Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 100


2 năm

trướctiếp

Vẻ mặt Lăng Tú khiếp sợ nhìn mẹ Cố. Cậu ta không thể hiểu nổi, từ nhỏ đến lớn mẹ Cố chưa bao giờ từ chối yêu cầu nào của cậu ta. Lăng Tú vẫn cho rằng mẹ Cố luôn yêu thương mình. Nhưng vì sao, rõ ràng là chuyện có lợi cho tất cả mọi người mà mẹ Cố lại không chịu?

Lăng Tú đột nhiên nghĩ ra: “Là vì ba mẹ ruột của con đúng không? Có phải vì mẹ cảm thấy con có ba mẹ ruột rồi thì sau này sẽ không chăm lo cho ba mẹ nữa đúng không? Không đâu, mẹ và ba vất vả nuôi con khôn lớn, không bao giờ con quên ba mẹ. Mẹ đừng nghe các cô nói bậy.”

“Có phải vì hôm qua lúc ăn cơm con không nói chuyện với mọi người không?” Lăng Tú liền giải thích cho mình: “Con không cố ý đâu. Ba mẹ con có nói với mọi người chuyện con nằm viện không? Con bị Lăng Nhất Nhất đẩy xuống từ trên cầu thang, nằm rất nhiều ngày trong bệnh viện, bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn, thỉnh thoảng vẫn hay choáng váng buồn nôn. Vì người con không khỏe nên mới không nói chuyện với mọi người. Lúc đo con nghĩ mọi người đều là người nhà của con, sẽ không để ý đến chuyện này. Nhưng không ngờ chỉ vì chuyện này mà mọi người lại bắt bẻ con.”

Lăng Tú càng nói càng thấy ấm ức: “Mẹ đừng nghĩ vì con có gia đình mới, có ba mẹ mới thì sẽ xa cách với mọi người. Thật ra không phải như thế đâu. Con vẫn luôn nhớ thương mọi người mà. Không phải con đang nghĩ cách để anh trai kiếm được tiền sao? Nếu không có con hỗ trợ thì đến bao giờ anh mới mua được nhà ở thành phố A đây?”

Mẹ Cố thở dài. Bà vẫn luôn nghĩ chỉ vì lý do sức khỏe yếu nên Tú Tú mới quá mức tự ti nhạy cảm, cho nên mới có những lúc cậu ta làm những chuyện không hợp lý, nói những lời không hay. Nhưng bây giờ bà lại phát hiện ra, hóa ra không phải như vậy .

“Con ở nhà họ Lăng ba mẹ con có đối xử tốt với con không?” Mẹ Cố cắt ngang mấy câu nói lải nhải của Lăng Tú, bà mở miệng hỏi.

Lăng Tú hơi lặng đi rồi đáp lại: “Đương nhiên là tốt ạ. Họ là ba mẹ ruột của con mà, sao lại không đối xử tốt với con chứ. Bọn họ nói, bọn họ đã để con thua thiệt mười chín năm, bây giờ đều sẽ đền bù lại hết.”

“Mẹ không biết đâu, lúc con nằm viện mẹ con đã mua cho con rất nhiều thứ, còn tự mình hầm canh gà nhân sâm cho con ăn nữa. Nhân sâm đó là nhân sâm hàng trăm năm, quý lắm. Còn nữa, mẹ con còn mua cho con một chiếc xe thể thao làm quà sinh nhật. Còn mời nhà thiết kế đến bệnh viện làm lễ phục cho con, đều đặt làm thủ công hết, nói là để con mặc trong tiệc sinh nhật. . .”

Mẹ Cố lại hỏi: “Vậy nhà họ Cố đã từng để con thua thiệt điều gì chưa?”

Giọng Lăng Tú đột ngột dừng lại.

Thấy Lăng Tú không nói gì, mẹ Cố tiếp tục: “Mẹ biết ba mẹ ruột con đều rất có năng lực, cũng có rất nhiều tiền. Con có thể được họ nhận về mẹ cũng thấy vui thay cho con. Những thứ ba mẹ ruột con có thể cho đúng là ba mẹ không cho nổi.”

Lăng Tú muốn nói gì đó nhưng mẹ Cố đã xua tay: “Nhưng mẹ cũng không cảm thấy nhà họ Cố kém hơn nhà họ Lăng. Tuy ba mẹ không mua nổi xe thể thao, cũng không mua nổi một căn nhà cao cấp, nhưng ba mẹ nuôi được hai anh em con học đại học. Mẹ nghĩ đây là thành tựu lớn nhất mà ba mẹ có thể đạt được trong đời này.”

Vẻ mặt Lăng Tú không tự nhiên: “Mẹ, con không có ý ghét bỏ nhà họ Cố. Mẹ đừng nhạy cảm quá được không? Sao bây giờ mẹ lại giống anh trai vậy? Con cứ nói câu nào là hai người lại nghĩ là con thiên vị.”

Mẹ Cố nghe lời trách móc của Lăng Tú bỗng nhiên sửng sốt. Trong đầu bà không tự chủ mà nhớ lại lời nói lúc trước mình đã nói với Trầm Trầm.

Mẹ Cố trầm mặc không nói gì. Bà nghĩ mình đã hiểu ra rồi. Khi đó Cố Trầm đã có tâm trạng thế nào, vì sao mới ngày mùng hai Tết đã quay lại trường.

Mẹ Cố suy nghĩ một hồi rồi nói: “Lần này ba mẹ đến đây là vì mẹ lo con không thích nghi được với gia đình mới. Nghe nói con nhập viện ba mẹ còn giết hai con gà, trong nhà tích được một trăm quả trứng gà cũng mang hết đến đây cho con, muốn để con bồi bổ sức khỏe. Nhưng xem ra bây giờ con cũng không cần nữa rồi.”

Mẹ Cố cười tự giễu: “Từ nay về sau con ở nhà họ Lăng thì hãy sống cho tốt cuộc sống của mình. Không cần nhớ đến ba mẹ, cũng không cần nhớ đến anh trai con làm gì. Anh con cũng đã học đại học rồi, sau này công việc của nó thế nào, có thể mua nhà, cưới vợ hay không đều phải dựa vào chính nó.”

“Mẹ!” Lăng Tú nhíu mày, cảm thấy mẹ Cố không chịu nói lý: “Mẹ đừng như vậy được không? Có phải mẹ không muốn con tìm được ba mẹ ruột, không muốn cho con quay về nhà họ Lăng không?”

Mẹ Cố á khẩu không trả lời được. Bà không biết mình nên nói gì nữa, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng bà vẫn không nhịn được mà hỏi: “Tú Tú, trong lòng con mẹ là người như vậy à?”

Lăng Tú cũng trầm mặc.

Nhìn thấy sự thất vọng không che giấu được của mẹ Cố, Lăng Tú cũng thấy phiền lòng. Cậu ta mở miệng nói: “Mẹ, sao hôm nay mẹ cứ nhặt chữ bắt bẻ con vậy? Khó khăn lắm con mới tìm được ba mẹ ruột, có gia đình mới, mẹ không thể mừng thay cho con được sao? Mẹ có biết con đã phải trả giá thế nào cho chuyện này không? Con phải chịu chứng tan máu đó mẹ có biết không?”

Mẹ Cố khiếp sợ nhìn Lăng Tú. Cậu ta nói: “Không phải vừa rồi con mới nói là con bị Lăng Nhất Nhất đẩy xuống cầu thang, phải đưa đến bệnh viện sao? Tình hình lúc đó hết sức nguy kịch, con cần truyền máu, nhưng trong ngân hàng máu không có máu của con. Mẹ con không biết con là con ruột của bà ấy liền truyền máu cho con. Nhưng cũng vì nguyên nhân này mà con biết được con bị bệnh tan máu.”

Lăng Tú nói tới đây lại không nhịn được mà oán trách số mệnh bất công. Cậu ta không hiểu vì sao Cố Trầm làm chuyện gì cũng có thể thành công dễ dàng, còn cậu ta, dù làm chuyện gì cũng cực kỳ gian nan. Từ nhỏ đã không có ba mẹ ruột, ăn nhờ ở đậu mười tám năm. Bây giờ khó khăn lắm mới nhận lại ba mẹ ruột thì lại mắc chứng tan máu.

Mẹ Cố quả thật không biết chuyện này. Nghe lời nói của Lăng Tú bà không nhịn được cầm lấy tay cậu ta an ủi: “Không sao đâu. Tú Tú của chúng ta phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ không có việc gì. Hơn nữa, ba mẹ ruột con giàu có như vậy, nhất định sẽ giúp con chữa khỏi bệnh. Ngày thường con cũng phải tự chăm sóc bản thân thật tốt. Phải để ý đến sức khỏe của mình.”

Cuối cùng cũng cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc quen thuộc, ánh mắt Lăng Tú sáng lên, lập tức nói: “Con sẽ làm vậy. Cho nên, mẹ à, mẹ có thể khuyên nhủ Cố Trầm giúp con không…”

“Chuyện này thì mẹ thật sự không thể giúp con được.” Mẹ Cố lắc đầu, ngắt lời Lăng Tú: “Con cũng biết đấy, anh trai con có chính kiến lắm, chuyện nó đã quyết định thì không ai thay đổi được. Huống chi, mẹ cũng không hiểu chuyện công việc của nó. Mẹ không muốn nghĩ ra lắm ý tưởng lung tung rồi làm rối loạn cách nghĩ của nó.”

“Nhưng…”

Mẹ Cố xoa đầu Lăng Tú: “Con cũng đừng để tâm làm gì. Những chuyện này cứ để người lớn lo. Con cứ chăm sóc sức khỏe của mình thôi. Con bị bệnh thế này cũng không thể lo lắng được.”

Vài lần Lăng Tú muốn kéo đề tài trở lại, nhưng mẹ Cố không chịu nói tiếp, cuối cùng, cậu ta chỉ có thể rầu rĩ rời đi.

Sau khi Lăng Tú đi rồi, người nhà họ Cố liền vây quanh mẹ Cố hỏi: “Nó đến đây một chuyến, dáng vẻ bí mật như vậy là muốn tìm chị nói gì thế?”

“Tú Tú bị bệnh tan máu.” Mẹ Cố thở dài: “Nó còn muốn nhờ Trầm Trầm nói giúp Tập đoàn Lăng Thị trong hội nghị thành phố, nhưng tôi không đồng ý.”

“Bệnh tan máu là bệnh gì?” Người nhà họ Cố quay sang nhìn nhau thắc mắc: “Đang bình thường sao tự nhiên lại mắc bệnh lạ vậy?”

“Là một căn bệnh các tế bào hồng cầu trong cơ thể tăng lên đột biến. Nếu gặp trường hợp nghiêm trọng sẽ có thể bị suy thận, bị sốc, tim ngừng đập.” Mẹ Cố nói: “Lúc truyền máu vì mẹ ruột Lăng Tú không biết bọn họ có quan hệ mẹ con nên đã trực tiếp truyền máu cho thằng bé.”

Cố Trầm hơi ngạc nhiên. Cậu nhớ kiếp trước, vì có người nhà họ Kiều giật dây ở giữa nên lúc đầu người nhà họ Lăng luôn nghi ngờ thân phận của Lăng Tú. Sau khi đưa Lăng Tú đến bệnh viện thì trước tiên đã đi làm xét nghiệm quan hệ huyết thống, không trực tiếp truyền máu. Không ngờ đời này tình cờ đưa đẩy thế nào mà Lăng phu nhân lại tự mình truyền máu cho Lăng Tú, còn khiến cậu ta mắc phải chứng tan máu.

“Má ơi! Bệnh này đáng sợ quá vậy! Còn có thể chết sao?” Cô cả không nhịn được kêu lên: “Tôi xem trên tivi không phải thường xuyên có nhân vật chính xảy ra chuyện, rồi bác sĩ sẽ đứng ở cửa phòng phẫu thuật gọi người nhà đến truyền máu sao?”

“Người ta viết lung tung đấy.” Mẹ Cố nói, tầm mắt nhìn về phía Cố Trầm: “Trầm Trầm, mẹ có thể nói chuyện một mình với con không?”

Cố Trầm nhíu mày. Mẹ Cố nói: “Chỉ nói vài câu thôi, sẽ không làm chậm trễ của con bao nhiêu thời gian đâu.”

Cố Trầm suy nghĩ rồi cuối cùng vẫn đi vào phòng ngủ với mẹ Cố.

Vừa đóng cửa lại, mẹ Cố đã cầm tay Cố Trầm: “Mẹ xin lỗi.”

Cố Trầm: “?”

Mẹ Cố nói: “Lúc trước khi con nói với mẹ về chuyện của Tú Tú, mẹ vẫn nghĩ đó chỉ là chuyện đám trẻ con các con cãi nhau thôi, cho nên mới không để trong lòng. Mẹ còn cảm thấy do sức khỏe Tú Tú không tốt, từ nhỏ lại không có ba mẹ ruột, các cô con thì không thích nó, cho nên mới tạo thành tính cách nhạy cảm như vậy. Con là anh trai thì phải nhường thằng bé. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, lúc đó mẹ không nên nói mấy lời như thế, có phải con buồn lắm không?”

Cố Trầm mím môi không nói gì.

Mẹ Cố nói: “Hôm nay mẹ cũng hơi buồn. Con người ấy mà, chỉ khi lấy trái tim soi trái tim thì mới biết có những chuyện, những lời nói, khi đã nói ra sẽ có thể khiến người ta đau lòng biết chừng nào.”

“Con đừng trách mẹ nhé, được không?”

Yết hầu Cố Trầm lăn lên trượt xuống, sau đó cậu mở miệng nói: “Con không trách mẹ.”

“Vậy là tốt rồi.” Mẹ Cố gật đầu mỉm cười: “Mẹ gọi con vào là vì muốn nói cho con một việc. Tú Tú nói với mẹ là nhà họ Lăng đã chuẩn bị cho con và giáo sư Hình hai căn nhà, muốn hai người con nói giúp Tập đoàn Lăng Thị ở hội nghị thành phố…”

Mẹ Cố chưa kịp nói hết lời Cố Trầm đã lập tức ngắt lời: “Không thể nào đâu ạ.”

Mẹ Cố nói: “Mẹ cũng cũng hiểu chuyện này không thỏa đáng. Cho nên mẹ không đồng ý với Tú Tú. Nhưng mẹ cảm thấy với tính cách của người như chủ tịch Lăng kia thì không giống một người biết khó mà lui. Con tự mình để ý hơn là được rồi.”

Cố Trầm gật đầu: “Vâng, con biết.”

Mẹ Cố thở dài: “Chờ hết tiệc sinh nhật của Tú Tú ba mẹ cũng đi về. Con ở trường phải chăm sóc tốt cho mình, đừng học mệt quá.”

Cố Trầm tiếp tục gật đầu. Mẹ Cố nhìn Cố Trầm, mẹ con hai người nhìn nhau không nói gì. Lại một lát sau mẹ Cố mới thở dài nói: “Mẹ nói xong rồi. Nếu không có việc gì nữa thì con về trường sớm đi. Không phải ngày mai còn phải đưa mọi người đi dạo phố à, buổi tối còn đi dự tiệc sinh nhật Tú Tú nữa.”

Cố Trầm nói: “Vâng.”

Sau khi Lăng Tú trở lại nhà họ Lăng, chủ tịch Lăng sốt sắng hỏi: “Thế nào rồi? Cố Trầm đã đồng ý chưa?”

Lăng Tú lắc đầu: “Con đợi ở dưới căn hộ rất lâu họ mới quay lại. Con không nói chuyện với Cố Trầm mà đi nói với mẹ con…”

“Sao bà ta lại là mẹ con được? Mẹ mới là mẹ ruột con!” Lăng phu nhân nhíu mày ngắt lời Lăng Tú: “Con chỉ có một người mẹ là mẹ thôi. Sau này đừng gọi bà ta là mẹ nữa. Cái loại người đấy làm sao xứng làm mẹ của Tú Tú nhà chúng ta.”

“Bà đừng có ngắt lời.” Chủ tịch Lăng nhìn Lăng Tú nói: “Con nói tiếp đi.”

Lăng Tú nói: “Con nói chuyện với dì Cố. Nhưng dì Cố không đồng ý, bà ấy nói tính Cố Trầm rất cứng đầu, bà ấy không quản được.”

Chủ tịch Lăng thất vọng: “Sao đến cả việc nhỏ thế này mà con cũng không làm được vậy?”

Lăng Tú nhất thời ngây ngẩn cả người.

Lăng phu nhân ôm lấy con trai: “Ông đủ rồi đấy. Con trai vừa mới xuất viện ông đã bắt nó làm việc cho ông luôn. Ông là ba nó hay là địa chủ bóc lột vậy? Chẳng lẽ ông không đau lòng cho con trai mình ngày trời lạnh như thế vẫn phải đứng ở ngoài chờ người ta lâu như vậy à?”

Lăng phu nhân càng nói càng thấy đau lòng: “Nói đến cũng thấy đám người đó lòng dạ ác độc thế nào. Mình thì chơi bời sung sướng ở ngoài, lại để con trai tôi đứng chờ dưới lầu. Không phải đám đó cố ý đấy chứ?”

“Chắc không phải đâu ạ.” Lăng Tú nhìn dáng vẻ của Lăng phu nhân liền tỏ vẻ ngoan ngoãn: “Dì Cố nói là họ đi dạo phố ở ngoài, vì xung quanh ồn ào quá nên không nghe thấy tiếng điện thoại con gọi đến.”

Dừng một chút Lăng Tú lại bổ sung thêm: “Con đã gọi tổng cộng tám cuộc lận!”

“Cái gì mà không nghe thấy! Mẹ thấy rõ ràng là người ta cố ý không nghe điện thoại.” Lăng phu nhân “hừ” một tiếng: “Quả nhiên không phải con mình đẻ ra nên mới không thương.”

Lăng Tú cúi đầu, dáng vẻ mất mát, không hé răng nói lời nào.

Chủ tịch Lăng thấy thế cũng không tiện nói thêm gì, chỉ thở dài một hơi, ngồi trên sô pha.

Lăng phu nhân ôm Lăng Tú, nói với chủ tịch Lăng: “Thứ hai ông đi làm thì dẫn theo cả Tú Tú đi. Trước hết để thằng bé làm quen với các mối quan hệ trong công ty. Nó là con trai ruột của ông đấy.”

Trong lúc nói chuyện thì Lăng Nhất Nhất cũng vừa trở về. Nghe thấy lời Lăng phu nhân nói cô ta không cam lòng yếu thế: “Ba, con cũng muốn đến công ty.”

Chủ tịch Lăng còn chưa đáp lời Lăng phu nhân đã nói: “Con là con gái, làm loạn cái gì thế?”

“Con gái thì sao? Con gái thì không phải là người nhà họ Lăng sao, con gái thì không được đến công ty à? Ai quy định như thế?” Lăng Nhất Nhất “hừ” một tiếng, trừng mắt nhìn Lăng Tú: “Con mặc kệ, dù sao anh ta đi thì con cũng phải đi.”

Chủ tịch Lăng nhìn hai mẹ con không làm cho người ta bớt lo này, chỉ cảm thấy đau đầu!

Đúng chín giờ sáng hôm sau, Chung Ly Toại đã xuất hiện ở cổng trường Đại học A. Cố Trầm lên xe, thắt dây an toàn: “Hai ngày nay làm phiền anh quá.”

Chung Ly Toại cười nói: “Đừng khách sáo như vậy. Tôi cũng muốn cảm ơn cậu vì đã cho tôi cơ hội này đấy, lâu lắm rồi tôi không đi dạo phố. Hôm nay chúng ta đi đâu đây?”

“Tòa nhà Thế Mậu.” Cố Trầm nói. Buổi tối sẽ đến tiệc sinh nhật của Lăng Tú mà người nhà họ Cố còn chưa có lễ phục, bây giờ làm cũng không kịp nên Cố Trầm chỉ có thể dẫn họ đến trung tâm thương mại mua.

Chung Ly Toại nhíu mày, anh cảm thấy nhà họ Lăng sắp xếp việc này không chu đáo. Nếu đã mời người nhà họ Cố đến dự tiệc thì sao lại không chuẩn bị trước cho họ?

“Hả? Chúng ta đi dự tiệc sinh nhật của Cố Tú thôi mà còn cần mua quần áo mới à?” Người nhà họ Cố cũng cảm thấy khó hiểu.

Cô cả nói: “Trước nay chưa bao giờ có chuyện người lớn mừng sinh nhật cho con cháu. Ở chỗ chúng ta không mừng sinh nhật cho trẻ con bao giờ, sợ làm giảm thọ.”

Mẹ Cố nói: “Nhà họ Lăng khó khăn lắm mới tìm được con trai, nên muốn làm to một chút cũng là chuyện dễ hiểu.”

Cô cả bĩu môi: “Vậy thì làm đi. Không ai ngăn cản bọn họ làm hết. Nhưng tại sao lại bắt chúng ta phải mua quần áo mới? Chúng ta mặc đồ của mình thì không cho vào chắc?”

Cố Trầm cười nói: “Cô đừng nghĩ như vậy. Cô cứ coi như là cháu biếu mọi người đi ạ. Có quần áo mới mặc không tốt sao?”

Thế thì không phải. Chuyện làm cô cả đau lòng là những bộ đồ Cố Trầm đưa họ đi xem bình thường hoàn toàn không thể mặc được.

“Má ơi! Đống đồ này làm bằng vàng à? Làm gì mà chỉ có một bộ quần áo thôi cũng bán giá mấy chục ngàn tệ rồi?” Cô cả nhìn giá trên mác chỉ thấy mình cũng sắp bị dọa cho phát bệnh tim: “Nếu cô mà mặc cái váy này lên người thì chẳng khác nào khoác nửa cái nhà lên người. Cô không mặc đâu.”

Có tiền cũng không mặc xòe xoẹt như vậy.

Cô gái bán hàng đứng bên cạnh cố nhịn cười, mặt cũng nghẹn đến phát đỏ.

Cố Trầm bất đắc dĩ: “Cô đừng tiếc tiền làm gì. Cô cứ coi như là để giữ thể diện cho nhà họ Cố chúng ta đi.”

“Tốn nhiều tiền như vậy để giữ thể diện cho nó sao, nó ghê gớm vậy cơ à?” Cô cả cười nhạt: “Cháu đừng khuyên cô, cô không mặc đâu. Cô sẽ mặc đồ của mình đi ăn tiệc. Nhà họ thích thế nào kệ họ.”

Ông bà Cố cũng phản đối Cố Trầm tiêu số tiền này: “Cháu có tiền thì để dành mà mua nhà. Cháu không giống Cố Tú, giờ nó đã có nhà họ Lăng để dựa vào, đời này không lo chuyện ăn mặc. Nhưng cháu thì phải dựa vào bản thân, đừng tiêu tiền như nước thế.”

Vào dịp Tết Nguyên Đán Cố Trầm mua nhiều đồ về nhà thì hai người già đã muốn nói với cậu rồi. Nhưng vì nghĩ đến khi đó là lễ Tết, đó cũng là tấm lòng của cháu mình nên hai người mới nhịn không nói. Bây giờ thì thật sự không thể nhịn được nữa.

“Đúng vậy đấy! Đống quần áo này đắt quá, mặc vào cũng không biết nên đi đường thế nào.” Đám em họ nhà họ Cố cũng nhao nhao mở miệng: “Bọn em không cần đâu, anh ơi, anh đừng mua.”

Vì người nhà họ Cố phản đối gay gắt quá nên cuối cùng chuyện mua quần áo đã không thể thực hiện. Thấy đã gần trưa, Cố Trầm liền dẫn mọi người lên tầng cao nhất ăn tiệc buffet. Mỗi người năm trăm hai mươi tệ, người nhà họ Cố vừa thấy vậy cũng lại không chịu ăn nữa.

Cố Trầm nói: “Quần áo không chịu mua thì cơm cũng phải ăn chứ ạ. Đã đến thành phố A một chuyến rồi thì cũng không thể đến vô ích được.”

Ông cụ Cố lẩm bẩm: “Mọi người đâu có đến vô ích, đã được ăn cơm giáo sư nấu đó thôi.”

Cố Trầm cười không nói lời nào, không để mọi người phân bua thêm mà đi thanh toán tiền luôn.

Lúc người nhà họ Cố ngồi xuống vẫn còn cảm thấy đau lòng. Cô cả và cô hai còn nói thật quyết tâm: “Nhất định phải ăn bù lại tiền mới được.”

Kết quả họ thiếu chút nữa thì ăn đến phình bụng. Vậy nên buổi tối khi đến nhà họ Lăng, sắc mặt của ai cũng rất khó coi.

Người nhà họ Lăng nhìn thấy quần áo trên người người nhà họ Cố, sắc mặt cũng không dễ nhìn. Khách đến dự nhìn quần áo quá mức giản dị của họ, trên mặt cũng đều là vẻ khác thường.

“Sao mấy người lại mặc thế này đến này?” Lăng Nhất Nhất nhanh mồm nhanh miệng, chạy đến trước mặt Cố Trầm nói: “Người nhà cậu không hiểu chuyện, nhưng đến cậu cũng không hiểu chắc? Đến bữa tiệc kiểu này mà ăn mặc như thế không thấy mất mặt à?”

Cố Trầm cười nói: “Chúng tôi người nhà quê đúng là không hiểu. Mặc thế nào thoải mái thì cứ mặc như thế thôi. Sao, làm nhà họ Lăng các cô mất mặt à?”

“Đương nhiên rồi.” Lăng Nhất Nhất nói: “Cậu không thấy tất cả mọi người đang nhìn đám người các cậu như thế nào ư?”

Lăng phu nhân dẫn theo Lăng Tú được ăn mặc chải chuốt tỉ mỉ đi qua, cười làm lành nói: “Xin lỗi mọi người, là do tôi suy nghĩ không chu đáo, quên không chuẩn bị quần áo cho mọi người.”

“Chuyện này có cái gì mà phải xin lỗi.” Cô cả nhà họ Cố xua tay, không cho là đúng: “Đi tham gia tiệc mừng sinh nhật của con cháu thôi mà, mặc cái gì chả được. Chỉ có người ở thành phố các bà để ý lắm chuyện thôi. Ở thôn chúng tôi chẳng bao giờ mừng sinh nhật cho trẻ con.”

Khách dự tiệc nghe cô cả hễ mở miệng ra là “trong thôn chúng tôi” thế này thế kia mà không nhịn được cười.

Lăng Tú mặc bộ đồ vest ba món được đặt làm thủ công, trông như một hoàng tử bé tinh khôi. Cậu ta cũng cảm thấy hôm nay mình chính là một hoàng tử nhỏ sống trong lâu đài. Nhưng câu nói của cô cả nhà họ Cố chỉ nháy mắt đã đánh cho cậu ta quay về nguyên hình, khiến cậu ta tỉnh lại, nhận ra mình chỉ là một đứa trẻ lớn lên ở vùng thôn quê hẻo lánh. Cho dù bây giờ đã trở lại nhà họ Lăng thì cũng không có ai coi cậu ta là cậu chủ thật sự của nhà họ Lăng.

Lăng Tú không cam lòng cắn chặt răng, cậu ta cảm thấy biểu hiện của người nhà họ Cố quá đáng xấu hổ.

Cũng may là cậu ta không phải là người nhà họ Cố thực sự, làm sao cậu ta có thể có đám họ hàng đáng xấu hổ như họ chứ!

Nghĩ đến đây, Lăng Tú hả hê quay qua nhìn Cố Trầm. Cố Trầm mới là người nhà họ Cố chân chính. Anh ta mới nên cảm thấy xấu hổ và khó xử.

Trong mắt Lăng phu nhân hiện lên vẻ châm chọc, đúng là đám nông dân quê mùa không biết giao tiếp, hoàn toàn không thể so sánh với nhà họ Lăng bọn họ được.

“Tôi không hiểu lắm về tập tục trong thôn của mọi người. Nhưng Lăng Tú là cốt nhục nhà họ Lăng chúng tôi, là con trai của chủ tịch Tập đoàn Lăng Thị. Ngày sinh nhật của thằng bé là ngày đáng để chúc mừng nhất đối với gia đình chúng tôi.” Lăng phu nhân ôm vai Cố Tú: “Mong mọi người có thể hiểu suy nghĩ này của chúng tôi.”

“Chúng tôi hiểu mà! Chúng tôi vô cùng hiểu!” Cô cả nhà họ Cố nói hết sức thẳng thắn: “Thật ra cũng không thể trách chúng tôi. Bà nói xem, Cố Tú ở nhà chúng tôi, chúng tôi nuôi mười tám năm, khó khăn lắm mới được mấy người nhận lại, còn muốn mở tiệc thông báo cho mọi người đều biết. Đây là chuyện tốt. Chúng tôi cũng muốn ăn mặc đẹp hơn. Sáng hôm nay Trầm Trầm còn dẫn chúng tôi đi dạo phố đó. Nhưng tôi nhìn thấy đã hoảng, một cái váy mà giá hơn chục nghìn tệ. Bà nói xem, đoàn chúng tôi cả chục người, mỗi người một bộ là đủ táng gia bại sản rồi. Bà nói xem, nhà nào mặc nổi đống đồ đắt tiền như thế chứ?”

“Nên tôi mới nghĩ, nhà chúng tôi nuôi không Cố Tú mười tám năm, còn bồi dưỡng nó thành sinh viên, vậy là cũng quá tận tâm rồi đấy chứ? Chúng tôi cũng không nói muốn nhà họ Lăng các bà báo ơn gì. Nhưng cũng không thể vì nó được mấy người nhận về, chúng tôi đi dự một bữa tiệc mà còn phải mua quần áo đến táng gia bại sản chỉ vì không làm mất mặt mấy người, không bị mấy người ghét bỏ được?” Cô cả nhà họ Cố nhìn Lăng phu nhân: “Tôi biết nhà họ Lăng giàu có. Nhưng mấy người có năng lực thì cũng không thể bắt chúng tôi làm con lừa gầy cố rặn cục phân cứng chứ? Tôi nói vậy đó, mẹ Cố Tú này, bà cũng hiểu cho chúng tôi nhỉ?”

Lời này vừa nói xong, những vị khách có mặt lập tức châu đầu ghé tai xì xào bàn tán.

Lăng phu nhân nghe thấy những lời bàn tán xung quanh, trong lòng liền tức giận, mặt cũng biến sắc.

Lăng Nhất Nhất cũng trợn mắt há mồm nhìn cô cả nhà họ Cố. Thật không ngờ một người phụ nữ nông dân lại có cái miệng lợi hại như vậy. Toàn là mấy từ hàm ý sâu xa, cuối cùng cô ta cũng được tận mắt chứng kiến rồi.

Còn Lăng Tú thì càng không cần phải nói, nước mắt rưng rưng, thiếu chút nữa khóc ra tiếng.

Đến cả nhà họ Cố ở bên này cũng thấy ngượng ngùng.

Chủ tịch Lăng đang bận tiếp khách, nghe thấy tiếng huyên náo ở đây thiếu chút nữa ông ta đã tức đến hỏng người. Ông ta chỉ có thể để chú hai Lăng hỗ trợ tiếp đón khách khứa, còn mình thì đi qua hòa giải.

Còn chưa kịp mở lời thì chủ tịch Lăng đã nghe thấy ở phía sau có người cười tủm tỉm nói: “Đây không phải là Cố Trầm à?”

Hoắc Nguyên Khải đưa vợ con tới dự tiệc sinh nhật của Lăng Tú thật ra vì có ý định khác. Ông ta nghe nói Cố Trầm cũng đến dự tiệc nên mới tới đây. Nhưng không ngờ đến dự tiệc còn gặp được chuyện ồn ào náo nhiệt như vậy.

Hoắc Nguyên Khải xem đủ rồi mới cười tủm tỉm đứng ra chào hỏi với Cố Trầm: “Không ngờ trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy. Hóa ra đứa trẻ Tổng giám đốc Lăng và Lăng phu nhân vất vả tìm kiếm mười tám năm nay lại là con nuôi nhà các cậu.”

“Tập đoàn Lăng Thị và giáo sư Hình đều là thành viên của phe phía tây. Xem ra sau này người trong phe phía tây cũng muốn hợp tác với nhau rồi.”

Nghe câu nói này khách khứa có mặt không khỏi nhìn nhau cười. Như thế này mà còn muốn hợp tác? Biết hợp tác thế nào đây? Hợp tác kiểu con lừa gầy cố rặn cục phân cứng sao?

TYT & Lynn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp