôi phải nói lời cảm ơn với cô Lý rồi. Những thứ này chắc là Vương Lâm nói cho cô biết nhỉ.” Đường Nghiêu vậy mà lại không hề nổi giận chút nào, cười nhẹ nói.

“Hừ! Anh không cần quan tâm là ai nói cho tôi biết, nói tóm lại, nhớ cho kỹ là được rồi. Đi chỉ coi như là biết thêm kiến thức. Người có những lúc nên cúi người thì cúi người.” Vẻ mặt tươi cười của Lý Thi Toàn mang theo một chút lạnh lùng, chỉ là trong lời nói dường như có mục đích.

Lúc này, hai người đã đi đến bên ngoài tòa đình viện ở nơi sâu nhất của Thanh Viên, cũng có bảy tám người vệ sĩ canh giữ bên ngoài, bên hông đều nổi phồng lên, hiển nhiên là đều mang theo vũ khí. Ở đây có lẽ là đình viện mà người nhà họ Lý ở.

“Cha tôi đi ra ngoài tiếp đón khách khứa rồi, chỉ có ông nội tôi ở đây thôi. Chút nữa khi anh gặp ông thì chú ý một chút cho tôi, lời nào nên nói, lời nào không nên nói, tự mình phải biết lấy.” Lý Thi Toàn ra lệnh nói.

Đường Nghiêu gật nhẹ đầu. Chỉ là thái độ tuỳ ý này rơi vào mắt của Lý Thi Toàn lại khiến cô ta khinh thường, một người sao có thể không có khí phách đến mức này chứ. Dựa vào dáng vẻ hèn nhát này của anh tu luyện đến nội công kiểu gì, và luyện tập y thuật kia như thế nào vậy.

Đường Nghiêu còn chưa vào cửa, đã nghe thấy một giọng nói hùng hậu như tiếng chuông nói: “Đường Nghiêu, cuối cùng cậu cũng chịu đến thăm ông già tôi rồi hả?”

Lý Sở Hạc mặc bộ quần áo thời nhà Đường, rất có tinh thần, bước đi mạnh mẽ vững vàng. Ông ta của lúc này mới giống người cha của Lý Vô Song, mà không phải là ông lão trông coi ở tiệm bán báo ngày đó.

“Cháu chào ông ạ.” Đường Nghiêu cúi đầu chào hỏi.

Lý Sở Hạc vội vàng ngăn cản Đường Nghiêu lại, giọng nói mang theo chút giận dỗi nói: “Cậu có một khoảng thời gian không đến thăm tôi rồi nhỉ?”

“Gần đây cháu khá bận. Còn không phải vừa rảnh rỗi đã đến đến thăm ông rồi sao.” Đường Nghiêu cười giải thích.

TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp