Y Võ Thánh Thủ

Chương 54: Cao thủ nội công


2 năm

trướctiếp

"Anh quá yếu!"

Những lời này luôn luôn quanh quẩn trong đầu của Diệp Phi Ngư, anh ta hơi hơi nghiêng đầu qua, dùng một loại thanh âm khàn khàn khó nghe hỏi Tề Lâm: "Chẳng lẽ tôi thật sự rất yếu sao?"

Diệp Phi Ngư vốn là thiếu gia đứng đầu Ly Thành , cho tới bây giờ vẫn luôn vô cùng kiêu ngạo, hiện tại bỗng nhiên sinh ra sự nghi ngờ đối với chính mình, thậm chí còn cần sự thừa nhận từ trong miệng người khác, xem ra chuyện tối hôm qua đã đả kích rất lớn tới Diệp Phi Ngư.

Tề Lâm đầu tiên là sửng sốt, sau đó nói: "Phi Ngư, anh đừng nghĩ nhiều. Anh là cậu chủ của nhà họ Diệp, là người có năng lực xuất chúng nhất trong đám thiếu gia của Ly Thành chúng ta, anh nói mình yếu, vậy mấy người bọn em biết giấu mặt vào đâu. Anh yên tâm, việc này em sẽ trả thù thay cho anh. Không phải chỉ là một thằng nhóc không bối cảnh không quyền thế không bản lĩnh thôi sao, dựa vào chút tính toán đã nghĩ rằng mình ngang hàng cùng chúng ta, nào có chuyện tốt như vậy?"

Tề Lâm lén lút nhìn thoáng qua Lý Thi Tuyền, thấy vẻ mặt của cô bình tĩnh, lúc này mới nói tiếp: "Chỉ cần thằng nhóc kia dám đến đây, em tuyệt đối sẽ làm cho nó phải hối hận."

Nói xong, cậu ta cung kính lễ phép nói với người đàn ông trung niên ở bên cạnh kia: "Đến lúc đó phải làm phiền Quách Sư Phó rồi."

Người đàn ông trung niên nghe vậy, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Một thằng nhóc mới lớn mà thôi, nếu thực lực của đối phương không tồi, tôi sẽ ra tay. Nhưng nếu chỉ là một kẻ không có gì ngoài nắm đấm, ha ha, ngay cả tư cách khiến cho tôi ra tay cũng không có!"

Người đàn ông trung niên nhìn về phía hai sư huynh muội đằng sau Lý Thi Tuyền, nói: "Xem hơi thở của hai vị kia, cùng với bộ dạng ẩn giấu nội công chờ đợi bộc phát, hình như rất giống với Bạch Hạc Quyền của Hình Ý Môn."

Vị sư huynh kia nghe vậy, hơi hơi xoay người, cung kính nói: "Hai sư huynh muội chúng tôi quả thật là đệ tử của Hình Ý Môn, thầy của chúng tôi là Vạn San."

"Vạn San? Hừ!" Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, cũng không hề để ý tới thầy của hai huynh muội trẻ tuổi này. Thực lực của anh ta vượt xa hai người bọn họ rất nhiều, tự tin trong vòng năm mươi chiêu là có thể đánh bại cả hai người nếu cùng liên thủ, trên căn bản anh ta khinh thường việc chú ý đến bọn họ, nếu như thầy của bọn họ Phó Vạn San ở đây, còn có thể khiến cho anh ta kiêng dè vài phần.

"Thiên Nhai, sư huynh muội hai người không phải vẫn luôn bảo vệ ở bên cạnh Thi Tuyền sao? Cảm thấy khả năng của thằng nhóc kia như thế nào?" Tề Lâm đột nhiên hỏi.

Hai sư huynh muội trẻ tuổi liếc nhau, sư huynh chậm rãi thở hắt ra, nói: "Tôi từng thấy qua anh ta ra tay một lần, hẳn là đã luyện đến cao thủ nội công!"

"Nội công!"

Tề Lâm nghe được hai chữ, trên mặt hơi hơi khiếp sợ, bởi vì nguyên nhân bối cảnh gia đình, khiến cho anh ta đối với cái gọi là người học võ có một nhận thức đại khái. Một người tập võ nếu luyện được nội công đã đủ để đánh bại cả trăm người, mà chính mình lại không tổn hại chút nào! Hơn nữa trong võ đạo thiên phú vô cùng quan trọng, mặc dù thiên phú của Diệp Phi Ngư cũng khá tốt, nhưng đến nay cũng chỉ mới được gọi là chạm đến cánh cửa nội công, có thể thấy được muốn trở thành cao thủ nội công có bao nhiêu khó khăn.

"Chỉ là một thằng nhóc mới vừa luyện được nội công, có gì đáng để ngạc nhiên chứ!" Lúc này, Quách Sư Phó bỗng nhiên mở to mắt, từ từ nói: "Cho dù một trăm người như tên nhóc đó cùng lên, cũng không chịu nổi một chưởng của tôi. Ngay cả hai cô nhóc cậu nhóc của Hình Ý Môn kia, chỉ sợ cũng có thể dễ dàng đánh bại cậu ta."

Tề Lâm nghe vậy, lập tức mừng rỡ, lại nói: "Vậy đến lúc đó phải làm phiền Quách Sư Phó rồi."

Đồng thời, ánh mắt của anh ta lén lút nhìn thoáng qua Lý Thi Tuyền, nếu không có sự nhắc nhở của Quách Sư Phó, anh ta cũng không biết hai sư huynh muội này lại là cao thủ nội công. Hiện giờ nhà họ Diệp đã chiếm được hai phương thuốc, nhà họ Lý lại có cao thủ nội công giúp đỡ, nếu cứ tiếp tục như vậy, Ly Thành chẳng phải là sẽ biến thành thiên hạ của hai nhà bọn họ sao, xem ra phải khiến cho cha đưa ra quyết định sớm một chút mới được.

Ngay khi một đám người Tề Lâm đang bàn chuyện lớn, Đường Nghiêu và Diệp Quang Cảnh đã đi đến tầng cao nhất của bệnh viện.

"Đường Nghiêu, nếu không thì cháu đừng đi nữa?" Diệp Quang Cảnh bỗng nhiên dừng lại bước chân, nói: "Lần này tới đây không chỉ có Lý Thi Tuyền cùng Tề Lâm, còn có hai sư huynh muội Thiệu Thiên Nhai. Hai sư huynh muội kia nghe nói là đệ tử của môn phái gì đó, thực lực vô cùng mạnh mẽ. Trước đây Phi Ngư đã từng giao thủ cùng Thiệu Thiên Nhai, ngay cả mười chiêu cũng không chịu được. Đối phương quá mạnh, cháu không phải là đối thủ. Mặc dù có chú ở đây, bọn họ sẽ không dám động đến tính mạng của cháu, nhưng đến lúc đó chỉ sợ sẽ khiến bọn họ càng thêm kiêu ngạo."

"Thiệu Thiên Nhai?" Đường Nghiêu khẽ nhíu mày, ngày đó anh ở hẻm nhỏ ngoài khách sạn Phương Đông cảm nhận được hai hơi thở hẳn chính là đám người Thiệu Thiên Nhai.

"Cháu biết rồi." Đường Nghiêu thản nhiên nói. Nếu chỉ là hai sư huynh muội này, anh còn không để ở trong mắt. Tuy rằng không biết thực lực cụ thể của mình như thế nào, nhưng anh mơ hồ có thể cảm giác được, nếu như bản thân mình toàn lực ra tay, vậy hai sư huynh muội này ở trong tay anh ngay cả cơ hội chống đỡ qua năm chiêu cũng không có.

Từ khi trong cơ thể sinh ra chân khí, anh đã có loại cảm ứng huyền diệu đối với hơi thở của mọi người, anh có thể cảm ứng được khí tức lưu động quanh thân thể của một người là tràn đầy sự sống hay là suy yếu. Có lẽ hoàn toàn giống như lời bà lão người dân tộc Mèo nói lúc trước.

Diệp Quang Cảnh dừng một chút, thở dài, sau đó nói: "Thôi. Với tính tình kiêu ngạo của cháu, chú cũng biết khuyên cháu là vô dụng. Nhưng mà cháu yên tâm, có chú ở đây, sẽ không để cho cháu phải chịu nhục!"

Đường Nghiêu gật đầu, ánh mắt bình tĩnh.

Trong lòng Diệp Quang Cảnh lại thầm than một tiếng, mấy năm nay căn cơ của ông ta ở Ly Thành càng ngày càng lớn mạnh, ít nhiều cũng biết được một số nội tình, trong đó cũng có liên quan đến hai sư huynh muội Thiệu Thiên Nhai. Hai sư huynh muội này cũng không phải là người bình thường, mà là người thuộc về thứ gọi là võ đạo. Về phần thứ võ đạo kia là gì, Diệp Quang Cảnh chỉ có thể suy đoán một phần trên mặt chữ, cụ thể cũng không hiểu rõ. Nhưng mà khiến cho ông ta kỳ quái chính là với thế lực của Đường gia trước đây, hẳn là đối với việc này sẽ có hiểu biết rất sâu, vì sao thoạt nhìn Đường Nghiêu lại là bộ dạng mờ mịt không biết như vậy. Hay là trong chuyện này có ẩn tình gì?

Trong lòng hai người mang các loại tâm tư khác nhau, chẳng bao lâu đã đi tới tầng cao nhất của bệnh viện hàng đầu Ly Thành.

"Ồ?" Đường Nghiêu vừa mới đi đến hành lang của tầng cao nhất đã cảm giác được cách đó không xa có ba hơi thở mạnh mẽ vượt qua người thường, hai trong số đó hẳn là sư huynh muội Thiệu Thiên Nhai kia, mà làm cho anh hơi hơi kinh hãi chính là hơi thở còn lại không ngờ còn mạnh hơn rất nhiều so với sư huynh muội Thiệu Thiên Nhai, hơn nữa làm cho người ta có một loại cảm giác đặc biệt âm u lạnh lẽo.

"Làm sao vậy?" Diệp Quang Cảnh thấy thế, hỏi.

"Không có gì ạ." Đường Nghiêu lắc lắc đầu, hơi thở thứ ba tuy rằng mạnh hơn rất nhiều so với sư huynh muội Thiệu Thiên Nhai, nhưng với anh mà nói vẫn như cũ không đáng để vào mắt. Hơn nữa đối phương hình như căn bản không cảm ứng được anh, bởi vậy có thể thấy được, thực lực của đối phương thấp hơn anh nhiều.

Ngoài phòng bệnh cao cấp có mấy người vệ sĩ mà Diệp Quang Cảnh sắp xếp đang đứng, nhìn thấy Diệp Quang Cảnh và Đường Nghiêu đi đến, họ nào dám ngăn trở, lập tức mở cửa cho hai người.

Hai người vừa bước vào trong phòng bệnh lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người, gương mặt trắng bệch của Diệp Phi Ngư tràn đầy tức giận, còn Tề Lâm thì cười lạnh, nhưng trái lại Lý Thi Tuyền, trong đôi mắt đẹp kia hiếm thấy lại lộ ra một chút lo lắng. Về phần Quách Sư Phó, ngay cả mắt cũng chưa mở ra, hai tay khoanh trước người, hình như đang nhắm mắt dưỡng thần.

"Cha, cha dẫn anh ta tới đây làm cái gì? Là tới để nhục mạ con sao?" Ánh mắt của Diệp Phi Ngư đỏ ngầu, anh ta cuồng loạn hét lên.

Dù sao Diệp Phi Ngư cũng là đứa con do Diệp Quang Cảnh nuôi từ nhỏ đến lớn, ông ta có chút không đành lòng khi nhìn thấy bộ dạng anh ta như vậy, vì vậy nhanh chóng giải thích: "Phi Ngư, cha nghĩ còn cùng Đường Nghiêu hẳn là có chút hiểu lầm, vì vậy dẫn cậu ấy đến đây giải thích với con một chút, để tránh trong lòng hai đứa sinh ra khoảng cách."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp