Sau Khi Cùng Tinh Phân Bá Tổng Ly Hôn

CHƯƠNG 89 + 90:


2 năm

trướctiếp

CHƯƠNG 89: HA HA HA HA.

"Em đã nói rồi, tôi qua bảo anh tăng nhiệt độ điều hòa lên lại không nghe." Đường Trì giận trách.

Nghiêm Ngộ Sâm bất đắc dĩ nói: "Nhưng không phải em sợ nóng sao, tăng nhiệt độ điều hòa lên, bảo bối em sẽ ra mồ hôi."

Đường Trì hừ một tiếng: "Vậy cũng so với anh bị cảm tốt hơn."

Bành Nghiêu tiện tay quay lại đoạn hội thoại này của hai người, ngày đó, nội tâm của các cô gái Gia Vị đều rất thỏa mãn.

Trở lại trại huấn luyện, Nghiêm Ngộ Sâm nói bên này anh sẽ xử lý, để Đường Trì thu dọn hành lý xong, liền đến phòng luyện tập tiếp tục huấn luyện.

Huấn luyện về sau, đều là nhằm vào trận thách đấu, bởi vì Đường Trì không cần tham gia trận thách đấu, có tư cách trực tiếp tiến vào trận chung kết, cho nên thời điểm luyện tập, không đòi hỏi Đường Trì cần nghiêm túc.

Bên phía vũ đạo, vũ đạo lão sự phát lệnh đại xá, nói trình độ của Đường Trì đã hoàn toàn không cần tiếp tục nữa, chỉ cần dành nhiều thời gian sáng tác nhạc và luyện tập kỹ năng hát là được.

Thế nhưng, việc này cũng không đại biểu quá trình huấn luyện tiếp theo của Đường Trì sẽ trở nên dễ dàng nữa, bởi vì trại huấn luyện mở thêm một lớp học khác dành cho những học viên dư năng lực — lớp kỹ năng diễn xuất.

Chỉ là, bởi vì trận đấu bán kết lúc trước, mọi người đều rất bận, đều ở phương diện hát nhảy trong giai đoạn đỉnh cao, cho nên lần này tạm thời không mở ra tiết mục tham ban, thế nhưng lần này sau trận bán kết, có mấy người trong phương diện mình am hiểu phát huy rất tốt, nên, căn cứ vào kết quá trận tranh đấu này, vắng lặng đã lâu lớp kỹ năng diễn xuất rốt cuộc bắt đầu lên lớp.

Cùng Đường Trì vào lớp kỹ năng diễn xuất, tổng cộng có mười người, trong số mười người, phòng ký túc xá của Đường Trì đã chiếm bốn vị trí.

"Tôi muốn hỏi, hiện tại có phòng nào lợi hại hơn chúng ta?" Vẻ mặt Tiêu Hàn kiêu ngạo dùng ngón tay chỉ vào mình: "Toàn bộ bốn thành viên đều vào lớp kỹ năng diễn xuất, các cậu nói, lợi hại hay không?"

Bởi vì biểu hiện trong trận thi đấu cá nhân, thời gian học thanh nhạc của Tiêu Hàn giờ đã được thu ngắn một nửa, Dư Văn Nhạc và Giản Hàng trực tiếp huỷ bỏ lớp thanh nhạc, Đường Trì hủy bỏ lớp vũ đạo, bốn người dư thời gian, toàn bộ bị phân tới lớp kỹ năng diễn xuất.

Dư Văn Nhạc cười ha ha: "Cậu còn không thấy ngại à, chỉ có cậu vẫn phải học cả nhảy với hát đấy."

Tiêu Hàn líu lưỡi nói: "Vậy làm sao bây giờ? Ngón giọng chính là khuyết điểm của tôi, cần phải tiếp tục huấn luyện, làm sao?"

Giản Hàng vỗ vai Tiêu hàn: "Cậu còn rất ý thức tự mình biết mình."

"Lớp kỹ năng diễn xuất lần này, vốn là Nghiêm tổng sẽ dạy, nhưng bởi vì hai ngày nay," Giáo viên kỹ năng diễn xuất liếc mắt nhìn Đường Trì: "Nghiêm tổng có chuyện cần phải xử lý, cho nên các cậu tạm thời diễn một đoạn ngắn để thích ứng trước."

Đường Trì ngạc nhiên: "Cho nên hai ngày này bọn em tự diễn sao?"

Giáo viên kỹ năng diễn xuất nói: "Cũng không phải tự diễn, tôi sẽ đưa cho các em một số đoạn kịch bản, chính các em chọn một, sau đó sẽ cho các em thời gian một tiếng nghiên cứu, nhất định phải đem nhân vật đã chọn xem xét kỹ càng."

Mười người, mỗi người chọn một đoạn, Đường Trì xem đoạn mình chọn, bối rối: "Cảnh giường chiếu?"

Vừa nói ra khỏi miệng, những người còn lại không nhịn được cười lên, Tiêu Hàn cười khùng nhất, trực tiếp ôm bụng cười.

"Cậu con cười nữa, cậu tới diễn đi." Đường Trì trợn trắng mắt nói.

Tiêu Hàn xua xua tay: "Không được, tôi không có kinh nghiệm, cậu diễn tương đối hợp."

Giản Hàng cũng phụ họa nói: "Trong số chúng ta, cũng chỉ có cậu là thích hợp nhất để diễn cái này, hơn nữa phân đoạn thứ nhất mở ra, là ở trong phòng nhỏ đối diễn với giáo viên, cậu không cần thẹn thùng."

Dư Văn Nhạc nói: "Đúng vậy, hay là đợi chút nữa Nghiêm tổng xong việc quay lại, thay giáo viên, cậu thì càng không cần phải xấu hổ nữa."

"Tôi nói sao mấy người các cậu lại lắm lời như vậy?" Đường Trì cuộn kịch bản, đâm người bọn họ một cái.

Giáo viên kỹ năng diễn xuất nắm quyền ho khan một tiếng: "Được, tôi rất tò mò trong đầu các em đều nghĩ đến cái gì vậy? Sau này bớt xem phim linh tinh đi, làm sao từng người từng người đều cho rằng cảnh giường chiếu theo cách dung tục như vậy."

Tiêu Hàn cười ha hả nói: "Vậy ngài không nghĩ đến dung tục sao?"

Giáo viên kỹ năng diễn xuất nghiêm túc nói: "Cảnh giường chiếu, là một cảnh diễn tình cảm, là phản ứng tự nhiên của hai người sau khi xác định tình cảm ở mức độ nhất định. Trong màn ảnh, diễn viên nhất định phải nhập vai, nhưng phải kiềm chế, bởi vì cái gọi là kỹ năng diễn xuất tốt, cũng không phải để em hoàn toàn nhập vào nhân vật này, mà là diễn giải những biểu hiện trên người hắn, điều đó xuất hiện, sẽ đạt được mục đích, không phải chỉ vì hấp dẫn ánh mắt người mà bộc lộ."

"Một cảnh giường chiếu hoàn hảo, chính là loại cao trào kia, gợi tình mà không dung tục." Giáo viên kỹ năng diễn xuất nói: "Để cho người khác cảm nhận được tình cảm va chạm của hai diễn viên."

Nghe đến đây, Đường Trì không nhịn được giơ tay: "Nhưng, một mình em không thể diễn được cảnh giường chiếu."

Cũng không thể, tự mình nằm trên giường a a a a a đi, quá lúng túng.

Giáo viên kỹ năng diễn xuất nói: "Chuyện này em không cần để ý, tôi sẽ tìm người phối diễn với em."

"A?" Đường Trì ngạc nhiên.

Giáo viên kỹ năng diễn xuất hiếu kỳ: "Có vấn đề sao?"

Đương nhiên là có vấn đề! Hơn nữa còn là vấn đề rất lớn!

Lúc thường, coi như người khác liếc mắt nhìn mình nhiều hơn một cái, Nghiêm Ngộ Sâm liền muốn phát điên ăn thịt người, nói cậu ở trước máy quay lăn giường với người khác, có là giả vờ, xem như mượn một số hình ảnh khác, tuyệt đối không thể cản được việc Nghiêm Ngộ Sâm sẽ phát điên.

"Chồng em khả năng sẽ không thích em làm như vậy, nếu không cho em đổi kịch bản khác đi." Đường Trì nỗ lực với giáo viên kỹ năng diễn xuất.

Giáo sư kỹ năng diễn xuất chỉ biết tình cảm giữa Đường Trì và Nghiêm Ngộ Sâm rất tốt, thế nhưng hắn cảm thấy tốt xấu gì Nghiêm Ngộ Sâm cũng là người làm nghệ thuật, năm đó thời điểm anh làm đạo diễn, tiêu chuẩn màn ảnh quay lại không ít lần, nhìn người khác lõa thể, đều là mặt không cảm xúc nội tâm không gợn sóng, anh sẽ không bảo thủ như thế đi?

Giáo viên kỹ năng diễn xuất sau khi động não, xuất phát lòng tin vào sự chuyên nghiệp của Nghiêm Ngộ Sâm, vẫn cảm thấy chính Đường Trì là không muốn diễn, cho nên mới nói là Nghiêm Ngộ Sâm không đồng ý.

"Tôi bây giờ có thể cho em đổi, nhưng sau này khi em chính thức diễn xuất, cho em một kịch bản tốt cầu không được, chẳng lẽ em vì tiêu chuẩn trong lúc diễn quá lớn mà từ bỏ kịch bản này sao?" Giáo viên kỹ năng diễn xuất nỗ lực giáo dục Đường Trì.

Thế nhưng, làm hắn vạn vạn không ngờ tới chính là, Đường Trì phi thường thoải mái mà kiên định nói: "Sẽ."

Giáo viên kỹ năng diễn xuất mờ mịt: "Em điên rồi?"

Đường Trì cười nói: "Không phải em điên rồi, em chỉ sợ sau khi diễn xong, chồng em sẽ điên."

Giáo viên kỹ năng diễn xuất: "???"

"Thầy ơi, ngài mới tới đây phải không?" Tiêu Hàn nói.

Giáo viên kỹ năng diễn xuất ừm một tiếng: "Hôm qua vừa tham gia tổ tiết mục, sao vậy?"

Tiêu Hàn nói: "Ngài vừa tới, xem tuổi đời của ngài, em nghĩ bình thường ngài cũng không quan tâm bát quái trên mạng, nhiều nhất chỉ xem loại tin nhỏ, cho nên ngài có thể không biết, Nghiêm tổng của chúng ta, là một dấm chua tinh."

Giáo viên kỹ năng diễn xuất đẩy kính lão nói: "Có ý gì?"

"Ngài không cần biết trong ý em là gì, ngài chỉ cần biết, nếu như ngài khăng khăng muốn Đường Trì quay cảnh giường chiếu với người khác, ngài liền toang." Tiêu Hàn nói trắng ra.

Giản Hàng phụ họa nói: "Đúng, ngài liền toang, em không phải đang mắng ngài đâu, cũng không phải đang nói ngài yêu, chỉ là trong hữu tình lại là sự thật."

Ngay tại lúc giáo viên kỹ năng diễn xuất đang mơ hồ, cửa phòng luyện tập diễn xuất đột nhiên bị người đẩy ra.

Nghiêm Ngộ Sâm vẻ mặt lạnh lùng đi vào: "Hàn lão chào ngài."

Giáo viên kỹ năng diễn xuất họ Hàn, là diễn viên kỳ cựu tuyến 1, lúc thường yêu cầu rất nghiêm, rất chuyên nghiệp, bất quá, đối với tiểu thịt tươi bây giờ có ý kiến không nhỏ, lần này đồng ý chỉ đạo bọn Đường Trì, chủ yếu là nể mặt mũi Nghiêm Ngộ Sâm.

Thầy Hàn ừm một tiếng, đem sắp xếp ngày hôm nay nói qua một lần cho Nghiêm Ngộ Sâm, Nghiêm Ngộ Sâm: "Có thể, liền làm theo ý ngài đi. Tất cả mọi người, sau khi chuẩn bị xong, nói tôi một tiếng, sau đó tiến vào gian phòng bên trong tiến hành kiểm tra. Tôi sẽ nhìn khả năng của mỗi người. Không có vấn đề gì, liền bắt đầu đi."

Đường Trì cẩn thận từng li từng tí giơ tay: "Báo cáo, em muốn đổi kịch bản."

Nghiêm Ngộ Sâm lúc làm việc, vẫn là rất nghiêm túc: "Lý do?"

Đường Trì có chút khó mở miệng: "Em... em không muốn quay cảnh giường chiếu."

"Giường..." Nghiêm Ngộ Sâm sững sờ: "Ý gì?"

————————————

CHƯƠNG 90: KHÔNG MUỐN XUẤT ĐẠO.

Đường Trì chỉ cuốn kịch bản của mình: "Cảnh giường chiếu."

Nghiêm Ngộ Sâm lúc này mới phản ứng lại, cầm cuốn kịch bản trong tay Đường Trì, tiện tay lật một lần, sắc mặt trong nháy mắt xanh mét: "Đây là kịch bản người nào viết?"

Thầy Hàn nói: "Tôi, có vấn đề gì sao?"

Nghiêm Ngộ Sâm trước nay rất kính trọng những diễn viên kỳ cực như Hàn lão, nhưng lần này, anh thật sự có chút bối rối: "Bọn họ trước đây đều chưa từng diễn xuất, ngày hôm nay chỉ kiểm tra trình độ, sao có thể sắp xếp cảnh giường chiếu cho họ được?"

Thầy Hàn mờ mịt nhìn Nghiêm Ngộ Sâm: "Không phải Nghiêm tổng cậu nói, phải tận lực đa dạng hóa các đề tài kiểm tra sao, như vậy càng có lợi trong việc bồi dưỡng bọn họ?"

"Câu này đúng là tôi đã nói, nhưng..." Nghiêm Ngộ Sâm dừng một lát nói: "Tôi không nói ông thêm cảnh giường chiếu a, em ấy là vợ tôi, sao ông lại để em ấy ở ngay trước mặt tôi diễn cảnh giường chiếu với người khác chứ, chuyện này, chuyện này không phải đang làm tôi tự tay đội nón xanh cho mình sao?"

Thầy Hàn bật cười: "Đây chỉ là diễn kịch."

"Tôi biết đây là diễn kịch, nhưng Đường Trì không thể diễn loại kịch bản này." Nghiêm Ngộ Sâm nói: "Tùy tiện diễn phần nào cũng có thể, nhưng cảnh hôn và cảnh giường chiếu thì không thể, tuyệt đối không."

Thầy Hàn gật đầu: "Nhưng theo như yêu cầu của ngài, sau này Đường Trì xuất đạo, kịch bản nào không thể nhận đây, dù sao nếu như diễn nam chính mà nói, nhất định phải diễn không ít phân cảnh tình cảm cùng cảnh giường chiếu với nữ chính, chuyện này không thể tránh khỏi."

Nghiêm Ngộ Sâm: "Không phải đóng càng nhiều thì càng tốt, tìm kịch bản vai phụ tương đối đầy đủ để diễn, có lúc so với vai chút còn đặc sắc hơn, ngược lại tôi sẽ không để em ấy diễn mấy cảnh như vậy."

Đường Trì ngạc nhiên: "Cho nên, sau này em chỉ có thể diễn vai phụ?"

Nghiêm Ngộ Sâm nói: "Không chỉ vậy, mà còn là mánh khóe mà người có thể sắp đặt."

Đường Trì: "..." Trời ạ, đột nhiên không muốn xuất đạo.

Thầy Hàn nhìn Đường Trì, ông hiện tại đã hiểu vì sao vừa nãy bọn Đường Trì lại nói như vậy.

Nghiêm đại đạo diễn đã từng danh chấn một thời, quay cảnh giường chiếu mắt cũng không thèm chớp một cái, đã không còn giống năm đó.

Nghiêm đại đạo diễn bây giờ, chính là một vò giấm chua, không chuyện gì không nói được.

"Vậy được rồi, ngài nói cần đổi thế nào?" Thầy Hàn hỏi.

Nghiêm Ngộ Sâm cũng biết mình yêu cầu hơi nhiều: "Chỉ cần không phải diễn cảnh giường chiếu và hôn, những cảnh khác đều được."

Yêu cầu này, rất thấp rồi.

Cuối cùng, Đường Trì chọn diễn cảnh tình thân, kỹ năng diễn xuất...

"Trong dự liệu rất kém cỏi." Mặc dù đối diện mình là vợ, nhưng Nghiêm mỗ tổng vẫn thành thật nói: "Cảm giác ống kính tạm được, nhưng cảm xúc rất không ổn, đối với đoạn kịch bản này diễn không đủ sâu đậm."

Nghiêm Ngộ Sâm vừa nói, vừa ghi chú giải vào cuốn kịch bản của Đường Trì: "Kịch bản giống như thai nhi vừa mới ra đời, chỉ có một nguyên mẫu, sau khi lớn lên thành hình dạng gì, phải cần diễn viên diễn giải một cách phong phú."

Đường Trì lắc đầu: "Không rõ, em vẫn cảm thấy, diễn kịch chính là đem lời kịch trong kịch bản nói ra một cách tình cảm là được rồi sao."

Nghiêm Ngộ Sâm không chút lưu tình nói: "Đó là kịch bản nát, người đóng loại kịch này, căn bản không gọi là diễn viên, em không thể học bọn họ." Nói đến đây, Nghiêm Ngộ Sâm dừng một chút, nghiêm túc nói: "Dù sao tốt xấu gì chồng em cũng là đạo diễn thanh niên danh tiếng lẫy lừng mấy năm trước, kỹ năng diễn xuất của em quá kém, không tốt."

"Làm sao, sợ em làm anh mất mặt à? Thầy Nghiêm—." Một tiếng thầy Nghiêm, Đường Trì gọi đặc biệt trầm bổng du dương, trực tiếp làm tai Nghiêm Ngộ Sâm đỏ ửng.

"Bảo bối, em đừng trêu chọc anh." Nghiêm Ngộ Sâm bất đắc dĩ thở dài, đưa kịch bản được Nghiêm Ngộ Sâm chú giải cẩn thận cho Đường Trì: "Trước khi diễn một nhân vật nào đó, em phải thấu hiểu được quá khứ của nhân vật đó, không thể trực tiếp cầm kịch bản vừa diễn theo, như vậy nhân vật của em hiện ra sẽ rất phiến diện, hơn nữa, càng quan trọng hơn là, hành động của em cũng sẽ không có sự khích lệ, ánh mắt của em là khoảng không, ống kính quay cận cảnh sẽ bị lộ toàn bộ."

"Tiếp theo, diễn lại một lần nữa." Nghiêm Ngộ Sâm nói, ánh mắt khóa chặt người Đường Trì, trong ánh mắt bất đắc dĩ toát ra mấy phần bất lực: "Huynh trưởng, a nương nói, nếu huynh rời đi thì đừng trở về nữa."

Nghiêm Ngộ Sâm một giây nhập vai, khiến Đường Trì có chút bối rối, nửa ngày mới sững sờ hồi thần, điều chỉnh tâm tình, bắt đầu tiếp lời: "Tiểu Cảnh yên tâm, a nương nói năng tuy chua ngoa nhưng mềm yếu, chờ huynh trưởng đề tên bảng vàng, phong quang trở về, chỉ cần van cầu bà nhiều hơn một chút, tốt xấu gì ta cũng là nhi tử bà mang thai mười tháng, bà sẽ không thật sự không muốn ta."

Nghiêm Ngộ Sâm thở dài: "Không đúng, em đang đọc chữ, quá hiện đại hóa, không có cái hàm xúc kia. Hơn nữa, em là một người đọc sách, ăn nói phải tận lực văn nhã, âm cuối không cần quá rõ ràng, phải nhẹ nhàng."

"Đọc lời kịch không cần quá ngay ngắn, quá già."

"Không được, âm thanh quá nhỏ, hiện trường thu âm căn bản thu không được."

Một lần lại một lần, Nghiêm Ngộ Sâm sửa đi sửa lại gần một tiếng, lúc này mấy câu nói trong kịch bản coi như qua ải.

Đường Trì ủ rũ từ trong phòng đi ra, Tiêu Hàn liền đứng dậy bước qua: "Thế nào?"

Đường Trì đem kịch bản đưa cho hắn, tâm mệt nói: "Tự xem đi."

Tiêu Hàn xem qua, nhìn thấy trên tờ kịch bản của Đường Trì chi chít lời chú giải, nhất thời bắt đầu cười ha hả: "Tôi cho rằng Nghiêm tổng sẽ đối với cậu thả lỏng yêu cầu một chút, không nghĩ tới, cậu còn thảm hơn cả bọn tôi."

Nghiêm Ngộ Sâm từ bên trong đi ra, vừa vặn nghe thấy câu này, sắc mặt lạnh lùng nói: "Vào trại huấn luyện, muốn đãi ngộ đặc biệt, phải dùng thực lực của mình để thu phục, nếu như các cậu không muốn tôi ép từng người từng người diễn đi diễn lại lần nữa, vậy lần sau phải cố gắng một chút, đừng làm tôi thấy lại mắc sai lầm nữa."

Nói xong, quét mắt nhìn mọi người rồi rời đi.

Đường Trì co quắp ngồi trên mặt đất trong góc tường, vuốt quai hàm: "Trưa hôm nay, đọc lời kịch nhiều lần, miệng tôi sắp bị rút gân rồi."

Tiêu Hàn thở dài phụ họa: "Ai mà không bị."

Thầy Hàn đi tới, cầm gậy gõ gõ tường: "Lúc này mới là lúc nào các em đã không chịu được? Bây giờ yêu cầu các em nghiêm túc, là để sau này khi các em diễn không bị lộ ra sai sót."

Người như thầy Hàn, đặc biệt thích giảng đạo lý, giáo dục bọn họ nửa tiếng, bọn Đường Trì thiếu chút nữa ngủ quên.

Buổi tối huấn luyện xong, Đường Trì không về ký túc xá, cậu hiện tại đã quen ở cùng Nghiêm Ngộ Sâm, ngủ ở ký túc xá căn bản không ngủ được.

Lúc cậu về, cửa ký túc xá của Nghiêm Ngộ Sâm vẫn khóa chặt, hẳn là đang tăng ca.

Đường Trì mở cửa đi vào, chạy vào phòng tắm, thay bộ quần áo, sức cùng lực kiệt nằm trên ghế sofa, một bên chờ Nghiêm Ngộ Sâm, một bên xem TV giết thời gian.

Vừa mở TV, chính là chương trình phỏng vấn trên kênh tài chính và kinh tế.

"Ngoại hình cô gái này tại sao lại nhìn ghét như vậy?" Đường Trì nhíu mày, thật sự giống như cùng đúc ra từ khuôn mẫu với Cố Chiêu Lương.

Cậu ngáp một cái, đang chuẩn bị đổi kênh, cách một khoảng thời gian sẽ nhảy ra một đoạn giới thiệu khách mời, trong khung tròn màu hồng, viết ba chữ "Nghiêm Phó Sương".

Nghiêm Phó Sương... Này không phải là chị gái chết bằm của Nghiêm Ngộ Sâm hay sao?

Phiền.

Đường Trì lập tức đổi kênh.

Bất quá thời gian này không có chương trình nào thú vị, cậu chỉ đơn giản xem bộ phim hoạt hình, xem một lát liền thấy buồn ngủ.

Khoảng nửa giờ sau, cậu bị tiếng điện thoại đánh thức.

Là Nghiêm Ngộ Sâm gọi.

"Bảo bối, đêm nay anh không về, em ngủ một mình đi." Nghiêm Ngộ Sâm ôn thanh nói.

Đường Trì nhíu mày: "Đêm không về, anh lại ở cùng tên đàn ông nhỏ bé nào?"

"Không có, anh chỉ đang làm việc thôi." Đường Trì nói: "Nếu em không tin, anh có thể để Bành Nghiêu làm chứng."

"Được, không phải không tin, đùa anh chút thôi, chú ý nghỉ ngơi, đừng làm quá mệt." Đường Trì khịt mũi.

Cúp điện thoại, cậu liền đi ngủ, sáng hôm sau tỉnh dậy, đã thấy một cái hot search.

#Tập đoàn Nghiêm thị chiếm đoạt tập đoàn Cố thị, ân oán hào môn bản hiện thực#

———————————

Phàn Phàn có lời muốn nói: :) Nghiêm Phó Sương lên sàn, thực hư mọi chuyện năm xưa của Sâm Sâm sẽ được làm rõ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp