Y Võ Thánh Thủ

Chương 58: Chỉ cậu ấy mới có thể cứu con trai bà


2 năm

trướctiếp

Mặc dù anh có thể biết nội công và Cảnh giới Chân Khí là gì, nhưng trong lòng Đường Nghiêu vẫn rất nặng nề. Ngay cả những gia tộc như nhà họ Tề, nhà họ Lý đều biết trên thế giới có những cao thủ về nội công và Cảnh giới Chân Khí tồn tại. Nhưng anh lớn lên trong nhà họ Đường, tại sao lại chưa từng nghe nói qua.

Phải biết thế lực của nhà họ Đường trải dài nhiều tỉnh, lớn gấp nhiều lần so với nhà họ Tề và nhà họ Lý. Đương nhiên biết đó là ý đồ của ông nội Đường Ngạo, nhưng Đường Nghiêu luôn cảm thấy dường như còn có bí mật khác. Trong lúc đang suy nghĩ lung tung, Đường Nghiêu đã đến sảnh lớn tầng một của bệnh viện. Vừa bước ra khỏi thang máy, anh lập tức nghe thấy giọng nói chanh chua của một người phụ nữ từ bên kia hành lang:

“Bệnh viện rách nát gì thế này? Ngay cả căn bệnh nhỏ nhoi của con trai tao cũng không thể chữa khỏi, tin tao gọi người tới phá bỏ bệnh viện của mấy người không!”

“Bà Trần, xin bà bình tĩnh. Giáo sư Thẩm Dư và các bác sĩ trong bệnh viện chúng tôi đang dốc hết sức cứu Trần thiếu.” Một giọng nói khác có chút nhát gan an ủi.

Chát!

Tiếng bạt tai giòn giã vang lên ngoài hành lang bệnh viện.

“Chồng tao là Trần Mậu, mỗi năm ông ấy quyên góp cho bệnh viện của các người không biết bao nhiêu tiền. Nhưng bây giờ mấy người báo đáp lại cho bọn tao như thế này sao? Sớm biết như vậy tao thà ném số tiền đó cho lũ ăn xin còn tốt hơn lũ sói mắt trắng như mấy người!” Người phụ nữ giận dữ nói.

“Thẩm Dư cũng ở đây? Lại còn có Trần Mậu?” Đường Nghiêu vốn muốn xoay người rời đi, dù sao người nhà đến bệnh viện gây chuyện cũng không phải hiếm, anh cũng không quản được. Nhưng khi nghe thấy hai cái tên này, anh dừng lại, sau đó quay người đi về phía nơi phát ra âm thanh. Chỉ thấy trong phòng cấp cứu của bệnh viện, một người phụ nữ trung niên mặc quần áo đắt tiền và đủ loại đồ trang sức quý giá đang chống nạnh mắng vào mặt một cô y tá, một cái tát hiện rõ trên mặt của cô ấy, nước mắt cô ấy không ngừng chảy ra.

Nhưng cô ấy cắn chặt môi tuyệt nhiên không dám nói một lời. Người phụ nữ trung niên không có ý định dừng lại, dường như cảm thấy mắng mỏ không đã, bà ta giơ tay định tiếp tục tát cô y tá. Nhưng vừa định vung tay tát, bà ta đã bị một bàn tay to nắm lấy.

“Đủ rồi đấy.” Cùng lúc đó, một giọng nói bình tĩnh vang lên sau lưng người phụ nữ trung niên.

Người phụ nữ trung niên quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên tuấn tú đang nắm cổ tay bà ta, trong mắt không khỏi lóe lên sự tức giận, nói: “Mày là ai? Thả tao ra, bà đây dạy dỗ cô ta, liên quan mẹ gì đến mày.”

Người phụ nữ trung niên ăn mặc duyên dáng, sang trọng nhưng lời lẽ nói ra lại rất thô thiển.

Đường Nghiêu khẽ cau mày nói: “Đây là bệnh viện, không phải nơi để bà la lối om sòm.”

“Mày nói ai la lối om sòm? Bà đây thích dạy dỗ ai thì dạy dỗ người đó, mày dựa vào cái gì mà quản tao.” Nghe vậy, người phụ nữ trung niên lập tức hét lên với đám vệ sĩ đứng cách đó không xa: “Mấy người mù rồi à, không thấy có người đang ra tay với bà đây sao. Còn chần chừ gì mà không nhanh tay bắt thằng này lại cho tao.”

Những vệ sĩ đó rất cường tráng vạm vỡ, mặc dù biết là lỗi của người phụ nữ trung niên, nhưng lúc này, bọn họ chỉ đành đi tới, vươn tay ra định bắt Đường Nghiêu.

“Quá vô lý!” Đường Nghiêu hơi tức giận, tùy ý đá ra vài cái, mấy tên vệ sĩ vạm vỡ lập tức ngã xuống đất.

“Á!” Cô y tá hét lên vì sợ hãi.

Ánh mắt người phụ nữ trung niên cũng lộ ra một chút kinh sợ, nhưng lập tức ngẩng mặt lên nói: “Tốt nhất mày nên buông tao ra, nếu không tao sẽ khiến mày sống không yên đâu.”

Nghe vậy, Đường Nghiêu buông cổ tay người phụ nữ trung niên ra. Ai biết anh vừa mới buông ra, tay kia của người phụ nữ trung niên lập tức muốn tát vào mặt anh.

“Hừ!” Đường Nghiêu thấy vậy thì lùi lại. Người phụ nữ trung niên dùng sức quá đà, bà ta ngã lăn ra đất, trông vô cùng chật vật.

Đường Nghiêu không thèm để ý tới người phụ nữ trung niên, đi tới chỗ cô y tá, hỏi: “Cô vừa nói giáo sư Thẩm Dư đang ở bên trong đúng không?”

Y tá gật đầu, ánh mắt có chút xấu hổ nhìn Đường Nghiêu, sắc mặt đỏ bừng.

“Mày dám giở trò với bà đây, bà đây đánh chết mày!” Người phụ nữ trung niên bật dậy khỏi mặt đất, cuồng loạn hét lên.

Cạch!

Lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra.

Người phụ nữ trung niên không quan tâm đến việc so đo với Đường Nghiêu nữa, bước tới, bắt lấy người đó hỏi: “Giáo sư Thẩm, bệnh tình của con trai tôi thế nào rồi? Còn có thể cứu không?”

Thẩm Dư lắc đầu nói: “Trần thiếu thực sự bị thương quá nặng, một số nội tạng trong cơ thể đã bị tổn thương nghiêm trọng, loại tổn thương này đã vượt quá mức mà y học hiện đại có thể chữa trị.”

“Sao lại thế được? Tôi chỉ có đứa con trai này thôi, Giáo sư Thẩm, ông nhất định phải cứu nó. Có phải ông cảm thấy tiền không đủ không, vậy tôi sẽ cho gấp mười lần, mười lần không đủ thì hai mươi lần, xin Giáo sư Thẩm nhất định phải cứu con trai tôi.” Người phụ nữ trung niên nghe vậy liền bật khóc.

Thẩm Dư nghiêm mặt nói: “Bà Trần, đây không phải là vấn đề tiền bạc, mà là vết thương của Trần thiếu quá nghiêm trọng. Từ trên cao rơi xuống như vậy, có thể cầm cự đến hiện tại đã là tốt lắm rồi.” Nói đến đây, Thẩm Dư cảm thấy trong lòng bất lực. Tuy là bác sĩ nổi tiếng nhưng ông chỉ giỏi về Trung y, chứ nội tạng tổn thương thế này, thậm chí ông cũng không thể không thừa nhận phương pháp Y học hiện đại còn tốt hơn cả Trung y. Ông không khỏi nghĩ, nếu Đường Nghiêu ở đây, với y thuật thần kỳ của anh, liệu có cách nào để chữa lành tổn thương nội tạng hay không.

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Thẩm Dư đảo qua, ông nhìn thấy Đường Nghiêu đang an ủi cô y tá. Ông vội vàng đi tới, cũng không hỏi tại sao lại đến bệnh viện, có chút khẩn trương nói: “Đường Nghiêu, anh đến đúng lúc lắm, nhanh vào với tôi.”

Sự thay đổi này đến quá đột ngột khiến ngay cả Đường Nghiêu cũng có phần không chuẩn bị kịp. Ngay lúc Thẩm Dư nắm tay Đường Nghiêu chuẩn bị đi vào phòng cấp cứu, người phụ nữ trung niên bước tới, chặn cửa lại. Bà ta cười lạnh hai tiếng hỏi: “Giáo sư Thẩm, ý ông là sao đây? Chẳng lẽ ông định để thằng nhóc này chữa bệnh cho con trai tôi à? Đây là cách bệnh viện của mấy người làm việc sao?”

Thẩm Dư sửng sốt, sau đó sắc mặt trầm xuống, nói: “Bà Trần, nếu bà vẫn muốn cứu con trai mình, tốt nhất bà nên tránh ra cho tôi.”

Người phụ nữ trung niên chỉ tay vào Đường Nghiêu quát: “Cậu ta là cái thá gì? Cũng xứng chữa bệnh cho con trai tôi, nếu có sự cố gì xảy ra ai sẽ chịu trách nhiệm đây?”

Thẩm Dư vô cùng tức giận, nói: “Bà thì biết gì? Nếu bây giờ có ai ở Ly Thành có thể cứu con trai bà, thì cậu ấy là người duy nhất.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Người phụ nữ trung niên sao có thể tin được chuyện này, bà ta tức giận nói: “Giáo sư Thẩm, ông không cần phải gạt tôi. Mấy người chỉ cảm thấy con trai tôi không thể chữa khỏi, muốn tìm người cõng nồi hộ mấy người thôi. Ông thực sự nghĩ tôi không thể nhìn ta loại quỷ kế nhỏ nhoi này sao? Nhìn cậu ta như vậy, chắc hẳn cậu ta vẫn còn là sinh viên đại học y khoa, ông cho rằng tôi mù à?”

Nghe vậy, Đường Nghiêu nhẹ nhàng bắt lấy tay Thẩm Dư nói: “Giáo sư Thẩm, nếu bà Trần đã nói như vậy thì không cần phải ép buộc đâu.”

Vẻ mặt của Thẩm Dư lộ ra vẻ chua xót, nhưng ông không biết phải nói gì hơn.

Lúc này, cửa phòng cấp cứu lại bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng lao ra, hoảng sợ nói: “Giáo sư Thẩm, nội tạng của Trần thiếu lại gặp vấn đề, nếu không nhanh chóng cấp cứu, e là anh ta sẽ không thể sống được nữa.”

Người phụ nữ trung niên nghe vậy, bà ta loạng choạng rồi ngã xuống đất. Thẩm Dư nhìn người phụ nữ trung niên vội vã nói: “Biết rồi. Bà Trần, bà còn muốn kiên trì nữa không?”

TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp