Toà Lâu Đài Phủ Gai

Chap 88


2 năm

trướctiếp

Một phút trước ...

" Có chuyện gì ?" Jungkook lạnh lùng nghe máy

" Chủ tịch, bác Han đang nhập viện "

Jungkook đứng dậy, hai mắt cau lại nhìn ra phía biển " Sao đột nhiên lại nhập viện "

" Đột nhiêm co giật, các bác sĩ đang tiến hàng cấp cứu "

" Tôi sẽ quay lại Seoul ngay... Yang, có chuyện gì lập tức gọi điện cho tôi "

Jungkook gọi một nhân viên tới, dặn một vài chuyện rồi nhanh chóng rời đi.

Bác Han có thể coi như là người thân duy nhất của anh, nếu ông có mệnh hệ gì anh nhất định sẽ áy náy với chính bản thân mình.

Hae theo lễ tân tới một con đường đá dẫn tới biển, mà vừa hay Jungkook cũng từ chỗ biển đi về phía đường đá. Mà thật ngang trái, bọn họ lại không đi cùng một con đường, mà là một con đường song song ngăn cách bởi một hàng cây cao

" Là chỗ bàn kia, chúc cô có một bữa tối vui vẻ "

" Cảm ơn cô "

Hae cúi đầu cảm ơn, rồi dắt Nochu tiến lại gần về phía chiếc bàn lớn...

" Cô tới rồi..."

" Chào anh !" Hae cúi đầu lần nữa lịch sự chào người đàn ông trước mặt

" Cháu chào chú ạ " Nochu khoang tay cúi đầu lễ phép chào

Người quản lý lúc này mới để ý bên cạnh Hae có đem tới theo một cậu nhóc, mà cậu nhóc này hết sức đáng yêu

" Ngồi xuống đi, bữa tối cũng sắp nguội hết rồi " Người quản lý chủ tay về phía ghế ra hiệu.

Hae bế Nochu ngồi yên vị trên ghế , mà Nochu thì không chịu ngồi yêu cứ ngó ngoáy nhìn xung quanh vì thích thú... khu biển này khắc hẳn với khu biển ngoài kia, nó làm cậu bé rất tò mò

" Chúng ta vừa ăn vừa bàn công việc nhé "

Hae gật đầu, rồi cầm ly rượu cạch với người quản lý...

Cuộc đàm phán đã được một lúc, mà Nochu thì vẫn ngoan ngoãn ngồi ăn mấy món được mẹ gắp, cậu nhóc này thực sự không kén ăn một chút nào

" Mẹ ơi, con muốn ăn cái kia " Nochu chỉ tay vào con tôm bự được đặt ở giữa bàn. Hae cẩn thận gắp một miếng thịt tôm đặt vào bát cho Nochu, rồi lại tiếp tục công việc với người quản lý

" Con trai cô được bao nhiêu tuổi rồi?"

" À... vừa sinh nhật 5 tuổi cách đây một tháng "

" Thật đáng yêu..." người quản lý không khỏi khen ngợi cậu nhóc.

Tất nhiên, ai khi lầm đầu gặp Nochu đều phải đem lòng khen ngợi rồi. Hai cái má bánh bao, đôi môi thì liên tục chu ra cùng làn da trắng hồng tựa như phấn thật giống cục bột nhỏ

" Chúng tôi sẽ không áp đặt thời gian, cô vẫn có thể đi lại tuỳ ý nếu cô thích. Tôi nghĩ những đãi ngộ này rất có lợi cho cô "

Thật ra không phải là Hae không biết, chỉ là lúc trước vì Jungkook nên cô luôn có phần do dự mà từ chối. Nhưng ở thời điểm hiện tại, cô đành phải nghĩ tới chuyện hợp tác lần này...

" Nếu như tôi đồng ý hợp tác, tôi có thể ứng trước tiền của mình được không ?"

" Cái này tất nhiên là được, chúng tôi sẽ đồng ý với tất cả lời đề nghị của cô. Miễn sao cô cho ra sản phẩm đạt chất lượng như hàng cô đang bán "

" Được, tôi làm được " Hae hoàn toàn bị những đãi ngộ này làm cho nhẹ người, nếu được như vậy thì số tiền còn lại cô không còn phải lo nữa rồi

" Vậy cô Hồng Cát đây có yêu cầu gì không ?"

" Tôi có thể ứng 60 nghìn đô la với ba năm không lương "

Người quản lý tròn mắt nhìn cô, 60 nghìn đô la là số tiền vô cùng lớn, nhưng với trao đổi ba năm làm như vậy cũng không hẳn là quá đắt. Người quản lý cầm điện thoại nhắn một tin gì đó, Hae chỉ biết không lâu sau tin nhắn được đáp lại , sắc mặt tên quan lý cũng rất vui vẻ

" Tôi đã thử trao đổi qua bộ phận công ty, và họ nói có thể đáp ứng được "

Hae vui vẻ rõ ràng, vậy có nghĩa là bố nuôi cô sẽ được phẫu thuật rồi...

" Cảm ơn anh "

" Không có gì, 60 nghìn đô ngày mai sẽ được chuyển ngay tới cho cô "

Dùng bữa xong, Hae bắt xe tới thẳng bệnh viện ngay... Nochu h nay vì phải đi lại theo mẹ nhiều mà mệt quá nên đã gục mặt vào vai Hae mà ngủ ngon lành...

" Mẹ ... "

" Sao lại còn tới đây nữa, con mau đưa thằng bé về đi... " bà Van nhìn thấy Nochu ngủ khổ sở trong lòng thương đứa cháu trai rất nhiều.

" Mẹ về nhà nghỉ ngơi đi, con sẽ ở đây chăm bố "

" Để mẹ ở đây, mẹ về nhà cũng không ngủ được ở đây với bố con còn thấy yên tâm hơn " bà Van xoa xoa cái mông nhỏ của Nochu

" Mẹ, ngày mai chúng ta sẽ đưa bố lên Seoul phẫu thuật "

Bà Van ngạc nhiêm nhìn Hae, chuyện lên Seoul không phải là bà không biết. Mà bà ngạc nhiên là số tiền lớn như vậy lấy đâu ra mà Hae lại có thể kiếm dễ tới như vậy...

" Con lấy đâu ra số tiền lớn như vậy hả? "

" Con đã hợp tác với khu nghĩ dưỡng về chuyên cung cấp hoa. Con đã ứng tiền từ đó, con không kiến tiền xấu xa đâu "

Cổ họng bà Van bắt đầu nghẹn lại, ôm lấy cô mà khóc . Cuộc đời vợ chồng bà may mắn nhất là được gặp đứa con gái hiếu thảo như vậy, có chết bà cũng không còn gì hối tiếc

" Con gái, bố mẹ làm khổ con rồi "

" Mẹ đừng nói thế, là con nên cảm ơn bố mẹ đã đem con về nuôi, cho con một mái nhà , coi con như con đẻ của hai người "

Hai người họ bị cảm xúc làm cho quên mất Nochu vẫn còn đang ngủ trên tay Hae. Cậu nhóc bị hai người họ làm cho mất giấc ngủ mà khóc lớn ... Hae vội vàng dỗ dành Nochu

" Mẹ xin lỗi, làm mất giấc ngủ của Nochu "

Cậu nhóc khóc không dai nên rất nhanh đã lại gục mặt xuống vai ngủ tiếp, thế nhưng Hae vẫn cảm nhận được tiếng nấc nhẹ từ con trai mình... Hae vỗ nhẹ lên lưng Nochu, đi lại bên ngoài hành lang. Làm mẹ thật vất vả, nhưng cô vẫn muốn vất vả như vậy cả đời vì Nochu là cả thế giới của cô, là động lực giúp cô vượt qua mệt mỏi của cuộc sống...

Jungkook nhanh chóng xuống trực thăng, rồi lên xe tới bệnh viện lập tức... hận một việc là cái bệnh viện tư kia không có chỗ đỗ trực thăng, nếu không anh đã không vất vả đi nhiều như vậy...

" Chủ tịch ..." Yang đứng nghiêm cúi đầu chào

" Chưa ra ?" Jungkook hai tay chống hông cau mày nói

" Vâng "

Vừa nói xong.. cánh cửa được mở ra, các bác sĩ đi ra trên mặt vẫn còn hiện rõ sự mệt mỏi lẫn căng thẳng

" Bác sĩ, ông ấy sao rồi "

" Là chủ tịch Jeon đấy à,... đã qua cơn nguy kịch, nhưng bệnh nhồi máu cơ tìm này cũng rất nguy hiểm, bất thình lình có thể nguy lại tới ông ấy "

Tên bác sĩ quan sát sắc mặt của anh mà cẩn trọng nói. Jungkook là người như thế nào, bọn họ chẳng lẽ không biết, chỉ là sợ nói sai thì cái mạng của mình cũng không giữ nổi

" Nói thế là ý gì ?"

Mấy vị bác sĩ bị câu nói này của Jungkook làm cho hồn bay khỏi xác, trên mặt trắng bệch như bị rút hết máu.

" Jeon chủ tịch xin hãy bình tĩnh, cái này muốn chữa dứt điểm phải sang Mỹ, bên đó các giáo sư cũng đã nghiên cứu thành công cách điều trị "

Jungkook vẫn chừng mắt nhìn bọn họ mà không nói gì, đột nhiên quay người rời đi . Mấy vị bác sĩ líc này mới có thể dễ dàng thở một hơi, thật là doạ chết người mà...

" Yang "

" Chủ tịch có gì phân phó ạ "

" Liên hệ tới các bệnh viện lớn bên Mỹ, xem chỗ nào có thể chữa được cho ông ấy "

" Vâng, tôi sẽ làm ngay "

Ngày hôm sau..

Ông Van lập tức được đưa lên xe để lên Seoul. Hae lo lắng nhìn ông trong xe, hai tay nắm chặt lấy tay bà Van

" Mẹ, có chuyện gì nhất định phải gọi cho con biết "

" Mẹ biết rồi, nhớ chăm sóc cho Nochu thật tốt "

" Vâng " Hae chuyển ánh mắt qua mẹ Koya, ở đây có lẽ mẹ Koya cũng là người mà Hae cảm thấy biết ơn nhất

" Mọi chuyện trên ấy, phải nhờ cô và Koya rồi ạ "

" Không sao đâu, cháu đừng lo quá, mọi chuyện sẽ ổn thôi "

Nochu chỉ biết mếu máo, đứng ôm chân mẹ mình nhìn ông ngoại nằm trong xe cấp cứu cùng mấy bác sĩ

Đột nhiên cậu nhóc khóc lớn... mọi người lúc này mới để ý tới Nochu. Hae vội vàng ngồi xuống lau nước mắt cho Nochu

" Sao vậy con ?"

" Ông ... ngoại đi... đâu .. hả mẹ "

" Ông đi một hai ngày sẽ lại về chơi với Nochu thôi... ngoan không khóc nào"

Bà Van xót xa cho đứa cháu trai, cúi xuống ôm lấy Nochu vào lòng rồi lại hôn lên má...

" Nochu của bà ngoan, ở nhà phải chăm sóc cho mẹ, không được chạy nhảy lung tung. Bà ngoại về sẽ mua thật nhiều xe hơi cho Nochu "

Nochu gật đầu ôm lấy cổ bà Van sụt sịt

" Nào, hôn tạm biệt bà một cái nào "

Cậu nhóc nghe lời , liếm môi rồi hôn lên má bà ngoại chào tạm biệt. Cậu nhóc cũng rất muốn hôn tạm biệt ông ngoại nhưng vì có bác sĩ nên lại không dám...

Tại trụ sở làm việc JK

Koya đang vội vàng bắt xe để tới bệnh viện, nhưng hôm nay không hiểu sao đen đủi là không một chiếc xe nào dừng lại cả...

Trong lúc đang phát cáu đột nhiên một chiếc xe con màu xanh than đắt tiền dừng trước mặt cô, cửa kính từ từ hạ xuống, cô tò mò hơi cúi đầu vào trong nhìn thì bất ngờ người trong xe lại chính là ông chú kia

" Cô đi đâu " Tae ngó ra lạnh giọng nói

" Tôi... tôi tới bệnh viện "

" Vậy lên xe đi, tôi cũng tới đó "

Koya như với được vàng, vui vẻ ngồi vào trong xe. Cảm tạ ông trời vẫn còn chút thương cô.

Vừa rồi nếu như không thấy cái dáng vẻ vội vàng của cô thì Tae cũng không rảnh rỗi hỏi cô ta muốn đi đâu. Vừa hay nơi cô ta muốn tới cũng là nơi anh định tới

Không khí trên xe lúc này thật sự rất ngột ngạt, Koya như sắp không thở nổi. Chỉ sợ ông chú này sẽ nhận ra mình

Tae là người nhạy bén, vậy nên thái độ lúc này của Koya lập tức đều bị anh thu gọn vào trong mắt

" Người nhà có chuyện sao?"

Koya giật mình quay sang nhìn Tae

" À vâng, bác tôi gặp chút chuyện "

" Nghiêm trọng lắm không ?"

" Nghe bác sĩ nói rất nghiêm trọng nên mới phải chuyển nên Seoul "

Tae bất ngờ quay sang nhìn Koya một cái, không khỏi tò mò mà hỏi thêm

" Cô không phải người ở đây ?"

Koya gượng gạo trả lời " Vâng, tôi ở Namhae "

Nói xong câu này, cô quay sang quát sát sắc mặt anh ngay lập tức

" Namhae ! "

Koya nuốt nước bọt, tim bắt đầu đập không ổn định nữa, mặt tái xanh rất thảm hại...

" Một nơi cũng đáng để sống " Tae thản nhiên nói, làm Koya một phen sợ chết khiếp

Cảm tạ trời đất đã không để ông chú này nhận ra cô

" Chú để tôi ở đây được rồi " Koya chỉ tay về phía trước

" Tôi cũng chỉ cho cô dừng ở đây thôi " Tae dừng xe trước sảnh sau của bệnh viện...

Koya bất mãn xuống xe, sao con người của ông chú này lại thô lỗ tới như vậy chứ? Chẳng qua hôm nay không bắt được xe nên cô mới đi nhờ, nếu không vì vội có mời cô đi cùng cô cũng sẽ không bao giờ thèm để ý

" Cảm ơn chú nhé " Koya cảm ơn như có lệ, rồi quay người bỏ đi.

Tae cười nhạt rồi lái xe tới bãi đậu. Trước khi xuống xe, anh có soi lại mình qua gương chiếu hậu trong xe. Tự đánh giá bản thân vẫn còn rất trẻ, tại sao cô ta lại gọi mình bằng chú ?

Một ngày trôi qua thật lâu, các bác sĩ vẫn chưa thấy ra , khiến bà Van và mẹ con Koya rất lo lắng...

" Điều tra được gì không? " Jungkook lạnh lùng đứng cạnh cửa sổ nghe điện thoại

" Được biết cô ấy xin ứng 60 nghìn đô là để đưa bố mình lên Seoul phẫu thuật tim. Sáng sớm nay ông ấy cũng đã được đưa đi rồi thưa chủ tịch "

" Ông ấy tên gì ?"

" Hình như tên là Van "

" Được rồi, chuyện còn lại cứ vậy mà lo liệu, có gì thấy không đúng cứ gọi điện cho tôi "

Chuyện điều tra này là vì đột nhiên cô muốn ứng một khoản tiền lớn như vậy, tất nhiêm trong làm ăn Jungkook luôn phải đề phòng cẩn thận. Trên thương trường không phải ai cũng hoàn hảo như những gì họ nói, vậy nên Jungkook luôn cân nhắc cẩn thận ... nhưng khi biết cô ứng tiền vì bố mình, Jungkook cũng thấy sự tin tưởng của mình đối với cô ấy là đúng

" Chủ tịch... đã chuẩn bị xong chuyến bay và bệnh viện " Tae không biết đã xuất hiện từ lúc nào, lựa đúng lúc anh kết thúc điện thoại mới lên tiếng

" Ừ "

Cuối hành lang đột nhiên vang lên vài giọng nói gấp gáp của bác sĩ

" Bà là vợ của ông Van "

" Phải phải ... là tôi "

" Tình trạng còn nguy kịch hơn chúng tôi nghĩ, phải đưa ông ấy qua Mỹ nếu không tính mạng khó mà giữ được "

Bà Van như chết lặng nhìn bác sĩ... cái gì mà qua Mỹ, cái gì mà không giữ được mạng sống ?

Không phải bọn họ nói ở đây có thể cứu được ông ấy hay sao, bây giờ sao lại có thể nói như vậy chứ ...

Mà bọm họ lấy đâu ra tiền mà qua Mỹ đây , bà không thể Hae phải chịu thêm gánh nặng nào nữa...

Đang lúc mọi thứ trong bà như vỡ vụn thì một giọng nói vang lại, làm bọn họ đều quay lại nhìn

" Người trong phòng kia là ông Van "

Jungkook ôn nhu laj gần hỏi vị bác sĩ

" Vâng thưa Jeon chủ tịch "

" Vậy đưa ông ấy qua Mỹ cùng người của tôi "

Tae ngạc nhiêm nhìn Jungkook không hiểu. Ông Van trong phòng kia là ai, tại sao chủ tịch lại quan tâm giúp đỡ như vậy ?

Koya đứng bất động một lúc... tới hôm nay cô mới được tận mắt nhìn thấy vị chủ tịch của mình ở ngoài đời. Thật không như tưởng tượng, bên ngoài chủ tịch còn đàn ông và đẹp trai hơn rất nhiều, đã vậy lại rất nghĩa khí nữa...

Bà Van, vui mừng cúi đầu cảm ơn ngừoi đàn ông lạ này... mặc dù không biết cậu ta là ai, nhưng có thể giúp chồng bà qua Mỹ như vậy bà thực sự rất lấy làm biết ơn

" Cảm ơn cậu rất nhiều, chúng tôi không biết phải đền đáp cậu như thế nào ?"

" Không cần đền đáp " Jungkook nói xong rồi lạnh lùng quay đi, để lại sự ngưỡng mộ của bọn họ dành cho mình.

Anh làm vậy là vì không muốn cô Hồng Cát kia phải lo lắng, anh muốn cô ấy phải có một tâm trạng thoải mái khi làm việc ...

" Mẹ , người đó là ai vậy ? "

" Mẹ không biết, cậu ta nhìn rất phong độ, nếu con được gặp cậu ta thì tốt quá"

" Vâng, vậy khi bố mẹ quay lại, con nhất định sẽ tìm anh ta để cảm ơn"

Hae cúp máy, ngay lập tức chạy vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho Nochu. Sáng nay cô có hẹn với bên nghỉ dưỡng đi khảo sát khu đất, vậy nên hôm nay bắt buộc cô phải đánh thức Nochu sớm hơn bình thường .

" Nochu ! Dậy thôi nào con "

Hae vỗ nhẹ lên mông Nochu, cái tướng ngủ này thật không đành lòng đánh thức cậu nhóc, thế nhưng không có ai trông con cho cô, nên hôm nay cô phải đưa Nochu đi theo ...

Nochu dụi mắt, rồi vươn người trên giường, vất vả ngồi dậy, hai mắt vẫn còn lim dim nói " Mẹ Hae! Con muốn đi tè "

Cậu nhóc này, cái gì cũng rất nhanh nhưng chỉ có cái việc đi vệ sinh là phải có người đưa đi. Vì Nochu từ nhỏ luôn được ông bà chăm sóc tận tình nên mấy việc này đã quen được người khác đưa đi...

" Nochu ! Hôm nay đi làm với mẹ, nhớ không được chạy nhảy lung tung, nếu không mẹ sẽ đưa đi gặp bác sĩ "

Cậu nhóc bị doạ cho tới tỉnh ngủ, vội vàng gật đầu nghe lời rồi cùng mẹ ra ngoài ăn sáng rồi cùng đi làm

Nochu thực sự rất nghe lời, vì sợ sẽ bị đi gặp bác sĩ. Thế nên từ lúc xuống xe, cậu nhóc luôn theo sát cạnh mẹ không dám chạy nhảu lung tung, cùng lắm là chỉ dám ngoái đầu nhìn xung quanh một chút

" Chúng tôi sẽ mua những máy móc liên quan tới công việc chăm sóc, và tiến hành xây dựng nhà kính "

" Tôi nghĩ không cần nhà kính vẫn cho ra những bông hồng đạt chuẩn, cây ưa ánh sáng, hơn nữa lại thích hợp sống trong điều kiện thoáng gió và có nhiều ánh nắng. Nếu được chiếu bằng ánh nắng trực tiếp, cây sẽ sinh trưởng tốt, lớn nhanh và ít sâu bệnh. Còn máy móc, chúng ta chỉ cần cho xây dựng một đường ông dẫn nước tự động, một ngày tưới hai lần sáng và chiều tối hoặc có thể khi nào đất khô "

Người quản lý trầm trồ quan sát cách làm việc của cô, quả nhiên không hổ danh cô gái Hồng Cát trong làng. Ý kiến này không những hiệu quả mà lại rất tích kiệm tri phí ...

" Còn về phần hoa Cát Tường thì sao? "

" Cát Tường sinh trưởng tốt nên trồng và chăm sóc khá đơn giản, quan trọng đất trồng phải được phân bón nhiều chất hữu cơ . Khi cây lớn rồi chúng ta chỉ được tưới phần gốc không được tới trực tiếp lên hoa và cũng không được tưới quá đẫm nước, như vậy cây sẽ bị hư . Trong quá trình phát triển, tôi sẽ cùng nhân công của các anh kiểm tra thường xuyên, anh yên tâm rồi chứ ?"

" Được không thành vấn đề, mọi thứ cô cứ việc quyết định "

Bên kia đường có vài đứa trẻ đeo balo đang đùa nghịch rất vui vẻ, rất nhanh Nochu đã bị thu hút bởi tiếng nói đùa. Hae cúi xuống nhìn cậu con trai của mình rồi nhìn theo hướng mắt Nochu. Trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút xót xa, con trai cô chắc là muốn tới lớp lắm...

Dù sao Nochu cũng đã 5 tuổi rồi, đi mẫu giáo cũng đã muộn hơn các bạn một năm, nhưng vì cái tính nghịch ngợm của Nochu mà cô luôn cảm thấy do dự khi để con tới lớp

Người quản lý nhìn Nochu cứ ôm lấy một chân Hae, hai mắt tò mò nhìn về phía đám trẻ con kia mà lại thấy vừa đáng yêu

" Vậy ngày mai tôi sẽ cho nhân công cày bừa đất, chúng ta có thể bắt đầu ươm giống ngay ngày kia "

" Được, số hoa hiện tại ở nhà tôi có thể cung cấp được 4 ngày cho 3000 phòng của các anh "

Đi khảo sát về, Hae lại tới tiệm hoa dọn dẹp. Nochu vì bị đánh thức sớm quá mà ngủ quên trên ghế, Hae vừa thương vừa buồn cười nhìn cậu con trai. Có lẽ quyết định giữ lại đứa trẻ này là một quyết định đúng đắn nhất của cuộc đời cô, cũng là điều may mắn nhất mà ông trời trao tặng

Tuy Nochu rất ít khi hỏi bố của mình. Chuyện nói dối bố Nochu là một người ngoài hành tinh mà cô bịa ra, Hae biết rồi sẽ tới lúc nào đấy Nochu nhất định sẽ không tin vào lời nói này

Tiếng chuông gió ngoài cửa vang lên, Hae theo phản xạ quan sát xem Nochu có bị giật mình không? Thấy Nochu vẫn say giấc Hae mới chuyển tầm nhìn về phía cửa tiệm

" Anh tới để trả tiền hoa ngày hôm qua "

" Không cần đâu, chỉ là một bó hoa thôi "

Hae mỉm cười nhìn Seung, lúc trước Seung đã giúp đỡ cô bao nhiêu, một bó hoa không đủ để trả lại... nếu nhận tiền của anh cô thật sự không dám

" Đây là công việc em kiếm tiền, anh sao có thể làm như vậy "

" Tôi còn nợ anh rất nhiều tiền đấy " Hae gượng cười, quay người đi dọn dẹp tiếp.

Cô không muốn đối mặt với anh, vì đối với cô mà nói anh là một quá khứ mà cô không muốn nhớ lại, giống như người đàn ông kia vậy...

Seung tiến lại gần ngồi, chăm chú nhìn cậu nhóc đang ngủ, khoé miệng đột nhiên cong lên một đường đẹp mắt. Con trai cô ấy thật đáng yêu, từ mái tóc, đôi môi, đôi mắt hay hai cái má kia đều quy vào một loại đáng yêu...

" Cậu nhóc được mấy tuổi rồi ?"

" Đã được 5 tuổi " Hae dựa người vào thành kệ nhìn Nochu

" Đã 5 tuổi ? " Seung ngạc nhiên quay sang nhìn Hae rồi lại nhìn Nochu. Chẳng lẽ từ lúc cô bỏ đi, cô đã lập gia đình luôn sao ? Sao lại có thể nhanh tới như vậy chứ, không phải cô ấy rất yêu Jungkook hay sao?

" Bố đứa bé làm nghề gì ? "

Hae chột dạ trong lòng không biết phải nói gì, câu hỏi này xuất phát từ một người trưởng thành không phải một đứa trẻ con mà cô có thể dễ dàng bịa ra được...

" Đánh cá "

" Đánh cá sao?" Seung gật đầu như tin lời Hae nói... nếu đã là người tốt anh sẽ cảm thấy yên tâm hơn

Nếu như ngày ấy anh quay lại tìm cô sớm hơn thì có lẽ anh và Hae đã có một đứa con cũng đáng yêu tới như vậy rồi...

" Anh phải về rồi, rảnh anh sẽ quay lại đây " Seung nhẹ nhàng cúi xuống véo nhẹ má Nochu đầy yêu thích " Chào nhóc con, hẹn gặp lại cháu vào một ngày không xa "

Mấy ngày gần đây, công việc lẫn việc chăm Nochu rất vất vả. Bà Van bên Mỹ gọi điện báo ông Van đã qua nguy hiểm, nhưng vẫn phải ở lại Mỹ một vài tháng để theo dõi cho tới khi bệnh hoàn toàn không chút e ngại gì. Sau một đêm dài suy nghĩ, Hae mới quyết định đưa Nochu tới lớp để cho thằng bé đỡ mệt khi phải cùng cô đi lại nhiều...

" Tới lớp Nochu sẽ phải làm gì ?" Hae cúi xuống buộc dây giày giúp Nochu

" Con sẽ được học cùng các bạn, tự ăn cơm và ngủ ạ "

" Còn gì nữa không ?"

" Không được chạy nhảy lung tung nữa ạ "

" Được rồi, Nochu ngoan, chiều mẹ sẽ tới đón Nochu về "

Một tuần sau...

" Kết quả thế nào ?"

" Chủ tịch, cô Hae được một gia đình nhận nuôi. Hơn nữa tôi đã điều tra từ người dân trong làng, họ nói cô ấy chuyển tới Namhae sống lúc đấy đã bầu được vài tháng, họ cũng không biết bố đứa bé là ai... "

Đúng như những gì Seung dự đoán, Hae thật sự không lập gia đình, mà đứa bé hiện tại đã được 5 tuổi, có lẽ nào khi Hae rời đi là cô đã mang thai? Nhưng đứa bé là của ai chứ , anh đã từng ngủ cùng Hae, nhưng lại chưa hề đụng vào cô, nên chuyện này là ngoài khả năng. Chỉ có một trường hợp duy nhất, Nochu chính là con của Jungkook...

Hai mắt Seung cau lại, ánh mắt trở nên nghi ngờ mọi thứ ? Mấy ngày trước chuyện chạm mặt với Jungkook, anh để ý hắn ta có một thái độ rất lạ, giống như người không hề quen biết tới mình vậy ? Là hắn ta cô tình hay hắn ta có vấn đề gì đấy

Tại ngã tư, Nochu đang đứng đó không biết phải đi hướng nào. Hôm nay mẹ tới đón muộn, mà cậu nhóc thì bị một chiếc máy cày làm thu hút mà chạy theo. Mà bây giờ chiếc máy cày đi mất, cũng không biết đi hướng nào về nữa nên cậu nhóc cứ đứng đó khóc lớn...

" Mẹ ơi... huhu ... Nochu sợ"

Một chiếc Maybach màu đen đắt tiền chạy ngang qua, rồi từ từ dừng lại ở phía trước... một người đàn ông trên xe bước xuống, đôi giày da đắt tiền cùng bộ vest được cắt may thủ công tỉ mỉ, mái tóc dấu phẩy được gọn gàng chải chuốt. Jungkook lãnh đạm tiến về phía cậu nhóc, trên người mặc một bộ đồng phục, đằng sau đeo một chiếc balo rất thú vị

" Nhóc con, cháu sao vậy ?" Jungkook cúi đầu nhìn cậu nhóc đang khóc lớn kia. Chẳng hiểu vì sao thấy cậu nhóc này khóc, Jungkook lại không thấy phiền toái mà ngược lại còn muốn bảo vệ

Vì Nochu còn thấp nên phải ngẩng đầu rất cao mới có thể nhìn thấy mặt Jungkook. Ngay lập tức tiếng khóc lớn vừa rồi đã nín đi và chỉ còn nấc nhẹ

" Con ... muốn tìm... mẹ "

Jungkook ngồi xuống, ôm hai vai cậu nhóc , dịu dàng hỏi " Vậy cháu có nhớ đường về nhà không ? "

Nochu lắc đầu...

" Vậy mẹ cháu như thế nào ? Chú sẽ giúp cháu tìm mẹ "

" Mẹ rất đẹp "

Jungkook cười một cái, miêu tả như vậy anh biết tìm mẹ cậu nhóc như thế nào chứ? Phụ nữa đâu phải chỉ có một hay hai người đẹp đâu, mà cậu nhóc này nhìn kỹ cũng rất đáng yêu và đẹp trai nên có thể hiểu bố mẹ cậu nhóc là một người có diện mạo rất được

" Hay thế này, chú sẽ ở đây với cháu, đợi mẹ cháu tìm tới đây được không ? "

Nochu như đỡ sợ hơn liền gật đầu đồng ý, dù sao cậu nhóc này là trẻ con nếu có người lớn bên cạnh sẽ cảm thấy yên tâm hơn...

" Chủ tịch, 10 phút nữa là tới cuộc họp rồi "

" Hoãn lại một tiếng nữa " Jungkook nhìn Nochu mỉm cười nói.

Lần đầu gặt mặt không hiểu sao anh lại thấy thích cậu nhóc này vô cùng. Cả hai ngồi xuống bãi cỏ ven đường, Nochu lấy trong balo ra một bình nước nhỏ uống một hơi rồi lại cẩn thận cất vào balo. Jungkook để ý trên cặp, bình nước của cậu nhóc có dán tên Nochu... mà anh lại cực kỳ thích cái tên này

" Tên cháu là Nochu "

Nochu không nói gì mà chỉ gật đầu, rồi nghịch đồng hồ trên tay Jungkook. Anh cười vui để Nochu ngồi vào lòng mình, nho nhã tháo chiếc đồng hồ trên tay xuống, cẩn thận đeo vào tay cậu nhóc. Vì tay trẻ con chưa phát triển hết, nên nhìn chiếc đồng hồ này quá to so với tay Nochu

" Cổ tay này, phải thêm mười năm nữa mới có thể đeo được " Jungkook chỉ tay vào cổ tay Nochu

Nochu đột nhiên rùng mình, ngẩng đầu nhìn Jungkook

" Chú ơi! Con muốn đi tè "

Jungkook thoáng chống không biết phải làm gì, chỉ để cậu nhọc đứng dậy rồi nhìn ngó xung quanh, cuối cùng bế cậu nhóc tới một gốc cây sồi lớn phía bên kia đường, giúp cậu bé kéo quần xuống ...

Công việc này, hơn ba mươi năm qua anh chưa từng làm một lần, thế nhưng nó lại khiến anh rất thú vị, thì ra chăm trẻ con là như vậy

Jungkook nhìn xuống cái thứ bé nhỏ đang ồ ạt cho ra kia mà cười một cái mãn nguyện... cái đấy thật đáng yêu quá, khác hẳn với của anh. Nhìn cái mặt thoải mái của cậu nhóc anh lại càng thấy thích thú hơn, trong lòng đột nhiên muốn có một đứa con trai như thế này

" Chú ơi, xong rồi ..."

Jungkook lại giúp cậu bé kéo quần lên rồi bế qua đường, nhìn đồng hồ đã hơn một tiếng, vẫn không thấy mẹ cậu nhóc tìm được tới đây, mà anh thì cũng không dám cho cậu nhóc đi lung tung, sợ mẹ cậu nhóc sẽ khó khăn tìm

" Nochu! Bây giờ chú phải đi có việc, chú đằng kia sẽ ở lại với cháu, được không ?"

Nochu nhìn một lúc rồi gật đầu, cậu nhóc cũng là người khá dễ bảo nên cũng không khó khăn khi giao cậu nhóc cho người khác ...

Jungkook tiếc nuối nhìn cậu nhóc một lúc rồi mới chịu rời đi. Mà trong lòng thì lại không hề muốn một chút nào

" Nochu ...! " chiếc xe vừa rời đi thì Hae tìm tới . Cô vội vàng chạy lại, trên mặt lo lắng vẫn còn hiện rõ không thôi... đứa con nghịch ngợm này, những chuyện như thế này cô biết chắc kiểu gì cũng xảy ra mà

Nochu thấy mẹ, vui như được cho kẹo, liền chạy tới ôm chặt lấy Hae

" Mẹ... "

Hae ngồi xuống kiểm tra từ trên xuống dưới xem Nochu có chuyện gì không mới thờ phào nhẹ nhõm ...

" Nochu! Tại sao lại một mình tới đây hả ?"

Nochu mếu máo, biết mình đã sai nên không dám nói gì. Người đàn ông đứng sau lúc này mới tiến lên mở miệng

" Thì ra con trai của cô Hồng Cát. Chúng tôi thấy cậu nhóc một mình đứng đây khóc nên đã ở lại "

Hae đứng dậy cúi đầu chào lịch sự, cũng là để cảm ơn đã để mắt tới Nochu. Cô nhẹ giọng nói :

" Cảm ơn anh nhé ..."

" Mẹ ơi! Con thấy đói ..."

" Được rồi, mẹ sẽ nấu cơm cho con, việc đầu tiên là mẹ phải tắm rửa cho con đã " Hae dắt Nochu rời đi, một nhỏ một lớn đi trên đường cùng với một vài lời trách móc từ Hae " Con nhìn xem, quần áo bẩn hết rồi đây này. Hôm nay con không nghe lời, ngày mai mẹ sẽ đưa con đi gặp bác sĩ "

Nochu oà khóc " Không, Nochu không muốn tới đó, con không thích "

Người đàn ông đợi cho bọn họ khuất dần cuối đường mới yên tâm rời đi.

Trong phòng họp, Jungkook nhận được một tin nhắn, anh ấn đọc, khoé miệng bất giác nở nụ cười, trong lòng trở nên yên tâm thấy lạ. Cậu nhóc ấy đã được mẹ đưa về, mà bất ngờ là cậu nhóc chính là con của cô Hồng Cát, người làm ăn cùng với khu nghỉ dưỡng của anh. Cô ấy có cậu con trai thật đáng yêu...

" Mẹ Hae ..."

" Sao vậy con "

" Hôm nay con đã gặp một chú rất là cao, chú ấy còn thơm nữa .."

Hae cười vì sự ngây thơ của Nochu, chỉ nằm ôm Nochu vào lòng mà tiếp chuyện với cậu nhóc

" Rồi xong thế nào nữa ?"

" Chú ấy rất tốt, còn đưa con đi tè "

" Vậy con nhớ chú ấy tới tận bây giờ "

" Vâng, mẹ Hae... con cũng muốn thơm như chú ấy "

Hae cười lớn , vỗ nhẹ vào mông Nochu

" Thế thì không được chạy nhảy, vì như vậy sẽ có mồ hôi ... "

Nochu gật đầu, ôm chặt mẹ mình rồi đi ngủ... cậu nhóc thật sự rất thích chú đẹp trai khi chiều, từ lúc về cho tới lúc đi ngủ trong đầu Nochu luôn xuất hiện hình ảnh chú ấy bế mình đi tè . Ngay cả trong giấc mơ Nochu cũng gặp được chú đẹp trai đó

- Chú ơi! Con muốn đi tè

Jungkook nằm trên giường vẫn không thể nào ngủ nổi vì trong đầu vẫn còn xuất hiện hình ảnh cậu nhóc kia. Anh đã rất lâu chưa tiếp xúc trẻ con gần tới như vậy, mà lại còn làm những công việc của một phụ huynh hay làm cho con nữa. Đây là lần thứ hai anh bận tâm vì người lạ sau chuyện đưa người phụ nữ mang bầu kia vào viện. Mỗi lần tới đây trong đầu anh luôn hiện ra hình ảnh ấy, một loại cảm giác nhớ nhung tới lạ

Đã nhiều năm chưa gặp lại, nhưng trong Jungkook, gương mặt đó đã khắc sâu trong tâm trí rồi

Như thường lệ, sau giờ tan học nếu như mẹ Nochu chưa tới đón, cậu nhóc sẽ phải ngồi đợi ở cổng trường cùng với bác bảo vệ. Tuy có chút không vui là mấy , nhưng cậu nhóc vẫn ngoan ngoãn ngồi cùng bác bảo vệ đợi mẹ tới, vì cậu sợ phải gặp bác sĩ

Chiếc Maybach từ từ đỗ lại, lần này Jungkook lại vô tình nhìn thấy cậu nhóc hôm trước, nhưng có vẻ như hôm nay cậu nhóc này lại ngoan ngoãn ngồi ở đây đợi phụ huynh thì phải

" Ông ơi, ông không về nhà sao? "

" Ông có ngoan không, nếu ông không ngoan ông sẽ phải tới gặp bác sĩ đấy "

Ông bảo vệ cười lớn, thằng nhóc láu cá này rất thú vị, lại còn thông minh nữa. Chiều nào cũng ngồi trò chuyện với thằng nhóc này mà ông đỡ buồn hơn rất nhiều

Jungkook đứng đó không xa, đủ để nghe thấy hết những lời này của cậu nhóc. Chắc hẳn cậu nhóc bị phụ huynh dậy bảo rất tử tế thì phải

" Nochu ..."

Jungkook từ từ lại gần, trên mặt hiện rõ sự vui vẻ ... mà Nochu thì nhìn người đàn ông lớn này một cách chăm chú, mãi lúc lâu sau mới nhận ra là chú đẹp trai lần trước. Cậu nhóc nhảy xuống ghế, chạy nhanh tới chỗ Jungkook. Anh vui vẻ ngồi xuống xoa đầu Nochu, mà Nochu thì lại ghé sát cái mũi bé nhỏ của mình hít lấy hít để mùi thơm trên người chú đẹp trai.

" Cậu là bố Nochu hả ? Hôm nay mới thấy tới đón con, mẹ Nochu hôm nay bận lắm sao ?" Ông bảo vệ lãnh đạm nói

Jungkook bất giác nhìn ông bảo vệ, trên môi đột nhiên lại không muốn giải thích mình không phải là bố cậu nhóc.

" À ... Tôi..." nói chưa hết câu, Jungkook đột nhiên dừng lại, hai hàng lông mày cau lại nhìn lên tay cậu nhóc và cả một bên má nữa. Có vài vết xứơc của va chạm thì phải

" Nochu, tạo sao lại có mấy vết này " anh chỉ tay nên mấy vết xước của cậu nhóc, tâm trạng đột nhiên như muốn tăng xông tới giết người.

Ông bảo vệ thì cũng tò mò cúi xuống, ông ở đây nhiều năm, mấy vết này chắc là do đánh nhau mà ra " Chắc là thằng bé đánh nhau với bạn "

Jungkook nhìn Nochu, ánh mắt nghiêm khắc nói " Đánh nhau với bạn "

Nochu như bị ánh mắt làm cho sợ hãi liền mếu máo gật đầu. Ánh mắt này giống hệt với ánh mắt mẹ cậu mỗi khi mẹ tức giận vậy...

Jungkook biết mình thái độ hơi quá khiến cậu nhóc sợ, liền trầm xuống giọng điệu cũn trở nên dịu dàng hơn một phần

" Tại sao lại đánh nhau với bạn ? "

" Bom không cho con ngủ cùng .."

" Không cho ngủ cùng mà cũng đánh bạn sao? Hành động như vậy là rất tệ "

" Nhưng Bom nói con không có bố, nên con mới đánh Bom " Nochu đột nhiên oà khóc, cậu thấy thật sự tủi thân. Tuy còn nhỏ chưa thể suy nghĩ được nhiều như người lớn, nhưng Nochu lại biết được cảm giác tủi thân là thế nào?

Mẹ nói bố là người ngoài hành tinh, rất đẹp trai và yêu thương Nochu. Nhưng ở lớp cô giáo lại dậy người ngoài hành tính rất đáng sợ, thật trí còn xấu xí nữa không giống như mẹ thường nói. Cậu thật sự rất sợ bố mình xấu như trên tivi mà cô giáo cho xem...

" Ông ơi... cháu nhớ mẹ " Nochu buông Jungkook ra, quay lại ôm lấy chân ông bảo vệ khóc.

Jungkook như bị cả thế giới bỏ rời, trong lòng tổn thương vô cùng. Hơn nữa cũng cảm thấy xót xa cho cậu nhóc, thì ra cậu nhóc này không có bố. Một cậu nhóc đáng yêu như vậy, tại sao bố cậu ta lại bỏ đi chứ ?

" Nochu ! Lại đây ..." Jungkook hạ giọng gọi, dang hai tay như muốn đón Nochu

Nochu nấc thành tiếng buông ông bảo vệ, rồi tới chỗ Jungkook " Mình là đàn ông, không thể khóc như vậy "

Nochu gật đầu ngoan ngoãn, mấy lời này mẹ và dì Koya vẫn thường nói với cậu.

" Có muốn ăn gì không ? "

Nochu nức nở gật đầu

Jungkook đứng dậy đi về phía xe của mình... nói gì đấy với tài xế

" Nochu..."

" Aaa... Mẹ "

Chiều lòng các ce đây nha. Lại ra chap nữa nhé... mai là đầu tuần rồi chắc lại bận tối mặt :(((((
Ai khóc nỗi đau này :))))

Ê ... đọc xong phải cho một vote động lực đấy


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp