Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 57


2 năm

trướctiếp

“Đúng lúc buổi trưa tôi có thời gian, muốn tới xem nhà.” Trong điện thoại, giọng nói của Chung Ly Toại ôn hòa tùy ý: “Lại nghĩ tới chắc cậu còn chưa ăn cơm, muốn gọi cuộc điện thoại hỏi cậu, xem có thể ăn bữa cơm với nhau không?”

Ăn cơm với thần tượng VS ăn cơm với hai khách cũ chẳng ra làm sao, căn bản chẳng cần phải nghĩ nhiều, cán cân trong lòng Cố Trầm đã nghiêng về một phía.

“Không sao. Đúng lúc tôi cũng chưa ăn cơm!”

Chung Ly Toại cười nói: “Tôi đợi ở cửa Phòng kinh doanh nhé.”

“Đợi tôi mấy phút.” Cố Trầm cúp máy đứng dậy nói: “Xin lỗi, tôi có việc gấp nên không thể ăn cơm với hai người được. Hai người cứ thong thả ăn đi nha, bữa cơm này tôi sẽ thanh toán.”

Nói xong, Cố Trầm không quan tâm Diêu Viễn hô to gọi nhỏ ngăn cản, xoay người bỏ đi luôn. Lúc đi qua quầy lễ tân, còn không quên dặn dò cô gái thu ngân: “Nhớ tính bữa cơm này cho tôi nhé, buổi tối tôi qua trả tiền. Đừng thu tiền của bọn họ.”

Cô gái thu ngân gật đầu, ra dấu “OK” với Cố Trầm.

Cố Trầm vừa ra ngoài cửa liền nhìn thấy trước cửa Phòng kinh doanh có một chiếc xe Maybach màu đen đang đỗ ở đó. Cố Trầm đi tới gõ vào cửa sổ xe, Chung Ly Toại có chút bất đắc dĩ kéo cửa xe xuống: “Bên ngoài lạnh, mau lên xe đi.”

Cố Trầm vòng sang ngồi xuống vị trí phó lái, thắt dây an toàn xong, thuận miệng hỏi một câu: “Đi đâu ăn cơm đây?”

“Không phải lần trước cậu nói muốn đi ăn lẩu xương sống dê à. Tôi tìm được một quán lâu đời vô cùng ngon.” Chung Ly Toại đánh tay lái, cười nói: “Đúng lúc đi ăn cùng nhau.”

Cố Trầm có hơi lo lắng: “Sẽ không cay lắm chứ?”

“Chúng ta gọi hơi cay thôi.” Chung Ly Toại nói: “Hơn nữa mùa đông ăn lẩu xương sống dê, ngon lắm đấy.”

Lúc nói Chung Ly Toại nhìn vành tai và đầu mũi bị lạnh tới đỏ bừng của Cố Trầm: “Có phải lạnh lắm không?”

Cố Trầm lắc đầu: “Cũng tạm. Không cảm thấy lạnh.”

Chung Ly Toại khẽ mỉm cười, không nói gì nữa.

Nửa tiếng đồng hồ sau, hai người tới quán lẩu xương sống dê mà Chung Ly Toại đề cử. Quán lẩu mở bên trong khu nhà dân, mặt tiền nhìn trông không lớn, cổng hơi hướng cổ xưa. Bảng hiệu được lau sạch sẽ, viết mấy chữ “Lẩu xương sống dê nhà Lão Dương” đoan đoan chính chính. Hai bên tấm biển còn treo hai chuỗi đèn lồng đỏ, gió tây bắc thổi tới liền đung đưa theo chiều gió, trông vô cùng vui mắt.

Trước cửa quán lẩu đỗ đầy xe, gần đó cũng không có bãi đỗ xe. Cố Trầm và Chung Ly Toại vòng một vòng trên phố mới tìm được chỗ để đỗ xe.

Trước khi xuống xe, Chung Ly Toại tiện tay lấy khăn quàng cổ của mình đưa cho Cố Trầm, bảo cậu đeo lên. Lúc này Cố Trầm mới nhớ ra lần trước cậu dùng khăn quàng cổ của Chung Ly Toại vẫn chưa trả.

“Có thời gian rồi trả. Cũng không phải sau này chúng ta không gặp mặt nữa.” Chung Ly Toại cười nói: “Mau quàng lên đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Cố Trầm quàng khăn quàng cổ lên, lúc xuống xe liền cảm thấy một trận gió tây bắc thổi tới. Lướt trên mặt đau như dao cắt. Cố Trầm không nhịn được mà dùng tay xoa mặt: “Hôm nay thực sự có hơi lạnh.”

Chung Ly Toại bật cười, chân càng rảo bước, hai người đi vào quán lẩu với tốc độ nhanh nhất. Từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thơm vô cùng nồng đậm của nước dùng lẩu.

Cố Trầm hít một hơi, đột nhiên cảm thấy vô cùng đói.

“Nhiều người thật đấy!” Cố Trầm nhìn khách ngồi chật ních cả quán, cau mày lại: “Hình như không còn chỗ ngồi nữa rồi.”

“Tôi đặt phòng bao trước rồi.” Chung Ly Toại cười nói. Đi tới quầy báo số phòng bao với nhân viên phục vụ, nhân viên đó lập tức dẫn bọn họ đi lên tầng hai.

Gọi món xong, nhân viên phục vụ lại bưng hoa quả và củ cải muối miễn phí lên. Trong lúc đợi đồ ăn, Chung Ly Toại hỏi vô cùng tùy ý: “Gần đây cậu đang bận gì vậy?”

“Chăm chỉ học tập, ngày ngày hướng về phía trước.” Cố Trầm suy nghĩ một chút rồi lại nói thêm: “Tôi còn chuyển phòng ký túc xá nữa. Bạn cùng phòng mới đều là người rất tốt.”

“Có thể nhìn ra được.” Chung Ly Toại cười nói: “Hôm nay trông cậu vui vẻ hơn nhiều so với trước đây.”

Cố Trầm mỉm cười.

Chung Ly Toại lại hỏi: “Nghe nói cậu tham gia hội thảo kinh tế cùng với giáo sư Hình à. Thế nào, có suy nghĩ gì không?”

Công ty vốn Thiên Toại vốn đã là công ty đầu tư nhất nhì trong nước, các dự án đầu tư trải dài trên mọi ngành nghề. Chung Ly Toại biết cậu tham gia hội thảo kinh tế cùng giáo sư Hình, Cố Trầm không cảm thấy bất ngờ chút nào.

Cố Trầm suy nghĩ rồi nói: “Thì cảm thấy muốn phạm vi xây dựng đặt ở khu phía tây thành phố, chắc hẳn là một chuyện rất khó khăn.”

Chung Ly Toại gật đầu: “Nhà đầu tư cũng phải kiếm tiền thôi. Đặt phạm vi xây dựng ở khu phía tây thành phố thì chi phí phá dỡ quá lớn. Không dễ bằng trực tiếp mở một trung tâm thương mại ở khu ngoại ô phía đông thành phố.”

Cố Trầm thở dài một tiếng: “Nhưng tôi có viết một bản kế hoạch, nếu như có thể thực hiện được, tôi cảm thấy lợi ích của việc phát triển khu phía tây thành phố sẽ không nhỏ hơn khu phía đông thành phố đâu.”

Nói rồi, Cố Trầm chọn ra những phần có thể nói trong bản kế hoạch của mình rồi nói qua loa với Chung Ly Toại.

Chung Ly Toại nghe tới đề nghị vận động nhà đầu tư nước ngoài đầu tư phát triển khu phía tây thành phố, mỉm cười: “Cái ông Lê Thiệu Châu mà cậu nói ấy, tình cờ tôi cũng quen biết. Có cần tôi giới thiệu giúp cậu không?”

Trong lòng Cố Trầm hơi dao động, suy nghĩ rồi vẫn lắc đầu từ chối: “Tôi đợi tin bên giáo sư Hình trước đã. Bản kế hoạch này cũng chưa chắc sẽ được thông qua.”

Chung Ly Toại cười nói: “Tôi cảm thấy phương án này của cậu rất tốt. Có tính khả thi. Chắc là sẽ được thông qua đấy.”

“Tôi nhận lời tốt của anh.” Cố Trầm nói, cửa phòng bao được mở ra, nhân viên phục vụ bưng nồi tam dê khai thái lên. Bên trong có xương sườn dê, đuôi dê, xương sống dê, nồi nước dùng hơi cay liên tục dậy lên mùi thơm của thịt dê.

Cố Trầm nuốt nước miếng. Cầm đũa gắp một miếng đuôi dê: “Tôi không khách sáo nữa nhá.”

Chung Ly Toại mỉm cười, cũng gắp một miếng sườn dê cho mình. Thịt dê đã được hầm vô cùng nhừ, hơn nữa còn vô cùng tươi ngon, ăn không hôi chút nào. Miệng thơm nưng nức. Vô cùng thỏa mãn.

“Trời lạnh như thế này, có thể ăn xương sống dê nóng hôi hổi, đúng thật là hạnh phúc.” Cố Trầm cảm thán một câu, sau đấy tự rót cho mình một cốc nước trái cây: “Thời gian trước lúc khảo sát ở khu phía tây thành phố, mấy quán lâu đời khá nổi tiếng tôi đều đi hết rồi. Có một số quán có mùi vị thật sự vô cùng ngon.”

Chung Ly Toại tùy tiện hỏi: “Cậu đi một mình sao?”

“Ngày đầu tiên là đi cùng với bạn học. Anh ấy lái xe đưa tôi đi. Mấy hôm sau đó thì tôi tự lái xe điện đi thôi.” Cố Trầm bị cay tới mức ho hai tiếng, vội vàng uống một ngụm nước trái cây.

Chung Ly Toại nói: “Sao cậu không gọi điện cho tôi? Trời lạnh như thế này, đường lại trơn trượt, đi xe điện vừa lạnh vừa không an toàn.”

“Không cần phiền phức vậy đâu.” Cố Trầm nước mắt lưng tròng gật đầu: “Anh bận như thế, tôi làm phiền anh vì chút chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng không thích hợp. Hơn nữa bên phía khu phía tây thành phố, đặc biệt là trong mấy thôn kia, lái xe hơi cũng không tiện đi dạo lắm. Có một số nghõ anh cũng không lái vào được mà.”

Cố Trầm vừa nói vừa vùi đầu ăn đồ ăn, sau khi ăn xong một miếng đuôi dê, lại gắp thêm một miếng sườn dê. Dáng vẻ bận rộn nhưng vô cùng vui sướng.

Chung Ly Toại nhìn dáng vẻ càng ngày càng thân thiết hơn của Cố Trầm, hơi mỉm cười: “Cũng được. Nhưng sau này cậu có việc gì, có thể gọi điện cho tôi. Tôi giúp được gì thì nhất định sẽ giúp.” ( truyện trên app T𝕪T )

Cố Trầm gật đầu, cũng không trốn tránh nữa.

Bởi vì buổi chiều còn phải đi làm, Cố Trầm không có ý định uống rượu. Chung Ly Toại cũng không thích uống rượu vào ban ngày lắm. Hai người ăn xong, Chung Ly Toại liền đưa Cố Trầm về Phòng kinh doanh. Tiện thể đi xem nhà luôn.

Cố Trầm đi theo Chung Ly Toại tới phòng 808 tòa nhà B, tiện thể trả lại chìa khóa cho Chung Ly Toại.

Chung Ly Toại mở cửa đi vào, nhìn căn nhà mới được tân trang lại, vẻ mặt hiện lên vẻ hài lòng.

“Cũng được nhỉ!” Cố Trầm nhìn xung quanh: “Đều là tôi trông coi bọn họ làm từng chút một đó, anh có thể yên tâm về mặt chất lượng.”

“Đương nhiên là tôi yên tâm về cậu rồi.” Chung Ly Toại cười nói: “Tôi còn rất vừa lòng nữa. ở trong căn nhà này chắc chắn sẽ vô cùng thoải mái.”

Cố Trầm gật đầu, cậu cũng nghĩ như vậy.

Nói chuyện với Chung Ly Toại một lát, Cố Trầm vội vàng trở lại Phòng kinh doanh trước giờ vào làm. Buổi chiều lại có thêm một đơn hàng. Buổi tối lúc tan làm, tất cả những nhân viên của bộ phận bán hàng đều thay đồ rời đi, Cố Trầm và đồng nghiệp đi ra khỏi Phòng kinh doanh. Cậu tới quán đồ nướng phố đối diện gọi các loại xiên nướng còn có nấm kim châm cà tím ớt xanh trong giấy bạc, sau đó xách hai túi đồ ăn khuya quay về phòng tài vụ.

Các chị gái đang tăng ca ngửi thấy mùi đồ nướng thơm lừng, cả phòng tài vụ lập tức hứng phấn không chịu nổi.

Đợi khi ăn xong đồ nướng, Cố Trầm một mình tới văn phòng trưởng phòng tài vụ. Buổi tối chị Linh còn phải đón con, đã tan làm trước rồi. Cố Trầm ngồi trước máy tính, chuyển ghi chép đơn hàng cùng với số mã hợp đồng trong nửa năm nay của mình ra, chỉnh sửa tất cả những thứ cần bàn giao lại một lần. Sau đó nhập tên Tào Nghiêm vào, xem qua những khách hàng mà trước đây Tào Nghiêm đã từng phụ trách. Ghi hết lại từng đơn hàng.

Làm xong chuyện này, Cố Trầm lại xem trạng thái tài chính của Tập đoàn Đại Chu, đặc biệt là các khoản nợ phải chịu lãi và tỷ lệ nợ ròng trên tài sản. Sau đó ước tính lỗ hổng trong tình hình vốn của Tập đoàn Đại Chu.

Trong trường hợp bình thường, nguồn vốn chính của các công ty bất động sản là vay nợ. Tập đoàn Đại Chu hiện đang lên kế hoạch niêm yết trên thị trường chứng khoán Hồng Kông. Để tạo sự hấp dẫn và kích thích tin tức tốt, trụ sở tập đoàn đã phát hành một loạt chính sách thưởng bán hàng và chính sách thưởng tài chính. Về mặt tuyên truyền của công ty, cũng chi rất nhiều tiền để Marketing cho hình ảnh doanh nghiệp.

Từ trong báo cáo tài chính chói mắt này, không khó để Cố Trầm nhìn ra được tham vọng của Tập đoàn Đại Chu. Nhưng đáng tiếc là thực hiện những chính sách này đòi hỏi rất nhiều tiền. Mà với thông tin sổ sách hiện tại của Tập đoàn Đại Chu, số tiền mà Tập đoàn Đại Chu có thể huy động được còn lâu mới đủ để chi trả cho những chính sách tài chính này.

... Nói cách khác, lỗ hổng tiền bạc hiện tại của Tập đoàn Đại Chu vẫn còn rất lớn. Nếu như không thể hoàn thành niêm yết cổ phiếu Hồng Kông kịp thời, hoặc là xảy ra vấn đề gì trong quá trình vận hành niêm yết, thì rất dễ tạo ra khủng hoảng đứt đoạn dây chuyền vốn.

Cố Trầm nhướnh mày, thoát khỏi hệ thống, xử lý sạch sẽ những dấu vết mà mình đã xem qua. Sau đó tắt máy tính. Đưa biên bản bàn giao mà mình đã sắp xếp xong cho chị gái phòng tài vụ: “Làm xong rồi ạ. Đợi tới cuối tháng em đi rồi, ai nhận khách hàng của em thì chị cứ để người đó xem cái này là được.”

Chị gái phòng tài vụ lật xem biên bản bàn giao mà Cố Trầm sắp xếp, không nhịn được cảm thán: “Các mục cậu làm rõ ràng thật đấy! Còn giỏi hơn chị làm nữa. Sao cái gì cậu cũng biết vậy? Có phải sinh viên Đại học A các cậu ai cũng giỏi vậy không? Mới năm nhất đại học đã học được tới trình độ này rồi ư?”

Cố Trầm mỉm cười, tùy tiện nói: “Gần đây em đang học CPA...”

Còn chưa nói xong đã bị chị gái phòng tài vụ ngắt lời: “Cậu mới lên năm nhất mà đã chuẩn bị thi CPA rồi á?”

“Em chỉ tùy tiện xem thôi.” Cố Trầm nhìn đồng hồ: “Thôi em không nói chuyện với mọi người nữa. Nếu không lại không bắt được chuyến xe cuối cùng.”

“Ồ, vậy ngày mai gặp.” Chị gái tài vụ vẫy tay với Cố Trầm.

Đợi Cố Trầm rời khỏi phòng tài vụ rồi, nhịn không được cảm thán với đồng nghiệp bên cạnh: “Đúng là người hơn người tức bằng chết.”

Đồng nghiệp cười cười: “Đừng nghĩ nhiều vậy nữa. Mau làm việc đi thôi! Nếu không đừng mong được tan làm trước mười hai giờ đêm.”

Cố Trầm đi ra khỏi Phòng kinh doanh, sắc trời đã hoàn toàn tối. Bầu trời đen kịt, không có sao trăng. Chắc ngày mai còn có tuyết rơi. Cố Trầm đứng ở trước trạm xe bus, vừa đợi chưa được hai phút đã thấy một chiếc xe maybach chậm rãi lái ra từ tiểu khu, dừng trước mặt cậu.

Chung Ly Toại kéo cửa sổ xe xuống, cười nói: “Lên xe đi, tôi đưa cậu về trường.”

Cố Trầm khom lưng nghiêng đầu, nhìn Chung Ly Toại ngồi ở ghế lái: “Sao anh vẫn chưa đi vậy?”

“Đi mua một số đồ dùng hàng ngày, tiện thể tắm rồi ngủ một giấc ở nhà, vậy là liền tới giờ này luôn.” Chung Ly Toại cười nói: “Đối tác của tôi gọi điện cho tôi, bảo tôi quay lại công ty một chuyến. Vừa đi ra thì gặp cậu đang đợi ở đây.”

Dừng lại một chút, Chung Ly Toại lại hỏi: “Sao cậu tan làm muộn vậy?”

Cố Trầm mở cửa lên xe, vừa thắt dây an toàn vừa giải thích với Chung Ly Toại: “Tôi làm thêm tới cuối tháng này thì không làm nữa. Trước khi thôi việc còn có một số chuyện phải xử lý.”

Cụ thể là chuyện gì thì Cố Trầm không nói, Chung Ly Toại cũng không hỏi, chỉ tò mò nói: “Cậu thôi việc à? Thế sau đó cậu làm việc gì?”

“Còn chưa nghĩ ra.” Cố Trầm nói: “Có thể sẽ làm xong chuyện phát triển khu phía tây thành phố với giáo sư Hình. Sau đó chúng tôi cũng tới đợt thi cuối kì rồi, tôi phải ôn tập cẩn thận.”

Chung Ly Toại mỉm cười.

Cố Trầm nhướn mày: “Sao thế?”

“Không có gì.” Chung Ly Toại vừa lái xe vừa giải thích: “Cảm thấy nghe được chữ ôn tập cẩn thận mà cậu nói ra, có chút khó nói lên lời.”

“Cái này thì có gì mà khó nói lên lời chứ?” Cố Trầm cười nói: “Học kì này tôi không nghe giảng được bao nhiêu. Trước khi thi còn không ôn tập cẩn thận thì thực sự phải thi lại đó.”

Nói tới cái này, Cố Trầm vẫn có chút lo lắng. Trong số những môn học của năm nhất, Cố Trầm không lo lắng về bài thi thiên về cơ sở sách vở như “Nguyên lý kinh tế học”, “Giải tích”, “Đại số tuyến tính”. Nhưng mấy môn tự chọn như “Đề cương lịch sử hiện đại”, “Văn minh phương Tây”, còn cả cái gì mà “Thưởng thức phân tích mỹ học”, đúng là có thể ép chết Cố Trầm.

Không chỉ là vấn đề không nghe hiểu cả tiết học, mà thực sự không tiếp thu được gì cả!

Cố Trầm thở dài một tiếng, sao cậu lại phải sống lại về khai giảng năm nhất chứ! Nếu như có thể trực tiếp tốt nghiệp thì hay biết mấy.

Chung Ly Toại nhìn dáng vẻ nghiêm túc lo lắng của Cố Trầm, không nhịn được mà mỉm cười: “Tôi tin tưởng cậu, chắc chắn là không sao đâu.”

Cố Trầm lắc đầu, không muốn nói gì cả.

Xe lái tới cổng trường Đại học A, Cố Trầm vừa định xuống xe liền bị Chung Ly Toại gọi lại.

Chung Ly Toại đưa khăn quàng mà trước đó Cố Trầm đã quàng qua cho cậu. Cố Trầm có chút ngượng ngùng: “Không cần đâu. Cái khăn quàng cổ tôi mượn anh trước đó còn chưa trả nữa!”

Chung Ly Toại cười nói: “Nếu như cái đó còn chưa trả thì thêm cái này cũng có sao đâu. Tới lúc đó trả một thể cũng được.”

Cố Trầm còn chưa nói gì, Chung Ly Toại đã nói: “Bên ngoài lạnh như vậy. Buổi tối chỉ có lạnh thêm thôi.”

Cố Trầm suy nghĩ, cuối cùng vẫn nhận lấy khăn quàng cổ. Sau đấy hỏi Chung Ly Toại: “Vậy ngày mai anh có ở Đại Chu Thiên Hạ không? Lúc đi làm tôi trả khăn quàng cho anh.”

Chung Ly Toại gật đầu, nhưng ngoài miệng lại nói: “Sáng mai gọi điện liên lạc.”

“Được.” Cố Trầm xuống xe.

Chung Ly Toại nhìn mãi tới khi bóng dáng Cố Trầm đi vào trong trường học, lúc này mới lái xe rời đi.

Cố Trầm vừa về tới phòng kí túc xá liền nhận được cuộc gọi từ giáo sư Hình.

Trong điện thoại, giọng điệu của giáo sư Hình có chút kích động. Nói với Cố Trầm rằng thông qua sự thuyết phục của ông, đa số đại diện phe phía tây đã đồng ý bản phương án kế hoạch của Cố Trầm rồi. Có thể còn phải điều chỉnh những chi tiết cụ thể, nhưng nhìn chung đều thực hiện giống như trong phương án kế hoạch viết.

“Ngày mai em có thời gian không?” Giáo sư Hình hỏi: “Chúng ta đi gặp một người. Có thể mời bà ấy viết một bài văn hoài niệm về khu phố cổ, sau đó giúp chúng ta mời thêm một số người tham gia vào, cùng lên tiếng bảo vệ khu phố phía tây.”

“Còn có hoạt động viết luận trên mạng mà em đã đề cập tới trước đây nữa, cũng có thể thực hiện được. Em có thể phụ trách chuyện này không?”

Cố Trầm gật đầu, nhưng lại nhận ra rằng giáo sư Hình không nhìn thấy động tác của cậu, vậy là liền cất lời nói: “Không vấn đề gì ạ. Chuyện viết luận trên mạng có thể giao cho em xử lý.”

“Vậy được.” Giáo sư Hình nói: “Chín giờ sáng ngày mai, thầy đợi em ở cổng trường.”

Cúp điện thoại xong, Cố Trầm ngay lập tức gọi điện cho Chung Ly Toại.

Chung Ly Toại vừa tới công ty, nhận được cuộc gọi của Cố Trầm thì có hơi bất ngờ. Đang định hỏi Cố Trầm còn có đồ đạc gì rơi trên xe à liền nghe thấy Cố Trầm nói đầy xin lỗi: “... Ngày mai tôi phải đi gặp một người cùng giáo sư Hình, không đi làm được. Ngày khác tôi trả khăn quàng cổ cho anh có được không?”

Chung Ly Toại hơi mất mát, cười nói: “Đương nhiên là không sao rồi, tôi cũng không vội dùng mà.”

“Vậy cảm ơn anh.” Cố Trầm vô cùng ngại. Suy nghĩ rồi nói: “Lần sau tôi mời anh ăn cơm nhé.”

“Được.” Chung Ly Toại bật cười.

Sau khi cúp máy thì khẽ thở dài.

Khương Minh Phàm nhìn dáng vẻ hơi mất mát của ông bạn nối khố, nhướn mày hóng hớt: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Chung Ly Toại hoàn hồn lại: “Cậu bạn nhỏ hẹn cùng ăn cơm nhưng lại lỡ hẹn mất rồi.”

Khương Minh Phàm nhận ra ngay: “Cố Trầm kia ấy à?”

Chung Ly Toại gật đầu.

Khương Minh Phàm vô cùng tò mò: “Sao cậu ta lại lỡ hẹn?”

Chung Ly Toại giải thích mấy câu đơn giản. Liền thấy Khương Minh Phàm một mặt ghét bỏ nói: “Sao đầu óc cậu không chịu vận động vậy hả? Cậu ta đi gặp người khác cùng giáo sư, cũng đâu thể gặp cả một ngày được. Cậu có thể gọi điện nhắn tin cho cậu ta vào buổi trưa hoặc buổi tối, hỏi xem cậu ta đang làm gì!”

Chung Ly Toại có hơi động lòng. Suy nghĩ xong vẫn lắc đầu: “Thôi vậy. Đừng khiến cậu ấy áp lực quá. Gần đây cậu ấy chắc chắn rất bận.”

Chung Ly Toại vẫn còn nhớ thần thái rạng rỡ khi Cố Trầm nhắc tới bản kế hoạch khu phố cổ phía tây kia. Hiếm khi có một người dành toàn bộ tâm sức cho một việc, chưa kể chuyện này xem ra còn là một dự án vô cùng lớn. Chung Ly Toại không muốn làm phiền Cố Trầm quá nhiều, khiến Cố Trầm cảm thấy có gánh nặng.

Khương Minh Phàm nhún vai: “Mặc kệ cậu đấy. Quay về nói chuyện chính đi!”

Mà ở một bên khác, sau khi Cố Trầm cúp máy, ba bạn cùng phòng trong ký túc xá cũng vây lại.

“Ngày mai cậu phải đi gặp người khác với giáo sư Hình à?” Cao Hải Dương vô cùng tò mò: “Ai thế?”

“Tôi còn chưa biết nữa.” Cố Trầm vừa cởi áo khoác vừa nói: “Sáng ngày mai gặp là sẽ biết thôi.”

“Vậy cậu nhất định phải biểu hiện cho thật tốt đấy.” Cao Hải Dương biết chừng mực, không hỏi nhiều: “Cho dù là đi gặp ai thì đó cũng là người giáo sư Hình cố ý dẫn cậu đi gặp, nhất định là ông trùm rồi.”

“Tôi đồng ý với câu này nha.” Triệu Thự cũng nói: “Cho dù thế nào, có thể để lại ấn tượng tốt thì vẫn ok mà.”

Hà Thanh Thần nhớ tới một số tin tức anh ta nghe được trong nhóm nghiên cứu sinh, nhưng lại không nói gì, chỉ chia một quả táo mà buổi chiều mình mua cho Cố Trầm: “Chúc may mắn nhé.”

“Cậu cầm táo lại khiến tôi đột nhiên nhớ ra.” Cao Hải Dương xoa cằm: “Sắp tới noel rồi đấy? Mọi người chuẩn bị làm gì chưa?”

Cố Trầm chớp mắt, thực ra không hề có khái niệm đón noel gì đó: “Xem hôm đó là thứ mấy đã*! Dù sao thì không phải ở trường thì cũng là ở Phòng kinh doanh thôi.”

Cao Hải Dương lập tức cười vô cùng sâu xa, hai tay chỉ vào Cố Trầm, nói đầy xấu xa: “Nói “mấy” rồi thì không được nói “đã”, ăn nói phải văn minh.”*

(Đây là câu chơi chữ. Mấy đã - 几吧 và từ dương v*t - 鸡巴đều có phát âm là “jiba”, ý nhắc nhở không được nói từ “ji” liền với từ “ba”, dễ gây hiểu nhầm, không văn minh)

Cố Trầm: “...”

Triệu Thự: “Ở trên mạng.”

Hà Thanh Thần gõ tài liệu thi nghiên cứu sinh: “Ở thư viện.”

Lại hỏi Cao Hải Dương: “Cậu thì sao?”

“Còn phải xem Vi Vi thế nào.” Cao Hải Dương nói với giọng điệu đắc ý như bình thường: “Tôi còn không biết nữa. Chỉ cần Vi Vi nhà tôi nói một tiếng, thì ngày lễ gì cũng đón như lễ tình nhân hết.”

“Cuộc sống đơn điệu mà khô khan như thế này, những tên cẩu độc thân sẽ không hiểu được đâu!”

“Cái đức hạnh này!” Triệu Thự không nhịn nổi nữa, ôm máy tính sang phòng ký túc xá bên cạnh chơi game.

Cố Trầm lại gọi điện thoại xin nghỉ với Liêu Xuân Hoa. Liêu Xuân Hoa cũng biết Cố Trầm chuẩn bị thôi việc rồi. Chỉ còn lại mấy ngày này thôi, Liêu Xuân Hoa cũng không yêu cầu Cố Trầm quá nghiêm ngặt. Cậu muốn tới thì tới, không muốn tới thì cứ xin nghỉ như bình thường. Dù sao thì thành tích của Cố Trầm cũng đã quá đáng sợ.

Hà Thanh Thần nhìn Cố Trầm xin nghỉ xong, cười nói: “Việc làm thêm kia của cậu không làm thì không làm nữa vậy. Tuy rằng mấy chục vạn cũng rất đáng tiếc, nhưng với năng lực của cậu thì cũng chẳng thiếu mấy chục vạn này. Đi theo giáo sư Hình càng có tiền đồ hơn.”

Cố Trầm mỉm cười, đang định đáp lời thì đã nghe thấy Hà Thanh Thần nói: “Lát nữa cậu có còn đi tới phòng hoạt động chung không? Hai chúng ta cùng đi.”

Cố Trầm gật đầu. Cầm máy tính và mấy quyển sách thường đọc tới phòng hoạt động chung tự học. Học tới mười một rưỡi như thường lệ rồi về kí túc xá ngủ.

Chín giờ sáng ngày hôm sau, Cố Trầm tới cổng trường học đúng giờ. Liền thấy xe của giáo sư đã đợi ở con phố đối diện.

Cố Trầm lên xe, giáo sư Hình đánh giá trên dưới Cố Trầm vẫn mặc áo khoác quần bò như ngày thường, có hơi ghét bỏ: “Sao em không mặc trông tươi sáng hơn chút được vậy?”

Cố Trầm: “...?”

Giáo sư Hình lắc đầu: “Thôi. Thế này cũng được. Dù sao thì chúng ta cũng có nội hàm. Lái xe đi!”

Còn chưa hiểu giáo sư Hình có ý gì thì đã thấy xe hơi chậm rãi khởi động, đi thẳng tới tòa nhà người thân giáo viên ở đại học B bên cạnh.

Cố Trầm: “...”

Cố Trầm thở dài một tiếng: “Sao thầy không nói sớm! Nếu thầy nói sẽ dẫn em đi gặp giáo sư của Đại học B thì em nhất định sẽ mặc hoa hòe hoa sói như chim công luôn.”

“Không sao! Chúng ta có nội hàm!” Giáo sư Hình vỗ vỗ bả vai học sinh, nói lời an ủi.

Hai người bước xuống xe. Giáo sư Hình đi lên phía trước, Cố Trầm đi theo sau, trong tay còn xách hai hộp quà. Tòa nhà người thân giáo viên của Đại học B đã được xây nhiều năm trước, cửa đơn giản không có khóa mật mã. Thầy trò hai người đi thẳng lên tầng ba tòa nhà, gõ cửa.

Chỉ nghe thấy bên trong có người hỏi một tiếng: “Ai vậy?”

Cố Trầm vô thức cảm thấy giọng nói này có chút quen tai. Đợi lúc cửa mở ra, Cố Trầm nhìn thấy người đứng bên trong thì lập tức sửng sốt.

Hồng Uẩn mở cửa cho khách cũng hơi ngây người, nhìn giáo sư Hình đứng bên ngoài cửa, còn cả Cố Trầm đang xách hộp quà, lập tức cười nói: “Xem ra là ý trời rồi, cuối cùng thì chúng ta vẫn phải cùng nhau ngồi ăn bữa cơm này.”

TYT & Lynn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp