Y Võ Thánh Thủ

Chương 19: Phương Thuốc


2 năm

trướctiếp

“Rốt cuộc nhà họ Đường đã xảy ra chuyện gì rồi? Còn nữa vì sao báo chí đăng là cháu đã chết vì bệnh trầm cảm cơ chứ?” Trên mặt Diệp Quang Cảnh ngập tràn nghi ngờ, còn Đường Nghiêu thì ngồi đối diện ông ta. Biểu cảm của người đàn ông này lại trở nên nghiêm túc, nặng nề.

Trong mắt Đường Nghiêu hiện lên một tia sát khí: “Tất cả những điều này đều là âm mưu của Đường Quốc Hoa!”

Tiếp theo, anh kể lại một lần những chuyện đã xảy ra trong nhà họ Đường thời gian qua.

Rầm!

“Tên Đường Quốc Hoa khốn kiếp! Uổng công ông cụ hao tổn tâm tư bồi dưỡng ông ta nhiều năm như vậy! Thế mà ông ta lại cấu kết với người ngoài làm ra chuyện khiến cho người ta phẫn nộ thế này!” Diệp Quang Cảnh đập mạnh một phát lên mặt bàn trà bằng gỗ lim, khuôn mặt đầy tức giận, tự như là một con sư tử oai hùng phát ra lửa giận!

Tuy rằng được ông cụ Đường Ngạo cố ý căn dặn, thế nên Diệp Quang Cảnh chưa từng đi đến nhà họ Đường, nhưng ông ta cũng biết được không ít chuyện của nhà họ Đường qua những con đường khác nhau. Ví dụ như tên Đường Quốc Hoa này tuy rằng không phải con vợ cả của nhà họ Đường, nhưng ông cụ Đường chưa từng nghĩ như vậy, ngược lại còn dốc hết sức mình bồi dưỡng ông ta, thậm chí còn truyền lại phần lớn y thuật của mình cho Đường Quốc Hoa, đây cũng là nguyên nhân mà sau khi cha mẹ Đường Nghiêu bị hại, Đường Quốc Hoa có thể nhanh chóng tiếp quản những chuyện quan trọng của nhà họ Đường! E rằng ông cụ Đường cũng không ngờ rằng có ngày mình nuôi ong tay áo.

Đường Nghiêu không nói gì, chỉ im lặng chờ đợi.

Một lúc lâu sau, Diệp Quang Cảnh cuối cùng thở phù một hơi, nhìn chằm chằm Đường Nghiêu, hỏi: “Vậy cháu định làm như thế nào?”

“Báo thù!” Hai chữ lạnh như băng gần như là bật thốt ra khỏi miệng Đường Nghiêu.

Dường như Diệp Quang Cảnh đã sớm nghĩ ra đáp án này, không có một chút khiếp sợ nào, ngược lại rất hứng thú nhìn Đường Nghiêu, chậm rãi nói: “Cháu có biết mình đang nói gì không? Bây giờ Đường Quốc Hoa nắm giữ xí nghiệp thần dược của nhà họ Đường, là người nắm quyền nhà họ Đường, nói không chừng sau lưng còn có nhân vật lớn nào đó. Mà cháu, dù có chú giúp đỡ thì so với Đường Quốc Hoa vẫn không khác gì phù du bám vào ánh đèn. Cháu sẽ chết, biết không? Đường Quốc Hoa sẽ không cho cháu cơ hội lần thứ hai đâu!”

“Cháu biết.” Trong mắt Đường Nghiêu hiện lên một tia kiên quyết, trầm giọng nói: “Nhưng mà ông nội của cháu, cha mẹ cháu, còn có đứa em gái đang mất tích của cháu, tất cả đều có dây mơ rễ má với Đường Quốc Hoa, chú muốn cháu khoanh tay đứng nhìn như thế nào đây! Chú Diệp xin chú dạy cho cháu đi!”

Nói xong lời cuối cùng, hai mắt Đường Nghiêu đã trở nên đỏ sậm, tựa như là một con sói hoang bị thương, cô độc đầy bất lực.

Diệp Quang Cảnh há miệng thở dốc, rồi không biết phải nói thế nào để an ủi Đường Nghiêu cả. Diệp Quang Cảnh hiểu rõ được nỗi đau đơn mất đi tất cả mọi thứ chỉ trong một thời gian ngắn này. Cho nên ngược lại ông ta cũng càng đồng cảm giống như bản thân mình cũng bị, vốn ông ta lo lắng cậu Đường chưa bao giờ trải qua qua sóng to gió lớn này sẽ không gượng dậy nổi, rồi sẽ dần mờ nhạt trong biển người. Nhưng bây giờ xem ra, ông ta đã xem nhẹ Đường Nghiêu rồi.

“Được! Đây mới là cháu nội của Đường Ngạo!” Trong mắt Diệp Quang Cảnh lộ ra vẻ tán tưởng, vỗ bả vai Đường Nghiêu, nói: “Cháu yên tâm, tất cả mọi thứ của Diệp Quang Cảnh chú đều là do ông cụ Đường cho, nếu cháu có ý muốn báo thù, vậy chú sẽ giúp cháu!”

Nói xong những lời này, Diệp Quang Cảnh đứng dậy, lấy một phần tài liệu trong ngăn kéo ra. Rồi đưa phần tài liệu này cho Đường Nghiêu, nói: “Đây là thứ mà ông cụ Đường để lại cho cháu.”

Đường Nghiêu sửng sốt, nhưng vẫn mở tập tài liệu ra.

“Cái này?” Đường Nghiêu nhìn nội dung trong tài liệu, lộ ra vẻ khiếp sợ. Phần tài liệu này không phải cái gì khác, mà chính là hợp đồng cổ phần của công ty dược phẩm Quang Cảnh do Diệp Quang Cảnh nắm giữ, hơn nữa ước chừng là năm mươi mốt phần trăm cổ phần, mà tên người sở hữu được viết trên đó không phải ai khác, mà chính là tên của Đường Nghiêu!

Trên mặt Diệp Quang Cảnh nở nụ cười tươi, nói: “Ông cụ đã sớm nghĩ kỹ đường lui cho cháu rồi, ban đầu công ty dược phẩm Quang Cảnh là do nhà họ Đường thành lập, hoặc nói chính xác hơn là của Đường Nghiêu cháu! Có điều những chuyện này chỉ có mình chú và ông cụ Đường biết thôi. Chẳng qua mấy năm nay chú giúp cháu xử lý công ty mà thôi.”

Đường Nghiêu nhìn Diệp Quang Cảnh đầy cảm kích, nói: “Cảm ơn chú Diệp.”

Anh biết, thật ra hôm nay Diệp Quang Cảnh cũng không cần phải lấy phần tài liệu này ra cho anh, sau khi ông nội anh chết, đâu có ai biết được cổ đông thật sự của dược phẩm Quang Cảnh là ai đâu. Chỉ cần tùy tiện đuổi anh đi, Diệp Quang Cảnh vẫn là chủ tịch dược phẩm Quang Cảnh như trước, trong tay có nguồn tài chính hơn một tỷ. Nhưng mà Diệp Quang Cảnh đã không làm như vậy.

Diệp Quang Cảnh nói: “Cảm ơn cái gì. Nếu không có ông cụ thì trên đời này đã không có người tên Diệp Quang Cảnh rồi. Nói đi, cháu tính làm thế nào? Nếu cháu đã gọi chú một tiếng chú Diệp, thì chú sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn được.”

Đường Nghiêu im lặng một lúc, lấy một tờ giấy trắng trên bàn trà, từ từ viết lên. Hai ba phút sau, Đường Nghiêu đưa từ giấy đầy chữ cho Diệp Quang Cảnh, nói: “Chú Diệp, đây là phương thuốc viên Thông Thần và thuốc bột Tuyết Cơ do ông nội của cháu nghiên cứu chế tạo ra. Trước mắt vẫn chưa xuất hiện ở trên thị trường, tuy rằng công ty dược phẩm Quang Cảnh có thể nắm thế độc quyền ở Ly Thành, nhưng nếu so với nhà họ Đường thì kém hơn không ít, nếu cháu đã có ý muốn giành lại nhà họ Đường từ trong tay Đường Quốc Hoa, thì chỉ có thể ra tay từ chỗ này mà thôi!”

Ngành sản xuất thuốc và kỹ thuật khoa học sinh vật ngành sản xuất có lợi nhuận kếch xù nhất, nếu Đường Nghiêu tính toán muốn mượn sức của dược phẩm Quang Cảnh, thì trước tiên phải phát triển dược phẩm Quang Cảnh trở nên thật lớn mạnh. Như vậy mới có cơ hội phân cao thấp với Đường Quốc Hoa nắm giữ nhà họ Đường!

Mà thuốc viên Thông Thần và thuốc bột Tuyết Cơ là hai phương thuốc do ông cụ Đường tốn rất nhiều năm nghiên cứu chế tạo ra, vốn ông cụ dùng để dự phòng cho cục diện nhà họ Đường suy bại một trăm năm sau, nhưng bây giờ lại dùng vào việc này.

Thuốc viên Thông Thần, là một loại thuốc viên làm phấn chấn tinh thần, có chút tương tự với các loại thuốc khác trên thị trường, nhưng hiệu quả thì tốt hơn, hơn nữa còn không có bất kỳ tác dụng phụ nào. Còn về thuốc bột Tuyết Cơ là một sản phẩm làm đẹp, có tác dụng trừ sẹo và tăng tác dụng chữa trị.

Diệp Quang Cảnh nhìn phương thuốc ở trên, trong mắt đột nhiên toát ra một tia sáng, trong lòng nóng lên, nói: “Ông cụ quả nhiên là ông cụ. Có hai phương thuốc này, chú dám chắc có thể mở rộng dược phẩm Quang Cảnh trở thành công ty dược phẩm lớn nhất toàn tỉnh trong hai năm, đến lúc đó dù là Đường Quốc Hoa cũng không thể làm lơ trước sức mạnh của chúng ta.”

“Hai năm? Lâu quá.” Đường Nghiêu khẽ lắc đầu, thầm nghĩ. Đây chỉ là bước đầu tiên của anh mà thôi chờ đến khi thuốc viên Thông Thần và thuốc bột Tuyết Cơ đưa ra thị trường, thì kế hoạch thật sự của anh mới được bắt đầu. Anh muốn làm cho Đường Quốc Hoa nếm thử cảm giác bất lực và tuyệt vọng vì mất đi tất cả mọi thứ!

“Đúng rồi. Vừa rồi nghe Phi Ngư nói, dường như cháu có mâu thuẫn với thằng nhóc nhà họ Tề, rốt cuộc có chuyện gì?” Diệp Quang Cảnh cẩn thận thu lại hai phương thuốc, hỏi.

Đường Nghiêu cười khẽ một tiếng, sau đó kể lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay sau khi mình đến Ly Thành.

“Nhà họ Tề? Nhà họ Lý? Thật to gan!” Sau khi Diệp Quang Cảnh nghe xong, sắc mặt trở nên lạnh tanh, nói bằng giọng điệu âm trầm: “Nếu như để những người từng nhận được ơn của ông cụ biết được chuyện này, e là nhà họ Tề và nhà họ Lý sẽ bị nuốt sạch trong vòng một đêm mất thôi.”

Đường Nghiêu nói: “Chú Diệp, cháu có thể giải quyết những việc râu ria này. Trước khi chúng ta chống lại được lực lượng của Đường Quốc Hoa, cháu không muốn để người khác biết thân phận của cháu.”

Diệp Quang Cảnh nhìn thoáng qua Đường Nghiêu, nói: “Chú đã biết. Có điều cháu là cháu nội của ông cụ, chú cũng không thể để cháu chịu tủi nhục được. Thế này đi, chú để Phi Ngư làm vệ sĩ cho cháu, đến lúc đó chú dám đảm bảo người nhà họ Lý sẽ không dám động vào cháu đâu.”

Đường Nghiêu cười khổ nói: “Chú Diệp, đừng như vậy. Cháu vẫn có chút năng lực tự bảo vệ bản thân ấy mà.”

Nếu để Diệp Phi Ngư đi theo anh, chỉ sợ không được mấy ngày thì anh sẽ trở thành một người nổi tiếng của đại học Ly Thành, thậm chí là cả Ly Thành luôn. Thử nghĩ đi, có thể để một cậu ấm hàng đầu của Ly Thành làm vệ sĩ, không muốn làm người khác chú ý cũng khó.

Diệp Quang Cảnh cười một tiếng, ông ta cũng nghĩ đến việc quan trọng, nói: “Nếu như vậy thì theo ý cháu đi. Có điều nếu gặp phải phiền phức, nhất định phải nói ngay với chú. Ông cụ đi rồi, dù sao chú cũng không thể để cháu trai của ông ấy chịu uất ức trên địa bàn của chú được!”

Đường Nghiêu gật đầu đồng ý, sau khi nói vài câu chuyện phiếm với Diệp Quang Cảnh thì đứng dậy ra về. Còn về hợp đồng cổ phần kia thì tạm thời anh để cho Diệp Quang Cảnh bảo quản.

Đường Nghiêu ra về không bao lâu, Diệp Phi Ngư nổi giận tìm đến văn phòng Diệp Quang Cảnh, nói: “Cha, sao cha có thể để thằng nhãi ranh kia ra về như vậy chứ?” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Diệp Quang Cảnh hơi mở mắt, nói: “Vậy con thấy cha nên làm thế nào?”

Diệp Phi Ngư cười lạnh một tiếng, nói: “Đương nhiên là để con đánh anh ta một trận, dạy anh ta cách làm người rồi!”

Bốp!

Diệp Phi Ngư còn chưa nói xong, Diệp Quang Cảnh lập tức nện tập tài liệu trên tay lên người anh ta, giọng nói trở nên lạnh lẽo, nói: “Con vẫn chưa đủ tư cách dạy cậu ấy làm người thế nào! Còn nữa, nếu như để cha biết con đi gây chuyện với cậu ấy, thì đừng trách cha không khách sáo với con!”

Diệp Phi Ngư mặc cho tập tài liệu cứa một vết rách trên mặt mình, giật mình đứng ngây ra đó, có hơi không biết nên làm gì. Anh ta thật sự không hiểu rõ, vì sao cha già của mình lại trở thành như vậy. Chẳng lẽ vừa rồi hai người đã nói gì đó? Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Diệp Quang Cảnh, Diệp Phi Ngư thấy giật mình, anh ta biết lời vừa rồi của Diệp Quang Cảnh không phải là nói đùa.

“Cha à?” Diệp Phi Ngư muốn nói lại thôi.

Diệp Quang Cảnh thở dài, đứa con nuôi này của ông ấy chỗ nào cũng tốt, chỉ là chí khí quá cao. Ông ta xua tay, nói: “Con đi gọi hai giám đốc của bộ phận nghiên cứu phát minh đến đây cho cha!”

Diệp Phi Ngư siết chặt nắm tay, vẻ mặt không cam lòng, trong lòng lại thầm tính toán một chuyện. Nếu Diệp Quang Cảnh không cho anh ta gây rắc rối cho Đường Nghiêu, vậy thì anh ta không đi, có điều dùng thủ đoạn của cậu cả Diệp anh ta, muốn chỉnh một thằng nhãi không có bối cảnh ở Ly Thành, vốn dĩ chẳng cần anh ta tự ra tay!

TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp